Tấm Vé Báo Thù
Chương 2
06.
Tim tôi chợt thắt lại.
Thấy tôi im lặng, bố mẹ chồng càng sốt ruột, vội vàng truy hỏi.
"Đúng đấy, mắt con không tiện, đi lĩnh thưởng kiểu gì? Để Trạch Ngôn giúp cho."
"Đều là người một nhà, còn sợ chúng ta lấy mất à?"
Mẹ chồng mất kiên nhẫn, dứt khoát thò tay lục túi xách của tôi.
Mười đầu ngón tay tôi đan chặt vào nhau, các khớp xư.ơng bị siết đến trắng bệch.
"Bố mẹ, vé số...không thấy nữa."
Miệng tôi run run, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói.
"Trước khi lên xe rõ ràng vẫn còn. Có phải lúc mẹ dẫn con đi nhà vệ sinh, còn lấy giấy..."
Xe phanh gấp.
Lốp xe cọ xát vào mặt đường ẩm ướt, phát ra tiếng kêu chói tai.
Cú dừng đột ngột này khiến tôi đâm sầm vào lưng ghế đằng trước.
Chồng tôi quay xe, không thèm hỏi han quan tâm, cất giọng lạnh lẽo:
"Trở về tìm lại, nếu không tìm thấy, hôm nay ai cũng đừng hòng trở về."
Tim tôi đập thình thịch như gõ trống, đúng vậy, là tôi cố ý.
Trước đó, tôi đã sớm giấu tấm vé đi. Ngồi trên xe vẫn luôn chú ý đến âm thanh chỉ đường.
Cố tình muốn đi nhà vệ sinh ở trạm dừng chân Minh Đức chỗ ngã tư.
Tôi nhớ rõ có một đồn cảnh sát gần đó, đợi cho xe chạy được 15 phút mới cố ý nói mình làm mất vé số.
Vừa có thể câu giờ, vừa tranh thủ cơ hội chạy trốn!
Sau khi xuống xe, mọi người chia nhau ra tìm.
Bố mẹ chồng vừa rời khỏi, giọng nói cực thấp của chồng ghé sát bên tai:
"Tiểu Lê, em phát hiện ra th.i th.ể rồi đúng không?"
07.
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Anh ta nhận ra rồi?
Tôi muốn hét lên cầu xin giúp đỡ nhưng câu nói tiếp theo của anh ta khiến tôi choáng váng:
"Tiểu Lê, đừng cố gắng tìm cách nữa, chỗ này vốn không phải trạm nghỉ Minh Đức, từ đầu anh đã không đi theo hướng dẫn chỉ đường rồi."
Tôi cắn chặt môi.
Hóa ra anh ta cố tình, hiện giờ đây chỉ là một trạm dừng hoang tàn vắng vẻ.
Chỗ này không hề có cảnh sát.
Tôi run rẩy lùi về sau, nhưng bị anh ta túm chặt, kéo vào một nơi hoang vu.
Mặt đất ẩm ướt, có lẽ là trạm nghỉ gần sườn núi.
"Đừng sợ, anh không làm hại em, người gi.ết Kiều Kiều cũng không phải anh!"
Giọng điệu dồn dập gấp gáp, đè chặt bả vai tôi.
"Tiểu Lê, xin em nhất định phải tin tưởng những gì anh sắp nói, thực ra bố anh là tội phạm gi.ết người."
"Em có từng nghe qua vụ án "Đồ tể trong đêm mưa" chưa?"
08.
Một trận ớn lạnh truyền khắp cơ thể.
Tất nhiên tôi biết, vụ án này mãi vẫn chưa được giải quyết, trở thành cái gai trong lòng tất cả người dân thành phố G.
Hai mươi năm trước, hung thủ đã ra tay s.át h.ại 18 người phụ nữ.
Được mệnh danh là đồ tể, hắn tr.a t.ấn nạn nhân bằng nhiều cách khác nhau, sau đó còn mổ bụng, đối xử với họ không khác gì con vật.
Thời điểm gây án luôn là những ngày mưa.
Giống như thời tiết hiện tại, mưa giông gió cuốn.
Hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập, cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.
"Kiều Kiều có liên quan gì chứ, vì sao lại muốn gi.ết cô ấy."
Lấy nhau được mấy năm, hình ảnh bố chồng trong mắt tôi luôn là một người thận trọng, ích kỷ nhỏ mọn, thích lợi dụng người khác.
Người như vậy có thể là kẻ s.át nhân gi.ết người hàng loạt sao?
Tôi không tưởng tượng nổi.
Chồng tôi thở dài:
"Trước kia, công nghệ giám định và nhận dạng vân tay còn chưa phát triển nên bố anh mới có thể trốn thoát. Em không phát hiện ông ấy có thói quen ở sạch vô cùng nghiêm trọng sao? Căm ghét những người phụ nữ trong các tụ điểm ăn chơi, ông ấy cho rằng họ đều là những người dơ bẩn. Nạn nhân đầu tiên là một vũ công, bị phanh thây..."
Đúng vậy, bố chồng còn làm nghề gi.ết mổ.
Mỗi lần trong nhà thịt lợn, giọng điệu của ông trở nên vô cùng phấn khích.
"Lòng nghi ngờ của ông ấy rất lớn, đến cả di động của chúng ta đều bị theo dõi. Ông ấy cho rằng Đặng Kiều Kiều đã phát hiện ra bất thường nên ra tay gi.ết người di.ệt khẩu."
Giọng anh nghẹn lại pha chút bất lực.
Không có nửa điểm giả dối.
"Gần đây anh cũng mới biết thân phận của bố. Lúc nhỏ anh vẫn luôn thắc mắc tại sao gia đình luôn phải chuyển nhà, nhiều năm tách biệt. Tiểu Lê, anh thực sự muốn sống cùng em."
"Sau khi tìm được vé số, bố chắc chắn sẽ không bỏ qua."
"Nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ em, hãy tin anh!"
09.
Trang Trạch Ngôn xuất hiện vào đúng thời điểm u ám nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc đó, tôi đang học chữ nổi, anh tới l@m tình nguyện viên, chủ động hỗ trợ chăm sóc tôi.
Chữ nổi là dựa vào cảm giác tiếp xúc với ngón tay, Trang Trạch Ngôn chẳng than trách một lời, không chê phiền phức, cứ thế hướng dẫn tôi từng chữ một.
"Em là sinh viên đại học nổi tiếng, nhất định có thể học được thôi."
Tính cách vui vẻ hòa đồng của anh như liều thuốc cổ vũ, động viên tôi rất nhiều, giúp tôi lấy lại hy vọng trong cuộc sống.
Trong quá trình bồi thường bảo hiểm, cũng nhờ Trang Trạch Ngôn giúp đỡ từng bước một, nếu không tôi làm sao giải quyết nổi những thủ tục rườm rà rắc rối đó?
Từng không ít lần nhắc nhở qua: "Em sẽ trở thành gánh nặng cho anh đó."
Nhưng anh ta vẫn kiên trì:
"Em là may mắn của cuộc đời anh, không phải gánh nặng. Hơn nữa, hiện giờ công nghệ hiện đại lắm, biết đâu sau này mắt em có thể khôi phục thì sao."
Vì tôi, Trang Trạch Ngôn đã cãi nhau nhiều lần với bố mẹ.
Anh ta làm việc ở bộ phận hậu cần, tiền lương không nhiều lắm nhưng mỗi tháng đều đưa toàn bộ cho tôi cất giữ, anh ta nói hy vọng có thể sớm ngày tiết kiệm đủ tiền để chúng tôi dọn ra ngoài sinh sống.
Hai vợ chồng lên núi Ngũ Đài lễ Phật, chồng tôi quỳ lạy, dập đầu đến chảy m.áu, chỉ mong sao cho đôi mắt tôi sớm nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Bộ dạng thành kính đó khiến người xem cũng cảm động, luôn miệng khen ngợi không dứt rằng tôi đã gả đúng người.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, dần mềm lòng.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tôi lựa chọn tin tưởng chồng mình.
Trang Trạch Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đưa chìa khóa xe cho tôi.
"Anh vốn định sau khi lĩnh thưởng, sẽ đưa em chạy trốn. Cho nên, ở gần trạm nghỉ này, anh có giấu một chiếc xe."
"Nhưng hiện tại sợ không kịp nữa, em cứ lên xe trước, chờ anh!"
Dứt lời, anh ta lao vào màn mưa.
Đầu óc tôi hỗn loạn, còn chưa đi được mấy bước.
Điện thoại lại có thông báo.
Giọng nói đó truyền tới:
[Tiêu Lê, thời gian t.ử vong, địa điểm và nguyên nhân cái ch.ết của cô đều thay đổi.]
[Lùi lại thêm 17 phút so với ban đầu, địa điểm chuyển thành một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây.]
[Nguyên nhân cái ch.ết, đổi từ cắt yết hầu sang mổ bụng.]
[Người gi.ết cô...chính là gã đồ tể trong đêm mưa.]
10.
Tôi loáng thoáng nghe được tiếng chồng và bố chồng cãi nhau.
"Bố, xin hãy để chúng con đi!" Giọng chồng tôi không ngừng van xin.
"Cầm tiền rồi chạy? Đừng có mơ!"
Hai bố con tranh cãi một hồi, lúc sau không rõ là ai ra tay trước, họ lao vào đánh nhau.
Tôi nghe thấy tiếng chồng mình gào to kêu tôi mau chạy đi, sau đó thì im bặt.
Chồng tôi đã xảy ra chuyện!
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên fb page Wish You Always Happy, tất cả các trang web reup lại bản dịch còn dám thu tiền độc giả đều là súc vật!!!)
11.
Trong lòng hoảng loạn lại sợ hãi, nhưng tôi không dám quay đầu lại.
Ngay cả chồng tôi có thân hình khỏe mạnh cường tráng cũng không phải đối thủ của bố, nói gì đến tôi?
Tôi lia vội cây gậy chỉ đường tránh chướng ngại vật, loạng choạng tiến về phía trước, gió mạnh kéo theo mưa lớn điên cuồng táp vào người khiến tôi đau nhức.
Ngay cả thính giác nhạy bén cũng bất lực trước tiếng sấm sét liên tục ầm vang.
Làm sao bây giờ?
Vài phút nữa, tôi sẽ trở thành nạn nhân thứ 19.
Trong cơn hoảng loạn, tôi mò mẫm tìm đường vào được nhà máy bỏ hoang, trốn trong ngăn tủ.
Ngay sau đó, tiếng bước chân của bố chồng đuổi đến gần.
Tuy đã 62 tuổi, nhưng sức khỏe của ông so với nhiều người trẻ khác còn tốt hơn nhiều.
Đuổi theo cả một đường, hơi thở còn rất ổn định.
Tôi bịt chặt miệng, sợ tiếng th ở dốc của mình sẽ làm lộ vị trí. Trong bóng tối, từng bước chân của ông ta càng nghe được rõ ràng.
"Tiểu Lê, con dâu ngoan, trốn đâu rồi?"
"Tờ vé số ở đâu?"
Bố chồng thường ngày là người trung thực, giọng nói mang đậm chất địa phương.
Hiện giờ xé bỏ lớp ngụy trang, tiếng phổ thông của ông ta cực kỳ thông thạo.
Bình tĩnh không chút dao động.
Nỗi sợ hãi không ngừng bủa vây, tôi cố gắng nhắc nhở bản thân, sau đó cẩn thận móc di động ra.
Gửi đi tin nhắn yêu cầu giúp đỡ.
Chiếc điện thoại này rất đặc biệt, được chính phủ phát cho người khuyết tật, có nút xin trợ giúp ngay trên đó.
Ấn ba lần liên tiếp là có thể gọi cảnh sát, còn có chức năng định vị tự động.
Nhưng rất kỳ lạ, rõ ràng lúc trên xe, tôi đã gửi đi mấy lần.
Vì sao vẫn chưa có ai liên lạc?
"Reng---"
Tiếng nhạc chuông vang lên cách đó không xa.
Tim tôi lỡ nhịp, sau mới hoàn hồn.
Điện thoại của tôi vẫn luôn để chế độ im lặng, tiếng đổ chuông vừa rồi là di động của bố chồng!
Tim tôi chợt thắt lại.
Thấy tôi im lặng, bố mẹ chồng càng sốt ruột, vội vàng truy hỏi.
"Đúng đấy, mắt con không tiện, đi lĩnh thưởng kiểu gì? Để Trạch Ngôn giúp cho."
"Đều là người một nhà, còn sợ chúng ta lấy mất à?"
Mẹ chồng mất kiên nhẫn, dứt khoát thò tay lục túi xách của tôi.
Mười đầu ngón tay tôi đan chặt vào nhau, các khớp xư.ơng bị siết đến trắng bệch.
"Bố mẹ, vé số...không thấy nữa."
Miệng tôi run run, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói.
"Trước khi lên xe rõ ràng vẫn còn. Có phải lúc mẹ dẫn con đi nhà vệ sinh, còn lấy giấy..."
Xe phanh gấp.
Lốp xe cọ xát vào mặt đường ẩm ướt, phát ra tiếng kêu chói tai.
Cú dừng đột ngột này khiến tôi đâm sầm vào lưng ghế đằng trước.
Chồng tôi quay xe, không thèm hỏi han quan tâm, cất giọng lạnh lẽo:
"Trở về tìm lại, nếu không tìm thấy, hôm nay ai cũng đừng hòng trở về."
Tim tôi đập thình thịch như gõ trống, đúng vậy, là tôi cố ý.
Trước đó, tôi đã sớm giấu tấm vé đi. Ngồi trên xe vẫn luôn chú ý đến âm thanh chỉ đường.
Cố tình muốn đi nhà vệ sinh ở trạm dừng chân Minh Đức chỗ ngã tư.
Tôi nhớ rõ có một đồn cảnh sát gần đó, đợi cho xe chạy được 15 phút mới cố ý nói mình làm mất vé số.
Vừa có thể câu giờ, vừa tranh thủ cơ hội chạy trốn!
Sau khi xuống xe, mọi người chia nhau ra tìm.
Bố mẹ chồng vừa rời khỏi, giọng nói cực thấp của chồng ghé sát bên tai:
"Tiểu Lê, em phát hiện ra th.i th.ể rồi đúng không?"
07.
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Anh ta nhận ra rồi?
Tôi muốn hét lên cầu xin giúp đỡ nhưng câu nói tiếp theo của anh ta khiến tôi choáng váng:
"Tiểu Lê, đừng cố gắng tìm cách nữa, chỗ này vốn không phải trạm nghỉ Minh Đức, từ đầu anh đã không đi theo hướng dẫn chỉ đường rồi."
Tôi cắn chặt môi.
Hóa ra anh ta cố tình, hiện giờ đây chỉ là một trạm dừng hoang tàn vắng vẻ.
Chỗ này không hề có cảnh sát.
Tôi run rẩy lùi về sau, nhưng bị anh ta túm chặt, kéo vào một nơi hoang vu.
Mặt đất ẩm ướt, có lẽ là trạm nghỉ gần sườn núi.
"Đừng sợ, anh không làm hại em, người gi.ết Kiều Kiều cũng không phải anh!"
Giọng điệu dồn dập gấp gáp, đè chặt bả vai tôi.
"Tiểu Lê, xin em nhất định phải tin tưởng những gì anh sắp nói, thực ra bố anh là tội phạm gi.ết người."
"Em có từng nghe qua vụ án "Đồ tể trong đêm mưa" chưa?"
08.
Một trận ớn lạnh truyền khắp cơ thể.
Tất nhiên tôi biết, vụ án này mãi vẫn chưa được giải quyết, trở thành cái gai trong lòng tất cả người dân thành phố G.
Hai mươi năm trước, hung thủ đã ra tay s.át h.ại 18 người phụ nữ.
Được mệnh danh là đồ tể, hắn tr.a t.ấn nạn nhân bằng nhiều cách khác nhau, sau đó còn mổ bụng, đối xử với họ không khác gì con vật.
Thời điểm gây án luôn là những ngày mưa.
Giống như thời tiết hiện tại, mưa giông gió cuốn.
Hai hàm răng tôi va vào nhau lập cập, cũng không thể giả vờ bình tĩnh được nữa.
"Kiều Kiều có liên quan gì chứ, vì sao lại muốn gi.ết cô ấy."
Lấy nhau được mấy năm, hình ảnh bố chồng trong mắt tôi luôn là một người thận trọng, ích kỷ nhỏ mọn, thích lợi dụng người khác.
Người như vậy có thể là kẻ s.át nhân gi.ết người hàng loạt sao?
Tôi không tưởng tượng nổi.
Chồng tôi thở dài:
"Trước kia, công nghệ giám định và nhận dạng vân tay còn chưa phát triển nên bố anh mới có thể trốn thoát. Em không phát hiện ông ấy có thói quen ở sạch vô cùng nghiêm trọng sao? Căm ghét những người phụ nữ trong các tụ điểm ăn chơi, ông ấy cho rằng họ đều là những người dơ bẩn. Nạn nhân đầu tiên là một vũ công, bị phanh thây..."
Đúng vậy, bố chồng còn làm nghề gi.ết mổ.
Mỗi lần trong nhà thịt lợn, giọng điệu của ông trở nên vô cùng phấn khích.
"Lòng nghi ngờ của ông ấy rất lớn, đến cả di động của chúng ta đều bị theo dõi. Ông ấy cho rằng Đặng Kiều Kiều đã phát hiện ra bất thường nên ra tay gi.ết người di.ệt khẩu."
Giọng anh nghẹn lại pha chút bất lực.
Không có nửa điểm giả dối.
"Gần đây anh cũng mới biết thân phận của bố. Lúc nhỏ anh vẫn luôn thắc mắc tại sao gia đình luôn phải chuyển nhà, nhiều năm tách biệt. Tiểu Lê, anh thực sự muốn sống cùng em."
"Sau khi tìm được vé số, bố chắc chắn sẽ không bỏ qua."
"Nhưng anh nhất định sẽ bảo vệ em, hãy tin anh!"
09.
Trang Trạch Ngôn xuất hiện vào đúng thời điểm u ám nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc đó, tôi đang học chữ nổi, anh tới l@m tình nguyện viên, chủ động hỗ trợ chăm sóc tôi.
Chữ nổi là dựa vào cảm giác tiếp xúc với ngón tay, Trang Trạch Ngôn chẳng than trách một lời, không chê phiền phức, cứ thế hướng dẫn tôi từng chữ một.
"Em là sinh viên đại học nổi tiếng, nhất định có thể học được thôi."
Tính cách vui vẻ hòa đồng của anh như liều thuốc cổ vũ, động viên tôi rất nhiều, giúp tôi lấy lại hy vọng trong cuộc sống.
Trong quá trình bồi thường bảo hiểm, cũng nhờ Trang Trạch Ngôn giúp đỡ từng bước một, nếu không tôi làm sao giải quyết nổi những thủ tục rườm rà rắc rối đó?
Từng không ít lần nhắc nhở qua: "Em sẽ trở thành gánh nặng cho anh đó."
Nhưng anh ta vẫn kiên trì:
"Em là may mắn của cuộc đời anh, không phải gánh nặng. Hơn nữa, hiện giờ công nghệ hiện đại lắm, biết đâu sau này mắt em có thể khôi phục thì sao."
Vì tôi, Trang Trạch Ngôn đã cãi nhau nhiều lần với bố mẹ.
Anh ta làm việc ở bộ phận hậu cần, tiền lương không nhiều lắm nhưng mỗi tháng đều đưa toàn bộ cho tôi cất giữ, anh ta nói hy vọng có thể sớm ngày tiết kiệm đủ tiền để chúng tôi dọn ra ngoài sinh sống.
Hai vợ chồng lên núi Ngũ Đài lễ Phật, chồng tôi quỳ lạy, dập đầu đến chảy m.áu, chỉ mong sao cho đôi mắt tôi sớm nhìn thấy ánh sáng trở lại.
Bộ dạng thành kính đó khiến người xem cũng cảm động, luôn miệng khen ngợi không dứt rằng tôi đã gả đúng người.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, dần mềm lòng.
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Tôi lựa chọn tin tưởng chồng mình.
Trang Trạch Ngôn thở phào nhẹ nhõm, đưa chìa khóa xe cho tôi.
"Anh vốn định sau khi lĩnh thưởng, sẽ đưa em chạy trốn. Cho nên, ở gần trạm nghỉ này, anh có giấu một chiếc xe."
"Nhưng hiện tại sợ không kịp nữa, em cứ lên xe trước, chờ anh!"
Dứt lời, anh ta lao vào màn mưa.
Đầu óc tôi hỗn loạn, còn chưa đi được mấy bước.
Điện thoại lại có thông báo.
Giọng nói đó truyền tới:
[Tiêu Lê, thời gian t.ử vong, địa điểm và nguyên nhân cái ch.ết của cô đều thay đổi.]
[Lùi lại thêm 17 phút so với ban đầu, địa điểm chuyển thành một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây.]
[Nguyên nhân cái ch.ết, đổi từ cắt yết hầu sang mổ bụng.]
[Người gi.ết cô...chính là gã đồ tể trong đêm mưa.]
10.
Tôi loáng thoáng nghe được tiếng chồng và bố chồng cãi nhau.
"Bố, xin hãy để chúng con đi!" Giọng chồng tôi không ngừng van xin.
"Cầm tiền rồi chạy? Đừng có mơ!"
Hai bố con tranh cãi một hồi, lúc sau không rõ là ai ra tay trước, họ lao vào đánh nhau.
Tôi nghe thấy tiếng chồng mình gào to kêu tôi mau chạy đi, sau đó thì im bặt.
Chồng tôi đã xảy ra chuyện!
(Truyện chỉ được đăng duy nhất trên fb page Wish You Always Happy, tất cả các trang web reup lại bản dịch còn dám thu tiền độc giả đều là súc vật!!!)
11.
Trong lòng hoảng loạn lại sợ hãi, nhưng tôi không dám quay đầu lại.
Ngay cả chồng tôi có thân hình khỏe mạnh cường tráng cũng không phải đối thủ của bố, nói gì đến tôi?
Tôi lia vội cây gậy chỉ đường tránh chướng ngại vật, loạng choạng tiến về phía trước, gió mạnh kéo theo mưa lớn điên cuồng táp vào người khiến tôi đau nhức.
Ngay cả thính giác nhạy bén cũng bất lực trước tiếng sấm sét liên tục ầm vang.
Làm sao bây giờ?
Vài phút nữa, tôi sẽ trở thành nạn nhân thứ 19.
Trong cơn hoảng loạn, tôi mò mẫm tìm đường vào được nhà máy bỏ hoang, trốn trong ngăn tủ.
Ngay sau đó, tiếng bước chân của bố chồng đuổi đến gần.
Tuy đã 62 tuổi, nhưng sức khỏe của ông so với nhiều người trẻ khác còn tốt hơn nhiều.
Đuổi theo cả một đường, hơi thở còn rất ổn định.
Tôi bịt chặt miệng, sợ tiếng th ở dốc của mình sẽ làm lộ vị trí. Trong bóng tối, từng bước chân của ông ta càng nghe được rõ ràng.
"Tiểu Lê, con dâu ngoan, trốn đâu rồi?"
"Tờ vé số ở đâu?"
Bố chồng thường ngày là người trung thực, giọng nói mang đậm chất địa phương.
Hiện giờ xé bỏ lớp ngụy trang, tiếng phổ thông của ông ta cực kỳ thông thạo.
Bình tĩnh không chút dao động.
Nỗi sợ hãi không ngừng bủa vây, tôi cố gắng nhắc nhở bản thân, sau đó cẩn thận móc di động ra.
Gửi đi tin nhắn yêu cầu giúp đỡ.
Chiếc điện thoại này rất đặc biệt, được chính phủ phát cho người khuyết tật, có nút xin trợ giúp ngay trên đó.
Ấn ba lần liên tiếp là có thể gọi cảnh sát, còn có chức năng định vị tự động.
Nhưng rất kỳ lạ, rõ ràng lúc trên xe, tôi đã gửi đi mấy lần.
Vì sao vẫn chưa có ai liên lạc?
"Reng---"
Tiếng nhạc chuông vang lên cách đó không xa.
Tim tôi lỡ nhịp, sau mới hoàn hồn.
Điện thoại của tôi vẫn luôn để chế độ im lặng, tiếng đổ chuông vừa rồi là di động của bố chồng!