Tẫn Nhiên - Mễ Hoa
Chương 6
Tôi đứng ở cửa sổ sát đất trước ban công, mắt nhìn về phía màn đêm đen kịt, khóe môi chậm rãi hiện ra một nụ cười: "Không biết bây giờ anh có thể đến nhà tôi một chuyến không, tôi sẽ kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe."
Ước chừng một tiếng sau, giữa đêm khuya tĩnh lặng Diệp Thành theo lời mời mà tới.
Lúc mở cửa anh nhìn thấy tôi mặc một chiếc váy ren hai dây, tay cầm bình rượu đỏ hệt như trong dự đoán của mình thì lập tức liền nhướng mày cười rộ lên.
Tôi cũng cười, vén mái tóc dài vẫn còn chưa khô ra sau tai một cách qua loa, sau đó giơ bình rượu lên:
"Muốn uống một chút không?"
"Tôi không biết uống rượu."
"Ồ, uống vào thì sao?"
Ánh mắt của anh ta đặt trên người tôi nóng bỏng cực độ, nó sâu hun hút như biển rộng mênh mang. Anh tiến lên ôm lấy eo tôi, cúi đầu ghé vào tai tôi cười một tiếng: "Sẽ nổi điên."
Đây là lần thứ hai Diệp Thành tới nhà tôi.
Ngoài dự đoán của tôi là, ngày hôm sau lúc tôi tỉnh lại anh ta vẫn chưa đi.
Lúc tôi xuống giường anh vẫn còn đang nằm trong chăn, hơi thở nhẹ nhàng, đầu tóc rối bời, lông mi yên tĩnh rũ xuống tạo thành một cái bóng nơi mí mắt.
Anh rất mệt, mãi tới lúc trời gần sáng mới được ngủ.
Tôi nhìn thoáng qua đồng hồ, đã mười một giờ rồi, đúng y đồng hồ sinh học của tôi.
Vẫn như thói quen hằng ngày, tôi nằm trên ghế mây ở ban công rồi châm một điếu thuốc, nhắm mắt tắm nắng.
Điếu thuốc vừa cháy một nửa thì Diệp Thành tỉnh dậy.
Mới tỉnh ngủ nên mặt anh còn hơi mờ mịt, vò đi vò lại mái tóc đã rối bời theo bản năng, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ.
Giống hệt một cậu trai ngây thơ mới lớn.
Tôi nhẹ nhàng cười nói: "Anh tỉnh rồi à, có muốn ngủ thêm chút không?"
Dường như lúc này anh ta mới tỉnh táo, cầm điện thoại ở đầu giường nhìn một chút, trên mặt đã không còn thấy vẻ mờ mịt nào như khi nãy, đôi mắt cũng khôi phục vẻ minh mẫn bình tĩnh như xưa.
"Văn phòng vẫn còn nhiều việc, chiều nay anh sẽ khá bận nên giờ phải đi rồi."
"Ừ, anh đi đi."
Tôi quay đầu đi, nhìn ánh dương chói lóa chiếu vào cửa sổ rồi lại nhìn điếu thuốc đã hóa tàn tro trong tay.
Diệp Thành lục tục mặc quần áo, đeo chiếc đồng hồ đắt tiền và cặp mắt kính gọng vàng kia lên. Lúc sau khi đứng cạnh tôi thì người đã mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, dáng người cao lớn mạnh mẽ, vẫn là dáng dấp cao quý kiêu ngạo ấy.
Tôi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt có chút ý cười nhạt nhẽo: "Không phải còn nhiều việc sao? Sao trông anh ngẩn ngơ thế?"
Anh ta chần chờ một chút: "Cũng trưa rồi, mình cùng đi ăn đi."
"Không cần đâu, em có hẹn rồi."
"Vậy lần sau?"
"Ừ."
"Add wechat với anh."
Diệp Thành cầm điện thoại lên, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn, lướt vài cái trên màn hình rồi đưa mã QR ra.
Nụ cười của tôi lặng lẽ đọng lại trên khóe môi, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Không cần đâu luật sư Diệp, có việc gì gọi điện thoại là được rồi."
Anh sửng sốt, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, đôi môi mấp máy định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thốt ra một câu: "Hôm nay anh không cầm nhiều tiền mặt."
Tôi hiểu: "Không sao, lần trước anh đã đưa rất nhiều."
Có thể do vẻ mặt của tôi quá tự nhiên, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười trên môi, ý cười cũng quá dịu dàng ấm áp nên ngược lại khiến anh trở nên khó xử. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt đi với vẻ mặt ngượng ngạo.
"Mấy hôm nữa anh có một chuyến công tác ở nước ngoài, em có muốn mua túi xách, đồng hồ hay đồ trang sức gì không, anh mua cho em."
"Không cần, luật sư Diệp làm thế là quá khách khí rồi đấy."
Tôi thuận miệng ứng phó một câu, rút một điếu thuốc trong hộp ra ngậm trong miệng, cầm bật lửa châm thuốc rồi sau đó kẹp giữa ngón tay, cười nhạt nhìn anh ta: "Em không có hứng thú với mấy thứ đó."
Diệp Thành nhíu mày, lúc bốn mắt nhìn nhau vẻ mặt của anh có chút phức tạp, dáng vẻ do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng chỉ mím môi rồi nói: "Hút ít thuốc một chút, không tốt cho cơ thể em đâu."
Tôi sửng sốt trong phút chốc nhưng rất mau lại cười nói: "Em biết."
Sau khi Diệp Thành rời khỏi, tôi bóp tắt điếu thuốc như lời anh ta nói. Đứng dậy bước tới cửa sổ nhìn chiếc Mercedes màu đen kia lái ra khỏi cổng chung cư.
Lúc đó tôi nghĩ, tôi với anh ta hẳn sẽ không còn gặp nhau nữa.
Đi vào phòng thay một bộ quần áo đơn giản xong liền ra khỏi nhà, tới tầng hầm lái xe đi.
Tôi không lừa anh ta, trưa nay đúng là tôi đã có hẹn.
Nơi tôi tới là khu nhà tứ hợp viện ở chân núi Hương Sơn nằm ngay phía tây thành phố.
Là một khu dân cư nhà vườn nổi tiếng ở Hoài Thành, giá phòng ở nơi đây có thể nói là cao hơn cả chân trời.
Có một số người mua nhà là vì sống sót, cũng có một số người mua nhà lại chỉ vì thưởng thức.
Giống như Phó Lôi vậy, anh ấy có nguyên một dãy tứ hợp viện kiểu Trung ở đây.