Tầm Thần Ký - Trang 4
Chương 119: 119: Dẫn Lôi
“Họa Cốt Hồng Quân?”
Tịch Thầm lẩm bẩm bốn chữ này, trong lòng chấn động kịch liệt, chỉ một cái tên thôi mà đã đủ cho nàng cảm nhận được khí thế của người quen ở địa vị trên cao mới có, một vương giả để người đời phải nhìn lên, ngưỡng mộ lại sợ hãi.
Người trong tối không khỏi cười phá lên, giọng cười có chút ủy mị khiếp người:
“Thế nào? Tên của bản tôn có phải rất oai phong hay không! Thật tiếc khi mà lúc bản tôn khuấy đảo một cõi, tiểu oa nhi ngươi còn chưa hình thành bào thai tồn tại trong bụng của mẹ ngươi đâu.
Làm sao mà thấy được tình hình khi đó!”
Tịch Thần nhướng mày không tỏ ý kiến, có lẽ đối với người trong tối kia, lúc này nàng mang hình dáng của một thiếu nữ chưa trưởng thành, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
Nhưng chỉ có nàng biết, nàng đã trải qua hai đời làm người, nếm trải đủ chua ngọt đắng cay trên đời này, những gì mà người khác chưa từng thấy, nàng đã sớm thấy.
Những gì người khác không dám làm, nàng cũng sớm liều mình làm xong.
Cho nên, nàng không phải thiếu nữ thanh xuân mới nhập hồng trần, mà là kẻ lữ hành cô độc gian nan bò xong một phần ba của dốc núi thẳng đứng, chỉ cần chệch chân một chút là có thể rơi tan xương nát thịt.
Bởi vậy, nàng nhìn người, đoán người cũng có một bộ quy tắc riêng.
Kẻ ở trong tối kia, hay còn gọi là Họa Cốt Hồng Quân, tuy rằng chỉ dẫn nàng tận tình, nhưng hắn kỳ thật không phải người tốt.
Hắn tình nguyện nói chuyện với một con kiến như nàng, ắt có sở đồ mà hắn muốn.
Nhưng trước khi biết hắn có ý định muốn làm gì, nàng sẽ không ngu ngốc mà đi vạch trần hắn.
Tịch Thần dùng tinh thần lực vờn quanh không gian một vòng, sau đó lại cung kính mà hỏi:
“Vậy bây giờ, vãn bối phải làm như thế nào mới có thể ra khỏi tầng thứ ba này?”
Họa Cốt Hồng Quân thu hồi tâm tư bỡn cợt, lạnh lùng nói:
“Ngươi hiện tại đang ở bên trong Diệt Hồn Đỉnh, Tịnh Nghiệp Chân Hỏa đã tạm thời tắt, ngươi nên nhân cơ hội này mà phá quan.
Tiểu oa nhi! Có thấy hai cây trụ lớn phía trên đỉnh đầu của ngươi không? Mặt trên của chúng nó áp một tầng kết giới, ngươi chỉ cần phá vỡ một trong hai cây trụ, kết giới liền sẽ sụp đổ!”
Tịch Thần theo chỉ dẫn mà nhìn lên, nhưng kì thật là dùng tới tinh thần lực để quan sát, quả nhiên có hai cây trụ, nhưng theo sự quan sát của nàng, vật liệu làm nên chúng nó rất quái lạ, nàng đều không tin tưởng dựa vào bản lĩnh của mình có thể làm nó sụp đổ.
Liền biết không có đơn giản như vậy, nếu không Họa Cốt Hồng Quân không phải đã sớm ra ngoài rồi?
Tịch Thần lắc đầu, tự giễu nói:
“Tiền bối quá đề cao vãn bối! Vãn bối nào có đủ thực lực để phá vỡ nó?"
Họa Cốt Hồng Quân cười khẩy một tiếng, giọng điệu quỷ quyệt nói:
“Bản tôn biết ngươi làm không được.
Nhưng! Linh hồn phía sau lưng ngươi lại có thể!”
Tịch Thần không cảm thấy kinh ngạc khi người trong tối sẽ phát hiện được tiểu Hắc, nàng sẽ không tự phụ cho rằng tiểu Hắc vĩnh viễn là bí mật chỉ có một mình nàng biết.
Chỉ cần người khác có tu vi, kinh nghiệm cao hơn nàng và tiểu Hắc quá nhiều thì đều sẽ nhìn ra.
Bất quá, đối mặt với một cường giả không biết sở đồ là gì, Tịch Thần theo bản năng mà che chở cho tiểu Hắc, thăm dò ý tứ của Họa Cốt Hồng Quân:
“Vãn bối vẫn chưa hiểu ý của tiền bối.
Tiểu Hắc chỉ là một linh hồn suy yếu, đâu có thể nào kham nổi trọng trách mà ngài yêu cầu.”
Họa Cốt Hồng Quân im lặng một hồi, mới cất tiếng nói:
“Tiểu oa nhi không cần phải che giấu, bản tôn đã nhìn ra linh hồn đứng sau lưng ngươi có chấp niệm thâm sâu, cứng đầu ngoan cố, nghịch hành sinh trưởng, không được thiên đạo thừa nhận, sự tồn tại của hắn đối với quy luật trên thế gian này là vận đen, là đại tai cần thiết phải diệt trừ.
Bản tôn không biết ngươi làm cách nào mà giữ được hắn tồn tại đến hôm nay, nhưng ngươi chỉ cần làm hắn thả ra một tia hơi thở, dẫn động thiên đạo lôi kiếp, thì kết giới này sẽ bị phá vỡ!”
Tịch Thần nghĩ trong lòng, xem ra tiểu Hắc bỗng nhiên hạ trụy xuống lòng sông nham thạch, hẳn là do một tay người này chủ đạo.
Hắn nhìn ra tiểu Hắc không tầm thường, muốn lợi dụng tiểu Hắc để thoát ra lồ ng giam.
Bất quá, nàng cũng không hoảng hốt, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ ra một chuyện, bình tĩnh mà phản bác trở lại:
“Nhưng tiền bối có phải quên mất một chuyện hay không? Nơi này là ở trong tranh, chưa nói đến lôi kiếp có thể đánh vào được không, chỉ cần một ngày Ngũ Hành Đại Trận còn vận hành, thì đã đủ cản trở hết thảy!”
Họa Cốt Hồng Quân nghe vậy, đột nhiên cười phá lên, phảng phất là nghe được câu chuyện buồn cười nào đó, hắn vui vẻ trêu đùa Tịch Thần:
“Tiểu oa nhi! Ngươi không biết Ngũ Hành Đại Trận đã sớm bị phá rồi sao?”
Tịch Thần giật mình, hoang mang hỏi:
“Làm sao có thể? Vãn bối nghe người khác nói qua, Cỏ Minh Thương là mắt trận bất tử, nó không phá hủy thì Ngũ Hành Đại Trận cũng sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Bản chất của nó là bất tử cơ mà…”
Họa Cốt Hồng Quân khinh thường cười nhạo ra tiếng:
“Đó là do kiến thức của các ngươi hạn hẹp, trên thế gian này không có gì là vĩnh viễn bất tử, không có tuyệt đối.
Vạn vật đều tương sinh tương khắc, chỉ cần tìm được cách khắc chế, thì không gì là không thể phá hủy!”
Tịch Thần nhíu mày, hỏi ra sự khó hiểu của bản thân:
“Nhưng nó phá hủy khi nào? Vì sao vãn bối một chút cũng không cảm giác được?”
Ở Cự Tượng Trận, hang động Bò Cạp nàng đều để lại tinh thần ấn ký, nếu đại trận bị phá thì quyển trục sẽ kíp nổ, nàng phải nhận được dự báo mới đúng chứ?
Họa Cốt Hồng Quân lại nói, thanh âm thô nặng vài phần:
“Kể từ khi ngươi đến được nơi này, thì Ngũ Hành Đại Trận đã triệt tiêu trong êm đẹp.
Hay nói cách khác, nó không triệt tiêu thì ngươi cũng chẳng gặp được bản tôn.
Bao nhiêu năm rồi, biết bao người đến, nhưng chỉ có tiểu oa nhi ngươi là gặp được bản tôn, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi!”
Trong lòng Tịch Thần thầm nói, kỳ thực nàng cũng không vinh hạnh cho lắm, nếu không phải tiểu Hắc gặp sự cố, nàng đã sớm không có vướng bận mà cách nguy hiểm càng xa càng tốt.
Hiển nhiên, người gọi Họa Cốt Hồng Quân ở nơi tối tăm kia, mang đến cho nàng cảm giác nguy hiểm tột cùng.
Phảng phất mọi con đường xung quanh đều đã bị dã thú nhìn chằm chằm và phong tỏa kín không kẽ hở.
Chỉ chờ nàng lộ ra yếu ớt là nó sẽ xông lên nuốt nàng nhập vào trong bụng.
Mặt ngoài nàng vững như lão cẩu, nhưng trong lòng lại đánh lên mười phần cảnh giác, không dám có một tia lơi lỏng.
Đến nỗi đại trận vì sao mà phá, phá bằng cách nào? Nếu Họa Cốt Hồng Quân có hiểu biết và bản lĩnh như thế, vì sao không thể tự mình ra ngoài?
Những thắc mắc này, Tịch Thần chỉ có thể giữ ở trong lòng, không có lời giải đáp.
Nàng sẽ không lại hỏi những vấn đề như thế, bởi vì hỏi nhiều sai nhiều, vô tình lộ ra tri thức khuyết tật của chính mình cho địch nhân thì mất nhiều hơn được.
Vấn đề trước mắt cần giải quyết là nàng có nên mạo hiểm dẫn lôi kiếp tới trừng phạt tiểu Hắc, thông qua đó đánh vỡ kết giới hay không?
Hơn nữa, Cự Thạch tiểu thú, đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt đều đi đâu cả rồi?
“Tiền bối xác định chỉ cần dẫn tới lôi kiếp, thì kết giới này có thể phá vỡ sao?” Suy tư luôn mãi, Tịch Thần quyết định mạo hiểm một lần.
Thay vì ở nơi này cùng kẻ thần bí đánh thái cực, còn không bằng sớm chút đi ra ngoài cùng mọi người hội hợp.
Sau đó cùng nhau suy nghĩ phương án giải quyết.
Họa Cốt Hồng Quân tự tin nói:
“Theo suy đoán của bản tôn thì nó hoàn toàn có tác dụng, lôi kiếp không chỉ phá vỡ kết giới của Diệt Hồn Đỉnh, mà nó còn sẽ làm tiêu hao lực lượng vận hành của Thiên Thu Họa.
Kể từ đó, các ngươi muốn thoát ra từ trong tranh cũng dễ dàng hơn!”
Nghe qua thì rất có sức thuyết phục, nhưng Tịch Thần cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Người sống ngàn vạn năm đều là lão cáo già, nàng phải hết sức thận trọng mới được.
Tịch Thần xoay người sang, mặt đối mặt với tiểu Hắc, dùng tinh thần lực quan sát tình trạng của hắn lúc này.
Linh hồn chi lực so với lúc đầu gặp gỡ ở Vĩnh Sinh Thành có vẻ yếu đi nhiều lắm, nhưng nàng quan sát kỹ hơn thì thấy Tiểu Hắc cũng không tổn hao quá nhiều, tính chất linh hồn cô đọng lại không ít, tựa hồ là trải qua vô số chiến đấu rèn giũa mà tiểu Hắc trưởng thành hơn, bắt đầu lựa chọn phương án công kích có lợi thế cho mình.
Tịch Thần nhớ đến lúc ở trong Cộng Sinh Đại Trận, tiểu Hắc từng nuốt chửng một đầu Lô Cốt thú, hơn nữa luyện hóa phân nửa Độ Linh Hà, sau đó lại trải qua sự rèn luyện từ Cỏ Minh Thương.
Bởi vậy, tiểu Hắc nhìn từ bên ngoài thì có vẻ yếu ớt tàn phá, nhưng linh hồn bên trong lại rắn chắc cực kỳ.
Trong lòng Tịch Thần nhanh chóng làm ra quyết định.
Nàng đưa tay vỗ vai tiểu Hắc, nói với hắn:
“Tiểu Hắc! Lát nữa ngươi phối hợp với ta buông lỏng lực lượng khế ước vài phần, đợi lôi kiếp tới cũng không cần sợ hãi, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện!”
Cũng không biết tiểu Hắc có hiểu nàng nói gì hay không, chỉ thấy hai đốm lửa trong mắt hắn nhảy lên vài cái rồi tắt lịm, dùng một đôi con ngươi trong suốt ngây ngô, ỷ lại mà nhìn nàng.
Tịch Thần thở dài một tiếng, cơ thể bắt đầu chuyển sang trạng thái căng thẳng như khi chiến đấu, nàng lôi ra vài viên ma pháp thạch đặt ở xung quanh, đưa ma lực vào tạo thành một kết giới nhỏ đủ để che chở nàng và tiểu Hắc nếu như lôi kiếp có vô tình đánh trúng.
Sau cùng, nàng mới nói cho Họa Cốt Hồng Quân:
“Tiền bối, vãn bối chuẩn bị dẫn lôi đến, đối với ngài sẽ không ảnh hưởng gì chứ?”
Họa Cốt Hồng Quân cảm thấy mới lạ, hứng thú bừng bừng nhìn những viên đá mà Tịch Thần bày ở dưới đất, có lệ nói:
“Nha đầu! Ngươi cứ làm đi! Bản tôn không vấn đề gì.”
Tịch Thần không biết hắn vì sao đột nhiên sửa xưng hô từ "tiểu oa nhi" thành "nha đầu", nhưng nàng cũng không để ý lắm, bắt tay vào việc dẫn lôi.
Tịch Thần đứng đối diện với tiểu Hắc, dưới chân nàng nhanh chóng xuất hiện một khế ước trận đồ, trận đồ có hình dáng ngôi sao sáu cánh, mang màu đen huyền bí kéo dài ra tới bên ngoài.
Ở chính giữa có một vòng cung hình chữ thập , lưu chuyển hai loại lực lượng, một loại thuộc về linh hồn của Tịch Thần, một loại khác là ấn ký của tiểu Hắc.
Hai loại lực lượng đồng điệu, khóa chặt lẫn nhau.
Ngay lúc này, Tịch Thần hơi nhúc nhích linh hồn lực của mình, kéo thoát ra khỏi ấn ký kia.
Ấn ký kia thấy có điều không ổn, hoang mang mà đuổi theo bám chặt lấy.
Tịch Thần nhíu mày, nói với Tiểu Hắc:
“Tiểu Hắc, phối hợp!”
Lúc này, tiểu Hắc mới dừng lại sự lo lắng, mặc kệ cho linh hồn lực của Tịch Thần cách hắn càng ngày càng xa.
Họa Cốt Hồng Quân chuyển dời cặp mắt từ những cục đá dưới đất lên một người một linh hồn, thấy tình cảnh này thì đột nhiên giật mình lẩm bẩm:
“Di? Là Thượng Cổ khế ước! Thảo nào nha đầu kia có thể bảo vệ tiểu tử tránh được lôi kiếp!”
Trong bóng tối, Họa Cốt Hồng Quân hơi vuốt cằm suy tư, lần đầu tiên dùng biểu tình nghiêm túc mà đánh giá Tịch Thần.
Có thể biết được Thượng Cổ khế ước, lẽ nào nha đầu này xuất thân từ thế giới cao đẳng?
Đùng đoàng!
Roẹt!
Đỉnh đầu đột nhiên sấm vang chớp giật cắt ngang suy nghĩ của Họa Cốt Hồng Quân, hắn đưa ánh mắt nhìn lên và cảm nhận hơi thở của Hủy Diệt Lôi Kiếp sắp đến, ngay tức khắc mỉm cười quái dị:
“Khá lắm nha đầu! Ta chờ thời khắc thiêng liêng này đã lâu rồi!”
Những người ở trong Thiên Thu Họa đều nghe được tiếng sấm rền vang này, nhưng bọn họ lại không thấy được ở phía ngoài của Địa Hoang Chiến Trường, sát với Tử Vong Rừng Rậm, đối diện là vùng đất thời gian mà mọi người truyền tụng lúc này đã âm u một mảnh.
Mây đen vần vũ cực kỳ dữ tợn, từng cái xoắn màu đen sâu hun hút xuất hiện, trong đó rền vang tiếng sấm như muốn rung chuyển thiên địa, ánh sáng tím mang theo lực lượng hủy diệt bắt đầu đánh xuống, bắt đầu là những tia nhỏ bằng ngón cái, sau đó lớn dần và thô to như một cây cột đình.
Ầm vang!
Lôi đình đánh xuống, đại địa đều run rẩy, Tử Vong rừng rậm ở đối diện đều không tránh khỏi bị vạ lây, vô số cây cối bị đánh gãy ngang, yêu thú sợ sệt hoảng loạn bôn đào khắp nơi, khói bụi mù mịt.
Vùng đất thời gian là nơi ở giữa trung tâm thì càng không cần phải nói.
Lôi kiếp liên tục đánh xuống tạo thành những trận mưa lôi màu đen tối, nhưng nó chỉ đánh ở giữa hư không, không có một tia sét nào đụng đến mặt đất.
Tất cả lính đánh thuê trên đường trở về truyền tống trận nghe thanh thế to lớn này, trong lòng mặc dù tò mò muốn chết, nhưng chỉ dám ngoảnh đầu nhìn lại, không có một ai muốn đi tìm hiểu.
Đùa chăng? So với tin dị bảo xuất thế cùng với không lâu nữa Địa Hoang Chiến Trường sẽ đóng cửa, thì cho dù là dị bảo cũng không hấp dẫn được bọn họ.
Người nhà chờ đợi, tính mạng an nguy không cho phép bọn họ chần chừ.
Lôi kiếp càng đánh càng hăng, nó cảm nhận được vật tà dị muốn xuất thế nhưng lại có một tấm màng luôn cản trở nó đến gần.
Bởi vậy, lôi kiếp càng thêm hung bạo, tăng thêm cấp số nguy hiểm mà đánh xuống.
Roẹt! Roẹt!
Phanh!
Ầm vang!
Ánh sáng tím dữ tợn, nhuộm đẫm cả một nửa bầu trời của Địa Hoang Chiến Trường..