Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác
Chương 61: Giận dỗi
Edit by Náppu
*
Trên đường đi, nói không khẩn trương là giả, nói không sợ hãi cũng là giả.
Nhưng chính cậu tiếp nhận lựa chọn này, cho nên lần này vô luận rất khẩn trương rất sợ hãi, cậu cũng sẽ không trốn tránh.
Chỉ là dọc theo đường đi Liên Hạc rất trầm mặc, cậu cho rằng Liên Hạc ít nhiều sẽ nói với cậu cái gì đó, nhưng đều không có, làm cậu có chút mất mát.
Dựa theo cách Liên Hạc nói, lần này đi giúp Dịch Dữ Kiệt khai thông, cậu đại khái có khả năng mất mạng.
Dưới tình huống như thế, Liên Hạc cũng không có gì lời muốn nói với cậu sao?
Cậu nghĩ không ra, cũng nhịn không được bắt đầu nghi ngờ chính mình có phải hay không hiểu lầm cảm tình Liên Hạc đối với cậu.
Một khắc trước khi chết đột nhiên phát hiện bản thân tự mình đa tình, như vậy cũng quá bi ai đi...
Dịch Dữ Kiệt bị nhốt trong phòng đặc thù của viện nghiên cứu, lúc cậu đến phát hiện Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam đều đứng trước cửa phòng đóng chặt.
Thấy tình hình này cậu cũng đã hiểu rõ lựa chọn của bọn họ, tuy rằng trước đó cậu đại khái cũng có chút đoán được, chỉ là vẫn sẽ chua xót.
Sở Tri Nam cũng không nhìn về phía cậu bên này, thân thể hơi hơi nghiêng về một phía, mặt không biểu tình không biết suy nghĩ cái gì.
Mà Hứa Uyên lại cau mày, ánh mắt nhìn về phía cậu không rõ cảm xúc, nói không rõ là khó chịu, do dự, hay là không đành lòng.
Chỉ là mặc kệ là cái gì, cậu cũng không có tâm tư đi tìm tòi nghiên cứu.
"Cừu con, cậu là tự nguyện làm như vậy sao?"
Giọng của Hứa Uyên rất ít khi trầm thấp như vậy, có vẻ nghiêm túc lại có chút ngưng trọng.
Cậu không rõ Hứa Uyên hỏi như vậy là có ý gì, nếu không phải cậu tự nguyện, chẳng lẽ Hứa Uyên sẽ lựa chọn cậu thay vì Dịch Dữ Kiệt sao?
Cù Tầm Dương lặng im một lát, nói một cậu đúng vậy, cậu cũng không muốn Hứa Uyên rối rắm.
Hứa Uyên nghe xong cậu trả lời cũng không nói gì.
Tầm mắt Cù Tầm Dương ở trên người ba người bọn họ lướt qua một lần, cuối cùng dừng lại trên người Liên Hạc thấp giọng hỏi: "Các anh là cùng tôi đi vào, hay là đợi ở bên ngoài?"
Liên Hạc nói: "Dữ Kiệt cảm nhận được dao động năng lượng của lính gác khác sẽ càng thêm cuồng loạn, nếu chúng ta đợi ở chỗ này hắn sẽ lựa chọn công kích chúng ta trước, như vậy sẽ không có biện pháp thuận lợi tiến hành khai thông, cho nên sau khi cậu tiến vào, chúng ta sẽ rời đi."
Cù Tầm Dương hạ mắt nói một câu đã biết.
"Giúp tôi mở cửa đi."
Liên Hạc lặng im một lát, sau đó đi đến cạnh cửa lấy ra thẻ từ đặc chế mở ra cửa cường hóa.
Cửa mở, lúc Cù Tầm Dương muốn đi vào, Sở Tri Nam vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên mở miệng: "Nếu cậu không muốn tiếp tục thì hô to, ta sẽ đến cứu cậu."
Bước chân cậu dừng một chút, không đáp lại đi vào.
Cửa cường hóa phía sau cậu chậm rãi đóng lại, cảm xúc nội tâm của cậu phảng phất cũng theo phiến của này đóng lại mà toàn bộ lưu lại bên ngoài.
Lúc trước bị Âu Đại bắt đi cậu cho rằng mạng của bản thân đã kết thúc, cậu hối hận nhất chính là chưa từng cùng bọn họ thổ lộ, cậu cảm thấy đến chết cũng không thể nói cho người mình thích biết tâm ý thật sự là một chuyện rất đáng tiếc.
Cho nên lần này trên đường đến đây cậu có nghĩ tới trước khi giúp Dịch Dữ Kiệt khai thông sẽ cùng bọn họ thổ lộ tâm ý, nguyên bản là rất kiên định, cho dù hoài nghi cảm tình Liên Hạc đối với cậu có khả năng chỉ là cậu tự mình đa tình, cậu cũng muốn nói ra bản thân thích bọn họ.
Dù sao đều phải chết, bọn họ có thích cậu hay không cũng không quan trọng, cậu muốn cho bọn họ biết tâm ý của cậu.
Chẳng qua sau khi nhìn thấy bọn họ cậu đột nhiên liền từ bỏ, cảm thấy chuyện này không tất yếu.
Nếu cậu đã không để bụng phản hồi của bọn họ, vậy tâm ý của cậu có để bọn họ biết hay không cũng không có gì quan trọng.
Dù sao bọn họ đại khái cũng không để bụng, nếu không thì tại sao biết cậu đại khái có khả năng sẽ chết lại không hề biểu hiện ra một tia không đành lòng như thế.
Cậu biết bản thân kỳ thật là đang giận lẫy, bởi vì cậu cảm thấy khổ sở cũng cảm thấy rất không cam lòng.
Chỉ là khẩu khí trước khi chết phải đánh cược này giống như cũng có chút buồn cười, chờ cậu chết đi bọn họ cũng sẽ không biết được suy nghĩ nội tâm của cậu.
Bất quá dù sao đều phải chết, cậu như thế nào có thể vui vẻ chứ.
Bởi vì cảm xúc nên đầu mũi của cậu rất chua xót, đại khái hốc mắt hiện tại cũng đã hồng, chỉ là cậu không có khóc ra mà thôi.
Căn phòng này cũng không lớn, nhưng rất trống trải, bốn phía được lính gác ý niệm cố ý triển khai vòng hộ thuẫn, hẳn là dùng để ngăn cản tình huống Dịch Dữ Kiệt bạo tẩu nổ tung viện nghiên cứu.
Trong phòng có một cái giường chất liệu đặc thù rất mềm mại, hiện tại Dịch Dữ Kiệt đang nằm trên đó nhắm chặt hai mắt không nhúc nhích, thoạt nhìn vẫn còn đang hôn mê.
Hoa văn màu đen trên người hắn càng ngày càng đậm, uốn lượn khúc chiết hiện lên trên làn da, thoạt nhìn mười phần ghê người.
Cù Tầm Dương đi đến mép giường ngồi xuống, nhìn Dịch Dữ Kiệt đang ngủ say, suy nghĩ đến vài thứ.
Từ khi trở thành dẫn đường của bọn họ cũng có nghĩ tới khả năng bản thân sẽ chết, bất quá cậu chỉ nghĩ bản thân sẽ bị quái vật giết chết hoặc là ăn luôn, trước nay chưa từng nghĩ tới cuối cùng cư nhiên là bị thao chết.
Tưởng tượng như vậy, cậu cũng không biết bản thân nên khóc hay là nên cười.
Lúc cậu đang nghĩ Dịch Dữ Kiệt khi nào sẽ tỉnh lại, Dịch Dữ Kiệt đột nhiên mở hai mắt, tròng mắt đỏ đậm che kín tơ máu trực tiếp nhìn thẳng cậu.
Cơ hồ là trong nháy mắt bị nhìn thẳng đó, Cù Tầm Dương liền cảm thấy sởn tóc gáy, sợ hãi từ đáy lòng tràn ra.
Dịch Dữ Kiệt trước mắt hoàn toàn giống như là một người khác xa lạ, chỉ một ánh mắt đã giống như muốn đem cậu hủy đi ăn vào bụng.
Cù Tầm Dương muốn thét chói tai, nhưng mà Dịch Dữ Kiệt không cho cậu cơ hội.
Thân thể bị mạnh mẽ túm lấy, sau một trận trời đất quay cuồng cậu đã ngã vào trên giường bị Dịch Dữ Kiệt đè ở dưới thân.
Hô hấp của Dịch Dữ Kiệt thô nặng, trong cổ họng phát ra tiếng thở suyễn của dã thú.
Cù Tầm Dương lông tơ dựng thẳng, lý trí nói cho cậu phải chạy trốn.
Cậu thả nhẹ khí tức, muốn dỗ dành Dịch Dữ Kiệt: "Dữ Kiệt, tôi là Cù Tầm Dương a, tôi là tới giúp anh, anh... A!"
Cậu còn tưởng cầu xin Dịch Dữ Kiệt thì có thể được nhẹ nhàng một chút, nhưng mà lời cũng chưa nói xong Dịch Dữ Kiệt đã cúi đầu cắn vào cổ cậu.
Cù Tầm Dương trực tiếp khóc rống, khóc lóc cầu Dịch Dữ Kiệt đừng cắn, nhưng Dịch Dữ Kiệt ngược lại càng ngày càng dùng sức.
Ngay lúc cậu cho rằng Dịch Dữ Kiệt sẽ một ngụm cắn đứt động mạch cổ của cậu, Dịch Dữ Kiệt lại rời đi cổ cậu ngẩng đầu lên, từ môi đến cằm là một mảnh đỏ tươi, là máu từ cổ của cậu bị cắn rách chảy ra.
Dịch Dữ Kiệt vươn đầu lưỡi liếm một vòng, sau đó kéo ra khóe miệng lộ ra một nụ cười làm cho Cù Tầm Dương phát lạnh.
Cù Tầm Dương run bần bật.
Lúc tiếp thu chuyện này, cậu kỳ thật có ôm một tia may mắn, nghĩ Dịch Dữ Kiệt có khả năng sẽ không thật sự đem cậu lộng chết đâu, có lẽ cậu cùng Dịch Dữ Kiệt làm một lần hắn liền sẽ khôi phục ý thức...
Nhưng hiện tại nhìn Dịch Dữ Kiệt trước mắt này, cậu biết cậu trốn không thoát...
Hai tay bị giam cầm, Dịch Dữ Kiệt đem thân thể chen vào giữa hai chân cậu, sau đó nâng lên một chân không lưu tình chút nào trực tiếp cắm vào.
Không có bất luận cái gì bôi trơn cùng khuếch trương, giống như lần trước, cố chấp đâm mở miệng huyệt của cậu, xé rách vách trong, nguyên cây thọc tới cán.
Tinh thần lực cường liệt điên cuồng dũng mãnh tràn vào thân thể cậu, Cù Tầm Dương chưa từng cảm thụ qua tinh thần lực điên cuồng như vậy, so với bất kì lần tiếp thu nào trước kia đều phải đáng sợ hơn, cỗ tinh thần lực này tràn ngập máu tanh, giết chóc, cuồng bạo, phẫn nộ, dần dần làm cảm xúc của cậu hỏng mất, từng đợt từng đợt đánh sâu vào tinh thần thức hải, phảng phất muốn đem cậu cũng kéo vào vực sâu...
Xé rách đau đớn làm Cù Tầm Dương hít ngược khí lạnh, thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, phần lưng cuộn lên muốn tránh né Dịch Dữ Kiệt đỉnh nhập.
Nhưng dưới lực lượng tuyệt đối trước mặt, giãy giụa của cậu không cùng một cấp bậc.
Dịch Dữ Kiệt thoải mái áp chế cậu, dùng tốc độ người thường không đạt tới được vừa mau vừa tàn nhẫn trước sau đĩnh động phần hông.
Mông bị đâm cho sinh đau, nhưng cúc huyệt càng đau hơn, Dịch Dữ Kiệt mỗi một lần thọc vào rút ra với cậu mà nói đều là tra tấn.
Cậu khóc lóc cầu Dịch Dữ Kiệt chậm một chút, "Ô! Dữ Kiệt, cầu xin anh đừng đối xử với tôi như vậy."
Nhưng Dịch Dữ Kiệt phảng phất không nghe thấy, dương v*t thô to bị máu tươi phía dưới của cậu chảy ra nhiễm hồng, có máu tươi bôi trơn tràng huyệt dần dần ướt át, cũng làm dương v*t ra vào trở nên càng thêm dễ dàng.
Tốc độ chống đẩy dương v*t làm cho Cù Tầm Dương không cách nào thừa nhận, cậu cảm giác thân thể giống như đều phải bị đỉnh xuyên, trừ bỏ đau vẫn là đau.
Cậu vẫn luôn cầu xin, khóc lóc cầu, khóc lóc kêu, nguyên bản giọng nói mới vừa tốt lên một ít lại bắt đầu khàn khàn.
Dịch Dữ Kiệt cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi thô lỗ cạy ra hàm răng thăm dò tiến vào khoang miệng sau đó thô bạo hôn lưỡi, hàm răng không ngừng gặm cắn môi cậu.
Không bao lâu, trong miệng liền tràn ngập hương vị rỉ sắt, đầu lưỡi cùng môi đều truyền đến đau đớn bén nhọn.
Nước mắt Cù Tầm Dương chảy ngày càng nhiều.
Dịch Dữ Kiệt đem miệng cậu cắn không thành bộ dáng, lại bắt đầu một đường đi xuống phía dưới.
Một bên mãnh kiệt thao cậu, một bên gặm cắn hầu kết, xương quai xanh, trước ngực, phần bụng... Ở trên thân thể cậu để lại một cái lại một cái dấu răng rướm máu.
Cù Tầm Dương có một loại cảm giác, Dịch Dữ Kiệt hình như là thật sự muốn ăn cậu.
Cậu không biết đã bị thao làm thô bạo như vậy bao lâu, phía dưới đã đau đến chết lặng, đau đớn liên tục không ngừng làm cảm quan của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, ý thức cũng trở nên hôn hôn trầm trầm, tiếng kêu khóc cũng trở nên suy yếu.
Dịch Dữ Kiệt ngay cả quá trình đem thân thể cậu lật qua thay đổi tư thế, cũng không dừng lại động tác ra vào.
Cả người cậu mềm mại ghé vào trên giường, Dịch Dữ Kiệt liền theo tư thế này bẻ ra mông cậu, nằm sấp ở trên người cậu thao làm.
Bả vai truyền đến đau đớn, Dịch Dữ Kiệt lại bắt đầu ở sau lưng cậu lưu lại một cái dấu răng.
Trên người cậu đã không có nơi nào lành lặn, toàn bộ đều là dấu răng thật sâu của Dịch Dữ Kiệt, mỗi một miệng vết thương đều rướm máu, mà máu ở bên dưới đã sớm đem khăn trải giường màu trắng nhuốm hồng.
Cù Tầm Dương cũng không biết bản thân lúc nào mất đi ý thức, chờ cậu tỉnh lại Dịch Dữ Kiệt vẫn còn đang thao cậu.
Cậu cứ như vậy bị đau đến hôn mê, sau đó lại bị đau tỉnh, lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
Mà trong quá trình cậu mất đi ý thức, Dịch Dữ Kiệt đều chưa từng đình chỉ thao làm.
Cả người đều nóng rát đau đớn.
Những lúc có ý thức, cậu nhớ rõ Dịch Dữ Kiệt chỉ bắn hai lần, nhưng cậu cảm thấy khả năng không chỉ có như vậy.
Từ tràng huyệt đến bụng nhỏ giống như tất cả đều bị lấp đầy, vừa nóng vừa tê, vừa trướng vừa đau.
Cậu không biết thời gian rốt cuộc đã qua bao lâu, cậu có chút không chịu nổi.
Dịch Dữ Kiệt tựa như không biết mệt, toàn bộ quá trình không để ý đến cậu thanh tỉnh hay là hôn mê, không quan tâm chỉ hung hăng thao cậu, giống như thật sự chỉ khi đem cậu thao chết, trận tính ái này mới có thể kết thúc.
Số lần cậu lâm vào hôn mê ngày càng nhiều, thời gian tỉnh lại cũng ngày càng chậm.
Cậu cảm thấy hô hấp của bản thân bắt đầu trở nên vô lực, tinh thần lực cũng bắt đầu tiêu hao quá mức, tầm nhìn chậm rãi trở nên mơ hồ, ý thức cũng dần dần tan rã... Trước khi hoàn toàn lâm vào hắc ám, cậu nghĩ lần này có khả năng thật sự không thể tỉnh lại...