Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 22: Thích khóc



Edit by Náppu
*
“Cậu như thế nào lại thích khóc lóc như vậy?” Dịch Dữ Kiệt dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm nước mắt trên mặt cậu.
Cậu ngiêng đầu tránh đi động tác của Dịch Dữ Kiệt, “Nếu chỉ là khai thông, thì đừng làm ra hành động ái muội như thế, sẽ làm người khác hiểu lầm.”
Dịch Dữ Kiệt cười nói: “Hiểu lầm cái gì?”
Cậu không trả lời.
Dịch Dữ Kiệt lại nhéo cằm cậu để cậu nhìn thẳng hắn, “Chẳng lẽ cậu sẽ bởi vì hành động này mà thích tôi?”
Cậu lập tức phản bác nói: “Sao có thể! Tôi, không thích nam.”
“Phải không? Nhưng thân thể của cậu bị nam nhân thao lại rất có cảm giác a.” Dịch Dữ Kiệt cười đỉnh đỉnh hông, đem dương v*t cắm vào càng sâu.
Câu cắn môi, vẫn không thể ngăn cản động tình rên rỉ, “Này, này chỉ là bởi vì tinh thần liên kết...”
“Nga.” Dịch Dữ Kiệt lười nhác ứng thanh, sau đó đè nặng cậu bắt đầu mãnh liệt thao làm.
Khoái cảm mãnh liệt làm cậu khắc chế không được kích động run rẩy, tiếng kêu cũng càng ngày càng dâm đãng, hai chân vô thức kẹp chặt lấy eo Dịch Dữ Kiệt.
Dịch Dữ Kiệt chín nông một sâu thọc vào rút ra, một bên cúi đầu hôn cậu, sau đó hỏi cậu có sướng hay không.
Cậu không trả lời, Dịch Dữ Kiệt liền cọ nhẹ vào điểm mẫn cảm của cậu, còn dùng ngón tay ngăn chặn lỗ nhỏ ở quy đầu cậu, thẳng đến khi cậu chịu không nổi thừa nhận sung sướng, mới buông tha đem cậu thao đến bắn tinh.
Chờ bọn họ làm xong cũng đã nửa đêm.
Cù Tầm Dương lại lần nữa cảm giác thân thể bị đào rỗng, nằm một chỗ động cũng không muốn động.
Toàn bộ thương thế trên người Dịch Dữ Kiệt đều đã lành lại, một chút dấu vết cũng không còn, ngược lại bộ dáng còn có tinh thần gấp trăm lần.
Trước kia làm xong bọn họ đều sẽ không giúp cậu rửa sạch, hôm nay Dịch Dữ Kiệt cũng không biết là trúng cái gió gì, cư nhiên ôm cậu xuống nước giúp cậu rửa sạch thân thể.
Cậu có chút không được tự nhiên, giãy giụa nói: “Tôi tự mình làm.”
Dịch Dữ Kiệt ngược lại ôm chặt cậu, “Đừng nhúc nhích, cậu không biết bơi đúng chứ?”
Cậu ngẩn người, nghe thấy Dịch Dữ Kiệt tiếp tục nói: “Hiện tại dòng nước đang chảy siết, cậu xác định muốn tự mình tắm? Đứng không vững bị té xuống tôi sẽ không cứu cậu.”
Dịch Dữ Kiệt cũng không có nói bậy, cậu cũng có thể cảm giác được dòng nước đang chảy nhanh, cho nên thức thời không giãy giụa nữa.
Sau khi tắm xong lên bờ, Dịch Dữ Kiệt trực tiếp ôm cậu nhảy lên rời khỏi dòng suối nhỏ, nhưng hắn cũng không dừng lại, vẫn luôn nhanh chóng chạy vội.
Cù Tầm Dương không biết hắn muốn mang cậu đi nơi nào, hai người bọn họ hiện tại đều bại lộ trọn vẹn, quần áo ba lô đều ném ở trong xe xa xôi, chuyện này làm cậu thực lo âu.
“Chúng ta đi chỗ nào?”
Chẳng lẽ là quay lại chỗ mấy người Liên Hạc?
Cứ trần truồng trở về như vậy?
Chỉ tưởng tượng một chút cậu cũng thấy sởn tóc gáy.
“Đi ngủ.”
“???”
Đi nơi nào ngủ?
Dịch Dữ Kiệt không trả lời, chỉ là tốc độ di chuyển lại biến thành siêu cao tốc.
Cù Tầm Dương đem mặt chôn trong lòng ngực Dịch Dữ Kiệt, dưới tốc độ như vậy mái tóc ướt dầm dề của cậu bị thổi đến khô, lông mao dương v*t ở trong gió nhộn nhạo thậm chí có một loại cảm giác muốn bị thổi đứt.
Không biết qua bao lâu, cảm giác Dịch Dữ Kiệt đã ngừng lại, cậu ngẩng đầu, phát hiện bọn họ cư nhiên đã trở lại bên ngoài khu an toàn, chiếc xe của bọn họ ngừng ở cách đó không xa.
Cậu có chút kinh ngạc: “Chúng ta hiện tại trở về sao?”
Dịch Dữ Kiệt: “Không, ở trên xe ngủ.”
“...”
Hại cậu phấn khích một hồi, còn tưởng rằng bọn họ có thể trở về không cần lại đi mạo hiểm.
“Đừng sững sờ, lên xe nghỉ ngơi, không có bao nhiêu thời gian cho cậu ngủ đâu.” Dịch Dữ Kiệt nói xong trực tiếp ngồi vào vị trí ghế phụ lái, cậu ngồi vào hàng ghế phía sau, lấy ra ba lô của chính mình trước thay quần áo, sau đó mới nằm xuống.
Phía trước truyền đến tiếng ngáy rất nhỏ, cậu ngẩn người, có chút kinh ngạc cảm thán Dịch Dữ Kiệt cư nhiên đi vào giấc ngủ nhanh như vậy.
Cậu ở phía sau thay đổi mấy cái tư thế, sau đó nhắm hai mắt lại.
Cậu cho rằng bản thân sẽ ngủ không được, chính là cậu rất nhanh đã mất đi ý thức lâm vào ngủ say.
Cậu là bị lay động làm cho tỉnh lại, mở mắt ra phát hiện bản thân còn đang nằm ở ghế sau xe, mà xe đang chạy trên đường.
Mặt trời mới vừa từ phía chân trời chậm rãi lên cao, cậu giơ tay nhìn thời gian, phát hiện cậu đã ngủ hơn hai giờ.
“Tỉnh?” Phát hiện cậu tỉnh lại, Dịch Dữ Kiệt dẫm phanh, xe chậm rãi ngừng lại.
Cậu còn chưa hiểu chuyện gì, Dịch Dữ Kiệt đã phi thường dứt khoát dừng xe tắt máy, mở cửa xuống xe, sau đó lại mở ra cửa xe phía sau, nói với cậu: “Xuống xe đi.”
Cậu mới vừa ngủ dậy còn có chút ngốc, “Không lái xe sao?”
Dịch Dữ Kiệt duỗi tay đem cậu kéo xuống xe sau đó một tay đem cậu bế lên, “Lái xe không nhanh bằng tôi.” Nói xong người trực tiếp chạy đi.
Cù Tầm Dương ôm chặt thân thể Dịch Dữ Kiệt, bên tai là gió đang gào thét lướt qua, đại não cậu chậm rãi thanh tỉnh.
Sau đó cậu liền nhịn không được bắt đầu nghĩ nhiều...
Nếu lái xe chậm, Dịch Dữ Kiệt vì sao không đánh thức cậu mà lựa chọn chạy xe một lát?
Là vì để cậu ngủ nhiều thêm một chút?
Cậu biết bản thân hẳn là phải lý trí một chút, không cần nghĩ những thứ không nên nghĩ, nhưng ý niệm quỷ dị này một khi sinh ra, liền khống chế không được càng nghĩ càng nhiều.
Nếu không phải giống như cậu nghĩ, vậy tại sao cậu vừa tỉnh Dịch Dữ Kiệt đã lập tức dừng xe đổi thành chạy? Hắn hoàn toàn có thể gọi cậu tỉnh lại a...
Cậu muốn ngẩng đầu nhìn một chút biểu tình của Dịch Dữ Kiệt, nhưng gió quá mạnh làm cậu thật sự mở không nổi mắt.
Cậu chỉ có thể đem đầu vùi trong lòng Dịch Dữ Kiệt, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của Dịch Dữ Kiệt, hô hấp đều là hương vị của riêng Dịch Dữ Kiệt.
Trái tim không biết tự giác lại đập nhanh hơn, cậu cảm thấy bản thân quả thực điên rồi.
Về tới chiến trường tối hôm qua, trong không khí tràn ngập khí vị khó ngửi nổi, khắp nơi đều chỉ còn lại phần chân tay thối rữa đã bị chặt đứt, còn có chất lỏng lung tung rối loạn, hình ảnh ghê tởm làm Cù Tầm Dương buồn nôn.
Bất quá nơi này trừ bỏ thi thể quái vật, một con còn sống cũng không có, những quái vật tối hôm qua giống như tất cả đều đã bị tàn sát không còn lại gì.
Cách nơi bọn họ không xa có một cái vòng hộ thuẫn từ trường thật lớn màu lam, xuyên thấu qua vòng hộ thuẫn trong suốt có thể thấy mơ hồ bên trong đang thu thập nguồn năng lượng ở lân cận.
Nhìn năng lượng vòng hộ thuẫn đang dao động, có vẻ là mấy người Liên Hạc thành lập.
Bọn họ lần này tới nơi này chẳng lẽ là vì thu thập nguồn năng lượng? Nhưng cậu ngày hôm qua loáng thoáng giống như nghe thấy Liên Hạc nói cái gì ngăn cản cứu người gì đó...
“Nhiệm vụ lần này của chúng ta là gì?”
Mỗi lần cậu đều là mơ mơ hồ hồ bị bọn họ lô kéo ra ngoài, bọn họ trước nay đều không có nói cho cậu tình huống nhiệm vụ cụ thể.
“Cứu người.” Dịch Dữ Kiệt nói xong ôm cậu vững vàng nhảy lên mấy cái, né những khối thịt cùng chất lỏng dơ bẩn trên mặt đất, sau đó lại trợ lực tiếp tục nhảy lên.
“Cứu ai?”
“Người bị nhốt ở chỗ này.”
Ở trên đường Dịch Dữ Kiệt giản lược cùng cậu nói một chút, nơi này gần khu thu thập dầu mỏ, bên trong có mấy chục người bình thường tới công tác, cùng mười lăm lính gác cùng đến đây bảo hộ.
Nguyên bản thu thập xong đợt dầu mỏ này rồi vận chuyển trở về là sẽ hoàn thành nhiệm vụ an toàn, lại đột nhiên gặp một đợt quái vật tập kích quy mô lớn, những quái vật này thế tới rào rạt, bất quá mười lăm lính gác kia ra sức ngăn cản vẫn là có thể giải quyết.
Hỏng bét là lần này bên trong đàn quái vật có một con có thể mê hoặc nhân tâm, nếu những người kia có thể thành thành thật thật ở trong vòng hộ thuẫn của lính gác vậy thì chuyện gì cũng không thể xảy ra, nhưng những người đó cũng xuất hiện tình huống giống Cù Tầm Dương, bọn họ đều bị mê hoặc tâm trí chạy ra khỏi vòng hộ thuẫn.
Người chạy đi ngày càng nhiều, mười lăm lính gác kia cũng không thể phân thân, trong đó có hai lính gác vì cứu người mà chết dưới móng vuốt của quái vật, mắt thấy thương vong càng ngày càng thảm trọng, bọn họ không thể không hướng tổng cục cầu cứu khẩn cấp.
Cho nên bọn họ được phái lại đây cứu người.
Cù Tầm Dương đã tự mình trải qua ảo giác, quái vật kia có thể làm người ta tiến vào ảo giác không nói, đến ký ức cũng bị thay đổi, chỉ cần tiến vào ảo giác liền sẽ tin tưởng không nghi ngờ hết thảy việc nhìn thấy trước mắt, đại não giống như mất đi năng lực tự hỏi, chỉ biết dựa theo bản năng mà làm.
Cậu cảm thấy quái vật kia hẳn là có được năng lực làm người ta nhìn thấy chuyện hay là đồ vật khát vọng nhất trong lòng.
Bọn họ tiến vào vòng hộ thuẫn màu lam, chỗ này nơi nơi đều là ống thép, bất quá bên trong không giống như bên ngoài một mảnh hỗn độn, bên này hẳn là vẫn luôn là khu vực an toàn.
Đi chưa được mấy bước đã thấy Sở Tri Nam dựa vào một cây cột bằng sắt hình trụ phi thường cao to, hắn nguyên bản đang nhắm mắt dưỡng thần, đại khái là nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ, liền mở mắt ra nhìn thoáng qua bên này.
Cậu thấy bên chân Sở Tri Nam nằm một con sói xám lông dài, hình thể so với sói bình thường lớn hơn một chút, con sói kia vẫn luôn nhắm mắt nằm đó không nhúc nhích, giống như đối với ai tới cũng đều thờ ơ.
Tinh thần thể của Sở Tri Nam cùng với chủ nhân thật sự giống nhau, đều rất lạnh nhạt.
Bất quá, từ sau khi biết Sở Tri Nam phát điên, lại nhìn thấy hắn lúc này khuôn mặt lạnh nhạt, cậu vẫn là nhịn không được suy nghĩ lúc Sở Tri Nam nổi điên sẽ là cái dạng gì.
Đột nhiên trước mắt có bóng trắng chợt lóe, cậu thấy hổ trắng bự lại hướng chỗ cậu phi đến.
Chẳng qua còn chưa có tiếp đất, đã ở giữa không trung bị Dịch Dữ Kiệt nhấc chân đá văng sang một bên.
Hổ trắng dừng ở phía bên trái cách Cù Tầm Dương không xa, đối với Dịch Dữ Kiệt phát ra tiếng thú rống hung ác.
Lúc này Hứa Uyên lười biếng nện bước đi tới, đầu tiên là nhìn mắt Cù Tầm Dương, sau đó lại nhìn về phía Dịch Dữ Kiệt, cuối cùng bất mãn hừ một tiếng: “Cậu tinh thần đúng là rất tốt, đáng thương chúng tôi mệt mỏi muốn chết.”
Trên người Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam đều có một ít miệng vết thương lớn lớn bé bé, có thể thấy tối hôm qua bọn họ cũng đã khổ chiến một phen.
Bất quá Cù Tầm Dương cảm thấy bọn họ rất cường đại mà cứ luôn bị nhiều vết thương như vậy, là bởi vì bọn họ đã chiến đấu đến trạng thái quá điên cuồng, xuyên qua hàng ngàn hàng vạn quái vật, không quan tâm, tùy ý giết chóc, thật giống như trừ phi bọn họ tử vong nơi chiến trường, nếu không cho dù mình đầy thương tích bọn họ cũng sẽ không ngừng lại, thẳng đến khi chiến đấu đến một khắc cuối cùng.
Dịch Dữ Kiệt không để ý Hứa Uyên nói móc, “Nếu quái vật đã giải quyết, vì sao không trước đem người hộ tống trở về? Ba người các cậu còn đồng thời thành lập vòng hộ thuẫn lưu lại nơi này lãng phí thời gian?”
Hứa Uyên nhún vai: “Chuyện không đơn giản như vậy, lúc chúng tôi tới phát hiện lại mất tích mười mấy người, còn có mấy lính gác kia cũng mất tích.”
Dịch Dữ Kiệt: “Bị quái vật ăn?”
Hứa Uyên cong khóe môi: “Đáng tiếc việc này là sau khi giết sạch quái vật mới phát sinh.”
Dịch Dữ Kiệt nhíu nhíu mày.
Sở Tri Nam nhàn nhạt nói một câu: “Bọn họ đào được tinh hạch năng lượng rồi.”
Dịch Dữ Kiệt lộ ra biểu tình hiểu rõ: “Trách không được nơi này sẽ đột nhiên bị quái vật tập kích quy mô lớn như vậy.”
Hứa Uyên đầu tiên là dùng sức duỗi người, sau đó cười lạnh nói: “Ha hả, nhưng cố tình những lính gác kia lại mang theo tinh hạch năng lượng cùng mất tích.”
Dịch Dữ Kiệt mặt sụp xuống: “Vậy các cậu như thế nào còn bình tĩnh như vậy? Nếu năng lượng tinh hạch bị nuốt vào hố đen, chúng ta ai đi chịu chết?”
Cù Tầm Dương không ngừng vuốt ve đầu của hổ trắng đang cọ cậu, suy yếu xen mồm: “Tinh hạch năng lượng, là thứ gì?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...