Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 108: Thăm dò



Edit by Náppu
*
Đêm đó Cù Tầm Dương bị bọn họ lăn lộn tới tới lui lui gần một buổi tối.
Không chỉ có cậu cảm nhận được lạc thú của song long, Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt hoàn toàn chính là thực tủy biết vị.
Liên Hạc cùng Sở Tri Nam chỉ làm một lần, Hứa Uyên cùng Dịch Dữ Kiệt hai tên gia hỏa này về sau lại dụ dỗ cậu tới hai lần.
Bất quá sau này Hứa Uyên nói, kỳ thật hắn chỉ thích phản ứng kịch liệt của Cù Tầm Dương lúc song long, sẽ làm hứng thú của hắn tăng cao, chứ không phải quá thích cảm giác cùng Dịch Dữ Kiệt cọ kê kê.
Mà Liên Hạc cùng Sở Tri Nam bọn họ cũng không phải đối với song long hứng thú không lớn, mà là vì lúc trước chính bọn họ đã tạo thành cho cậu bóng ma song long.
Tuy rằng Cù Tầm Dương nói chuyện này đã qua, cậu cũng sẽ không trách bọn họ, nhưng bọn họ đại khái vẫn có chút băn khoăn, có thể là không muốn ở đêm nay lưu lại cho Cù Tầm Dương hồi ức không tốt, cho nên liền khắc chế dục vọng, chỉ song long một lần.
Ngày hôm sau Cù Tầm Dương một giấc ngủ tới giữa trưa.
Bắt đầu từ hôm nay, liền lục tục bắt đầu có phi cơ tới nơi này đón dẫn đường trở về.
Cảnh tượng chia lìa quá làm người ta thương cảm, cho nên Cù Tầm Dương tránh ở trong phòng không đi ra ngoài.
Lý Lâm là người rời đi cuối cùng, ngày đó Địch Tư tới đón hắn, hai mắt Lý Lâm sưng thành hai quả hạch đào, xem ra hai ngày nay chảy không ít nước mắt.
Nhìn bộ dáng Lý Lâm cùng Hách Bá không muốn chia lìa, Cù Tầm Dương cũng thay bọn họ cảm thấy vui mừng.
Ít nhất ở thời khắc cuối cùng, bọn họ đã tâm ý tương thông.
Như vậy Hách Bá cho dù chết trên chiến trường, cũng sẽ không có tiếc nuối đi.
Trước khi Lý Lâm lên phi cơ cho cậu một cái ôm thật lâu, “Tầm Dương, các cậu sẽ thành công.”
Nghe Lý Lâm cố nén tiếng khóc nức nở, làm cho cái mũi của Cù Tầm Dương cũng ê ẩm.
Cậu chỉ ân một tiếng, Lý Lâm cũng không nói gì nữa, buông lỏng ra cậu rồi lập tức không quay đầu lại lên phi cơ.
Cù Tầm Dương biết Lý Lâm sợ cảm xúc mất khống chế, cho nên mới xoay người dứt khoát như vậy.
Ngày đó sau khi phi cơ của Lý Lâm rời đi, Hách Bá đứng tại chỗ nhìn không trung một hồi lâu.
Cù Tầm Dương nghĩ hắn đại khái là luyến tiếc Lý Lâm đi.
Rời khỏi người yêu nguyên bản chính là một chuyện thống khổ, huống chi còn phải vĩnh viễn tách rời.
Nhóm dẫn đường toàn bộ rời đi, không khí nơi này cũng trở nên nặng nề.
Cù Tầm Dương có thể cảm giác được có một ít lính gác trở nên có chút lo âu, tuy rằng đại bộ phận bọn họ đều sẽ che giấu cảm xúc của chính mình.
Kỳ thật trừ bỏ có được siêu năng lực, lính gác cũng là con người, Cù Tầm Dương cảm thấy là người đều sẽ sợ chết.
Chỉ là những lính gác này không lựa chọn đường sống, trên lưng bọn họ đeo toàn bộ hy vọng của nhân loại, phần trách nhiệm nặng nề này cũng làm cho bọn họ không có quyền lợi cự tuyệt.
Ngày thứ ba sau khi tất cả dẫn dường rời đi, hố đen lúc nửa đêm không hề báo trước mở ra.
Cù Tầm Dương còn đang trong giấc mộng, Liên Hạc nguyên bản đang ngủ ở bên cạnh cậu đột nhiên đứng dậy.
Cậu nửa mơ nửa tỉnh mở mắt ra, Liên Hạc nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt cậu, ôn nhu nói: “Anh đi ra ngoài nhìn xem.”
Sau khi Liên Hạc rời đi không bao lâu, tiếng người bên ngoài càng ngày càng nhiều.
Sở Tri Nam, Dịch Dữ Kiệt cùng Hứa Uyên cũng lần lượt đứng lên, Cù Tầm Dương còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Làm sao vậy?”
Sở Tri Nam đi đến bên cửa sổ, quan sát một lát, sau đó trầm giọng nói: “Hố đen xuất hiện.”
“Thật sự?!!”
Lần này Cù Tầm Dương hoàn toàn thanh tỉnh.
Lúc bọn họ xuống lầu, Liên Hạc đang muốn lên lầu, thấy bọn họ đi xuống, liền dừng lại bước chân đứng tại chỗ chờ bọn họ.
Dịch Dữ Kiệt hỏi: “Là hố đen sao?”
Liên Hạc gật đầu.
Hứa Uyên nhíu mày: “Sao lại an tĩnh như vậy? Như thế nào đến một con quái vật cũng không thấy?”
Liên Hạc nói: “Đây cũng là điểm ta nghi hoặc, hố đen đúng là đã mở ra, nhưng không có quái vật xuất hiện.”
Dịch Dữ Kiệt hỏi: “Chuyện này thật là kỳ quái, chẳng lẽ là giả?”
Trước kia chưa từng gặp qua tình huống hố đen xuất hiện lại không có quái vật, thông thường hố đen vừa xuất hiện, liền sẽ trào ra hàng ngàn hàng vạn quái vật mới đúng.
Liên Hạc nói: “Trước mắt không rõ ràng lắm, cần phải đi vào thăm dò.”
“Tất cả mọi người đều đi vào sao?” Cù Tầm Dương nhìn chằm chằm hắc ám nơi xa đang cắn nuốt hết thảy vật thể xung quanh nó kia, trong lòng có chút lo sợ, “Cái hố đen này thoạt nhìn có chút quỷ dị.”
Liên Hạc nói: “Ân, thật sự có chút kỳ quái, nhưng hiện tại không thể bảo đảm tình huống sẽ như thế nào, cho nên mọi người vẫn là tốt nhất không được phân tán.”
Tất cả lính gác đều tụ tập tới phía trước hố đen, mà mười lính gác cấp S trong đó đứng đằng trước đội ngũ.
Bất quá lần này mấy người Liên Hạc không đi đầu, đứng ở vị trí hơi lùi về phía sau một chút.
Trước khi tiến vào hố đen, Liên Hạc đem Cù Tầm Dương ôm lên, cúi đầu nhìn cậu nghiêm túc nói: “Dương Dương, có thể tin tưởng anh một lần nữa không? Anh bảo đảm, lần này vô luận phát sinh chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay.”
Cù Tầm Dương cười gật đầu, “Đừng lo lắng, em tin tưởng anh.”
Liên Hạc cũng cười khẽ một chút, cúi đầu hôn hôn môi cậu.
Bất quá hắn làm như vậy, Hứa Uyên lập tức sẽ không chịu, “Không công bằng, Cừu con, anh cũng muốn hôn một cái trước khi chiến đấu.”
Nói xong cũng không đợi Cù Tầm Dương đáp lại, bóp mặt cậu, hướng tới môi cậu dùng lực hôn một cái.
“Thao, làm cái gì, anh đây cũng muốn!”
Hứa Uyên đều đã làm như vậy, Dịch Dữ Kiệt khẳng định cũng muốn thân thân một ngụm.
Ba người kia đều hôn, Sở Tri Nam đương nhiên cũng muốn tới một chút.
Cù Tầm Dương chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp thu bọn họ hôn môi.
Chẳng qua bọn họ ngọt ngào, nhưng ở trước mặt lính gác khác lại là tâm đau.
“Uy uy uy, cũng băn khoăn cho chúng ta một chút đi, các ngươi như vậy là giết người không dao a!!”
“Đúng vậy đúng vậy, hâm mộ muốn chết.”
Một vài lính gác bất mãn oán giận, cũng có một ít lính gác hi hi ha ha trêu đùa, đại chi đội của bọn họ cứ như vậy lục tục tiến vào hố đen.
Vừa tiến vào hố đen, chung quanh thân thể tựa như bị bịt kín bởi một cái lồng, âm thanh bên ngoài đều bị ngăn cách.
Trừ bỏ tiếng bước chân, tiếng hít thở, ngẫu nhiên có thanh âm nói chuyện của đám người bọn họ, những thanh âm khác đều không có...
Không có tiếng côn trùng kêu vang, cũng không có tiếng gió.
Bên trong chỉ có hắc ám vô tận...
Cho dù Cù Tầm Dương từng vào hố đen rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể thích ứng với loại cảm giác tối đen mênh mông vô bờ này.
Có một loại cảm giác hư vô mãnh liệt.
Cậu theo bản năng nắm chặt cánh tay Liên Hạc, trong lòng bàn tay toát ra một ít mồ hôi lạnh.
Liên Hạc cảm nhận được Cù Tầm Dương khẩn trương, khẽ vuốt vài cái lên lưng cậu, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Lúc này lính gác cấp S đi đầu mở ra bàn tay châm ra một ngọn lửa màu đỏ, hắn phủi tay một cái, ngọn lửa chợt biến lớn, bay vọt ra ngoài vòng quanh vị trí của bọn họ một vòng, sau đó nhắm về phía trước biến mất ở tận cùng hắc ám.
Lính gác cấp S đi đầu là người nước ngoài, dùng tiếng Anh nói: “Cảm thụ không được vị trí não tinh, không cách nào phán đoán phương hướng chúng ta đi có chính xác hay không.”
Một lính gác cấp S khác nói tiếp: “Ta cũng cảm thụ không được dao động của quái vật, chẳng lẽ cái hố đen này không có não tinh?”
“Hố đen không có não tinh? Sao có thể?”
“Đây là tình huốn chưa từng xuất hiện qua.”
“Này rốt cuộc có phải hố đen hay không? Không có quái vật, cũng không có não tinh, cũng quá kỳ quái.”
......
Không ít người lục tục nói ra nghi vấn.
Lính gác đi đầu cũng không thể phán đoán tình huống hiện tại, “Chúng ta chỉ có thể cứ tiếp tục đi đến phía trước thăm dò.”
Lúc này một lính gác lắc mình đi đến bên cạnh Liên Hạc, “Dẫn đường Cù Tầm Dương, cậu có thể kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho ta lúc trước cậu làm sao có thể đi đến một đầu khác của hố đen không?”
Lính gác này vừa dứt lời, Cù Tầm Dương liền cảm giác được tất cả lính gác đều nện bước chậm lại, còn có không ít lính gác đi sát lại chỗ bọn họ bên này.
Tuy rằng bọn họ hẳn là đều đã xem qua tư liệu cậu miêu tả kỹ càng tỉ mỉ chuyện này, nhưng tình huống hố đen của bọn họ hiện tại, làm trong lòng mọi người cũng không thể chắc chắn, mà cậu là người duy nhất từng đi đến một đầu khác của hố đen, cho nên bọn họ muốn lại một lần nữa biết thêm về tình huống ngay lúc đó.
Đại khái là muốn từ những gì cậu trải qua khi đó tìm ra một ít manh mối đi.
Cù Tầm Dương cẩn thận nhớ lại, sau đó nghiêm túc đem hết thảy những gì cậu trải qua khi đó kỹ càng tỉ mỉ thuật lại một lần.
Sau khi cậu nói xong, Cù Tầm Dương có thể cảm nhận được cánh tay đang ôm chặt cậu của Liên Hạc căng chặt.
Nghe nói con người sẽ dần dần phai nhạt đi ký ức thống khổ.
Này hình như là sự thật, tuy rằng Cù Tầm Dương còn nhớ rõ những gì đã trải qua khi đó, nhưng khi nhớ lại về sợ hãi, cô độc, tuyệt vọng cùng thống khổ lúc ấy, giống như đều chỉ còn lại cảm giác nhàn nhạt.
Kỳ thật cậu chưa bao giờ chính miệng nói với bốn người bọn họ những gì đã trải qua kỹ càng tỉ mỉ như vậy, ban đầu là không muốn nói, về sau là cảm thấy không cần thiết phải nói.
Bởi vì cậu biết đối với chuyện này, bọn họ sẽ tràn ngập áy náy với cậu.
Tuy rằng cậu không cảm nhận được phản ứng thân thể của ba người khác, cũng nhìn không thấy biểu tình hiện tại của bọn họ, nhưng từ phản ứng mãnh liệt của Liên Hạc, cậu nghĩ phản ứng của ba người bọn họ đại khái cũng không sai biệt bao nhiêu.
Cậu không muốn ở trước mặt bọn họ đề cập tới chuyện này, kỳ thật vì không muốn bọn họ lại khó chịu.
“Cho nên cậu ở trong bóng đêm trôi nổi rất lâu, sau đó thấy ánh sáng, sau đó liền đến một đầu khác của hố đen?” Một lính gác trong đó mở miệng hỏi.
Cù Tầm Dương ân một tiếng, “Cảm giác khi đó, cùng hiện tại cũng rất giống.”
“Được rồi, chúng ta chỉ có thể tiếp tục thăm dò.”
Mọi người bắt đầu tiếp tục đi về phía trước, bất quá lúc này đây bọn họ không hề giống như ban đầu thử thăm dò đi tới, mà là trực tiếp sử dụng siêu năng lực nhanh chóng di chuyển.
Liên Hạc cùng cậu nói qua, căn cứ vào nguyên nhân của hai lần hố đen trước triển khai mà phỏng đoán, điều kiện để nhân loại triển khai hố đen hẳn là một ý niệm khát vọng bức thiết nào đó trong tiềm thức của bọn họ làm nó xuất hiện. ngôn tình sủng
Tỷ như Cù Tầm Dương lúc ấy có ý niệm muốn rời đi, sau đó ý niệm của Dịch Dữ Kiệt là muốn chết, còn có Âu Cách lúc trước là ý niệm muốn giết chết bọn họ.
Tuy nói lần hố đen này có chút kỳ quái, nhưng Cù Tầm Dương cảm thấy hố đen lần này khẳng định là nhân loại bọn họ mở ra.
Bởi vì ban đầu lúc người yêu của những lính gác kia còn ở đây, không có bất luận dấu hiệu hố đen sẽ xuất hiện nào, mà tất cả dẫn đường vừa đi, không quá hai ngày hố đen đã lập tức xuất hiện.
Cho nên Cù Tầm Dương phỏng đoán, lúc người yêu của bọn họ còn ở đây, nhóm lính gác đều không hy vọng người yêu của chính mình chịu thương tổn, cho nên sẽ không sinh ra ý niệm mãnh liệt hy vọng hố đen xuất hiện, mà chờ người yêu đi rồi, bọn họ liền rất rõ ràng mục đích cuối cùng của chính mình là cái gì, cho nên ý niệm muốn hố đen xuất hiện liền trở nên mãnh liệt.
Cho nên cái hố đen lần này, có lẽ cũng không phải ý niệm của một người, mà là ý niệm của rất nhiều người kết hợp lại làm nó xuất hiện cũng không chừng...

Chương trước Chương tiếp
Loading...