Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử
Chương 77
Tài chính là một trong những vấn đề trọng yếu của một doanh nghiệp. Trong quá trình điều tra, Mạch Mang Mang tìm hiểu từ những số liệu kế toán của Mạch Thành qua nhiều năm nhưng cũng không tìm được gì.
Mạch Càng Tư nói Đổng Quý đã từ chức một tháng trước cùng với một vài nhân viên khác theo quyết định của phòng nhân sự. Tại sao Mạch Càng Tư lại tìm kiếm một nhân vật mờ nhạt, không mấy nổi bật như vậy trong tuyệt vọng?
Lời giải thích duy nhất là hắn ta nắm giữ một lá bài quan trọng phải có được trong tay hoặc phải tiêu hủy.
Mạch Mang Mang sẽ không dùng những manh mối không có căn cứ này mà làm phiền Cố Trăn. Khi cô gọi điện thoại thì phát hiện Đổng Quý và những người khác đều biến mất. Vì thế cô muốn sử dụng năng lực của Cố Trăn để tìm được hắn ta trước Mạch Càng Tư.
Sau quá trình tìm kiếm, phân tích cũng như suy đoán, có nhiều khả năng Đổng Quý đang ở quê của người vợ quá cố, tại một góc đổ nát ở ngôi làng nhỏ của tỉnh G
“Cố Trăn, anh đi chậm một chút được không?”
Quả đúng là chốn thâm sơn cùng cốc, ở sâu bên trong núi sâu rừng già, khó đi lại, đến một con đường bằng phẳng cũng không có. Mạch Mang Mang đi không nổi, đành nghỉ tạm một lúc.
Cố Trăn đi đến các vùng núi và vùng nông thôn là chuyện thường tình nên không cảm thấy mệt nhọc gì, anh dừng lại nói: “Đã nói với em là đừng có đến.”
Bản thân anh tự tới, đủ để chứng minh tầm quan trọng của Đổng Quý.
“Tại sao em lại không thể tới?”
“Khát nước à?”
Cố Trăn nhìn đôi môi nứt nẻ của cô: “Phía trước có một con suối, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lúc.”
Dưới đường mòn có một dòng suối trong vắt, Mạch Mang Mang ngồi xổm bên dòng suối rửa mặt, mới vừa rửa xong, Cố Trăn đã lau một tay đầy bùn lên mặt cô. Cô còn cho rằng anh cố ý nghịch ngợm: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi!”
Người em trắng đến phát sáng, Cố Trăn nói: “Bôi một lớp bùn vào đi để không quá lộ liễu.”
Lời nói của Cố Trăn không phải là không có lý. Hành động của bọn họ tốt nhất là nên kín đáo một chút. Mạch Mang Mang bôi bôi chát chát lên mặt hai lần, cả mặt cũng đen, cô ghét bỏ nói:” Bản thân không dễ thấy thì có ích lợi gì. Anh cao như vậy, lại không thể cắt chân.”
Cố Trăn buồn cười nói:” Em làm sao lại bạo lực như vậy?”
Đi cả một quãng đường dài trên con đường núi gập ghềnh, cuối cùng thì cũng đến được nhà của người vợ quá cố của Đổng Khiết. Đó là một ngôi nhà thấp xây bằng ngói dột nát, giữa những viên gạch mọc lên lớp rêu mịn, khó có thể nhìn thấy là có người ở.
Cánh cửa khép hờ, Mạch Mang Mang đưa tay đẩy ra, ánh sáng trong phòng mờ mịt: “Có vẻ như không có người ở, chúng ta có phải là công toi một chuyến không?
Cố Trăn ngăn cản: “Đợi đã”
Con dao ngắn sắc lẹm đâm ra từ bóng tối, tiến đến gần mắt Mạch Mang Mang. Cố Trăn không kịp suy nghĩ, dùng tay không nắm lấy lưỡi dao, tay kia bóp chặt cổ tay người cầm dao khiến cho con dao rơi xuống đất.
Mạch Mang Mang kêu lên sợ hãi: “Cố Trăn!”
Thân hình Đổng Quý gầy gò, mệt mỏi, thể hình và sức mạnh hoàn toàn đánh không lại Cố Trăn, bị anh đẩy, gáy của hắn đập mạnh vào cánh cửa, bất tỉnh.
Mạch Mang Mang nhào tới nâng tay Cố Trăn lên, miệng vết thương rất sâu, đang chảy máu. Cô chạy tới chỗ bác sĩ trong làng mượn cồn i ốt cùng băng gạc băng bó cho anh, khuôn mặt cô âm trầm. Anh hỏi: “Không vui sao?”
“Vào sâu hơn một chút là tay anh tàn phế rồi, anh thấy vui à?”
Nhớ lại cảnh anh trực tiếp cầm con dao kia, trong lòng Mạch Mang Mang trùng xuống, cụp mắt xuống, “Là bởi vì tôi…”
Cố Trăn đưa tay sờ vào má cô: “Dễ dàng cảm động như vậy, anh sợ em bị lừa mất rồi.”
Dường như anh đang nói ẩn ý về vết bỏng của Lận Đông Ngang. Mạch Mang Mang bất mãn nói: “Anh luôn đùa giỡn không đúng thời điểm”
Cô băng bó xong, hỏi anh: “Có đau không?”
Không đau. Cố Trăn nói: “Còn không phải em làm tôi đau sao?”
Mạch Mang Mang nghẹn lời: “Thật sự rất đau sao?”
“Ưm.” Cố Trăn nói nhỏ.
Đổng Quý bừng tỉnh: “Các người là ai? Đến đây làm gì?”
Mạch Mang Mang tức giận nói: “Không biết bọn tôi là ai mà lại dùng dao sao?”
Cố Trăn phát hiện Đổng Quý có gì đó không đúng, cảm thấy có phần không hiểu, hỏi lại: “Anh tại sao lại phải cảnh giác và thù địch như vậy?”
“Tôi cho rằng các người là do Mạch Thành phát tới.” Đổng Quý yếu ớt chỉ vào Mạch Mang Mang, “Tôi biết cô, cô là con gái của Mạch Thành.”
Đổng Quý giống như bị ám ảnh bởi quá khứ, quả nhiên là có nguyên nhân. Mạch Thành cùng Trần Mẫn đặc biệt bồi dưỡng anh ta để che mắt người khác. Lúc đầu chỉ là làm giả số liệu, bù vào những phần số liệu còn thiếu, sau đó thì tiến đến hack tài khoản. Anh hoảng sợ muốn rời đi, đến gặp Trần Mẫn yêu cầu một khoản tiền, bà giả vờ đồng ý nhưng lại bí mật sai người tới giết anh ta diệt khẩu. Cuối cùng anh ta thoát được và trốn ở đây, cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm được.
“Tôi là con gái của ông ta nhưng tôi không cùng một phe với ông ấy.” Mạch Mang Mang giới thiệu Cố Trăn, hi vọng rằng với tư cách là một công chức nhà nước có thể trấn an hắn: “Đây là Thị trường Cố của Điệt Thành, chúng tôi sẽ không làm hại đến anh, chúng tôi chỉ cần bằng chứng nằm trong tay anh.”
“Các người không phải cảnh sát, cũng không phải kiểm sát, sao lại tìm đến tôi?”
Đổng Quý tìm kiếm trên mạng một hồi, xác nhận được thân phận của Cố Trăn, tấm lưng cứng đờ của anh ta hơi thả lỏng.
“Tôi không tin đám quan chức các người, Mạch Thành còn được chống lưng bởi người có chức vụ lớn hơn đấy. Đám quan lại với doanh nhân thông đồng với nhau, bao che cho nhau, các người chỉ biết liên hợp lại đàn áp những người bình thường như chúng tôi.” Hắn giả vờ không biết, “Hơn nữa, tôi cũng không có bằng chứng.”
Mạch Mang Mang kiên quyết nói: “Không thể nào.”
Cố Trăn cười hỏi: “Nếu chúng tôi là cảnh sát hoặc kiểm sát viên, anh sẽ nguyện ý giao ra chứng cứ và đi theo chúng tôi sao?”
Đổng Quý thành thật lắc đầu: “Sẽ không.”
Mạch Mang Mang đang muốn thuyết phục lần nữa, Cố Trăn ra hiệu cho cô dừng lại: “Nhà anh còn phòng trống nào không?”
…Có
“Vậy được, khi nào anh bằng lòng đưa ra chứng cứ, chúng tôi sẽ đi.”
“Thị trưởng Cố, đây là sự quyết đoán của anh?” Mạch Mang Mang thấy khó hiểu, “Trì hoãn cũng không phải biện pháp hay.”
“Không vội.” Cố Trăn đáp.
Đổng Quý không hiểu được tình hình, dọn dẹp một gian phòng có thể ở cho hai người. Cố Trăn bị thương, Mạch Mang Mang không cho phép anh động tay, chỉ vào một con gà duy nhất ở sân sau, hỏi Đổng Quý: “Tôi giết nó nấu súp, anh có ý kiến gì không?”
Trước những vị khách không mời mà đến này, Đổng Quý ngược lại là một người rụt rè, không muốn ở cùng bọn họ quá lâu, chủ động trở về phòng của mình.
Cố Trăn nhướng mày: “Em giết gà?”
“Lần đầu tiên giết.” Mạch Mang Mang liếc anh một cái, “Anh cảm thấy điều này làm khó được tôi sao?”
Cố Trăn cười cười:” Đương nhiên là không làm khó được giáo sư Mạch rồi.”
Mạch Mang Mang giết gà cũng giống như giải phẫu động vật vậy, tập trung, chính xác và cẩn thận. Cố Trăn vén tóc ở cổ áo của cô cùng những sợi tóc nằm tán loạn, buộc thành một búi để phù hợp với chiều cao của cô.
Mạch Mang Mang và Cố Trăn đứng rất gần nhau, khi cô quay lại, chạm phải ánh mắt của anh, cô hơi giật mình, có chút khó khăn nói: “Tôi không biết nấu ăn….”
Cố Trăn đưa cho cô một cuốn sổ nhàu nát: “Anh dạy em.”
“Đây là cuốn sổ công thức nấu ăn của vợ Đổng Quý.” Mạch Mang Mang mở ra, kỳ quái nói: “Tự nhiên đối xử tốt thế này, thật không đáng tin.”
“Thuận theo tình hình thôi.”
Cố Trăn nói: “Dù sao chúng ta cũng muốn ăn.”
Điều kiện phòng bếp đơn sơ, dưới sự hướng dẫn của Cố Trăn, Mạch Mang Mang mất cả nửa ngày cuối cùng cũng nấu xong. Cô bưng thức ăn ra ngoài bàn, gọi Đổng Quý đang sợ hãi rụt rè lại: “Cùng nhau ăn đi.”
Đổng Quý trông nhếch nhác, mấy ngày liền sống trong sợ hãi, chưa có hạt cơm nóng nào vào bụng, cảm thấy thụ sủng nhược kinh: “Mạch tiểu thư.” Ăn một miếng, Đổng Quý nắm chặt đôi đũa gỗ, giọng nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe: “Rất giống cô ấy, cảm ơn cô.”
Mạch Mang Mang vốn chỉ là muốn đạt được mục đích của mình, nhưng không ngờ Đổng Quý lại xúc động đến mức này. Sau bữa ăn, cô lặng lẽ nói:”Đổng Quý, tôi hỏi anh lần nữa…”
Đổng Quý vẫn cứng miệng: “Mạch tiểu thư, tôi thật sự không có chứng cứ.”
Mạch Mang Mang cau mày, cùng lúc đó, Cố Trăn nhận được một tin nhắn ngắn, anh nói:” Con trai của anh đang ở bệnh viện nhi thành phố C.”
Đổng Quý như hóa đá: “Các người… Tìm được đứa bé rồi ư?”
Anh do dự có phải đơn giản là vì con của anh ở trong tay Mạch Thành nên anh không dám khai ra ông ta, sợ ông ta qua cầu rút ván mà ra tay. Cố Trăn nói: “Con của anh đêm qua sốt cao, được đưa đến bệnh viện, tôi đã sai người đưa thằng bé đi, hiện tại nó vẫn đang an toàn.”
“Tương tự, tôi cũng có thể đảm bảo an toàn cho anh, nhưng với điều kiện, anh sẽ phải đưa ra đầy đủ những thông tin mà anh đang có trong tay, đừng để tôi phát hiện anh giấu giếm điều gì đó.”
Cố Trăn nói: “Anh có thể cự tuyệt, nhưng việc anh cố ý làm tôi bị thương cũng đủ để đưa anh vào trại tạm giam ngồi mấy ngày rồi. Không biết liệu vị quan lớn sau lưng Mạch Thành mà anh nói có chờ đến ngày anh ngồi tù rồi mới ra tay không nhỉ?
Lời nói của Cố Trăn vừa tử tế vừa mạnh mẽ, mang theo uy quyền khiến Đổng Quý toát mồ hôi lạnh. Cái gọi là nhẹ nhàng ôn nhu, thực ra cũng chỉ là để thử phòng tuyến tâm lý của anh ta mà thôi.
Đổng Quý thỏa hiệp nói: “Ngày mai, tôi và các người quay trở về Điệt Thành.”
Đêm mùa thu, hàng cây cổ thụ ở sân sau đã rụng lá, Mạch Mạng Mang nằm nghiêng trên chiếc ghế mây dưới bóng cây, xúc động nói: “Vợ của Đổng Quý qua đời cách đây 5 năm, vậy mà đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ mùi vị đồ ăn của cô ấy.”
Cố Trăn đáp lại: “Nếu thực lòng yêu một người, thì sẽ luôn nhớ rõ người đó.”
“Đúng vậy, hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ mùi hương của mẹ, tôi rất nhớ bà.” Mạch Mang Mang bẻ gãy một cành cây nhỏ: “Mạch Thành rốt cuộc cũng sắp bị trừng phạt, nhưng trong lòng tôi cũng không mong đợi hay cảm thấy dễ chịu gì, chỉ thấy trống trải mà thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, mẹ của tôi cũng không bao giờ quay về được nữa.”
“Anh cũng sẽ nhớ bố mẹ của mình chứ.” Mạch Mang Mang nhìn về phía anh, khó khăn hỏi: “Mấy năm nay, anh vẫn luôn cảm thấy vui vẻ sao?
Một chút ánh sao từ ngọn cây chiếu vào mắt cô. Cố Trăn nói: “Anh đã từng rất vui vẻ, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.”
Mạch Mang Mang không hỏi nữa, giọng nhỏ dần: “Tôi mệt mỏi quá.”
Làn da cô mỏng manh, yếu ớt bao quanh bởi sương lạnh, Cố Trăn đưa cô vào phòng, đắp cho cô một tấm chăn mỏng: “Sắp kết thúc rồi, Mang Mang”
Mạch Thành kết thúc, mối quan hệ của bọn họ cũng kết thúc, Mạch Mang Mang đáp lại rất nhỏ: “…Ừm”
Chuột chạy xô đẩy chén đũa, va chạm vào nhau vang lên một tiếng giòn tan, Mạch Mang Mang xoay người hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Trăn cười nói: “Chuột…”
Mạch Mang Mang không sợ chuột, thấy không có chuyện gì nên nằm ngủ tiếp, nhưng cô vẫn nắm lấy cánh tay bị thương của Cố Trăn, không hề buông ra.
Anh sẽ bảo vệ em, Cố Trăn hôn lên trán cô: “Cho dù em có ở bên cạnh anh hay không.”
Mạch Càng Tư nói Đổng Quý đã từ chức một tháng trước cùng với một vài nhân viên khác theo quyết định của phòng nhân sự. Tại sao Mạch Càng Tư lại tìm kiếm một nhân vật mờ nhạt, không mấy nổi bật như vậy trong tuyệt vọng?
Lời giải thích duy nhất là hắn ta nắm giữ một lá bài quan trọng phải có được trong tay hoặc phải tiêu hủy.
Mạch Mang Mang sẽ không dùng những manh mối không có căn cứ này mà làm phiền Cố Trăn. Khi cô gọi điện thoại thì phát hiện Đổng Quý và những người khác đều biến mất. Vì thế cô muốn sử dụng năng lực của Cố Trăn để tìm được hắn ta trước Mạch Càng Tư.
Sau quá trình tìm kiếm, phân tích cũng như suy đoán, có nhiều khả năng Đổng Quý đang ở quê của người vợ quá cố, tại một góc đổ nát ở ngôi làng nhỏ của tỉnh G
“Cố Trăn, anh đi chậm một chút được không?”
Quả đúng là chốn thâm sơn cùng cốc, ở sâu bên trong núi sâu rừng già, khó đi lại, đến một con đường bằng phẳng cũng không có. Mạch Mang Mang đi không nổi, đành nghỉ tạm một lúc.
Cố Trăn đi đến các vùng núi và vùng nông thôn là chuyện thường tình nên không cảm thấy mệt nhọc gì, anh dừng lại nói: “Đã nói với em là đừng có đến.”
Bản thân anh tự tới, đủ để chứng minh tầm quan trọng của Đổng Quý.
“Tại sao em lại không thể tới?”
“Khát nước à?”
Cố Trăn nhìn đôi môi nứt nẻ của cô: “Phía trước có một con suối, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một lúc.”
Dưới đường mòn có một dòng suối trong vắt, Mạch Mang Mang ngồi xổm bên dòng suối rửa mặt, mới vừa rửa xong, Cố Trăn đã lau một tay đầy bùn lên mặt cô. Cô còn cho rằng anh cố ý nghịch ngợm: “Anh đã bao nhiêu tuổi rồi!”
Người em trắng đến phát sáng, Cố Trăn nói: “Bôi một lớp bùn vào đi để không quá lộ liễu.”
Lời nói của Cố Trăn không phải là không có lý. Hành động của bọn họ tốt nhất là nên kín đáo một chút. Mạch Mang Mang bôi bôi chát chát lên mặt hai lần, cả mặt cũng đen, cô ghét bỏ nói:” Bản thân không dễ thấy thì có ích lợi gì. Anh cao như vậy, lại không thể cắt chân.”
Cố Trăn buồn cười nói:” Em làm sao lại bạo lực như vậy?”
Đi cả một quãng đường dài trên con đường núi gập ghềnh, cuối cùng thì cũng đến được nhà của người vợ quá cố của Đổng Khiết. Đó là một ngôi nhà thấp xây bằng ngói dột nát, giữa những viên gạch mọc lên lớp rêu mịn, khó có thể nhìn thấy là có người ở.
Cánh cửa khép hờ, Mạch Mang Mang đưa tay đẩy ra, ánh sáng trong phòng mờ mịt: “Có vẻ như không có người ở, chúng ta có phải là công toi một chuyến không?
Cố Trăn ngăn cản: “Đợi đã”
Con dao ngắn sắc lẹm đâm ra từ bóng tối, tiến đến gần mắt Mạch Mang Mang. Cố Trăn không kịp suy nghĩ, dùng tay không nắm lấy lưỡi dao, tay kia bóp chặt cổ tay người cầm dao khiến cho con dao rơi xuống đất.
Mạch Mang Mang kêu lên sợ hãi: “Cố Trăn!”
Thân hình Đổng Quý gầy gò, mệt mỏi, thể hình và sức mạnh hoàn toàn đánh không lại Cố Trăn, bị anh đẩy, gáy của hắn đập mạnh vào cánh cửa, bất tỉnh.
Mạch Mang Mang nhào tới nâng tay Cố Trăn lên, miệng vết thương rất sâu, đang chảy máu. Cô chạy tới chỗ bác sĩ trong làng mượn cồn i ốt cùng băng gạc băng bó cho anh, khuôn mặt cô âm trầm. Anh hỏi: “Không vui sao?”
“Vào sâu hơn một chút là tay anh tàn phế rồi, anh thấy vui à?”
Nhớ lại cảnh anh trực tiếp cầm con dao kia, trong lòng Mạch Mang Mang trùng xuống, cụp mắt xuống, “Là bởi vì tôi…”
Cố Trăn đưa tay sờ vào má cô: “Dễ dàng cảm động như vậy, anh sợ em bị lừa mất rồi.”
Dường như anh đang nói ẩn ý về vết bỏng của Lận Đông Ngang. Mạch Mang Mang bất mãn nói: “Anh luôn đùa giỡn không đúng thời điểm”
Cô băng bó xong, hỏi anh: “Có đau không?”
Không đau. Cố Trăn nói: “Còn không phải em làm tôi đau sao?”
Mạch Mang Mang nghẹn lời: “Thật sự rất đau sao?”
“Ưm.” Cố Trăn nói nhỏ.
Đổng Quý bừng tỉnh: “Các người là ai? Đến đây làm gì?”
Mạch Mang Mang tức giận nói: “Không biết bọn tôi là ai mà lại dùng dao sao?”
Cố Trăn phát hiện Đổng Quý có gì đó không đúng, cảm thấy có phần không hiểu, hỏi lại: “Anh tại sao lại phải cảnh giác và thù địch như vậy?”
“Tôi cho rằng các người là do Mạch Thành phát tới.” Đổng Quý yếu ớt chỉ vào Mạch Mang Mang, “Tôi biết cô, cô là con gái của Mạch Thành.”
Đổng Quý giống như bị ám ảnh bởi quá khứ, quả nhiên là có nguyên nhân. Mạch Thành cùng Trần Mẫn đặc biệt bồi dưỡng anh ta để che mắt người khác. Lúc đầu chỉ là làm giả số liệu, bù vào những phần số liệu còn thiếu, sau đó thì tiến đến hack tài khoản. Anh hoảng sợ muốn rời đi, đến gặp Trần Mẫn yêu cầu một khoản tiền, bà giả vờ đồng ý nhưng lại bí mật sai người tới giết anh ta diệt khẩu. Cuối cùng anh ta thoát được và trốn ở đây, cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm được.
“Tôi là con gái của ông ta nhưng tôi không cùng một phe với ông ấy.” Mạch Mang Mang giới thiệu Cố Trăn, hi vọng rằng với tư cách là một công chức nhà nước có thể trấn an hắn: “Đây là Thị trường Cố của Điệt Thành, chúng tôi sẽ không làm hại đến anh, chúng tôi chỉ cần bằng chứng nằm trong tay anh.”
“Các người không phải cảnh sát, cũng không phải kiểm sát, sao lại tìm đến tôi?”
Đổng Quý tìm kiếm trên mạng một hồi, xác nhận được thân phận của Cố Trăn, tấm lưng cứng đờ của anh ta hơi thả lỏng.
“Tôi không tin đám quan chức các người, Mạch Thành còn được chống lưng bởi người có chức vụ lớn hơn đấy. Đám quan lại với doanh nhân thông đồng với nhau, bao che cho nhau, các người chỉ biết liên hợp lại đàn áp những người bình thường như chúng tôi.” Hắn giả vờ không biết, “Hơn nữa, tôi cũng không có bằng chứng.”
Mạch Mang Mang kiên quyết nói: “Không thể nào.”
Cố Trăn cười hỏi: “Nếu chúng tôi là cảnh sát hoặc kiểm sát viên, anh sẽ nguyện ý giao ra chứng cứ và đi theo chúng tôi sao?”
Đổng Quý thành thật lắc đầu: “Sẽ không.”
Mạch Mang Mang đang muốn thuyết phục lần nữa, Cố Trăn ra hiệu cho cô dừng lại: “Nhà anh còn phòng trống nào không?”
…Có
“Vậy được, khi nào anh bằng lòng đưa ra chứng cứ, chúng tôi sẽ đi.”
“Thị trưởng Cố, đây là sự quyết đoán của anh?” Mạch Mang Mang thấy khó hiểu, “Trì hoãn cũng không phải biện pháp hay.”
“Không vội.” Cố Trăn đáp.
Đổng Quý không hiểu được tình hình, dọn dẹp một gian phòng có thể ở cho hai người. Cố Trăn bị thương, Mạch Mang Mang không cho phép anh động tay, chỉ vào một con gà duy nhất ở sân sau, hỏi Đổng Quý: “Tôi giết nó nấu súp, anh có ý kiến gì không?”
Trước những vị khách không mời mà đến này, Đổng Quý ngược lại là một người rụt rè, không muốn ở cùng bọn họ quá lâu, chủ động trở về phòng của mình.
Cố Trăn nhướng mày: “Em giết gà?”
“Lần đầu tiên giết.” Mạch Mang Mang liếc anh một cái, “Anh cảm thấy điều này làm khó được tôi sao?”
Cố Trăn cười cười:” Đương nhiên là không làm khó được giáo sư Mạch rồi.”
Mạch Mang Mang giết gà cũng giống như giải phẫu động vật vậy, tập trung, chính xác và cẩn thận. Cố Trăn vén tóc ở cổ áo của cô cùng những sợi tóc nằm tán loạn, buộc thành một búi để phù hợp với chiều cao của cô.
Mạch Mang Mang và Cố Trăn đứng rất gần nhau, khi cô quay lại, chạm phải ánh mắt của anh, cô hơi giật mình, có chút khó khăn nói: “Tôi không biết nấu ăn….”
Cố Trăn đưa cho cô một cuốn sổ nhàu nát: “Anh dạy em.”
“Đây là cuốn sổ công thức nấu ăn của vợ Đổng Quý.” Mạch Mang Mang mở ra, kỳ quái nói: “Tự nhiên đối xử tốt thế này, thật không đáng tin.”
“Thuận theo tình hình thôi.”
Cố Trăn nói: “Dù sao chúng ta cũng muốn ăn.”
Điều kiện phòng bếp đơn sơ, dưới sự hướng dẫn của Cố Trăn, Mạch Mang Mang mất cả nửa ngày cuối cùng cũng nấu xong. Cô bưng thức ăn ra ngoài bàn, gọi Đổng Quý đang sợ hãi rụt rè lại: “Cùng nhau ăn đi.”
Đổng Quý trông nhếch nhác, mấy ngày liền sống trong sợ hãi, chưa có hạt cơm nóng nào vào bụng, cảm thấy thụ sủng nhược kinh: “Mạch tiểu thư.” Ăn một miếng, Đổng Quý nắm chặt đôi đũa gỗ, giọng nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe: “Rất giống cô ấy, cảm ơn cô.”
Mạch Mang Mang vốn chỉ là muốn đạt được mục đích của mình, nhưng không ngờ Đổng Quý lại xúc động đến mức này. Sau bữa ăn, cô lặng lẽ nói:”Đổng Quý, tôi hỏi anh lần nữa…”
Đổng Quý vẫn cứng miệng: “Mạch tiểu thư, tôi thật sự không có chứng cứ.”
Mạch Mang Mang cau mày, cùng lúc đó, Cố Trăn nhận được một tin nhắn ngắn, anh nói:” Con trai của anh đang ở bệnh viện nhi thành phố C.”
Đổng Quý như hóa đá: “Các người… Tìm được đứa bé rồi ư?”
Anh do dự có phải đơn giản là vì con của anh ở trong tay Mạch Thành nên anh không dám khai ra ông ta, sợ ông ta qua cầu rút ván mà ra tay. Cố Trăn nói: “Con của anh đêm qua sốt cao, được đưa đến bệnh viện, tôi đã sai người đưa thằng bé đi, hiện tại nó vẫn đang an toàn.”
“Tương tự, tôi cũng có thể đảm bảo an toàn cho anh, nhưng với điều kiện, anh sẽ phải đưa ra đầy đủ những thông tin mà anh đang có trong tay, đừng để tôi phát hiện anh giấu giếm điều gì đó.”
Cố Trăn nói: “Anh có thể cự tuyệt, nhưng việc anh cố ý làm tôi bị thương cũng đủ để đưa anh vào trại tạm giam ngồi mấy ngày rồi. Không biết liệu vị quan lớn sau lưng Mạch Thành mà anh nói có chờ đến ngày anh ngồi tù rồi mới ra tay không nhỉ?
Lời nói của Cố Trăn vừa tử tế vừa mạnh mẽ, mang theo uy quyền khiến Đổng Quý toát mồ hôi lạnh. Cái gọi là nhẹ nhàng ôn nhu, thực ra cũng chỉ là để thử phòng tuyến tâm lý của anh ta mà thôi.
Đổng Quý thỏa hiệp nói: “Ngày mai, tôi và các người quay trở về Điệt Thành.”
Đêm mùa thu, hàng cây cổ thụ ở sân sau đã rụng lá, Mạch Mạng Mang nằm nghiêng trên chiếc ghế mây dưới bóng cây, xúc động nói: “Vợ của Đổng Quý qua đời cách đây 5 năm, vậy mà đến giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ mùi vị đồ ăn của cô ấy.”
Cố Trăn đáp lại: “Nếu thực lòng yêu một người, thì sẽ luôn nhớ rõ người đó.”
“Đúng vậy, hiện tại tôi vẫn còn nhớ rõ mùi hương của mẹ, tôi rất nhớ bà.” Mạch Mang Mang bẻ gãy một cành cây nhỏ: “Mạch Thành rốt cuộc cũng sắp bị trừng phạt, nhưng trong lòng tôi cũng không mong đợi hay cảm thấy dễ chịu gì, chỉ thấy trống trải mà thôi. Dù thế nào đi chăng nữa, mẹ của tôi cũng không bao giờ quay về được nữa.”
“Anh cũng sẽ nhớ bố mẹ của mình chứ.” Mạch Mang Mang nhìn về phía anh, khó khăn hỏi: “Mấy năm nay, anh vẫn luôn cảm thấy vui vẻ sao?
Một chút ánh sao từ ngọn cây chiếu vào mắt cô. Cố Trăn nói: “Anh đã từng rất vui vẻ, những chuyện khác không còn quan trọng nữa.”
Mạch Mang Mang không hỏi nữa, giọng nhỏ dần: “Tôi mệt mỏi quá.”
Làn da cô mỏng manh, yếu ớt bao quanh bởi sương lạnh, Cố Trăn đưa cô vào phòng, đắp cho cô một tấm chăn mỏng: “Sắp kết thúc rồi, Mang Mang”
Mạch Thành kết thúc, mối quan hệ của bọn họ cũng kết thúc, Mạch Mang Mang đáp lại rất nhỏ: “…Ừm”
Chuột chạy xô đẩy chén đũa, va chạm vào nhau vang lên một tiếng giòn tan, Mạch Mang Mang xoay người hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Trăn cười nói: “Chuột…”
Mạch Mang Mang không sợ chuột, thấy không có chuyện gì nên nằm ngủ tiếp, nhưng cô vẫn nắm lấy cánh tay bị thương của Cố Trăn, không hề buông ra.
Anh sẽ bảo vệ em, Cố Trăn hôn lên trán cô: “Cho dù em có ở bên cạnh anh hay không.”