Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử
Chương 71
Toàn thân Mạch Mang Mang vô cùng mệt mỏi, sự tăm tối trong ánh mắt cô dường như đã trôi vào khoảng không vô tận. Cô tựa lên cánh tay của Cố Trăn rồi thiếp đi lúc nào không hay.
Cố Trăn chuyển điện thoại sang trạng thái im lặng. Anh đặt cơ thể cô thật cẩn thận lên gối. Sau khi đắp tấm chăn mỏng cho cô, anh đứng dậy mặc quần áo rồi đến thư phòng.
Có người gọi đến, báo cho Cố Trăn tin tức mới nhất về các vị quan chức tham nhũng hiện đang lẩn trốn. Lữ Đức Chính, người đang bị truy lùng đến tận hang ổ từ nửa tháng trước thì hiện nay lại chẳng có tin tức gì. Chính quyền tỉnh đã ra lệnh tăng cường lực lượng cho việc truy bắt đối tượng.
Trong thư phòng chỉ còn ánh sáng leo lắt từ một ngọn đèn bàn, một phần bóng đêm như đang bao phủ lấy nửa người Cố Trăn. Mọi thứ tựa như là những viễn cảnh u ám. Dù vậy, từ đầu đến cuối, từng đường nét trên cơ thể anh vẫn đều rõ ràng, không hề bị bóng tối nhấn chìm.
Mạch Thành vừa xảo quyệt, lại vừa tự cho mình là thông minh, nhưng nếu không nhờ sự điều phối tận lực của anh thì cuộc trốn chạy của Lữ Đức Chính đã không được trót lọt và suôn sẻ như vậy.
Mạch Thành chẳng qua chỉ là một quân cờ anh dùng để thúc đẩy cục diện hiện nay, dù không đáng là bao nhưng vẫn có chút hữu dụng, hơn nữa, hiện giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để tiêu diệt con cờ này.
Trong quá trình đi đến mục tiêu của những năm qua, anh chưa từng bỏ quên bước nào.
Cuộc gọi điện kết thúc, điếu thuốc trong tay Cố Trăn đã cháy hơn nửa mà tâm trí anh cũng đã chuyển từ nội dung cuộc gọi sang cánh tay của mình. Nước mắt của Mạch Mang Mang từ lâu đã sớm khô, nhưng nó lại giống như mãi mãi không thể nào ngừng chảy..
Cố Trăn mở ổ khóa ngăn kéo bên cạnh ra, phía trong là những tấm hình cùng một vài đồ vật cũ kỹ, linh tinh được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Cố Trăn rút bức thư bị con robot đè lên ra và mở nó dưới ánh đèn. Tờ giấy đã được sử dụng từ rất lâu nên giờ đây đã ố vàng, mỏng manh đến mức ánh sáng có thể xuyên qua nhưng nó vẫn được cô giữ gìn cẩn thận. Nội dung thư bắt đầu bằng bốn chữ bạn học Cố Trăn, đây là một bức thư tỏ tình theo đúng phong cách thường ngày của Mạch Mang Mang.
“Em không thích nói “vì…. để”, nên đã nói là “bởi vì.” Em học đàn ghi ta là bởi vì anh thỉnh thoảng sẽ đánh đàn ghi ta. Em chia tay với Lâm An là bởi vì trong tim em chỉ có thể chứa một mình anh. Sở dĩ em nói đến những việc này không phải vì để ép anh yêu em, mà bởi vì em yêu anh. Không biết anh sẽ cảm thấy từ “yêu” này quá nghiêm trọng hay là quá “tùy tiện” nữa, nhưng với em nó là cách duy nhất mà em có thể nghĩ đến.
….
Tàn thuốc cháy rơi xuống mu bàn tay của Cố Trăn nhưng anh lại không cảm thấy đau, trong đâu chỉ đang nghĩ đến lát nữa sẽ ôm Mạch Mang Mang đi tắm. Nhưng mà bản thân cô lại rất ghét mùi thuốc, chỉ hơi ngửi thấy thôi đã không thoải mái rồi.
Cố Trăn dập tắt điếu thuốc rồi trở lại phòng ngủ. Mạch Mang Mang đang vùi mình sâu dưới tấm chăn, hơi thở nhè nhẹ tựa như ánh trăng thanh tịnh đang trôi lững lờ..
Khóe mắt Mạch Mang Mang ửng đỏ, đâu đâu trên người cô cũng có các vết tích do anh để lại. Cố Trăn xoa nhẹ hai má cô, lúc nào cũng thế, một khi đã chạm vào cô là anh không thể ngừng lại được.
Thật ra, so với Mạch Thành thì dường như khống chế cô càng khó hơn? Anh quả thực không đáng để cô tin tưởng mà chính bản thân anh cũng không muốn điều khiển cô, cho dù cô có hận anh hay muốn trả thù anh đi chăng nữa.
Tuy nhiên, dù cô hận anh, quyết định mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh nhưng sau tất cả những gì anh đối xử với cô, cô vẫn nhớ đến sinh nhật của anh – trong khi ngay cả đến sinh nhật của mình mà anh cũng không để ý đến.
Mạch Mang Mang hé mắt nhìn: “Anh làm gì thế?”
Cô lẩm bẩm một câu: “Sao anh còn chưa ngủ nữa, không có anh bên cạnh, em không ngủ được.”
Cô bị anh cho uống rượu nên ý thức mơ hồ xen lẫn buồn ngủ, lại không rõ đêm nay là đêm nào, đang ở hiện thực hay trong mộng. Cô cho rằng đây chỉ là một đêm bình thường khi hai người còn yêu nhau.
Cố Trăn chậm rãi nói: “…. Mang Mang ngốc nghếch.”
Mạch Mang Mang tuy đang buồn ngủ đến độ nhắm nghiền hai mắt nhưng cô vẫn kịp bật lại anh: “Anh mới ngốc ấy.”
Nói rồi Mạch Mang Mang lại chìm vào giấc ngủ tiếp. Cố Trăn nắm lấy tay cô rồi hôn lên những đầu ngón tay: “Anh chưa từng quên đi những việc em làm.”
Nếu như sự sụp đổ của Mạch Thành có thể làm tiêu tan nỗi buồn phiền của cô, khiến cô an tâm trở lại thì dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này nên mau chóng xảy ra.
#
Tầng mười hai của trường đại học khoa học và công nghệ G.
Lận Nam Huyên quẹt thẻ để mở cửa, nhấc tà váy lên, cố gắng nhẹ nhàng bước vào phòng thí nghiệm. Tuy nhiên điều đó vẫn không qua mắt được người đàn ông có giác quan nhạy bén, từ lúc cô đến đã phát hiện ra. Anh vờ như không bị ảnh hưởng gì, dù sao đi nữa anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái. Lận Nam Huyên mặc chiếc đầm dài với một phong thái chỉnh tề nhưng có vẻ lại không hợp với phòng thí nghiệm. Cô vẫn điềm tĩnh, yên lặng ngồi dựa vào mép bàn, ngắm nhìn thần thái chuyên tâm làm việc của người đàn ông đang xem cô như vô hình.
Cuối cùng người đàn ông tạm ngừng trong giây lát, thờ ơ hỏi cô: “Sao cô vào được đây?”
“Của Mang Mang đó.” Lận Nam Huyên giơ thẻ trong tay mình lên, trả lời: “Tình cờ gặp cô ấy tại bữa tiệc tối hôm qua.”
Người đàn ông như nhớ ra gì đó, nhắc nhở cô: “Tuy rằng ngày thường trông cô ấy cứng rắn thế thôi nhưng cơ bản vẫn là tính cách của một bé gái, cho nên đừng nhìn cô ấy bằng con mắt đầy toan tính của cô.”
“Ồ, xem ra anh rất quan tâm đến học sinh của mình đó nha.” Lận Nam Huyên chống má, nhìn sang nơi có ánh sáng: “Nhưng sao anh biết là tôi không phải, giáo sư Chung?”
Cố Trăn chuyển điện thoại sang trạng thái im lặng. Anh đặt cơ thể cô thật cẩn thận lên gối. Sau khi đắp tấm chăn mỏng cho cô, anh đứng dậy mặc quần áo rồi đến thư phòng.
Có người gọi đến, báo cho Cố Trăn tin tức mới nhất về các vị quan chức tham nhũng hiện đang lẩn trốn. Lữ Đức Chính, người đang bị truy lùng đến tận hang ổ từ nửa tháng trước thì hiện nay lại chẳng có tin tức gì. Chính quyền tỉnh đã ra lệnh tăng cường lực lượng cho việc truy bắt đối tượng.
Trong thư phòng chỉ còn ánh sáng leo lắt từ một ngọn đèn bàn, một phần bóng đêm như đang bao phủ lấy nửa người Cố Trăn. Mọi thứ tựa như là những viễn cảnh u ám. Dù vậy, từ đầu đến cuối, từng đường nét trên cơ thể anh vẫn đều rõ ràng, không hề bị bóng tối nhấn chìm.
Mạch Thành vừa xảo quyệt, lại vừa tự cho mình là thông minh, nhưng nếu không nhờ sự điều phối tận lực của anh thì cuộc trốn chạy của Lữ Đức Chính đã không được trót lọt và suôn sẻ như vậy.
Mạch Thành chẳng qua chỉ là một quân cờ anh dùng để thúc đẩy cục diện hiện nay, dù không đáng là bao nhưng vẫn có chút hữu dụng, hơn nữa, hiện giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để tiêu diệt con cờ này.
Trong quá trình đi đến mục tiêu của những năm qua, anh chưa từng bỏ quên bước nào.
Cuộc gọi điện kết thúc, điếu thuốc trong tay Cố Trăn đã cháy hơn nửa mà tâm trí anh cũng đã chuyển từ nội dung cuộc gọi sang cánh tay của mình. Nước mắt của Mạch Mang Mang từ lâu đã sớm khô, nhưng nó lại giống như mãi mãi không thể nào ngừng chảy..
Cố Trăn mở ổ khóa ngăn kéo bên cạnh ra, phía trong là những tấm hình cùng một vài đồ vật cũ kỹ, linh tinh được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp.
Cố Trăn rút bức thư bị con robot đè lên ra và mở nó dưới ánh đèn. Tờ giấy đã được sử dụng từ rất lâu nên giờ đây đã ố vàng, mỏng manh đến mức ánh sáng có thể xuyên qua nhưng nó vẫn được cô giữ gìn cẩn thận. Nội dung thư bắt đầu bằng bốn chữ bạn học Cố Trăn, đây là một bức thư tỏ tình theo đúng phong cách thường ngày của Mạch Mang Mang.
“Em không thích nói “vì…. để”, nên đã nói là “bởi vì.” Em học đàn ghi ta là bởi vì anh thỉnh thoảng sẽ đánh đàn ghi ta. Em chia tay với Lâm An là bởi vì trong tim em chỉ có thể chứa một mình anh. Sở dĩ em nói đến những việc này không phải vì để ép anh yêu em, mà bởi vì em yêu anh. Không biết anh sẽ cảm thấy từ “yêu” này quá nghiêm trọng hay là quá “tùy tiện” nữa, nhưng với em nó là cách duy nhất mà em có thể nghĩ đến.
….
Tàn thuốc cháy rơi xuống mu bàn tay của Cố Trăn nhưng anh lại không cảm thấy đau, trong đâu chỉ đang nghĩ đến lát nữa sẽ ôm Mạch Mang Mang đi tắm. Nhưng mà bản thân cô lại rất ghét mùi thuốc, chỉ hơi ngửi thấy thôi đã không thoải mái rồi.
Cố Trăn dập tắt điếu thuốc rồi trở lại phòng ngủ. Mạch Mang Mang đang vùi mình sâu dưới tấm chăn, hơi thở nhè nhẹ tựa như ánh trăng thanh tịnh đang trôi lững lờ..
Khóe mắt Mạch Mang Mang ửng đỏ, đâu đâu trên người cô cũng có các vết tích do anh để lại. Cố Trăn xoa nhẹ hai má cô, lúc nào cũng thế, một khi đã chạm vào cô là anh không thể ngừng lại được.
Thật ra, so với Mạch Thành thì dường như khống chế cô càng khó hơn? Anh quả thực không đáng để cô tin tưởng mà chính bản thân anh cũng không muốn điều khiển cô, cho dù cô có hận anh hay muốn trả thù anh đi chăng nữa.
Tuy nhiên, dù cô hận anh, quyết định mãi mãi sẽ không tha thứ cho anh nhưng sau tất cả những gì anh đối xử với cô, cô vẫn nhớ đến sinh nhật của anh – trong khi ngay cả đến sinh nhật của mình mà anh cũng không để ý đến.
Mạch Mang Mang hé mắt nhìn: “Anh làm gì thế?”
Cô lẩm bẩm một câu: “Sao anh còn chưa ngủ nữa, không có anh bên cạnh, em không ngủ được.”
Cô bị anh cho uống rượu nên ý thức mơ hồ xen lẫn buồn ngủ, lại không rõ đêm nay là đêm nào, đang ở hiện thực hay trong mộng. Cô cho rằng đây chỉ là một đêm bình thường khi hai người còn yêu nhau.
Cố Trăn chậm rãi nói: “…. Mang Mang ngốc nghếch.”
Mạch Mang Mang tuy đang buồn ngủ đến độ nhắm nghiền hai mắt nhưng cô vẫn kịp bật lại anh: “Anh mới ngốc ấy.”
Nói rồi Mạch Mang Mang lại chìm vào giấc ngủ tiếp. Cố Trăn nắm lấy tay cô rồi hôn lên những đầu ngón tay: “Anh chưa từng quên đi những việc em làm.”
Nếu như sự sụp đổ của Mạch Thành có thể làm tiêu tan nỗi buồn phiền của cô, khiến cô an tâm trở lại thì dù thế nào đi chăng nữa, chuyện này nên mau chóng xảy ra.
#
Tầng mười hai của trường đại học khoa học và công nghệ G.
Lận Nam Huyên quẹt thẻ để mở cửa, nhấc tà váy lên, cố gắng nhẹ nhàng bước vào phòng thí nghiệm. Tuy nhiên điều đó vẫn không qua mắt được người đàn ông có giác quan nhạy bén, từ lúc cô đến đã phát hiện ra. Anh vờ như không bị ảnh hưởng gì, dù sao đi nữa anh cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái. Lận Nam Huyên mặc chiếc đầm dài với một phong thái chỉnh tề nhưng có vẻ lại không hợp với phòng thí nghiệm. Cô vẫn điềm tĩnh, yên lặng ngồi dựa vào mép bàn, ngắm nhìn thần thái chuyên tâm làm việc của người đàn ông đang xem cô như vô hình.
Cuối cùng người đàn ông tạm ngừng trong giây lát, thờ ơ hỏi cô: “Sao cô vào được đây?”
“Của Mang Mang đó.” Lận Nam Huyên giơ thẻ trong tay mình lên, trả lời: “Tình cờ gặp cô ấy tại bữa tiệc tối hôm qua.”
Người đàn ông như nhớ ra gì đó, nhắc nhở cô: “Tuy rằng ngày thường trông cô ấy cứng rắn thế thôi nhưng cơ bản vẫn là tính cách của một bé gái, cho nên đừng nhìn cô ấy bằng con mắt đầy toan tính của cô.”
“Ồ, xem ra anh rất quan tâm đến học sinh của mình đó nha.” Lận Nam Huyên chống má, nhìn sang nơi có ánh sáng: “Nhưng sao anh biết là tôi không phải, giáo sư Chung?”