Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 84: Quần ẩu



Edit by Náppu
*
Buổi sáng cậu không rời giường, Lý Lâm cũng không có tới gọi cậu.
Cậu nghe thấy thanh âm Lý Lâm xuống lầu, sau đó qua không bao lâu lại nghe thấy thanh âm của lớn đóng lại, hẳn là Lý Lâm đi ra ngoài làm việc.
Cho nên Lý Lâm khẳng định đã biết cái gì, mới không tới gọi cậu.
Cù Tầm Dương kéo qua chăn che lại mặt, cảm thấy thật sự là... Quá mất mặt.
Luôn miệng nói bản thân muốn thoát khỏi bọn họ, nhưng hiện thực làm cậu thấy có chút bất lực.
Làm cho cậu tức giận chính là, cậu rõ ràng đối với bọn họ đã thất vọng tột đỉnh, nhưng thân thể lại đã quen bọn họ chạm vào, cho nên dưới âu yếm của Dịch Dữ Kiệt, cậu vẫn sẽ bởi vì khoái cảm mà trầm luân, cuối cùng mặc người bài bố.
Một giấc này Cù Tầm Dương ngủ tới giữa trưa.
Không biết bởi vì ngày hôm qua tiêu hao quá nhiều thể lực, hay là bởi vì ban ngày ngủ sẽ tương đối dễ dàng đi vào giấc ngủ, một giấc này cậu ngủ đến phá lệ trầm, cũng là giấc ngủ tốt nhất từ trước đến nay.
Thông thường Lý Lâm sau khi đi làm sẽ không trở về ăn cơm trưa, Cù Tầm Dương tính toán chính mình tùy tiện làm gì đó ăn một chút.
Phương thức nấu ăn của đồ ăn nước ngoài so với trong nước đơn giản hơn rất nhiều, tuy rằng ở chỗ này đại bộ phận thời gian đều là Lý Lâm nấu cơm, nhưng ngẫu nhiên cậu cũng sẽ làm một lần.
Cù Tầm Dương mới vừa bưng mì ống ngồi vào bàn cơm, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến thanh âm mở khóa, giây tiếp theo thấy Lý Lâm mở cửa đi vào.
Cậu có chút kinh ngạc, “Anh như thế nào lại trở lại?”
Lý Lâm một bên khom lưng cởi giày, một bên trả lời: “Đương nhiên là bởi vì lo lắng cho cậu a.”
Cù Tầm Dương có một giây chột dạ, “Tôi, không có việc gì a, lo lắng cho tôi làm gì.”
Lý Lâm híp híp mắt, cười cười đi tới, “Được rồi, dù sao tôi cũng sẽ không chê cười cậu, mì ống còn không? Tôi cũng chưa ăn cơm trưa.”
“Còn, tôi giúp anh lấy.”
“Không cần, lo ăn của cậu đi, tôi tự mình đi.”
Lý Lâm bưng tô ngồi vào bên cạnh cậu, ăn một lát làm bộ lơ đãng hỏi: “Tối hôm qua cậu là cùng Dịch Dữ Kiệt đi?”
“Khụ khụ khụ khụ.”
Tuy rằng có nghĩ tới Lý Lâm sẽ hỏi, nhưng không nghĩ hắn sẽ đoán chuẩn như vậy, Cù Tầm Dương bị sặc đến ho khan.
Lý Lâm nhanh chóng giúp cậu vỗ lưng thuận khí, nhịn không được cười nói: “Cậu đừng kích động a.”
Cù Tầm Dương bình tĩnh lại lập tức giải thích: “Tôi là bị cưỡng bách.”
Lý Lâm nói: “Tôi biết.”
Cù Tầm Dương có chút xấu hổ, “Ngày hôm qua, khụ, làm ồn đến anh sao?”
Lý Lâm lắc đầu: “Kia thật không có, tôi chỉ mơ mơ màng màng nghe được một ít động tĩnh, sau đó ngày thường cậu dậy so với tôi đều sớm hơn, buổi sáng hôm nay lại không rời giường, tôi liền đoán được.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Vậy anh như thế nào biết là Dịch Dữ Kiệt?”
“Cái này a.” Lý Lâm đột nhiên lộ ra tươi cười ý vị thâm trường, “Buổi sáng tôi đến tòa nhà gặp phải ba người Liên Hạc, Hứa Uyên còn có Sở Tri Nam, duy nhất chỉ không thấy Dịch Dữ Kiệt.”
Cù Tầm Dương hỏi: “Cho nên anh liền đoán được là hắn?”
Lý Lâm nói: “Đương nhiên không phải, kỳ thật tôi cũng là vì muốn cùng cậu nói chuyện này mới trở về, nghĩ cậu sau khi biết tâm tình có khả năng sẽ tốt hơn một chút.”
Lòng hiếu kỳ của Cù Tầm Dương bị gợi lên, “Chuyện gì?”
Lý Lâm vừa định mở miệng, kết quả một tràng tiếng cười trước đã truyền ra.
Cù Tầm Dương cũng bị tiếng cười của hắn cảm nhiễm, cười hỏi hắn: “Làm sao vậy? Là chuyện rất buồn cười sao?”
Lý Lâm một bên cười một bên gật đầu, “Dù sao sau khi nghe xong tôi cảm thấy vừa thái quá vừa buồn cười.”
Cù Tầm Dương đã phi thường tò mò, “Rốt cuộc là chuyện gì a?”
Lý Lâm miễn cưỡng ngừng ý cười, “Ngày hôm qua Dịch Dữ Kiệt là uống rượu xong mới lại đây đi?”
Cù Tầm Dương hỏi lại: “Anh như thế nào biết được?”
Lý Lâm nói: “Lai Đức nói cho tôi.”
Cù Tầm Dương khiếp sợ: “Bọn họ làm sao biết được?!”
Chẳng lẽ Dịch Dữ Kiệt còn đem những việc này nói cho mấy người Địch Tư?!!
Hắn thật sự là đầu óc có bệnh?
Lý Lâm nói: “Tôi nghĩ cậu hẳn là không muốn biết cho nên cũng không cùng cậu nói, kỳ thật hiện tại mấy người Liên Hạc ở chỗ của Địch Tư.”
“Nga, cái này tôi cũng có chút đoán được.”
“Được rồi, cái này không quan trọng, ngày hôm qua cậu không phải cùng Eric làm tình sao, cũng rất thành công kích thích đến bọn họ, Lai Đức thấy bọn họ thất hồn lạc phách liền nói với bọn họ uống rượu có thể giải sầu, sau đó liền cho bọn họ uống rượu Tây.”
“Ngạch, sau đó bọn họ uống say?”
“Lai Đức nói bọn họ uống không sai biệt lắm hơn hai giờ, chờ lúc hắn xuống lầu xem xét tình huống, trên bàn chỉ nằm bò ba người, Dịch Dữ Kiệt không thấy đâu.”
“Sau đó buổi sáng hôm nay không phải mấy người Liên Hạc không phải tới tìm cậu sao, tôi nói cậu chưa rời giường, sau khi bọn họ nghe xong trầm mặc một lát liền rời đi, ban đầu tôi còn tưởng rằng ba người bọn họ tới nơi này tìm cậu, sau đó mới biết bọn họ đi đánh Dịch Dữ Kiệt.”
“Tại sao?!” Cù Tầm Dương có chút phát ngốc.
Lý Lâm nói: “Nghe nói là quần ẩu nga, Dịch Dữ Kiệt hiện tại không phải rất mạnh sao, bất quá ba người bọn họ cùng nhau đánh hắn cũng đánh không lại, Địch Tư nói Dịch Dữ Kiệt bị bọn họ đánh rất thảm, còn nói Liên Hạc dẫm lên đầu Dịch Dữ Kiệt mắng, bất quá bọn họ nghe không hiểu, không có biện pháp nói cho tôi Liên Hạc mắng cái gì.”
Cù Tầm Dương vẫn có chút phát ngốc.
Cho nên tối hôm qua Dịch Dữ Kiệt tới tìm cậu, mấy người Liên Hạc đều không biết rõ, là bởi vì uống say?
Lý Lâm nói: “Cậu khẳng định đang suy nghĩ bọn họ vì sao lại đánh Dịch Dữ Kiệt phải không?”
Cù Tầm Dương hỏi: “Bởi vì hắn tới cưỡng bách tôi sao?”
Lý Lâm nói: “Khẳng định cũng vì phương diện này, bất quá cậu nhất định không thể tưởng được, tối hôm qua là Dịch Dữ Kiệt đem ba người bọn họ chuốc say, sau đó mới có cơ hội đơn độc tới tìm cậu, tâm tư của hắn rất thâm trầm a, khó trách sẽ bị quần ẩu.”
Cù Tầm Dương: “...”
Dịch Dữ Kiệt?? Thật sự có thể có tâm tư như vậy?
“Hắn bị đánh thảm như thế nào?”
“Nghe nói bị đánh cả người toàn là máu, phía sau biệt thự của mấy người Địch Tư chính là rừng rậm, nghe nói bởi vì bọn họ đánh nhau đã bị huỷ hoại một mảng lớn.”
“Nói bọn họ đem cây trồng trở về!”
Lý Lâm cười nói được, “Thế nào, tâm tình có phải tốt lên một chút không?”
Cù Tầm Dương cũng cười, “Hình như là có tốt hơn một chút.”
Lý Lâm nói: “Dù sao Dịch Dữ Kiệt cũng xứng đáng, ngày hôm qua tôi đã nhắc nhở qua bọn họ đừng cưỡng bách cậu, hắn cư nhiên còn dám dùng cớ say rượu nửa đêm lại đây bò lên giường.”
Cù Tầm Dương trầm thấp ân một tiếng.
Lý Lâm ăn xong mì ống, nghĩ nghĩ vẫn hướng Cù Tầm Dương nói: “Tầm Dương, tôi kế tiếp không phải giúp bọn họ nói chuyện nga, chỉ nói một câu tôi tự mình cảm thụ.”
Cù Tầm Dương cũng ăn xong rồi, liền buông muỗng nhìn hắn, “Được, anh nói đi.”
“Chính là lần này lúc một lần nữa nhìn thấy bốn người kia, cùng lần đầu tiên ở khu cứu viện nhìn thấy bọn họ, làm cho tôi có cảm giác rất không giống nhau.”
“Có sao?” Cậu thật sự không cảm giác được.
Lý Lâm gật đầu: “Có a, trước kia cảm giác bọn họ có chút không có tình cảm, nhưng hiện tại giống như biến thành người bình thường.”
“Sao lại nói như vậy?”
Không có tình cảm sao?
Cù Tầm Dương thật sự không có loại cảm giác này, cậu chỉ cảm thấy bọn họ tính cách ác liệt.
“Lúc trước ở khu cứu viện, tuy nói bọn họ là ra sức chiến đấu nhất, nhưng ngày thường bọn họ trừ bỏ đối với cậu vẻ mặt ôn hoà một chút, đối với những người khác đều rất lãnh đạm, đặc biệt là Liên Hạc, ở trên chiến trường oai phong một cõi, ngoài chiến trường sẽ không quan tâm người bị thương.”
“... Ngạch.”
“Cho nên khi đó tôi cho rằng bọn họ có cảm tình với cậu, bởi vì bọn họ chỉ đối với cậu là đặc thù, nhưng sau đó cậu nói bọn họ vứt bỏ cậu, tôi liền cảm thấy bọn họ phụ lòng...”
Lý Lâm tạm dừng một chút, Cù Tầm Dương tỏ vẻ không sao cả, bảo hắn tiếp tục nói.
“Nhưng hiện tại nhìn biểu hiện của bọn họ từ lúc tới tìm cậu tới nay, tôi cảm thấy bọn họ cũng không giống như cậu nghĩ, tôi kỳ thật cũng có hỏi qua mấy người Địch Tư, chính là chuyện của Thẩm Sơ Trạch, nói bọn họ từ nửa năm trước đã cùng Thẩm Sơ Trạch chặt đứt liên hệ.”
Cù Tầm Dương trầm mặc một lát, “Anh cảm thấy bọn họ dây dưa với tôi như vậy, cho nên thoạt nhìn giống như là rất để ý tôi đúng không?”
Lý Lâm gật đầu, “Tuy rằng tôi đối với bọn họ cũng không hiểu biết bao nhiêu, nhưng tôi cảm thấy lấy tính cách của bọn họ, nếu không phải để ý, hẳn là cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi chạy tới quấn lấy cậu, hơn nữa xem bộ dáng hiện tại của bọn họ như là không được cậu tha thứ thì sẽ không rời đi.”
“Lý Lâm.”
“Ân?”
“Anh cảm thấy mấy người Địch Tư là thật sự yêu anh sao?”
“... Không biết.”
“Xin lỗi, tôi không phải muốn hỏi vấn đề này làm anh không thoải mái.”
“Không có việc gì, tôi hiện tại không có yếu ớt như vậy.”
“Được rồi, kỳ thật tôi chỉ muốn hỏi anh, anh sẽ có một ngày tha thứ cho bọn họ sao?”
“Không biết.” Lý Lâm thở dài: “Nhưng Tầm Dương, tôi và cậu bất đồng, tôi nghĩ ít nhất bốn người kia nhất định không có quá mức như mấy người Địch Tư, bọn họ không phải vẫn luôn nói cứu lầm người sao, ai nghe đều sẽ cảm thấy sứt sẹo lấy cớ, nếu bọn họ thật sự muốn lừa gạt cậu, vì sao không lựa chọn nói cho càng cao minh một chút? Cho nên tôi nghĩ có phải thật sự có cái gì hiểu lầm hay không.”
“... Nhưng tôi đã không thể tin bọn họ.”
“Được rồi, kỳ thật tôi cũng không phải muốn khuyên cậu tha thứ cho bọn họ, tôi chỉ muốn cậu buông xuống quá khứ đau thương, tôi không muốn thấy cậu bởi vì bốn người kia, cưỡng bách chính mình làm một vài chuyện bản thân không thích.”
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người, hốc mắt chậm rãi biến hồng, sau đó cậu dùng tay che lại mặt, có chút thống khổ hỏi: “Lý Lâm, anh có phải cũng cảm thấy tôi cùng Eric làm tình là làm sai rồi không”
Lý Lâm đem tay đặt ở trên vai Cù Tầm Dương, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Tầm Dương, đồng lứa với cậu không có khả năng đều có lựa chọn đúng đắn, cũng không có khả năng đều không phạm sai lầm.”
Thanh âm Cù Tầm Dương mang theo khóc nức nở, “Nhưng tôi ngày hôm qua biết rõ làm như vậy là sai, vẫn lựa chọn làm như vậy, chỉ vì muốn đuổi đi bọn họ, liền lợi dụng Eric.”
Lý Lâm lại thở dài một hơi: “Ít nhất ngày hôm qua Eric rất cao hứng, hơn nữa không ai biết tương lai sẽ là cái dạng gì, cho nên cậu cũng không thể hoàn toàn nhận định chuyện cậu hiện tại làm chính là một sai lầm, có lẽ về sau cậu có thể thật sự cùng Eric hẹn hò đi? Cũng nói không chừng chuyện đó sẽ xảy ra.”
Cù Tầm Dương lại lần nữa đỏ hốc mắt, bất quá lần này là bị cảm động.
Đúng lúc này di động Lý Lâm vang lên, chờ sau khi hắn tiếp xong điện thoại, liền hỏi Cù Tầm Dương: “Tầm Dương, lần này cậu muốn cùng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ không?”
Kỳ thật lúc trước cũng có không ít đội ngũ lính gác muốn xin cho Cù Tầm Dương làm dẫn đường đi theo bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ.
Nhưng bởi vì Cù Tầm Dương lúc giao lưu vẫn thường thường nghe không hiểu tiếng địa phương, cấp trên sợ tình hình nhiệm vụ lúc đó xuất hiện vấn đề, cho nên không để cho cậu rời khỏi khu an toàn.
Lý Lâm đã đi theo mấy người Địch Tư làm nhiệm vụ rất nhiều lần, tuy nói đội ngũ lính gác nơi này cùng dẫn đường không cố định, nhưng mấy người Địch Tư cũng không biết dùng phương pháp gì, làm cho Lý Lâm cơ hồ trở thành dẫn đường cố định của bọn họ.
Kỳ thật như vậy ngẫm lại cũng rất khôi hài, Lý Lâm đã từng muốn dùng hết mọi biện pháp trở thành dẫn đường của bọn họ, hiện tại bọn họ lại muốn dùng hết mọi biện pháp để Lý Lâm trở thành của riêng bọn họ.
Con người như thế nào lại tiện như vậy a?
Một hai phải mất đi mới biết quý trọng sao?
“Đội của Kent muốn xin cho cậu làm dẫn đường của bọn họ, vừa lúc lần này tôi cũng đi, vừa nãy cấp trên nói tôi hỏi cậu một chút, có nguyện ý đi theo bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ không.”
“Được, tôi không thành vấn đề.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...