Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử
Chương 69: -Xin anh(H)-
Cố Trăn bế Mạch Mang Mang lên giường rồi đè cô xuống hôn thật sâu, cả hai hôn nhau đến sắp không thở nổi, một tay Cố Trăn cởi váy cô, tay còn lại thì vuốt ve sau lưng.
“Lần này muốn anh bồi thường thế nào?”
Chiếc váy của Mạch Mang Mang đã bị anh xé rách trong bãi đậu xe, cô hơi nâng mí mắt lên nhìn.
“Anh bồi thường cho Mạch Thành đi.”
Chiếc váy dạ hội này đã được lựa chọn cẩn thận, phía trước nhìn sang trọng, nhã nhặn, còn phía sau lại không để lộ lớp da thịt trắng hồng, chỉ bạn trai cô mới có thể đặt tay lên eo và chạm đến làn da mịn màng ấy. Sự kín đáo thường dễ dàng khiến người ta mê đắm hơn hở hang, hơn nữa, đây cũng là để phù hợp với mục đích chính của Mạch Thành hơn.
So với kiểu giao dịch một lần duy nhất là đưa Mạch Mang Mang đến tận giường Cố Trăn thì lần này ông ta suy xét đến lợi ích lâu dài nhiều hơn, đó là gả cô đến nhà họ Lận.
“Em biết rõ ý định của cha em, vậy mà vẫn phối hợp.”
Cố Trăn vuốt má cô.
“Em không phải là không thể tiếp cận Lận Đông Ngang, là bản thân em thích anh ta, hay chỉ muốn lợi dụng tình cảm?”
“Anh muốn nghe đáp án nào?” Mạch Mang Mang cảm thấy hơi ngứa.
“Có lẽ là cả hai.”
Cố Trăn nhìn cô chằm chằm hai giây.
“Em nhất định phải làm như thế phải không?”
“Đúng.”
Nếu lúc trong bãi đậu xe Mạch Mang Mang nói như vậy là do đang tức giận, còn bây giờ chỉ cần khiến Cố Trăn không vui thì cô càng nói. Ai bảo anh vừa bắt cô nuốt hết con cháu của anh…
Cà vạt đã được nới lỏng, Mạch Mang Mang nhanh chóng thoát ra, còn chưa kịp giơ tay lên cho anh một cái tát thì Cố Trăn đã bắt lấy tay cô ngay khi bàn tay chuẩn bị hạ xuống.
Móng tay cô vạch một đường trên cằm khiến anh chảy máu. Hai tay Mạch Mang Mang bị anh nâng lên trên đầu rồi cột chặt vào bên giường. Cô tức giận, hét lên với anh: “Thả em ra.”
“Lúc đầu có lẽ anh nên dịu dàng với em hơn.”
Cố Trăn nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng là do Mang Mang vẫn luôn không nghe lời.”
Răng môi Mạch Mang Mang bị Cố Trăn cạy mở, đi kèm với nụ hôn của anh là một lượng lớn rượu tràn vào cổ họng cô.
Cô bắt đầu thấy hơi say, anh vươn người lùi lại, mỉm cười hỏi cô: “Rượu này ngon hay rượu vừa uống ngon hơn?”
“Đều uống không ngon.”
Cô lo lắng vặn vẹo cơ thể.
“Anh đừng như vậy.”
“Không phải sợ.”
Cố Trăn vừa ngậm vành tai đỏ ửng của cô vừa dịu dàng an ủi: “Sẽ ăn em từ từ.”
Chất rượu đỏ sẫm tràn ra từ khoé miệng Mạch Mang Mang, uốn lượn chảy dọc xuống cơ thể.
Cố Trăn vừa hôn cổ vừa liếm mút rượu vang chảy xuống. Bàn tay to lớn của anh dễ dàng bao trọn bầu ngực mềm mại. Anh vừa gẩy nhẹ núm vú vừa nói: “Hình như hôm nay chưa ngậm đến chỗ này?”
Cố Trăn bỗng nhiên xoay người xuống giường, khi quay lại trên tay cầm theo hai cái hộp một lớn một nhỏ. Trong chiếc hộp lớn là bánh gato dâu do Cố Hoàn Vân, người đang ở nước ngoài đặt hàng gửi đến. Đây hoàn toàn là sở thích của cô ấy.
Cố Trăn một bên đứng cạnh giường, một bên thì đang thưởng thức hình dáng Mạch Mang Mang lúc này.
Cô cảm thấy xấu hổ bèn tức giận trừng mắt nhìn anh, hai cánh tay bị treo lên vùng vẫy càng khiến bộ ngực ưỡn lên cao hơn, rãnh ngực sâu thẳm như muốn hút người vào trong.
Anh quệt kem và dâu tây lên ngực cô rồi cuộn tròn miếng dâu tây trên đầu lưỡi, đưa vào miệng cùng với núm vú sưng tấy, vừa mút vừa cắn.
“Mang Mang ngọt quá.”
Cảm giác vừa nóng vừa lạnh khiến Mạch Mang Mang nhẹ giọng rên rỉ. Bộ dạng Cố Trăn vùi đầu trước ngực kích thích cô động tình: “Cố Trăn…”
Cố Trăn cũng không bỏ qua cho bên còn lại, mút mạnh đến nỗi cả hai bên núm vú đều sưng đỏ lên. Vị dâu tây chua ngọt hòa quyện cùng với bánh kem béo mịn, lại được thưởng thức cùng với ngực sữa trắng nõn của cô càng khiến Cố Trăn mê mệt. Anh khàn giọng nói: “Ngậm cả ngày cũng sẽ không ngán.”
Cho dù là lúc trước hay bây giờ, anh dường như đặc biệt ưa thích trêu chọc nơi đó.
Mạch Mang Mang bị anh liếm đến mức cả người mềm nhũn, bộ ngực thì tê dại. Cô liền kêu lên: “Đau quá!”
“Chỉ có khi ở trên giường mới thấy em yếu ớt như vậy.”
Cố Trăn trở nên nghiêm túc hơn.
“Bình thường em không biết đau sao?”
Mạch Mang Mang vặn lại anh: “Nhưng đó cũng không phải là anh bị cắn.”
Cố Trăn sờ đến giữa hai chân cô, cảm nhận rõ nước nhờn đang chảy ra ướt sũng. Anh đâm một ngón tay vào, chọc vào rút ra liên tục lúc rời đi kéo theo một sợi chỉ bạc đầy dâm dục.
“Ga giường ướt hết cả rồi, Mang Mang.”
Hai má Mạch Mang Mang ửng hồng, hàng mi dài cong vút run run, cô cắn môi, nhất định không phát ra tiếng.
Cố Trăn nhét ngón tay dài mảnh khảnh ướt đâm dâm dịch vào trong miệng cô rồi ra lệnh: “Tự liếm sạch đi.”
Mạch Mang Mang chịu liếm mới là lạ. Suýt chút nữa là cô đã cắn đứt xương ngón tay anh.
Cố Trăn cũng chẳng để ý, vừa bóp miệng cô, khiến cô không thể cắn xuống, vừa mỉm cười: “Mang Mang lúc nãy là muốn cắn anh như thế này sao?”
Cố Trăn ám chỉ lúc cô khẩu giao cho anh, ánh mắt Mang Mang đã trả lời rõ ràng câu hỏi của anh.
Cố Trăn rút tay lại rồi cúi đầu nhìn cô, nói: “Răng sắc như thế này có cắn anh cũng không sao, nhưng mà, tự làm mình bị thương thì không tốt.”
Mạch Mang Mang cử động quai hàm đau nhức của mình: “Đừng có cái gì cũng cho vào trong miệng tôi.”
Mạch Mang Mang vừa dứt lời liền kinh ngạc khi thấy Cố Trăn đang mở chiếc hộp nhỏ rồi lấy ra một vật hình bầu dục bỏ túi đang liên tục rung ở tần số cao.
Cô lùi về sau cảnh giác: “Đây là cái gì?”
Cố Trăn cong môi nói: “Đồ chơi.”
Anh tách hai chân đang khép của Mạch Mang Mang ra, đem trứng rung đặt trước cửa huyệt. Đầu cô cũng đang rung lên từng hồi chuông cảnh báo: “Cố Trăn, anh đang định bày ra trò gì nữa đây!”
Đầu ngón tay Cố Trăn nhẹ nhàng đẩy, cũng không mất quá nhiều sức.Huyệt nhỏ mềm mại co giãn như đang tự động nuốt đồ chơi này vào sâu bên trong.
Mạch Mang Mang ngay lập tức cong người lại: “A…Đừng..”
“Thật mẫn cảm…”
Cố Trăn mân mê âm đế của cô.
“Ngoan nào, em hãy nhìn vào gương đi.”
Gương toàn thân thay đổi góc độ đang phản chiếu hình ảnh hai người trên giường.Toàn thân trần trụi của Mạch Mang Mang run rẩy nổi màu ửng hồng. Hai chân thì mở rộng, hoa huy*t mập mạp lại gợi cảm hiển lên trước mắt Cố Trăn.
Trước khi cô kịp nhận ra điều gì đó thì Cố Trăn đã rời khỏi cơ thể cô. Bản thân anh dường như không hề bị kiểm soát bởi những ham muốn nguyên thủy, trên người anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề, anh ngồi một bên bình tĩnh nhìn cô chịu sự dày vò. Sự tương phản này khiến Mạch Mang Mang càng thêm xấu hổ nhưng mà cũng đầy khoái cảm. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
“Khó chịu quá…”
Vật nam tính sưng lên đang vô cùng phấn chấn, dựng thẳng giữa hai chân Cố Trăn. Anh vừa nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mạch Mang Mang, vừa cầm nó vuốt ve lên lên xuống xuống.
“Khó chịu lắm à?”
Một tay Cố Trăn tự an ủi trước mặt cô khiến cho mặt Mạch Mang Mang nóng như phát sốt, tay kia không ngừng đẩy món đồ chơi vào sâu bên trong cô. Ngón tay ma sát với hoa môi làm cho tiếng rên của Mang Mang đột nhiên trở nên cao vút.
“Lấy ra đi… Cố Trăn… Em đồng ý…Về sau sẽ nói trước với anh… Ưm a…”
Vách thịt bện trong càng hút chặt, mị thịt mềm mại kia đang mút chặt lấy ngón tay Cố Trăn khi anh rút trứng rung ra. Anh rất hiếm khi lộ ra bộ dáng điên cuồng mất lý trí như vậy, anh kiềm chế lại, hỏi cô: “Nơi này của Mang Mang đã từng chứa của người khác bao giờ chưa?”
Mạch Mang Mang không phải một món đồ của anh, hơn nữa vấn đề này cũng không quan trọng, nên sau khi họ quay lại, anh cũng chưa từng hỏi đến. Nhưng cuối cùng vẫn hỏi, thời gian chờ đợi câu trả lời của cô chỉ có mấy giây mà anh cảm thấy đã trôi qua rất lâu.
Thần kinh của Mạch Mang Mang căng như dây đàn.
“Không.. không có ai khác…chỉ có anh…Cố Trăn…”
Gần đến lúc cao trào, trứng rung bị rút ra khỏi hoa huy*t, tuy Mạch Mang Mang vẫn còn đang run rẩy nhưng hơi thở đã nhẹ nhàng hơn, Cố Trăn mãnh liệt hôn cô rồi thấp giọng gọi tên cô.
“Mang Mang.”
Mạch Mang Mang không chịu nổi nữa.
“Em nói dối anh.”
Cố Trăn ừ một tiếng.
“Tốt nhất em nên tiếp tục lừa anh.”
Cố Trăn buông tay cô ra rồi cẩn thận xoa xoa những vết hằn đỏ. Đến cả đầu ngón tay Mạch Mang Mang cũng không nhấc lên được, từ trong cao trào hạ xuống, đột nhiên cô cảm thấy thật trống rỗng, vô thức nâng đầu gối lên cọ xát eo anh.
Cố Trăn nhẹ giọng rên rỉ, động tác của cô không khác gì thêm dầu vào lửa. Anh ấn miệng huyệt của cô rồi ma sát đến khi vùng giữa hai chân cô trở nên vô cùng ướt át.
“Cầu xin côn th*t của anh làm em đi.”
Bị giày vò cả đêm khiến Mạch Mang Mang cũng muốn anh, nhưng cô không chịu cầu xin, dùng tay nắm chặt lấy cây gậy th*t hồng đậm thô to nhầy nhụa đâm thủy.
“Vừa cứng vừa nóng đến thế này, chắc anh có khó chịu lắm nhỉ…”
Khuôn mặt cô xinh đẹp đến chói mắt.
“Vậy anh cầu xin cho anh được làm em đi.”
Mạch Mang Mang cũng chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Cố Trăn liền bật cười, ấy vậy mà anh thật sự thì thầm cầu xin bên tai Mang Mang.
“Xin em.”
Anh hôn lên vành tai cô.
“Để cho anh đâm vào trong.”
“Muốn Mang Mang. Chỉ cần mới nghĩ đến đây thôi là anh đã muốn cắm em đến bắn ra rồi.”
Giọng Cố Trăn trầm thấp khàn khàn, nhưng chỉ với vài từ ngắn ngủn đó đã khiến cả người Mang Mang tê dại, mơ mơ màng màng gật đầu với anh. Ngay lập tức, anh nâng hông lên, đối diện với mông cô rồi ưỡn eo đâm thẳng vào tiểu huyệt trống rỗng ướt át dầm dề kia.
“Lần này muốn anh bồi thường thế nào?”
Chiếc váy của Mạch Mang Mang đã bị anh xé rách trong bãi đậu xe, cô hơi nâng mí mắt lên nhìn.
“Anh bồi thường cho Mạch Thành đi.”
Chiếc váy dạ hội này đã được lựa chọn cẩn thận, phía trước nhìn sang trọng, nhã nhặn, còn phía sau lại không để lộ lớp da thịt trắng hồng, chỉ bạn trai cô mới có thể đặt tay lên eo và chạm đến làn da mịn màng ấy. Sự kín đáo thường dễ dàng khiến người ta mê đắm hơn hở hang, hơn nữa, đây cũng là để phù hợp với mục đích chính của Mạch Thành hơn.
So với kiểu giao dịch một lần duy nhất là đưa Mạch Mang Mang đến tận giường Cố Trăn thì lần này ông ta suy xét đến lợi ích lâu dài nhiều hơn, đó là gả cô đến nhà họ Lận.
“Em biết rõ ý định của cha em, vậy mà vẫn phối hợp.”
Cố Trăn vuốt má cô.
“Em không phải là không thể tiếp cận Lận Đông Ngang, là bản thân em thích anh ta, hay chỉ muốn lợi dụng tình cảm?”
“Anh muốn nghe đáp án nào?” Mạch Mang Mang cảm thấy hơi ngứa.
“Có lẽ là cả hai.”
Cố Trăn nhìn cô chằm chằm hai giây.
“Em nhất định phải làm như thế phải không?”
“Đúng.”
Nếu lúc trong bãi đậu xe Mạch Mang Mang nói như vậy là do đang tức giận, còn bây giờ chỉ cần khiến Cố Trăn không vui thì cô càng nói. Ai bảo anh vừa bắt cô nuốt hết con cháu của anh…
Cà vạt đã được nới lỏng, Mạch Mang Mang nhanh chóng thoát ra, còn chưa kịp giơ tay lên cho anh một cái tát thì Cố Trăn đã bắt lấy tay cô ngay khi bàn tay chuẩn bị hạ xuống.
Móng tay cô vạch một đường trên cằm khiến anh chảy máu. Hai tay Mạch Mang Mang bị anh nâng lên trên đầu rồi cột chặt vào bên giường. Cô tức giận, hét lên với anh: “Thả em ra.”
“Lúc đầu có lẽ anh nên dịu dàng với em hơn.”
Cố Trăn nhẹ nhàng nói: “Thế nhưng là do Mang Mang vẫn luôn không nghe lời.”
Răng môi Mạch Mang Mang bị Cố Trăn cạy mở, đi kèm với nụ hôn của anh là một lượng lớn rượu tràn vào cổ họng cô.
Cô bắt đầu thấy hơi say, anh vươn người lùi lại, mỉm cười hỏi cô: “Rượu này ngon hay rượu vừa uống ngon hơn?”
“Đều uống không ngon.”
Cô lo lắng vặn vẹo cơ thể.
“Anh đừng như vậy.”
“Không phải sợ.”
Cố Trăn vừa ngậm vành tai đỏ ửng của cô vừa dịu dàng an ủi: “Sẽ ăn em từ từ.”
Chất rượu đỏ sẫm tràn ra từ khoé miệng Mạch Mang Mang, uốn lượn chảy dọc xuống cơ thể.
Cố Trăn vừa hôn cổ vừa liếm mút rượu vang chảy xuống. Bàn tay to lớn của anh dễ dàng bao trọn bầu ngực mềm mại. Anh vừa gẩy nhẹ núm vú vừa nói: “Hình như hôm nay chưa ngậm đến chỗ này?”
Cố Trăn bỗng nhiên xoay người xuống giường, khi quay lại trên tay cầm theo hai cái hộp một lớn một nhỏ. Trong chiếc hộp lớn là bánh gato dâu do Cố Hoàn Vân, người đang ở nước ngoài đặt hàng gửi đến. Đây hoàn toàn là sở thích của cô ấy.
Cố Trăn một bên đứng cạnh giường, một bên thì đang thưởng thức hình dáng Mạch Mang Mang lúc này.
Cô cảm thấy xấu hổ bèn tức giận trừng mắt nhìn anh, hai cánh tay bị treo lên vùng vẫy càng khiến bộ ngực ưỡn lên cao hơn, rãnh ngực sâu thẳm như muốn hút người vào trong.
Anh quệt kem và dâu tây lên ngực cô rồi cuộn tròn miếng dâu tây trên đầu lưỡi, đưa vào miệng cùng với núm vú sưng tấy, vừa mút vừa cắn.
“Mang Mang ngọt quá.”
Cảm giác vừa nóng vừa lạnh khiến Mạch Mang Mang nhẹ giọng rên rỉ. Bộ dạng Cố Trăn vùi đầu trước ngực kích thích cô động tình: “Cố Trăn…”
Cố Trăn cũng không bỏ qua cho bên còn lại, mút mạnh đến nỗi cả hai bên núm vú đều sưng đỏ lên. Vị dâu tây chua ngọt hòa quyện cùng với bánh kem béo mịn, lại được thưởng thức cùng với ngực sữa trắng nõn của cô càng khiến Cố Trăn mê mệt. Anh khàn giọng nói: “Ngậm cả ngày cũng sẽ không ngán.”
Cho dù là lúc trước hay bây giờ, anh dường như đặc biệt ưa thích trêu chọc nơi đó.
Mạch Mang Mang bị anh liếm đến mức cả người mềm nhũn, bộ ngực thì tê dại. Cô liền kêu lên: “Đau quá!”
“Chỉ có khi ở trên giường mới thấy em yếu ớt như vậy.”
Cố Trăn trở nên nghiêm túc hơn.
“Bình thường em không biết đau sao?”
Mạch Mang Mang vặn lại anh: “Nhưng đó cũng không phải là anh bị cắn.”
Cố Trăn sờ đến giữa hai chân cô, cảm nhận rõ nước nhờn đang chảy ra ướt sũng. Anh đâm một ngón tay vào, chọc vào rút ra liên tục lúc rời đi kéo theo một sợi chỉ bạc đầy dâm dục.
“Ga giường ướt hết cả rồi, Mang Mang.”
Hai má Mạch Mang Mang ửng hồng, hàng mi dài cong vút run run, cô cắn môi, nhất định không phát ra tiếng.
Cố Trăn nhét ngón tay dài mảnh khảnh ướt đâm dâm dịch vào trong miệng cô rồi ra lệnh: “Tự liếm sạch đi.”
Mạch Mang Mang chịu liếm mới là lạ. Suýt chút nữa là cô đã cắn đứt xương ngón tay anh.
Cố Trăn cũng chẳng để ý, vừa bóp miệng cô, khiến cô không thể cắn xuống, vừa mỉm cười: “Mang Mang lúc nãy là muốn cắn anh như thế này sao?”
Cố Trăn ám chỉ lúc cô khẩu giao cho anh, ánh mắt Mang Mang đã trả lời rõ ràng câu hỏi của anh.
Cố Trăn rút tay lại rồi cúi đầu nhìn cô, nói: “Răng sắc như thế này có cắn anh cũng không sao, nhưng mà, tự làm mình bị thương thì không tốt.”
Mạch Mang Mang cử động quai hàm đau nhức của mình: “Đừng có cái gì cũng cho vào trong miệng tôi.”
Mạch Mang Mang vừa dứt lời liền kinh ngạc khi thấy Cố Trăn đang mở chiếc hộp nhỏ rồi lấy ra một vật hình bầu dục bỏ túi đang liên tục rung ở tần số cao.
Cô lùi về sau cảnh giác: “Đây là cái gì?”
Cố Trăn cong môi nói: “Đồ chơi.”
Anh tách hai chân đang khép của Mạch Mang Mang ra, đem trứng rung đặt trước cửa huyệt. Đầu cô cũng đang rung lên từng hồi chuông cảnh báo: “Cố Trăn, anh đang định bày ra trò gì nữa đây!”
Đầu ngón tay Cố Trăn nhẹ nhàng đẩy, cũng không mất quá nhiều sức.Huyệt nhỏ mềm mại co giãn như đang tự động nuốt đồ chơi này vào sâu bên trong.
Mạch Mang Mang ngay lập tức cong người lại: “A…Đừng..”
“Thật mẫn cảm…”
Cố Trăn mân mê âm đế của cô.
“Ngoan nào, em hãy nhìn vào gương đi.”
Gương toàn thân thay đổi góc độ đang phản chiếu hình ảnh hai người trên giường.Toàn thân trần trụi của Mạch Mang Mang run rẩy nổi màu ửng hồng. Hai chân thì mở rộng, hoa huy*t mập mạp lại gợi cảm hiển lên trước mắt Cố Trăn.
Trước khi cô kịp nhận ra điều gì đó thì Cố Trăn đã rời khỏi cơ thể cô. Bản thân anh dường như không hề bị kiểm soát bởi những ham muốn nguyên thủy, trên người anh vẫn mặc quần áo chỉnh tề, anh ngồi một bên bình tĩnh nhìn cô chịu sự dày vò. Sự tương phản này khiến Mạch Mang Mang càng thêm xấu hổ nhưng mà cũng đầy khoái cảm. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi.
“Khó chịu quá…”
Vật nam tính sưng lên đang vô cùng phấn chấn, dựng thẳng giữa hai chân Cố Trăn. Anh vừa nhìn chằm chằm vẻ mặt của Mạch Mang Mang, vừa cầm nó vuốt ve lên lên xuống xuống.
“Khó chịu lắm à?”
Một tay Cố Trăn tự an ủi trước mặt cô khiến cho mặt Mạch Mang Mang nóng như phát sốt, tay kia không ngừng đẩy món đồ chơi vào sâu bên trong cô. Ngón tay ma sát với hoa môi làm cho tiếng rên của Mang Mang đột nhiên trở nên cao vút.
“Lấy ra đi… Cố Trăn… Em đồng ý…Về sau sẽ nói trước với anh… Ưm a…”
Vách thịt bện trong càng hút chặt, mị thịt mềm mại kia đang mút chặt lấy ngón tay Cố Trăn khi anh rút trứng rung ra. Anh rất hiếm khi lộ ra bộ dáng điên cuồng mất lý trí như vậy, anh kiềm chế lại, hỏi cô: “Nơi này của Mang Mang đã từng chứa của người khác bao giờ chưa?”
Mạch Mang Mang không phải một món đồ của anh, hơn nữa vấn đề này cũng không quan trọng, nên sau khi họ quay lại, anh cũng chưa từng hỏi đến. Nhưng cuối cùng vẫn hỏi, thời gian chờ đợi câu trả lời của cô chỉ có mấy giây mà anh cảm thấy đã trôi qua rất lâu.
Thần kinh của Mạch Mang Mang căng như dây đàn.
“Không.. không có ai khác…chỉ có anh…Cố Trăn…”
Gần đến lúc cao trào, trứng rung bị rút ra khỏi hoa huy*t, tuy Mạch Mang Mang vẫn còn đang run rẩy nhưng hơi thở đã nhẹ nhàng hơn, Cố Trăn mãnh liệt hôn cô rồi thấp giọng gọi tên cô.
“Mang Mang.”
Mạch Mang Mang không chịu nổi nữa.
“Em nói dối anh.”
Cố Trăn ừ một tiếng.
“Tốt nhất em nên tiếp tục lừa anh.”
Cố Trăn buông tay cô ra rồi cẩn thận xoa xoa những vết hằn đỏ. Đến cả đầu ngón tay Mạch Mang Mang cũng không nhấc lên được, từ trong cao trào hạ xuống, đột nhiên cô cảm thấy thật trống rỗng, vô thức nâng đầu gối lên cọ xát eo anh.
Cố Trăn nhẹ giọng rên rỉ, động tác của cô không khác gì thêm dầu vào lửa. Anh ấn miệng huyệt của cô rồi ma sát đến khi vùng giữa hai chân cô trở nên vô cùng ướt át.
“Cầu xin côn th*t của anh làm em đi.”
Bị giày vò cả đêm khiến Mạch Mang Mang cũng muốn anh, nhưng cô không chịu cầu xin, dùng tay nắm chặt lấy cây gậy th*t hồng đậm thô to nhầy nhụa đâm thủy.
“Vừa cứng vừa nóng đến thế này, chắc anh có khó chịu lắm nhỉ…”
Khuôn mặt cô xinh đẹp đến chói mắt.
“Vậy anh cầu xin cho anh được làm em đi.”
Mạch Mang Mang cũng chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi. Cố Trăn liền bật cười, ấy vậy mà anh thật sự thì thầm cầu xin bên tai Mang Mang.
“Xin em.”
Anh hôn lên vành tai cô.
“Để cho anh đâm vào trong.”
“Muốn Mang Mang. Chỉ cần mới nghĩ đến đây thôi là anh đã muốn cắm em đến bắn ra rồi.”
Giọng Cố Trăn trầm thấp khàn khàn, nhưng chỉ với vài từ ngắn ngủn đó đã khiến cả người Mang Mang tê dại, mơ mơ màng màng gật đầu với anh. Ngay lập tức, anh nâng hông lên, đối diện với mông cô rồi ưỡn eo đâm thẳng vào tiểu huyệt trống rỗng ướt át dầm dề kia.