Tâm Thiêu
Chương 13
Trong phòng bệnh, máy móc trên người Tống Đình phát ra từng tiếng kêu có quy luật. Lương Chấn ngồi bên cạnh, không dám nắm tay cậu, chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cậu.
Mưa vẫn chưa dừng lại, dường như ông trời cũng đang không chịu đựng được nữa, dội một chậu nước thật lớn xuống trần gian.
Trong tiếng mưa rơi ồn ào, Lương Chấn lại thấy yên tĩnh vô cùng. Con người vốn không chịu được yên tĩnh như thế, bởi thời khắc này con người ta thường nhớ đến những chuyện không vui. Hắn muốn xua đi cảnh tượng Tống Đình đang nằm trong vòng tay hắn, đột nhiên giãy dụa nôn ra máu, vậy mà cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại không tha cho hắn, kéo theo rất nhiều khung cảnh khác trong quá khứ.
Hắn nhớ tới Tống Đình năm mười ba tuổi chạy trên con thuyền buôn lậu đi khắp Hương Cảng, đến bây giờ con thuyền ấy vẫn còn nơi đó.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên được nói chuyện cùng Tống Đình, cậu trả lời tên con mèo của cậu: Sylvia, giọng cậu rất êm tai, đến bây giờ hắn vẫn không hề quên.
Hắn nhớ tới cảnh đi tìm Tống Đình trong sòng bạc tại Cửu Long. Tống Đình ngồi trên bàn hưng phấn hò hét chia bài, thua sạch. Hắn dùng danh tiếng của mình tại Hương Cảng vay tiền cho cậu chơi. Cuối cùng, sau khi rời khỏi đó, hắn nhận được nụ cười đầu tiên của cậu.
Hắn nhớ tới Tống Đình khi mới đến nhà hắn dưỡng thương, thời gian đó mỗi ngày cậu đều tốt lên, mỗi ngày một khỏe hơn, hắn nhìn cậu, nghĩ rằng tương lai của hai người chắc chắn sẽ rất rất dài.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên hai người hôn môi. Khi ấy vừa qua năm mới, Tống Đình nằm nhoài bên cửa sổ gác xép, thò nửa người ra ngoài muốn nghiên cứu cách chim yến xây tổ. Cậu vừa rướn người một tí đã bị hắn kéo vào trong, ngã vào lồng ngực hắn. Chim yến uỵch uỵch bay đi, Tống Đình ngửa đầu tiếc nuối, trách cứ hắn, bị hắn ôm mặt hôn lên.
Sau đó có vô số lần hôn môi.
Lần đầu tiên lên giường không có dấu hiệu gì đặc biệt. Sau khi hai người dọn ra khỏi nhà cũ, Lương Chấn nhất định đòi ngủ chung một giường với Tống Đình. Có một buổi sáng, hắn ôm Tống Đình đợi người anh em tự dập lửa. Dây thần kinh chập vào nhau trong một giây, hắn nghĩ ‘làm đi’, thế là lao vào làm luôn. Hôm đó hắn bị Tống Đình đập một trận, buổi tối bị cậu nhốt ngoài cửa.
Lần thứ hai làm xong cũng giống như lần trước, nhưng trong quá trình này hắn được chiêm ngưỡng rất nhiều sắc thái của Tống Đình.
Lần thứ ba vẫn thế.
Rất nhiều đêm, Tống Đình chảy nước mắt, đỏ mặt, cong người, có lúc đưa lưng về phía hắn, có lúc ôm cổ hắn, có lúc phát ra tiếng rên rỉ, có lúc cắn vỏ chăn hoặc gối, có lúc nói “Không muốn”, rất ít khi làm nũng, gọi hắn là “Anh ơi”.
Hắn nhớ tới lúc trước hắn đặt bàn chải và cốc đánh răng của mình gần với của Tống Đình, ngay hôm sau bị cậu đặt ra chỗ khác.
Hắn nhớ tới Tống Đình từng tính đủ 135 tiếng, 60 tiếng, 78 tiếng không phải ở cùng hắn.
Hắn nhớ tới nhà giàu họ Tống năm đó ở Hương Cảng, phú quý xông trời, vậy mà hai vợ chồng nhất mực coi con trai mắc chứng tự kỷ của mình là bảo bối quý giá nhất, lập lời thề không sinh đứa thứ hai. Đáng tiếc, hai vợ chồng mất vào tháng 11, trong thời điểm đám nhà giàu đang đấu đá tranh quyền. Chỉ có Tống Đình được Lương Chấn cứu sống, đưa từ Malaysia đến Hương Cảng, từ Hương Cảng về nhà họ Lương. Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, Tống Đình không hề hỏi một câu liên quan đến người nhà mình.
Hắn nhớ tới tuần trước cầu hôn, hắn quỳ trước mặt Tống Đình, nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cậu, kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy cậu nói: “Năm lần.”
Nhẫn vàng vẫn đang giơ trước mặt, cảm xúc thấp thỏm mong ngóng khiến trái tim hắn lo lắng đập thật nhanh, như tiếng trống dồn lập tự đánh vào màng nhĩ mình, hắn vội vàng hỏi cậu: “Cái gì năm lần?”
Tống Đình không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn. Lương Chấn quỳ lên trước một chút, cầm lấy tay cậu hỏi thêm mấy lần, Tống Đình mới thấp giọng nói: “Sau này không ai thèm quan tâm đến em nữa, anh nói thế.”
– Hai người ít khi cãi nhau, có thể nói là một mình Lương Chấn nổi giận, Tống Đình vẫn thờ ơ không quan tâm hắn, cuối cùng Lương Chấn khí thế hùng hổ bỏ lại một câu “Sau này sẽ không ai thèm quan tâm đến em nữa”, kết thúc trận chiến.
Hắn nhớ tới Tống Đình thích ngọt, sợ đắng, lúc yên tĩnh sẽ ngủ, lúc khó chịu sẽ nghĩ đến cái chết. Dường như từ xưa đến nay cậu chưa từng làm việc gì khó khăn, cũng không có thứ gì đáng giá khiến cậu lo lắng quan tâm.
Hắn nhớ tới khi nãy, Tống Đình nôn ra máu, trong máu còn lẫn vài mẩu thịt vụn chưa tiêu hóa hết.
Hắn nhớ tới lúc mình dỗ dành Tống Đình. Hắn nói. Không ăn cơm sẽ chết đấy. Chết rồi phải làm sao bây giờ? Chết rồi làm sao kết hôn được…
Đau đớn tựa như thủy triều, nó mang theo từng đợt sóng ào ào xô tới, phủ lên đầu Lương Chấn khiến hắn nghẹt thở. Dường như việc hít thở không còn là điều quan trọng nữa. Hắn muốn phát điên, hắn muốn túm lấy tóc mình giật thật mạnh. Nhưng hắn không làm gì cả, hắn chỉ ngồi yên tĩnh nơi đó, tỉnh táo nghĩ rằng, nếu Tống Đình là người thèm khát tự do, vậy thì khát vọng ấy của cậu đã sớm được giải thoát rồi.
Tại sao cậu không thể giải thoát? Chẳng lẽ bởi vì thứ tình yêu buồn cười của hắn ư?
Lương Chấn nghĩ, chờ em ấy tỉnh, mình sẽ nói cho em ấy biết, bắt đầu từ hôm nay em ấy sẽ được ăn rất nhiều kem ly, nếu không muốn ăn cơm thì không cần cố ăn nữa, cũng không phải uống thuốc nữa. Nếu em ấy nhớ sòng bạc, mình sẽ đưa em ấy đi. Nếu em ấy nhớ những ngày trên thuyền tại Hương Cảng, mình sẽ tìm một con thuyền buôn lậu cho em ấy. Mình sẽ đưa em ấy về nhà tại Cửu Long, mua một con mèo thuần trắng, đặt tên nó là Sylvia.
Nếu thế, e là chưa hết tháng sau em ấy sẽ chết. Mình sẽ mua một mảnh đất đẹp cho em ấy, vậy mới tạm coi như một cuộc đời tên “Tống Đình” trôi qua không còn nuối tiếc.
Trời dần sáng, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, một vài tia nắng ấm áp phủ lên gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của Tống Đình. Cậu tỉnh rồi, chậm rãi mở mắt ra, đối diện với Lương Chấn. Lương Chấn chạm lên mặt cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Em còn khó chịu ở đâu không?”
Cậu thều thào nói đau. Lương Chấn há miệng, hắn nghe thấy mình yếu ớt cầu xin cậu: “Em cố gắng kiên trì một lần nữa được không? Chúng ta chỉ ở viện một ngày thôi, về nhà đổi thuốc, uống một ít thuốc sẽ khỏe thôi, có được không?”
Tống Đình rất mệt, kiệt sức nhắm mắt lại. Một lúc sau, trong bàn tay ấm áp của Lương Chấn, cậu khẽ gật đầu một cái.
Mưa vẫn chưa dừng lại, dường như ông trời cũng đang không chịu đựng được nữa, dội một chậu nước thật lớn xuống trần gian.
Trong tiếng mưa rơi ồn ào, Lương Chấn lại thấy yên tĩnh vô cùng. Con người vốn không chịu được yên tĩnh như thế, bởi thời khắc này con người ta thường nhớ đến những chuyện không vui. Hắn muốn xua đi cảnh tượng Tống Đình đang nằm trong vòng tay hắn, đột nhiên giãy dụa nôn ra máu, vậy mà cảnh tượng ấy cứ lặp đi lặp lại không tha cho hắn, kéo theo rất nhiều khung cảnh khác trong quá khứ.
Hắn nhớ tới Tống Đình năm mười ba tuổi chạy trên con thuyền buôn lậu đi khắp Hương Cảng, đến bây giờ con thuyền ấy vẫn còn nơi đó.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên được nói chuyện cùng Tống Đình, cậu trả lời tên con mèo của cậu: Sylvia, giọng cậu rất êm tai, đến bây giờ hắn vẫn không hề quên.
Hắn nhớ tới cảnh đi tìm Tống Đình trong sòng bạc tại Cửu Long. Tống Đình ngồi trên bàn hưng phấn hò hét chia bài, thua sạch. Hắn dùng danh tiếng của mình tại Hương Cảng vay tiền cho cậu chơi. Cuối cùng, sau khi rời khỏi đó, hắn nhận được nụ cười đầu tiên của cậu.
Hắn nhớ tới Tống Đình khi mới đến nhà hắn dưỡng thương, thời gian đó mỗi ngày cậu đều tốt lên, mỗi ngày một khỏe hơn, hắn nhìn cậu, nghĩ rằng tương lai của hai người chắc chắn sẽ rất rất dài.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên hai người hôn môi. Khi ấy vừa qua năm mới, Tống Đình nằm nhoài bên cửa sổ gác xép, thò nửa người ra ngoài muốn nghiên cứu cách chim yến xây tổ. Cậu vừa rướn người một tí đã bị hắn kéo vào trong, ngã vào lồng ngực hắn. Chim yến uỵch uỵch bay đi, Tống Đình ngửa đầu tiếc nuối, trách cứ hắn, bị hắn ôm mặt hôn lên.
Sau đó có vô số lần hôn môi.
Lần đầu tiên lên giường không có dấu hiệu gì đặc biệt. Sau khi hai người dọn ra khỏi nhà cũ, Lương Chấn nhất định đòi ngủ chung một giường với Tống Đình. Có một buổi sáng, hắn ôm Tống Đình đợi người anh em tự dập lửa. Dây thần kinh chập vào nhau trong một giây, hắn nghĩ ‘làm đi’, thế là lao vào làm luôn. Hôm đó hắn bị Tống Đình đập một trận, buổi tối bị cậu nhốt ngoài cửa.
Lần thứ hai làm xong cũng giống như lần trước, nhưng trong quá trình này hắn được chiêm ngưỡng rất nhiều sắc thái của Tống Đình.
Lần thứ ba vẫn thế.
Rất nhiều đêm, Tống Đình chảy nước mắt, đỏ mặt, cong người, có lúc đưa lưng về phía hắn, có lúc ôm cổ hắn, có lúc phát ra tiếng rên rỉ, có lúc cắn vỏ chăn hoặc gối, có lúc nói “Không muốn”, rất ít khi làm nũng, gọi hắn là “Anh ơi”.
Hắn nhớ tới lúc trước hắn đặt bàn chải và cốc đánh răng của mình gần với của Tống Đình, ngay hôm sau bị cậu đặt ra chỗ khác.
Hắn nhớ tới Tống Đình từng tính đủ 135 tiếng, 60 tiếng, 78 tiếng không phải ở cùng hắn.
Hắn nhớ tới nhà giàu họ Tống năm đó ở Hương Cảng, phú quý xông trời, vậy mà hai vợ chồng nhất mực coi con trai mắc chứng tự kỷ của mình là bảo bối quý giá nhất, lập lời thề không sinh đứa thứ hai. Đáng tiếc, hai vợ chồng mất vào tháng 11, trong thời điểm đám nhà giàu đang đấu đá tranh quyền. Chỉ có Tống Đình được Lương Chấn cứu sống, đưa từ Malaysia đến Hương Cảng, từ Hương Cảng về nhà họ Lương. Từ khi tỉnh lại đến bây giờ, Tống Đình không hề hỏi một câu liên quan đến người nhà mình.
Hắn nhớ tới tuần trước cầu hôn, hắn quỳ trước mặt Tống Đình, nhìn thẳng vào đôi mắt tĩnh lặng không một gợn sóng của cậu, kiên nhẫn chờ đợi. Một lúc lâu sau, hắn nghe thấy cậu nói: “Năm lần.”
Nhẫn vàng vẫn đang giơ trước mặt, cảm xúc thấp thỏm mong ngóng khiến trái tim hắn lo lắng đập thật nhanh, như tiếng trống dồn lập tự đánh vào màng nhĩ mình, hắn vội vàng hỏi cậu: “Cái gì năm lần?”
Tống Đình không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn. Lương Chấn quỳ lên trước một chút, cầm lấy tay cậu hỏi thêm mấy lần, Tống Đình mới thấp giọng nói: “Sau này không ai thèm quan tâm đến em nữa, anh nói thế.”
– Hai người ít khi cãi nhau, có thể nói là một mình Lương Chấn nổi giận, Tống Đình vẫn thờ ơ không quan tâm hắn, cuối cùng Lương Chấn khí thế hùng hổ bỏ lại một câu “Sau này sẽ không ai thèm quan tâm đến em nữa”, kết thúc trận chiến.
Hắn nhớ tới Tống Đình thích ngọt, sợ đắng, lúc yên tĩnh sẽ ngủ, lúc khó chịu sẽ nghĩ đến cái chết. Dường như từ xưa đến nay cậu chưa từng làm việc gì khó khăn, cũng không có thứ gì đáng giá khiến cậu lo lắng quan tâm.
Hắn nhớ tới khi nãy, Tống Đình nôn ra máu, trong máu còn lẫn vài mẩu thịt vụn chưa tiêu hóa hết.
Hắn nhớ tới lúc mình dỗ dành Tống Đình. Hắn nói. Không ăn cơm sẽ chết đấy. Chết rồi phải làm sao bây giờ? Chết rồi làm sao kết hôn được…
Đau đớn tựa như thủy triều, nó mang theo từng đợt sóng ào ào xô tới, phủ lên đầu Lương Chấn khiến hắn nghẹt thở. Dường như việc hít thở không còn là điều quan trọng nữa. Hắn muốn phát điên, hắn muốn túm lấy tóc mình giật thật mạnh. Nhưng hắn không làm gì cả, hắn chỉ ngồi yên tĩnh nơi đó, tỉnh táo nghĩ rằng, nếu Tống Đình là người thèm khát tự do, vậy thì khát vọng ấy của cậu đã sớm được giải thoát rồi.
Tại sao cậu không thể giải thoát? Chẳng lẽ bởi vì thứ tình yêu buồn cười của hắn ư?
Lương Chấn nghĩ, chờ em ấy tỉnh, mình sẽ nói cho em ấy biết, bắt đầu từ hôm nay em ấy sẽ được ăn rất nhiều kem ly, nếu không muốn ăn cơm thì không cần cố ăn nữa, cũng không phải uống thuốc nữa. Nếu em ấy nhớ sòng bạc, mình sẽ đưa em ấy đi. Nếu em ấy nhớ những ngày trên thuyền tại Hương Cảng, mình sẽ tìm một con thuyền buôn lậu cho em ấy. Mình sẽ đưa em ấy về nhà tại Cửu Long, mua một con mèo thuần trắng, đặt tên nó là Sylvia.
Nếu thế, e là chưa hết tháng sau em ấy sẽ chết. Mình sẽ mua một mảnh đất đẹp cho em ấy, vậy mới tạm coi như một cuộc đời tên “Tống Đình” trôi qua không còn nuối tiếc.
Trời dần sáng, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, một vài tia nắng ấm áp phủ lên gương mặt tái nhợt gần như trong suốt của Tống Đình. Cậu tỉnh rồi, chậm rãi mở mắt ra, đối diện với Lương Chấn. Lương Chấn chạm lên mặt cậu, nhẹ nhàng hỏi: “Em còn khó chịu ở đâu không?”
Cậu thều thào nói đau. Lương Chấn há miệng, hắn nghe thấy mình yếu ớt cầu xin cậu: “Em cố gắng kiên trì một lần nữa được không? Chúng ta chỉ ở viện một ngày thôi, về nhà đổi thuốc, uống một ít thuốc sẽ khỏe thôi, có được không?”
Tống Đình rất mệt, kiệt sức nhắm mắt lại. Một lúc sau, trong bàn tay ấm áp của Lương Chấn, cậu khẽ gật đầu một cái.