Tẫn Nhiên - Mễ Hoa
Chương 44
Tôi đã trốn Phó Lôi vài ngày.
Mãi cho đến khi anh ta tự mình tìm tới tận cửa.
Bầu không khí của Kim Triêu lúc mười một giờ đêm là thời điểm náo nhiệt nhất, lúc ấy tôi đang ngồi trong phòng riêng tán gẫu vài câu với một vị khách quen, cũng uống mấy ly rượu.
Phó Lôi đẩy cửa bước vào.
Đi phía sau là anh Huy và đám trợ lý vệ sĩ của anh ta.
Nụ cười của tôi lập tức đọng lại trên môi.
Sắc mặt của Phó Lôi rất khó coi, anh Huy trò chuyện với vị khách kia rồi đề nghị đổi phòng, để tạ lỗi sẽ gửi tặng một set menu XO đỉnh cấp.
Việc hào phóng như vậy đúng thật là chỉ có ông chủ của Kim Triêu mới có thể làm ra.
Người trong phòng nối đuôi nhau ra ngoài. Lúc chỉ còn tôi và Phó Lôi ở bên trong, tôi ngồi chọn một bài hát.
"Anh Lôi, anh có muốn nghe Chú Đại Bi không, em hát cho anh nghe."
Anh ta không giống Diệp Thành, cũng không có nhiều kiên trì như thế.
Anh ta đi tới trước mặt tôi rồi cầm lấy microphone. Sau đó anh ấy ngồi xuống sô pha, kéo tôi đứng dậy bước tới trước mặt mình.
Phó Lôi nói nghiêm túc: "Chuyện của Khương Tình anh sẽ xử lý sạch sẽ, cũng sẽ không bạc đãi cô ấy. Sau này em đừng tới Kim Triêu làm nữa, dọn qua Hương Sơn Lộc ở đi. Nếu em thấy nhàm chán thì có thể tới công ty sân vườn làm việc."
Không phải đang thương lượng, mà là đang thông báo.
Tôi sững sờ, lập tức lắc đầu nói với anh ta: "Anh Lôi, chúng ta không thể làm như vậy, như vậy sẽ có lỗi với A Tẫn."
Anh ta nhìn tôi, vẻ mặt bất giác trở nên dịu dàng: "Đồ ngốc, A Tẫn đã c.hết rồi. Người còn sống phải tiếp tục nhìn về phía trước mà đi."
Thực ra giây phút ấy tôi nên hỏi anh ta, rằng rốt cuộc A Tẫn đã ch.ết như thế nào.
Nhưng tôi nhịn được.
Phó Lôi không đợi được đến ngày kết hôn với tôi, mấy hôm sau anh ta đã chế.t rồi.
Ch.ết ở xưởng sửa xe bỏ hoang ở gần chung cư Vịnh Táo, nơi đó là căn nhà cũ mà tôi và mẹ đã sinh sống từ ngày tôi còn bé.
Người lái xe đ.â.m chế.t anh ta là Khương Tình, cô ấy đã chủ động đi đầu thú.
Cô ấy có đầy đủ động cơ để đ.â.m ch.ết Phó Lôi.
Có báo cáo xét nghiệm thương tổn của bệnh viện, còn có hai lần báo án được ghi lại trong hồ sơ ở cục cảnh sát.
Khương Tình rất tỉnh táo, cô ấy nói bình thường Phó Lôi rất hay đánh mình, lần này anh ta còn muốn gi.ết cô ấy.
Cô ấy đã từng báo cảnh sát nhưng đều chẳng giải quyết được gì. Phó Lôi ở Hoài Thành một tay che trời, cô ấy không thể đứng yên chờ Phó Lôi gi.ết ch.ết mình cho nên mới phải ra tay trước.
Lại vì vài lý do đặc biệt nào đó, trung ương còn thành lập tổ chuyên án liên quan tới phương diện quét hắc trừ ác* tới điều tra.
[*tảo hắc trừ ác: dẹp xã hội đen, diệt trừ kẻ ác]
Tôi tìm đến Diệp Thành, xin anh hãy làm luật sư cho Khương Tình và bảo toàn cô ấy trong phạm vi nhiều nhất có thể.
Cái tôi muốn chính là bào chữa theo hướng vô tội.
Trong tay tôi còn có vài chứng cứ xác thực về một số tội mà Phó Lôi đã phạm phải.
Diệp Thành nhíu mày, dường như anh biết vụ án này phức tạp đến thế nào.
Nhưng anh ta không từ chối được, tôi cầm điện thoại tùy ý gửi cho anh vài tấm hình.
Luật sư Diệp nho nhã lịch sự chợt nhìn tôi bằng vẻ mặt khiếp sợ.
"Đại Yên, ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau em đã tính tới nước này với anh rồi à?"
Tôi nhìn anh rồi bật cười, không nhanh không chậm nói: "Diệp Thành, tôi biết năng lực của anh thế nào. Anh rất am hiểu bào chữa hình sự, cha anh là thẩm phán, mẹ là kiểm sát viên, cho nên bây giờ anh hãy dùng tất cả thực lực của mình ra đi. Không sợ quyền thế, hướng về chính nghĩa hoặc là anh sẽ thân bại danh liệt."
Tôi đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bắt đầu từ cái đêm nhận được điện thoại của Tiểu Lục vào ba năm trước, không một ngày nào tôi có thể ngủ yên giấc.
Mọi chuyện sao có thể biến thành như vậy được, rõ ràng lô hàng đó là chế phẩm ngà voi, sao lại biến thành thuốc p.hiệ.n cơ chứ.
Anh Sấm sẽ ngu xuẩn đến mức tự mình đi tiếp nhận hàng tr.ắn.g?
Cả tôi và Tiểu Lục đều biết, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì A Tẫn sẽ không nhảy xuống biển.
Anh ấy trong sạch cho nên những chuyện chưa từng làm vốn chẳng có gì phải sợ.
Quan trọng hơn chính là, anh không nỡ làm tôi lo lắng.
Bị bắt cũng được, ngồi tù cũng được, tóm lại anh sẽ biết rằng không thể để tôi lại một mình trong kinh sợ hãi hùng.
Nhưng cuộc điện thoại cuối cùng mà anh gọi cho Tiểu Lục kia, lại là bảo cậu ta mau chạy đi.
Tiểu Lục nói bọn họ đã bị diệt khẩu.
Ngay từ đầu Tôn Đại Sấm vốn chẳng hề sợ hãi, đám người bọn họ thậm chí còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì chạy cái gì chứ.
Nếu đã phải chạy thì chỉ có một trường hợp xảy ra, đó là ngay cả cơ hội lên tiếng bọn họ cũng không có.
Tiếng s.ú.n.g đã vang lên, không chạy thì chỉ có một con đường c.hết.
A Tẫn đã sớm phát hiện ra tình hình không ổn, bởi vì đám người giao dịch kia trông không hề giống lâm tặc Vân Nam, nhìn bọn họ giống người Myanmar hơn.
Đen là gì? Trắng là gì?
Năm ấy ở cảng biển, giữa trời đông giá rét tháng mười một, A Tẫn của tôi nhảy xuống biển.
Cảnh sát lùng bắt khắp nơi nhưng đám "lâm tặc Vân Nam" lại toàn thân mà lui.
Ngay từ lúc bắt đầu vốn chính là nhằm vào bọn họ mà đến.
Anh Sấm đã đắc tội quá nhiều người, cũng có quá nhiều tội nghiệt quấn thân. Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, người vốn đang che chở ông ta lại là người đầu tiên muốn ông ta c.hết.
Tôi không biết người đứng đằng sau tất cả mọi chuyện là ai, tôi cũng không xác định Phó Lôi có tham dự trong kế hoạch này hay không.
Dù là Tiểu Lục cũng chỉ đang hoài nghi mà thôi.
Nhưng sự thật là sau chuyện đó Phó Lôi không hề bị liên lụy, mà ngược lại còn thay thế vị trí của anh Sấm để leo lên địa vị ngày hôm nay.
Như vậy thì đúng là vận may của anh ta thật sự tốt quá.
Lý do tôi dám xác nhận anh ta cũng tham dự trong kế hoạch đó là vì Diêu Khiết.
Chị ấy thật sự là một người không có tâm cơ, lại có quan hệ khá tốt với tôi nên mới chỉ vài ly rượu vào bụng đã nói tới cả chuyện bạn bè trong giới quan trường của Phó Lôi và cả chuyện anh ta từng bàn chuyện làm ăn với một vài người ở biên giới Myanmar.
Nhưng chị ấy cũng chỉ biết đến thế thôi.
Mà chẳng sao, chỉ những thứ này cũng đủ rồi.