Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 37: Di chứng



Edit by Náppu
*
Lúc thấy Thẩm Sơ Trạch cùng cậu cùng nhau đi ra, Sở Tri Nam giống như cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Cậu đi chậm một bước, Thẩm Sơ Trạch đã kéo ra cửa ghế phụ ngồi xuống.
Cậu có chút sửng sốt, sau đó mới kéo ra cửa ghế sau ngồi vào.
Thẳng đến lúc này, Sở Tri Nam mới mở miệng hỏi Thẩm Sơ Trạch: "Cậu cùng lại đây làm gì?"
Thẩm Sơ Trạch ngoan ngoãn trả lời: "Em cũng muốn mua một bộ chăn gối mới, vừa lúc nghe thấy các anh muốn đi, vậy cũng mang em đi cùng đi, được không?"
Sở Tri Nam quay đầu lại liếc mắt nhìn Cù Tầm Dương một cái, Cù Tầm Dương theo bản năng gật gật đầu.
Hắn liền không nói gì nữa, khởi động xe.
Dọc theo đường đi Sở Tri Nam cơ bản không nói chuyện, chỉ có Thẩm Sơ Trạch ngẫu nhiên cùng cậu giao lưu vài câu, hắn nói cho Cù Tầm Dương bộ chăn gối lúc trước của cậu là hắn cùng Hứa Uyên đi mua.
Cù Tầm Dương đoán được đại khái là Thẩm Sơ Trạch giúp cậu chuẩn bị, chỉ là không nghĩ Hứa Uyên cũng sẽ làm loại chuyện nhỏ này.
Cửa tiệm kỳ thật cách nhà bọn họ cũng không xa, nhưng khu A là mảnh đất phồn hoa nhất khu an toàn, cho nên bên cạnh cửa tiệm căn bản không có chỗ dừng xe.
Sở Tri Nam lái xe vòng hai ba vòng, cũng không tìm được vị trí đỗ xe.
Cù Tầm Dương nói đi tới một chút nữa thử xem.
Lúc này Thẩm Sơ Trạch lại nói: "Nếu không để em cùng Tầm Dương đi mua? Dù sao mấy thứ này mua một chút cũng rất nhanh, Tri Nam anh cứ đi tìm vị trí đỗ xe cũng rất phiền toái, không bằng cứ ngừng ở ven đường ngồi bên trong chờ chúng em đi?"
Cù Tầm Dương cảm thấy cái đề nghị này cũng không tồi, liền nói như vậy cũng có thể.
Sở Tri Nam không nói cái gì, chỉ đem xe ngừng trước cửa tiệm, nhìn dáng vẻ cũng đã tiếp nhận đề nghị của Thẩm Sơ Trạch.
Cậu liền cùng Thẩm Sơ Trạch xuống xe.
Sau khi vào cửa tiệm, ông chủ lập tức nhiệt tình đi ra đón, hỏi bọn cậu cần mua cái gì.
Thẩm Sơ Trạch nói muốn mua bộ chăn gối mới.
Ông chủ liền đem bọn họ đi khu chuyên dụng đẩy mạnh tiêu thụ.
Thẩm Sơ Trạch hỏi Cù Tầm Dương muốn mua loại hình gì, cậu nói đơn giản một chút, thoải mái một chút là được.
Ông chủ đề cử cho cậu một bộ kiểu dáng đơn giản.
Cù Tầm Dương dùng tay sờ sờ, cảm thụ một chút, thấy xúc cảm cũng không tệ lắm rất thoải mái, liền nói mua bộ này.
Thẩm Sơ Trạch nói: "Không xem thêm mấy bộ nữa sao?"
Ông chủ còn ước gì bọn họ mua nhiều thêm mấy bộ, lại đề cử cho cậu bộ khác.
Cậu lắc đầu cự tuyệt: "Sở Tri Nam không phải còn ở bên ngoài chờ sao, vẫn là mua nhanh lên đi."
Thẩm Sơ Trạch trầm mặc hai giây, sau đó đột nhiên nói: "Tầm Dương, tôi có thể cùng cậu nói vài câu không?"
Kỳ thật cậu có suy đoán Thẩm Sơ Trạch hẳn là không phải muốn tới mua chăn gối, bởi vì từ lúc vào cửa tiệm Thẩm Sơ Trạch cũng không có hướng ông chủ biểu đạt nhu cầu của hắn, mà là vẫn luôn giúp cậu chọn, cho nên cậu nghĩ Thẩm Sơ Trạch hẳn là cố ý đi theo bọn cậu tới đây.
Nghe thấy Thẩm Sơ Trạch lại muốn cùng cậu tán gẫu một chút, không biết vì sao tâm cậu đều nhảy lên.
Cảm thấy mỗi lần Thẩm Sơ Trạch muốn cùng cậu nói chuyện, hẳn là đều không phải lời cậu thích nghe.
"Ngạch, cũng được đi." Nhưng cậu vẫn là đáp ứng, bởi vì không thể nghĩ ra lý do gì cự tuyệt.
Trong cửa tiệm có bày một bộ sô pha làm hàng mẫu cho khách nhân, Thẩm Sơ Trạch hỏi ý ông chủ rồi lôi kéo cậu ngồi xuống trên sô pha hàng mẫu.
Cậu có chút do dự: "... Muốn nói chuyện rất lâu sao? Sở Tri Nam còn chờ ở bên ngoài."
Thẩm Sơ Trạch mỉm cười nói: "Không có, chỉ một lát, chỉ là cảm thấy ngồi xuống dễ nói chuyện hơn một chút."
Cù Tầm Dương nhẹ nhàng nhíu mi, nhưng vẫn là ngồi xuống.
Thẩm Sơ Trạch mở miệng nói: "Tầm Dương, cậu trước nghiêm túc nói cho tôi, cậu thật sự không thích bốn người bọn họ có đúng hay không?"
Cậu không biết Thẩm Sơ Trạch sao còn muốn hỏi lại vấn đề này, lại là bởi vì dục vọng chiếm hữu sao?
Tuy rằng làm cậu có chút không thoải mái, nhưng tính cách mềm yếu vẫn làm cậu trả lời vấn đề của Thẩm Sơ Trạch: "Ân, không thích."
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Sơ Trạch tạm dừng một chút sau đó nói: "Tầm Dương, lời kế tiếp của tôi có khả năng sẽ làm cậu không thoải mái, nhưng tôi không phải cố ý nói chuyện này để làm cậu khó chịu, toii chỉ là... Muốn cho cậu nhận rõ hiện thực."
"Ngạch, anh nói đi." Tuy rằng lời hắn nói làm Cù Tầm Dương cảm thấy có chút không thể hiểu được.
"Mấy ngày nay cậu hẳn là cũng nhận thấy được thái độ của bốn người bọn họ đối với cậu có chút chuyển biến đi?"
"Ngạch..." Điểm này cậu không thể phủ nhận.
"Kỳ thật thái độ của bọn họ đối với cậu chuyển biến là bởi vì ảnh hưởng của ảo giác."
Cù Tầm Dương sửng sốt, "Có ý gì?"
Thẩm Sơ Trạch nói: "Toii cũng là hôm qua mới biết, những người từng bị nhốt vào ảo giác đi ra đều nói chính mình hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bị ảnh hưởng."
Cù Tầm Dương hơi hơi cau mày chờ Thẩm Sơ Trạch tiếp tục nói.
Thẩm Sơ Trạch nói: "Dữ Kiệt lần trước nói ảo giác là lấy tiềm thức của cậu sáng tạo ra, bốn người bọn họ phân biệt sắm vai huynh đệ, bằng hữu cùng người yêu của cậu, đều là nhân vật tương đối thân mật, nói vậy lúc các cậu chưa khôi phục ý thức tự chủ ở trong ảo giác, ở chung cũng rất thân mật đúng không?"
Cù Tầm Dương có lệ mà ân một tiếng.
Mí mắt Thẩm Sơ Trạch buông xuống một chút, sau đó tiếp tục nói: "Tôi cũng là ngẫu nhiên nghe được, ở trong ảo giác biến thành loại quan hệ thân mật, cho dù rời khỏi ảo giác cũng sẽ lưu lại một ít di chứng, tỷ như không thể lập tức từ nhân vật đó rút ra, bởi vậy đối với đối tượng thân mật trong ảo giác giữ lại một ít hảo cảm, tựa như hiện tại Tri Nam đối với cậu vậy..."
"Tính cách của Tri Nam đối với ai cũng rất lạnh nhạt, đổi lại trước kia anh ấy không có khả năng sẽ cùng cậu đi mua quần áo, càng không thể cùng cậu đi mua chăn gối, tôi cùng anh ấy ở chung đã hai năm, vẫn là hiểu biết anh ấy hơn, anh ấy đối với cái gì cũng đều không có hứng thú, không có khả năng sẽ làm ra những việc này, cậu hẳn là cũng thấy kỳ quái anh ấy đột nhiên đối với cậu thay đổi thái độ đi? Bởi vì anh ấy lúc trước đối với cậu..."
Thẩm Sơ Trạch không tiếp tục nói, nhưng cậu biết Thẩm Sơ Trạch muốn nói cái gì.
Cù Tầm Dương tuy rằng vẻ ngoài vẫn duy trì trấn định, nhưng trong lòng cậu đã sông cuộn biển gầm, trong đầu vẫn luôn tiêu hóa những lời này của Thẩm Sơ Trạch.
Đích xác, trước khi bọn họ tiến vào ảo giác, thái độ của Sở Tri Nam đối với cậu thật sự là phi thường lãnh đạm, trừ bỏ lúc khai thông cơ bản chính là lạnh lẽo, hơn nữa cũng bài xích cậu tiếp xúc tứ chi.
Dựa theo tình huống trước kia mà nói, hiện tại Sở Tri Nam thật sự là rất khác thường.
Không chỉ Sở Tri Nam, còn có Liên Hạc, Hứa Uyên, Dịch Dữ Kiệt, thái độ của bọn họ đều có một ít biến hóa, cậu có thể cảm nhận được.
Cậu còn nhớ rõ ngày bản thân vừa tới đã chịu đối đãi như thế nào, bọn họ dùng thái độ thử nghiệm, đem cậu hoàn toàn xem thành công cụ, sau đó chính là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, tuy nói toàn bộ hành trình đều bảo hộ cậu an toàn, nhưng trong quá trình di chuyển hoàn toàn không có băn khoăn qua cảm thụ của cậu, thỉnh thoảng còn sẽ khó chịu với cậu.
Còn có lúc khai thông sau đó, Sở Tri Nam cùng Liên Hạc cùng nhau cắm vào hậu huyệt, để lại cho cậu bóng ma thật sâu.
Tuy rằng sau đó cùng bọn họ ở bên nhau thời gian dài, thái độ của bọn họ đối với cậu có hơi tốt lên một ít, nhưng cũng chỉ là từ một cái công cụ khai thông biến thành một người có thể khai thông mà thôi.
Nhưng mấy ngày nay, cậu thật sự cảm nhận được bọn họ quan tâm, tuy rằng không tính là rất rõ ràng, nhưng so với lúc trước thật sự tốt hơn rất nhiều.
Bọn họ sẽ chiếu cố cảm thụ của cậu, cũng thật sự giống như có điểm tôn trọng cậu.
Nhưng nguyên lai, đều chỉ là bởi vì di chứng của ảo giác sao?
Bởi vì bọn họ còn chưa có thoát khỏi giả thiết của nhân vật cùng cậu có quan hệ thân mật trong ảo giác sao?
Cù Tầm Dương đột nhiên cảm thấy rất chua xót, tâm tình cũng trở nên rất kém, thậm chí có chút muốn khóc.
Cậu còn tưởng rằng là bọn họ phát hiện chỗ tốt của cậu cho nên mới bắt đầu đối với cậu chuyển biến thái độ, nhưng không nghĩ tới chỉ là bởi vì chưa có hoàn toàn rút ra khỏi nhân vật giả dối trong ảo giác mà thôi.
"Di chứng sẽ biến mất sao?" Lúc mở miệng mới phát hiện thanh âm của chính mình đã trở nên khàn khàn.
Thẩm Sơ Trạch gật đầu: "Sẽ, những người đó chính là sau khi biến mất mới nhắc tới những việc này, bất quá cụ thể khi nào sẽ biến mất còn phải tùy từng người khác nhau, tuy rằng lúc trước các cậu tiến ảo giác bên ngoài mới trải qua ba ngày, nhưng tôi nghe nói cậu thanh tỉnh trong ảo giác đã mấy chục lần đi? Cho nên có khả năng mấy người A Hạc muốn rút khỏi nhân vật cần thời gian dài một chút."
"Nguyên lai là như thế, tôi đã biết." Cậu đứng lên: "Cảm ơn anh cùng tôi nói chuyện này, chúng ta hiện tại có thể đi chưa?"
Thẩm Sơ Trạch cũng đứng lên, lộ ra hơi chút biểu tình xin lỗi: "Thực xin lỗi a Tầm Dương, tôi biết cùng cậu nói chuyện này có chút tàn nhẫn, nhưng, tôi chính là cảm thấy sớm một chút để cậu biết tình hình thực tế đối với cậu càng tốt hơn một ít, cậu còn chưa có chìm đắm vào đi, bằng không chờ bọn họ trở lại bộ dáng trước kia, tôi sợ cậu sẽ thương tâm."
Cù Tầm Dương gật gật đầu, nhàn nhạt trả lời: "Ân, tôi biết, anh không xin lỗi tôi, đi thôi, để Sở Tri Nam chờ lâu cũng không tốt."
Thẩm Sơ Trạch còn đứng tại chỗ do dự: "Tầm Dương, cậu có phải giận tôi hay không?"
"Không có."
Kỳ thật cậu biết Thẩm Sơ Trạch muốn cùng cậu nói chuyện này là có ý gì, là nhắc nhở cậu thanh tỉnh, mà đồng thời vẫn là bởi vì hắn sợ cậu sẽ cướp đi vị trí của hắn.
Có thể là mấy người Liên Hạc mấy ngày nay thái độ đối với cậu có chuyển biến làm hắn cảm thấy bất an, cho nên hắn mới có thể đi tìm hiểu chuyện này, còn tìm cách nói riêng ở nơi Sở Tri Nam không nghe thấy nội dung nói chuyện của bọn họ
Cậu hiểu rõ tâm lý của Thẩm Sơ Trạch cũng hiểu được lý do hắn làm như vậy, Thẩm Sơ Trạch rất thích bọn họ.
Dẫn đường đối lính gác sinh ra ái mộ quá mức bình thường, huống chi là đối mặt với bốn lính gác cấp S cường đại như vậy, làm dẫn đường của bọn họ không luân hãm cũng rất khó.
Cậu không phải cũng đối với Dịch Dữ Kiệt tâm động sao.
Nhưng cậu thật sự là không thích loanh quanh lòng vòng như vậy, làm cậu cảm thấy có chút mệt tâm, "Sơ Trạch, tôi sẽ không cùng anh đoạt Liên Hạc, cũng sẽ không cùng anh đoạt những người khác, tựa như anh nói, thái độ của bọn họ đối tôi chuyển biến chỉ là bởi vì di chứng của ảo giác, về sau liền sẽ trở về bình thường, cho nên anh thật sự không cần lo lắng, cũng không cần cố ý cùng tôi nhắc nhở cái gì, tôi trừ bỏ là dẫn đường cấp A, xác suất xứng đôi cùng bọn họ cao một chút, không có bất luận chỗ nào có thể so sánh với anh, vô luận là tính cách hay là diện mạo."
"Dịch Dữ Kiệt thường thường khen anh đẹp, còn nói tôi xấu."
Ánh mắt Thẩm Sơ Trạch hiện lên một tia kinh hỉ.
Cậu rũ xuống mắt tiếp tục nói: "Cho nên tôi cũng đoạt không được bọn họ, tôi rất tự mình hiểu lấy, tôi cũng không nghĩ tới chính mình sẽ trở thành dẫn đường, có thể nói tôi thà rằng làm một người bình thường phổ phổ thông thông sinh hoạt, nhưng hiện tại tôi cũng chỉ có thể căng da đầu đi tiếp thu chuyện này, bọn họ về sau đối với tôi sẽ biến trở về cái thái độ gì trong lòng tôi biết rõ ràng, cho nên tôi sẽ không có vọng tưởng, anh về sau cũng đừng bởi vì những việc này mà cùng tôi nói chuyện phiếm, tôi thật sự không thích nói những việc này, hơn nữa ở trước mặt bọn họ tôi cũng chỉ là cái công cụ hình người bé nhỏ không đáng kể, nếu anh thật sự không vui có thể trực tiếp tìm mấy người Liên Hạc nói đi, được không? Nếu anh có thể làm dẫn đường của bọn họ hai năm, vậy đối với bọn họ mà nói anh nhất định là không giống những người khác."
Chờ Sở Tri Nam đem xe chạy lại đây, Cù Tầm Dương phi thường chủ động ngồi xuống hàng ghế phía sau.
Sở Tri Nam quay đầu lại nhìn cậu một cái.
Cậu trực tiếp lảng tránh tầm mắt của Sở Tri Nam, cho nên cũng không phát hiện Sở Tri Nam bởi vì hành động này của cậu mà hơi hơi nhíu mi.
Tâm tình của cậu đang rất đè nén, nhưng cậu trừ bỏ buồn ở trong lòng, cũng không có chỗ nào phát tiết.
Cậu có thể làm cái gì?
Cậu không thể chất vấn Sở Tri Nam có phải bởi vì còn chưa có thoát ra được nhân vật bạn trai mà đối với cậu vẻ mặt ôn hoà, cũng không thể đi hỏi mấy người Liên Hạc có phải thật sự là bởi vì chưa có thoát ra được nhân vật mà đối với cậu thay đổi thái độ.
Cậu cái gì cũng đều không thể hỏi, cái gì cũng không thể nói.
Bởi vì cậu sợ về sau chờ bọn họ khôi phục bình thường sẽ chê cười cậu, cũng thật sự không dám để chính mình ôm mong đợi không thực tế kia.
Cậu chỉ là có chút muốn khóc.
Nhưng vì sai lại muốn khóc, cậu không dám đi nghĩ lại.
Tình cảm kia còn chưa có bị vạch trần, cậu chỉ muốn đem nó vùi lấp xuống thật sâu.
Nguyên bản cậu còn muốn nói bọn họ cho cậu đổi một chiếc giường khác, bởi vì cậu cảm thấy giường ngủ của Dịch Dữ Kiệt thật sự rất thoải mái, nhưng hiện tại cậu không có khả năng sẽ đề nghị chuyện này.
Không chừng cậu cũng sẽ không trụ lại chỗ này lâu, có lẽ về sau cậu sẽ rời khỏi bọn họ cũng nói không chừng.
Giường gì đó, thôi bỏ đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...