Tẫn Nhiên - Mễ Hoa
Chương 3
Hộp đêm bây giờ sao mà so được với ngày trước. Tôi còn nhớ như in, mười năm trước khi ông chủ của Kim Triêu là Phó Lôi hùn vốn với người khác mở KTV thì mới thật sự gọi là loạn lạc. Xã hội đen đầy đường, ở hộp đêm có bay lắc trần truồng, có điên cuồng múa thoát y, khi ấy nó gần như đã hình thành một chuỗi sản nghiệp dâm loạn.
Mấy hoạt động không muốn người biết cũng có, khi ấy Phó Lôi cũng rất bất đắc dĩ. Bởi vì nếu anh ấy muốn dừng chân cắm rễ ở Hoài Thành này thì không thể không dựa vào người khác, có những chuyện dù không muốn làm cũng chẳng thể cự tuyệt.
Nhưng nói đi nói lại thì Phó Lôi vẫn là người may mắn, bây giờ anh ấy đã thành nhân vật có uy tín danh dự, cũng đã tẩy trắng thành công.
Hiện giờ ở hai giới hắc bạch trên địa bàn Hoài Thành, nhắc đến tên của anh ấy thôi cũng có thể khiến người ta kiêng kỵ mấy phần.
Sản nghiệp dưới danh nghĩa của Phó Lôi rất nhiều, có nhà hàng, câu lạc bộ, công ty khoa học kỹ thuật,... Có lẽ biết tẩy trắng không dễ dàng gì nên mấy hoạt động trái pháp luật như thế bây giờ anh ấy tránh xa chẳng dám đụng.
Giống như Kim Triêu đây, rõ ràng là hộp đêm nhưng khi thành phố mở bình chọn toàn dân vào cuối năm thì nơi này cũng được vinh danh trong "Top 10 nơi văn minh nhất" của Hoài Thành.
Trước giờ tôi vẫn biết anh Phó Lôi là một kẻ tàn nhẫn.
Thông thường Kim Triêu mở cửa tới tầm rạng sáng hai ba giờ là sẽ bắt đầu rượu tản người tan.
Lúc gần xong việc thì ai cũng đã uống đến độ người nồng mùi rượu. Đôi khi tan làm có vài cô nàng tinh lực dồi dào còn rủ rê mọi người đi ăn khuya dằn bụng.
Tôi rất ít khi tham gia mấy cuộc vui tăng hai của bọn họ, đối mặt với những lời mời nhiệt tình kia cũng luôn cười nhạt từ chối: "Mấy đứa đi ăn đi, chị lớn tuổi rồi không so được với mấy cô nàng trẻ tuổi như các em, giờ còn không về nghỉ ngơi sợ là sớm muộn gì nếp nhăn cũng bò đầy mặt."
Bởi vì chất lượng giấc ngủ của tôi không được tốt nên bình thường tôi sẽ đi thẳng về nhà.
Cứ vào giờ này ngoài cửa Kim Triêu luôn có rất nhiều taxi dừng ở ven đường.
Gần đây mỗi khi tan làm, vừa đi ra đến cửa tôi liền sẽ theo thói quen mà liếc mắt nhìn ra chỗ giao lộ ở phía đông một cái.
Quả nhiên, chiếc Mercedes màu đen một tuần nay vẫn luôn đến đúng giờ, dừng đúng nơi kia đã có mặt ở đó.
Tôi không để ý tới anh ta, đi thẳng lên taxi rồi báo địa chỉ nhà.
Lúc về tới cửa chung cư tôi thanh toán tiền xe xong liền bước xuống, chiếc Mercedes kia không hề ngoài dự đoán mà vẫn đi theo sau.
Nếu là người khác có lẽ tôi sẽ còn sợ hãi.
Nhưng người này thì không.
Tên của anh ta là Diệp Thành, nghề nghiệp là luật sư.
Nói chính xác hơn, anh ta là một luật sư rất có danh tiếng ở Hoài Thành.
Diệp Thành là con ông cháu cha bên chính trị, tốt nghiệp khoa Luật ở đại học Cửu Kinh, ba là thẩm phán, mẹ là kiểm sát viên.
Từ hồi còn đi học anh ta đã vô cùng nổi tiếng, nhờ có sự giới thiệu của nhà trường mà ngay từ lúc còn đang học thạc sĩ, Diệp Thành đã hợp tác với một văn phòng luật sư ở Nam Kinh để cùng xử lý một vụ kháng cáo giám định tư pháp rất nổi tiếng.
Hai năm trước anh ta lại cùng bạn đại học thành lập văn phòng luật sư Hoài Kinh, am hiểu nhất là bào chữa các vụ án hình sự và các vấn đề pháp lý khó khăn khác.
Tôi biết rõ về anh ta như vậy không chỉ bởi vì tôi cũng từng là sinh viên của Cửu Kinh, mà còn bởi vì một tuần trước tôi vừa đá anh ta xong.
Cái từ "đá" này có thể chưa đúng lắm, vì ngay từ đầu giữa chúng tôi đã chẳng phải là một mối quan hệ nghiêm túc gì cho cam.
Hai tháng trước văn phòng luật sư của anh ta giúp sếp Lâm của tập đoàn Khải Thị thắng kiện một vụ án tranh chấp kinh tế, sếp Lâm đặt phòng riêng ở Kim Triêu, một hai phải kéo cả văn phòng luật đến đây chúc mừng một phen.
Phòng được đặt ở chỗ A Tĩnh, hiệu suất cũng thuộc về team của chúng tôi, sếp Lâm còn vô cùng hào phóng đặt một set Remy Martin nên tôi cũng đi qua mời vài ly rượu.
Vì thế nên đã quen biết với Diệp Thành.
Lúc ấy trong phòng riêng to như vậy, sếp Lâm và những người khác đều có mấy nàng mời rượu ngồi cạnh. Tiệc rượu hoành tráng, đèn đuốc sáng trưng, ánh đèn đủ mọi màu sắc cộng với tiếng cười nói rôm rả tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Tôi cười nói vài câu với sếp Lâm, sau đó ông ta đã giới thiệu tôi với Diệp Thành.
"Đại Yên này, anh nghe A Tĩnh nói em cũng tốt nghiệp ở đại học Cửu Kinh đúng không? Tới đây tới đây, giới thiệu với Diệp đại trạng* cậu đây một bạn học cùng trường, là đại mỹ nhân đấy nhé!"
[*Đại trạng: Cách gọi luật sư ở Hong Kong]
Trong phòng có rất nhiều người nên ngay từ đâu tôi không chú ý đến anh ta. Nhưng đợi đến khi vừa liếc tới, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau không khí dường như đã đông lại.
Giữa người với người luôn chú ý chút nhân duyên, cái duyên có ngay từ lần đầu chạm mắt.