Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác
Chương 33: Tôn trọng
Edit by Náppu
*
Cuối cùng vẫn là Hứa Uyên bắt lấy cổ tay cậu lôi kéo từng bước hư nhuyễn đi vào hội trường, bọn họ ngồi ở hàng ghế đầu tiên!
Lúc những camera tới gần mặt cậu chụp hình, Liên Hạc ghé lại bên tai cậu cười khẽ nói: “Ngày mai cậu sẽ trở thành dẫn đường anh hùng nhà nhà đều biết đến.”
Đại não cậu như cũ chưa kịp thời vào trạng thái, cho nên không thể làm ra bất luận phản ứng gì.
Sau khi bọn họ ngồi xuống, cửa hông bên cạnh chỗ chủ giảng được mở ra, sau đó trước sau đi vào bốn người.
Đi đầu là nam nhân dáng người trung bình đầu tóc hoa râm, thoạt nhìn tuổi đã rất lớn, mà theo sau người nam nhân này chính là Viên Hoa Quốc phó cục trưởng cục quản lý lúc trước Cù Tầm Dương từng gặp qua, phía sau Viên Hoa Quốc còn đi theo một nam một nữ, tuổi đều là trên dưới bốn năm chục tuổi.
Bọn họ ngồi xuống phía sau bục chủ giảng, đối diện chỗ Cù Tầm Dương, lão nhân tóc bạc đỡ lấy microphone sau đó mở miệng nói: “Ngượng ngùng làm các vị đợi lâu, tuổi lớn đi đường chậm.”
Phía dưới lác đác lưa thưa có người đáp lại: Không có, không có việc gì cứ từ từ nói.
Lão nhân đầu bạc cười một tiếng, tiếp tục nói: “Hôm nay vẫn là có rất nhiều gương mặt mới, khẳng định còn chưa biết ta, ta trước tự giới thiệu đi, ta tên Tùy Lệnh, là cục trưởng cục quản lý thức tỉnh siêu năng lực.”
Đối phương vừa dứt lời, phía sau Cù Tầm Dương lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cậu cũng nhanh chóng nâng tay lên vỗ theo, bất quá cậu phát hiện mấy người Liên Hạc chỉ vỗ cho có lệ.
Tùy Lệnh mỉm cười nói: “Vậy mọi người cũng biết hôm nay mở ra đại hội để khen ngợi ‘Nộ Hải’ cùng ‘Đi lại quan sát’, lần này bọn họ không phụ sự mong đợi của mọi người thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ cứu viện, phi thường đáng giá cổ vũ ngợi khen.” Nói xong lão đem tầm mắt chuyển đến trên người Cù Tầm Dương: “Lần này đội trưởng ‘Nộ Hải’ Liên Hạc còn nói riêng cho ta, bọn họ sở dĩ có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ lần này, hoàn toàn dựa vào dẫn đường Cù Tầm Dương của bọn họ, cho nên ta ở đây muốn đặc biệt khen ngợi một chút dẫn đường Cù Tầm Dương, anh lần này biểu hiện thật sự phi thường ưu tú, ta đại biểu ‘Nộ Hải’ cùng tổng cục, cũng đại biểu những người đã được các anh cứu về lần này đối với anh tỏ vẻ chân thành cảm tạ, cảm tạ anh dũng cảm, cảm tạ anh trả giá, thật sự phi thường cảm tạ anh, dẫn đường Cù Tầm Dương.”
Cù Tầm Dương ngồi yên ở nơi đó, cả khuôn mặt đều bị khen đến đỏ bừng.
Bên tai là tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc, trước mắt là Tùy Lệnh, Viên Hoa Quốc bọn họ cho cậu ánh mắt tán dương, còn có những camera không ngừng hướng tới chỗ cậu lóe đèn flash...
Liên Hạc nói đại hội khen ngợi này mở ra là vì cậu, nguyên lai là nói thật.
Nhưng cậu lại cảm thấy có chút hổ thẹn, trừ bỏ ở trong ảo giác đánh thức Hứa Uyên, cậu cảm thấy bản thân không có làm bất luận cái gì để có thể nhận được khen ngợi long trọng như vậy.
Cậu không giết một con quái vật nào, ảo giác là Sở Tri Nam đánh vỡ, tất cả những người đó cũng đều là bọn họ cứu, cậu vẫn luôn đều được bảo hộ, so sánh với mấy người Liên Hạc, cậu trả giá thật sự là quá ít, cậu cũng thật sự không xứng với khen ngợi như vậy, làm cậu cảm thấy áp lực rất lớn.
Liên Hạc còn nói ngày mai cậu cũng sẽ trở thành dẫn đường anh hùng nhà nhà đều biết đến.
Hai chữ anh hùng không thuộc về cậu, cậu cũng không hy vọng chính mình bị mang lên xưng hô như thế.
Mọi người đối với ‘Nộ Hải’ kỳ vọng cùng khen ngợi đều rất cao, thậm chí không hề khoa trương mà nói ‘Nộ Hải’ hiện tại là hy vọng của rất nhiều người bình thường đối với tương lai hoà bình của toàn thế giới, cho nên nếu bọn họ phát hiện dẫn đường được xưng là anh hùng kỳ thật là một gia hỏa yếu đuối, vậy bọn họ sẽ nhìn cậu như thế nào?
Cậu thật sự là rất lo lắng.
Tâm tình như vậy dẫn tới lúc cậu lên đài tiếp nhận khen thưởng biểu tình của cậu đều cứng đờ.
Người phát khen thưởng là Viên Hoa Quốc.
Mà người thứ nhất nhận khen thưởng chính là cậu.
Một tiểu thư lễ nghĩ trong tay cầm cái khay, trên đó có duy nhất một cái cúp hình dạng bất quy tắc bằng vàng ròng, chiếc cúp được đưa tới trong tay cậu, theo sau đó còn cho cậu một tờ chi phiếu một trăm vạn.
Nhưng cúp của mấy người Liên Hạc đều là bằng bạc.
Cúp trong tay nặng trĩu, giống như là vàng thật, nếu cúp này thật sự toàn bộ đều là dùng vàng chế tạo ra, vậy giá trị không ít tiền.
Nếu của tất cả mọi người cũng là vàng, cậu có khả năng sẽ vì chuyện này mà cảm thấy vui vẻ, nhưng cố tình chỉ có của cậu là bằng vàng...
Đãi ngộ đặc thù như vậy ngược lại làm cậu cảm thấy càng áp lực.
Sau khi đại hội khen ngợi kết thúc, người bên trong cũng bắt đầu lục tục rời khỏi hội trường, bất quá cũng có không ít người lại đây cùng mấy người Liên Hạc khen tặng vài câu, đương nhiên cũng có người chủ động cùng Cù Tầm Dương lôi kéo làm quen.
Đúng lúc này, Viên Hoa Quốc đột nhiên đi tới, sau đó hướng Cù Tầm Dương nói: “Tầm Dương, cùng tôi tới văn phòng một chuyến, tôi có chút lời muốn cùng cậu tâm sự.”
Tâm Cù Tầm Dương lập tức nhảy lên, cậu vừa nãy có phải làm sai cái gì rồi hay không?
Nhưng Viên Hoa Quốc đã đi trước, còn quay đầu lại nhìn cậu một cái ý bảo cậu nhanh chóng đuổi kịp.
Cù Tầm Dương theo bản năng nhìn về phía mấy người Liên Hạc.
Liên Hạc hướng cậu nói một tiếng đi thôi.
Tuy rằng trong lòng cậu không tình nguyện, nhưng vẫn là đi theo.
Một đường đi theo Viên Hoa Quốc xuyên qua hành lang loanh quanh lòng vòng, đi vào thang máy, sau đó ra khỏi thang máy lại xuyên qua hành lang loanh quanh lòng vòng, trên đường gặp phải không ít người, những người đó đều hoặc cung kính hoặc tùy ý chào hỏi Viên Hoa Quốc, bất quá không ngoại lệ tất cả đều sẽ tò mò đánh giá Cù Tầm Dương đi theo bên cạnh Viên Hoa Quốc vài lần.
Dọc theo đường đi Viên Hoa Quốc không cùng cậu nói chuyện, thẳng đến khi tới văn phòng của ông.
Lúc cửa văn phòng đóng lại, Cù Tầm Dương càng thêm khẩn trương, hầu kết rung động nuốt một ngụm nước miếng.
“Ngồi đi.”
Viên Hoa Quốc rất tùy ý ngồi xuống ghế làm việc của chính mình.
Cù Tầm Dương chậm rì rì dịch qua, mười phần câu nệ ngồi xuống.
“... Ngài tìm tôi là muốn nói cái gì sao?”
Viên Hoa Quốc giương mắt nhìn cậu, chậm rãi nói: “Tôi thấy cậu từ lúc bắt đầu cảm xúc vẫn luôn có chút không thích hợp, lần khen ngợi này không biết có làm cậu hài lòng không?”
Cậu cả kinh nói: “Không có không có, tuyệt đối không có.”
Viên Hoa Quốc: “Hay là đối với khen thưởng không hài lòng?”
Lần này đầu cùng tay cậu trực tiếp cùng nhau lắc: “Không không không, không có chỗ nào không hài lòng.”
Viên Hoa Quốc khẽ nhíu mày: “Nhưng tôi cảm giác cậu hiện tại thoạt nhìn cũng không vui vẻ, nguyên nhân là vì khen ngợi sao?”
Cậu rũ xuống mắt không biết nên trả lời như thế nào, cậu sợ mình nói sai sẽ đắc tội với bọn họ.
Viên Hoa Quốc nói: “Tầm Dương, có chuyện này kỳ thật tôi vẫn luôn muốn cùng cậu xin lỗi, lúc trước cậu vừa mới thức tỉnh còn trong trạng thái bàng hoàng, nhưng chúng tôi lại không suy xét cảm nghĩ của cậu đã đem cậu trực tiếp an bài làm dẫn đường cho ‘Nộ Hải’, chuyện này chúng tôi rất xin lỗi cậu.”
Cậu nhìn chằm chằm cúp vàng trong tay thấp giọng nói: “Ngạch, tôi biết các ông an bài như vậy là bởi vì tôi cùng bọn họ xác suất xứng đôi cao nhất.”
Viên Hoa Quốc thở dài: “Cậu có thể hiểu được cũng làm tôi cảm thấy rất vui mừng, Tầm Dương, ở mạt thế hiện tại này, thân là người có năng lực có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, tôi biết cậu từ một thiếu niên mười chín tuổi vừa trải qua việc mất thân nhân, còn thức tỉnh trở thành dẫn đường cấp A, lại đột nhiên trở thành dẫn đường của chiến đội mạnh nhất, việc này đối với cậu mà nói phải cần thời gian thích ứng, cậu có thể từ từ tiếp nhận, không cần tạo cho bản thân áp lực lớn như vậy. Nhóm lính gác của cậu cho tới nay là những người có siêu năng lực mạnh nhất, bọn họ có kinh nghiệm tác chiến phong phú, cũng có thể bảo vệ cậu thật tốt, cậu chỉ cần làm tốt công tác dẫn đường của cậu là được.”
“Tựa như lần này những chuyện cậu làm được đều rất tốt.”
“Chính là tôi cũng không có làm cái gì, nhiệm vụ lần này rõ ràng tất cả đều công lao của mấy người Liên Hạc, tôi không nên được cục trưởng cường điệu khen ngợi, cũng không nên lấy cái cúp độc đáo nhất, những khích lệ đó, còn những khen thưởng này đều làm cho tôi cảm thấy hổ thẹn...”
“Không phải, Tầm Dương.” Giọng Viên Hoa Quốc trầm thấp: “Lần này nếu không có cậu, có lẽ chúng ta đã không còn ‘Nộ Hải’.”
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người.
Viên Hoa Quốc nói: “Chúng tôi không phải chỉ nghe lời nói của một bên mới khen ngợi như vậy, cục trưởng Tùy Lệnh cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện khích lệ cậu, Liên Hạc cùng Hứa Uyên đem kỹ càng tỉ mỉ mọi chuyện đã trải qua toàn bộ đều báo cáo cho chúng tôi, cho nên chúng tôi là thật sự cảm thấy cậu làm rất tốt, cậu cũng đáng được khích lệ như vậy.”
Cù Tầm Dương hơi hơi trợn to hai mắt: “... Là bọn họ thay tôi nói tốt sao?”
Viên Hoa Quốc mỉm cười nói: “Kia thật không có, Liên Hạc làm việc luôn luôn công chính.”
“Nga.” Cậu có một chút thất vọng.
Viên Hoa Quốc nói: “Bất quá cái cúp vàng ròng này là hắn yêu cầu, hắn nói cậu thích tiền, nói chúng tôi khen thưởng thực tế một chút.”
“...”
Liên Hạc như thế nào lại biết cậu thích tiền?
Viên Hoa Quốc nói: “Tầm Dương, thân là dẫn đường của ‘Nộ Hải’ khẳng định sẽ làm cậu rất vất vả, nhưng hiện tại lính gác chính là hy vọng của toàn nhân loại, mà lính gác cấp S đối với chúng ta mà nói càng là tồn tại phi thường trọng yếu, cậu có thể cùng bốn người ‘Nộ Hải’ xác suất xứng đôi đạt tới 75% cao như vậy, cũng nói rõ số mệnh của cậu được định sẵn nhất định phải trở thành dẫn đường của bọn họ.”
Số mệnh được định sẵn sao?
Dùng cái từ này ở trên người cậu cùng bốn người kia, cảm thấy có chút kỳ quái.
Dù sao bốn người bọn họ sẽ không cho rằng như vậy đi?
“Dẫn đường đối với lính gác mà nói là tồn tại không thể thiếu, mà một dẫn đường cấp bậc cùng với xác suất xứng đôi đều đồng thời đạt chất lượng tốt nhất đối với lính gác mà nói càng là khả ngộ bất khả cầu, cho nên Tầm Dương, cậu đối với bọn họ càng phải quan trọng hơn, bởi vì cậu có thể tùy thời đổi một nhóm lính gác, nhưng bọn họ lại không thể tùy tùy tiện tiện gặp được một dẫn đường thích hợp như cậu.”
Lồng ngực Cù Tầm Dương đột nhiên run lên, ngay sau đó cảm thấy trái tim nơi ngực trái mãnh liệt đập loạn.
Nội tâm cậu nguyên bản vẫn luôn dựng đứng một lá chắn phòng ngự, nhưng những lời cuối cùng này của Viên Hoa Quốc nháy mắt đã đem cái lá chắn kia đập nát.
“Còn có chuyện này sao...”
Cậu đối với bọn họ là tồn tại quan trọng không thể khuyết thiếu.
Thật sự là như vậy?
Thẩm Sơ Trạch cũng đều so không được?
Trong khoảng thời gian này nội tâm cậu vẫn rung chuyển bất an, nhưng hiện tại những cảm xúc mơ hồ không rõ lung tung rối loạn giống như cũng bởi vì những lời này của Viên Hoa Quốc mà chậm rãi biến mất.
Viên Hoa Quốc nói: “Đương nhiên, cho nên tôi hy vọng cậu có thể trợ giúp bọn họ thật tốt, cũng bao dung nhiều hơn với bọn họ.”
“... Tôi có thể bao dung bọn họ.”
Viên Hoa Quốc lộ ra biểu tình vui mừng: “Như vậy là tốt nhất.”
“Nhưng mà...” Cù Tầm Dương chần chờ một lát tiếp tục nói: “Tôi có thể đề nghị một yêu cầu không?”
Viên Hoa Quốc gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Cậu lại có một chút do dự: “Chính là... Bọn họ sẽ nghe phó cục trưởng nói sao?”
Viên Hoa Quốc sửng sốt, ho khan một tiếng nói: “Cậu nói đi, trong tình huống bình thường bọn họ sẽ nghe.”
Ngón tay cậu ma sát qua lại thân cúp, rũ mắt do do dự dự không biết nên nói như thế nào mới tốt, bởi vì yêu cầu này làm cậu cảm thấy rất ngượng ngùng.
Viên Hoa Quốc nói: “Nói đi, Tầm Dương, tôi sẽ tận lực khiến cho bọn họ tiếp thu thỉnh cầu của cậu.”
“Chính là... Kỳ thật cá nhân tôi cho rằng lính gác cùng dẫn đường là quan hệ rất thân mật.”
Viên Hoa Quốc nói: “Chính xác, cậu cảm thấy cũng không sai, rất nhiều lính gác cùng dẫn đường đều sẽ trở thành người yêu.”
Gương mặt Cù Tầm Dương có chút phiếm hồng: “Ngạch, cho nên nếu tôi trở thành dẫn đường của bọn họ, tôi cũng muốn cùng bọn họ quan hệ trở nên tốt một chút, nhưng mấy gia hỏa kia tính cách quá kém...”
Viên Hoa Quốc cười gật đầu tỏ vẻ tán đồng, “Tính cách của bọn họ đích xác chẳng ra gì.”
“Bất quá tôi cũng có thể hiểu được, bọn họ quá cường đại, vẫn luôn đứng ở chỗ cao được người khác nhìn lên, cho nên bọn họ cao ngạo cuồng vọng không coi ai ra gì cũng là vì những cái này...”
Viên Hoa Quốc mỉm cười nói tiếp: “Tôi phát hiện cậu còn rất thấu hiểu nhân tâm.”
Cậu ho khan một tiếng: “Kỳ thật yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản, hiện tại tôi nếu đã là dẫn đường của bọn họ, về sau cũng là bạn đồng hành lâu dài bên cạnh bọn họ, cho nên tôi hy vọng bọn họ có thể tôn trọng tôi.”
Viên Hoa Quốc nói: “Cho nên cậu là muốn tôi yêu cầu bọn họ tôn trọng cậu đúng không?”
Cậu gật gật đầu.
Viên Hoa Quốc cười hướng cửa nhìn thoáng qua, sau đó đáp lại một câu: “Được, tôi sẽ nói lại cho.”
“Cảm ơn ngài, tôi đây có thể đi rồi sao?”
Viên Hoa Quốc nói: “Ân, xin cứ tự nhiên.”
Cù Tầm Dương như trút được gánh nặng, nói câu tôi đi trước đây, sau đó xoay người bước nhanh đi tới cửa, một phen kéo ra cửa văn phòng xông ra ngoài.
Kết quả mới vừa bước ra cậu liền ngây ngẩn cả người.
“Các anh, các anh, sao lại ở chỗ này?!!!”
Bốn người đứng ở cửa cơ hồ đồng thời đem tầm mắt nhìn về phía cậu.
Khóe môi Liên Hạc treo lên ý cười nhàn nhạt, trước hết mở miệng nói: “Đang đợi cậu a.”
Đợi cậu?
Khi nào bắt đầu đợi?
Cho nên nội dung cậu cùng Viên Hoa Quốc nói chuyện, bọn họ có phải đều nghe thấy tất cả rồi hay không?
Cù Tầm Dương đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa.