Tẫn Nhiên - Mễ Hoa
Chương 38
Tôi nói một con số không nhỏ, mấy cô nàng đó lại được một trận tức giận đến thở hổn hển.
Nhưng cũng chẳng sao cả, tôi cho mấy cô nàng này hai mươi phút để quyết định.
Trong thời gian đó tôi múc một chén canh rồi chậm rãi ngồi ăn. Không quên hỏi A Tĩnh xem có muốn nếm thử hay không.
A Tĩnh hạ quyết tâm: "Ăn! Bà đây tối giờ chưa được ăn gì, sắp c.h.ế.t đói rồi."
Lúc hai chúng tôi ngồi ăn cơm, cửa phòng lại được đẩy ra một lần nữa, một cậu trai thở hổn hển chạy vào.
Cậu ta mặc một bộ tây trang màu xám, vóc người không cao nhưng mặt lại rất trắng, trông rất hoạt bát.
Cậu trai đó vừa vào cửa đã kêu lên: "Chị ơi."
Tống Tiếu vừa nhìn thấy cậu ta liền sửng sốt: "Tiểu Trí, sao em lại tới đây?"
"Thấy chị gửi tin nhắn trên wechat là em lái xe chạy đến liền, chị không bị sao chứ?"
Đúng vậy, cậu trai trẻ tuổi này trên là Tống Trí, là con trai của Tống Cảnh Dương, là em trai của Tống Tiếu, cũng là em trai tốt cùng cha khác mẹ của tôi.
Nhưng Tống Tiếu sẽ không ngờ tới, câu chị mà cậu ta gọi lúc vừa vào cửa kia chính là gọi tôi.
Câu chị không sao chứ, cũng là đang quan tâm tôi.
Tống Tiếu ngây ra như phỗng.
Tôi thờ ở mà đập tay lên bàn, ghé mắt nhìn Tống Trí: "Có việc, bạn tôi sắp bị cô chị kia của cậu đánh c.h.ế.t rồi."
Mặt Tống Tiếu trắng bệch, kéo cậu ta qua to tiếng chất vấn: "Tao là người nên hỏi mày làm gì mới đúng, mày gọi ai là chị cơ!"
Nhìn chị em bọn họ tranh chấp tôi lại thấy buồn cười, lấy một điếu thuốc trong hộp ra ngậm vào miệng.
Tống Trí đẩy Tống Tiếu ra rồi đi tới châm thuốc cho tôi.
"Chị ơi đừng tức giận, tính toán với bà này làm gì, bà ấy vừa mới ly hôn về nước nên tâm trạng bất ổn lắm, đừng quan tâm bà ấy."
"Hả? Cho nên ly hôn nên mới về nước chứ không phải là về thăm người thân?" Tôi nghi ngờ hỏi.
"Thăm người thân cái khỉ gì, tên người Mỹ kia uống rượu vào rồi lại chơi trò bạo lực gia đình, đánh người gần c.h.ế.t tới nơi luôn. Khó khăn lắm bà ấy mới về nước được, ngay cả con cái cũng không cần..."
"Tống Trí! Mày nói bậy bạ cái gì đấy!"
Tống Tiếu từ tức vừa gấp, mới xông đến túm cậu ta đã bị cậu ta giơ tay đẩy ngã xuống đất.
Cậu trai thân thiết mà gọi tôi là chị kia quay ra nhìn cô ta với ánh mắt u ám, dường như đã biến thành người khác: "Bà câm cmn miệng lại, về nước rồi thì sống cho thành thật đi, đừng có ra ngoài làm mất mặt xấu hổ!"
Tống Tiếu nằm co quắp trên mặt đất, lồng n.g.ự.c phập phồng, tức giận đến nỗi không nói ra lời.
Tôi đứng lên, hơi ngồi xổm trước mặt cô ta, nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm, dùng tay vỗ lên gương mặt tràn đầy căm tức kia.
"Mấy năm nay cô ở nước ngoài an nhàn quá ha, cô không biết gì về tình cảnh của nhà mình à?"
Sao có thể hoàn toàn không biết gì, lúc tôi nói "tập đoàn Thông Đạt sắp phá sản" thì vẻ tức giận trên mặt cô ta hiện ra rõ ràng như vậy.
Tập đoàn Thông Đạt đã từng huy hoàng một thời kia từ lâu đã lâm vào bờ vực phá sản vì rất nhiều lý do.
Còn có thể trụ đến giờ vẫn chưa phá sản là bởi vì có khách hàng lớn Phó Lôi đang chống đỡ.
Mà lý do Phó Lôi đưa tay cứu giúp cũng chỉ vì một câu nói bâng quơ của tôi mà thôi.
Từ khi Tống Trí thừa kế Thông Đạt liền vội vàng đến nịnh bợ tôi, suốt ngày lôi kéo làm quen.
Cậu ta rất thông minh, chỉ cần Phó Lôi mất hứng một cái thì lúc nào nhà bọn họ cũng có thể phá sản.
Mấy năm nay Tống Cảnh Dương già đi rất nhanh, còn cả bà vợ Triệu Hoan của ông ta nữa.
Dù cho ai bị đứa con ruột ép buộc đi mỉm cười làm lành với người khác, chắc cũng đều sẽ đau buồn phẫn nộ đan xen như thế.
Đặc biệt người khác này còn là đứa con gái đã bị ông ta vứt bỏ.