Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử
Chương 66
Trên sân thượng.
Lận Nam Huyện đứng khoanh tay, hỏi thẳng: “Anh bị sao vậy? Tại sao phải gán ghép em với Cố Trăn.”
Lận Đông Ngang lãnh đạm nói: ” Không phải em thích anh ta sao?”
Còn nữa, tuy rằng Lận Nam Huyên không có nhiều kinh nghiệm trong cái vòng chính trị này như Cố Trăn, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc hai người đứng chung một chỗ đều rất xứng đôi. Con người đều giả dối như nhau, gặp chuyện gì cũng là cái dáng vẻ trấn tĩnh vạn đời bất biến.
Lận Đông Ngang đối với một cô gái có tính cách giả dối như Lận Nam Huyên thì cũng không muốn bàn luận gì nhiều, chỉ là cô từ nhỏ đều rất được yêu quý, lớn lên trong sự yêu thương, cưng chiều của mọi người. Chỉ có anh ta biết rõ cô ngoài nóng trong lạnh, chưa bao giờ quá để tâm đến bất cứ việc gì.
Ấn tượng đầu tiên của Lận Đông Ngang về Cố Trăn là khi Lận Nam Huyên học đại học, lúc đó nhìn cô vô cùng nghiêm túc hỏi anh cách theo đuổi người khác.
Anh trai cô nhảy dựng lên cảnh cáo: “Em muốn theo đuổi ai?”
Lận Đông Ngang thì thản nhiên trả lời: “Anh không phải theo đuổi ai bao giờ.”
“Đây chỉ là quá khứ thôi được không?” Lận Nam Huyên hít sâu, “Em không tin anh không biết, anh đơn giản chỉ muốn ly gián mối quan hệ giữa Cố Trăn và Mạch Mang Mang thôi.”
“Đúng thế thì sao?” Lận Đông Ngang thẳng thắn thừa nhận. “Cô ấy phải quên đi những kẻ không đáng để nhớ đến chứ.”
“Anh mới là người không nên, anh và cô ấy căn bản là không hợp.”. Lận Nam Huyên nói trúng tim đen của anh: “Gia đình anh liệu có chấp nhận cô ấy không? Cô ấy có thể chịu đựng được những khuôn mẫu khắc nghiệt và môi trường phức tạp của nhà anh không?”
“Nếu anh có thể cưới cô ấy, tất nhiên có thể bảo vệ cho cô ấy.” Lận Đông Ngang cau mày: “Huống chi chưa chắc bọn anh có thể đi đến bước đó.”
“Chỉ là giả định mà thôi, không cần phải…” Lận Nam Huyên cắt ngang: “Tính tình anh độc đoán như vậy, đừng đi gây họa cho người khác.”
Lận Nam Huyên vẫn còn rất nhiều nghi ngờ chưa được xóa bỏ. Nếu hai người này có một ngày mà ở bên nhau, mối quan tâm của Lận Đông Ngang sẽ dần phai nhạt rồi đi đến hồi kết. Còn nếu không, đến khi anh ta phát hiện bất luận Cố Trăn với Mạch Mang Mang dù hợp hay tan, vẫn không ai có thế chen vào được, với tính cách cách của anh ta, cô không dám chắc rằng anh ta sẽ không làm ra mấy chuyện trái với luân thường đạo lý.
Lận Đông Ngang cười mỉa mai: “Em cho rằng Cố Trăn không độc đoán, không bá đạo, cường thế sao? Chỉ sợ so với anh chỉ có hơn chứ không kém.
“Anh ấy cường thế là chuyện bình thường, không mạnh mẽ thì sao có thể ngồi vững ở vị trí hiện tại.”
Thật đúng là tiêu chuẩn kép. Lận Đông Ngang liếc cô một cái: “Vậy em quan tâm đến người thương cũ làm gì, em vĩ đại như vậy?”
“Anh ấy là bạn của em, nhưng mà chuyện này cũng không có gì liên quan đến anh ấy.”
“Ồ, đây là yêu nhau yêu cả đường đi lối về đó hả?” Lận Đông Ngang trêu chọc: “Sao em lúc nào cũng rơi vào lưới tình của con trai Điệt Thành thế.”
Lận Nam Huyên không nói tiếp: “Tóm lại, em không quản nổi tình cảm của bọn họ, nhưng em vẫn có thể thay cậu mợ quản lý anh.”
“Đừng có đùa.” Lận Đông Ngang khịt mũi coi thường; ” Cậu mợ của em cũng không quản được anh đâu.”
Lận Nam Huyên nói đến chuyện chính: “Đúng rồi…”
Lận Đông Ngang giương mắt, cửa sổ sát đất ở trước không thấy bóng người, anh nhanh chóng rời khỏi Lận Nam Huyên. “Đừng làm phiền anh.”
“Em cũng biết khó chịu khi người khác không nghe em nói đấy.” Lận Nam Huyên thấy không giữ được anh, nhướng mày nâng rượu vang đọ tạt lên bộ âu phục giá trị trên trời của anh. “Nếu không vội, anh đi thay quần áo trước đi.”
Lận Đông Ngang nghiến răng: “Lận Nam Huyên.”
#
Cố Trăn đi sau Mạch Mang Mang một bước cũng tiến vào thang máy, cô trừng mắt: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Thang máy này đâu phải của nhà em.”
Mạch Mang Mang cứng người im lặng. Cao Vũ chỉ hỏi qua Cố Trăn có cần tài xế hay không, tức thời đứng gần cửa thang máy, trong đầu bật chế độ không hóng hớt.
Thang máy tới tầng hầm bốn, Mạch Mang Mang bước nhanh chân ra ngoài, giống như chỉ chậm một giây thôi sẽ gặp nguy hiểm, giọng điệu Cố Trăn có chút bất đắc dĩ: “Mang Mang”
Mạch Mang Mang dừng lại: “Ạm phản đối mối quan hệ của tôi và Lận Đông Ngang, có phải là vì không muốn mối quan hệ giữa bốn người trở nên xấu hổ hay không?”
“Không có bốn người nào cả.” Cố Trăn cau mày, “Em đừng có suy luận linh tinh.”
“Nếu không thì còn lý do gì nữa? Anh có biết tôi chán ghét anh ở điểm gì không? Chính là anh không để ý nhưng lại làm bộ làm tịch, luôn tỏ ra mình quan tâm”. Mạch Mang Mang đề cập đến chuyện khác, “Giống như khi chúng ta hợp tác vậy, anh chắc chắn cũng có biết một số chuyện nội bộ, nhưng anh lại không để trong lòng, càng không muốn nói cho tôi”.
Cố Trăn nhìn cô: “Em vẫn không tin anh, đúng không?”
“Anh có quá nhiều thứ mà tôi không hiểu.” Mạch Mang Mang buột miệng nói ra, “Anh nói Lận Đông ngang không phải người tốt, anh cũng không phải, con trai của Chủ tịch tỉnh Cố vẫn có thể tham gia chính trị đấy sao?”
Mạch Mang Mang tự biết mình lỡ lời, sắc mặt Cố Trăn hơi sượng lại, cũng không cùng cô so đo nhiều, cúi đầu nhẹ: “Em nhất định phải dây dưa với anh ta sao? Thậm chí khi anh càng khuyên em, em lại càng muốn làm. Em như vậy là đang để cảm xúc tùy hứng chi phối, đến chính mình còn không bảo vệ được, em nghĩ em có thể làm được cái gì?”
“Anh quả nhiên xem tôi như vậy, anh mới là người không tin tôi.” Mạch Mang Mang cười đáp lại, “Quên đi, dù sao anh cũng không cần tôi, tôi về sau cũng không cần anh.”
Mạch Mang Mang đi về phía xe cô, kéo cửa xe, Lận Đông Ngang gọi điện hỏi cô đang ở đâu, cô trả lời: “Anh muốn qua đây sao, tôi ở tầng hầm bốn.”
Con số trên màn hình chuyển thành 00:00, Mạch Mang Mang giật mình, hôm nay là sinh nhật của anh.
Cô chợt hối hận khi nhắc tới Chủ tịch tỉnh Cố, gia đình Cố Trăn tan vỡ vì cha anh bị hành quyết. Dù chân tướng sự việc có như nào thì đó cũng là nỗi đau của anh. Anh chưa từng đụng đến nỗi đau của cô, người nhà cô hay sự riêng tư của cô để làm tổn thương cô, phải không?
Mạch Mang Mang đứng do dự trong giây lát ổn định lại tinh thần, sau tai đột nhiên nóng lên, Cố Trăn đi đến đóng sầm cửa xe, lấy di động của cô cúp máy.
Phần eo sau váy của Mạch Mang Mang được khoét rỗng, để lộ một đường cong tinh xảo, bàn tay Cố Trăn đặt lên phần xương cụt, ôm lấy eo cô, buộc cô xoay người.
Kim loại xe sau lưng lạnh lẽo mà nhiệt độ cơ thể người trước mặt nóng bỏng. Cố Trăn cúi đầu, ngậm lấy môi cô.
Lận Nam Huyện đứng khoanh tay, hỏi thẳng: “Anh bị sao vậy? Tại sao phải gán ghép em với Cố Trăn.”
Lận Đông Ngang lãnh đạm nói: ” Không phải em thích anh ta sao?”
Còn nữa, tuy rằng Lận Nam Huyên không có nhiều kinh nghiệm trong cái vòng chính trị này như Cố Trăn, nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến việc hai người đứng chung một chỗ đều rất xứng đôi. Con người đều giả dối như nhau, gặp chuyện gì cũng là cái dáng vẻ trấn tĩnh vạn đời bất biến.
Lận Đông Ngang đối với một cô gái có tính cách giả dối như Lận Nam Huyên thì cũng không muốn bàn luận gì nhiều, chỉ là cô từ nhỏ đều rất được yêu quý, lớn lên trong sự yêu thương, cưng chiều của mọi người. Chỉ có anh ta biết rõ cô ngoài nóng trong lạnh, chưa bao giờ quá để tâm đến bất cứ việc gì.
Ấn tượng đầu tiên của Lận Đông Ngang về Cố Trăn là khi Lận Nam Huyên học đại học, lúc đó nhìn cô vô cùng nghiêm túc hỏi anh cách theo đuổi người khác.
Anh trai cô nhảy dựng lên cảnh cáo: “Em muốn theo đuổi ai?”
Lận Đông Ngang thì thản nhiên trả lời: “Anh không phải theo đuổi ai bao giờ.”
“Đây chỉ là quá khứ thôi được không?” Lận Nam Huyên hít sâu, “Em không tin anh không biết, anh đơn giản chỉ muốn ly gián mối quan hệ giữa Cố Trăn và Mạch Mang Mang thôi.”
“Đúng thế thì sao?” Lận Đông Ngang thẳng thắn thừa nhận. “Cô ấy phải quên đi những kẻ không đáng để nhớ đến chứ.”
“Anh mới là người không nên, anh và cô ấy căn bản là không hợp.”. Lận Nam Huyên nói trúng tim đen của anh: “Gia đình anh liệu có chấp nhận cô ấy không? Cô ấy có thể chịu đựng được những khuôn mẫu khắc nghiệt và môi trường phức tạp của nhà anh không?”
“Nếu anh có thể cưới cô ấy, tất nhiên có thể bảo vệ cho cô ấy.” Lận Đông Ngang cau mày: “Huống chi chưa chắc bọn anh có thể đi đến bước đó.”
“Chỉ là giả định mà thôi, không cần phải…” Lận Nam Huyên cắt ngang: “Tính tình anh độc đoán như vậy, đừng đi gây họa cho người khác.”
Lận Nam Huyên vẫn còn rất nhiều nghi ngờ chưa được xóa bỏ. Nếu hai người này có một ngày mà ở bên nhau, mối quan tâm của Lận Đông Ngang sẽ dần phai nhạt rồi đi đến hồi kết. Còn nếu không, đến khi anh ta phát hiện bất luận Cố Trăn với Mạch Mang Mang dù hợp hay tan, vẫn không ai có thế chen vào được, với tính cách cách của anh ta, cô không dám chắc rằng anh ta sẽ không làm ra mấy chuyện trái với luân thường đạo lý.
Lận Đông Ngang cười mỉa mai: “Em cho rằng Cố Trăn không độc đoán, không bá đạo, cường thế sao? Chỉ sợ so với anh chỉ có hơn chứ không kém.
“Anh ấy cường thế là chuyện bình thường, không mạnh mẽ thì sao có thể ngồi vững ở vị trí hiện tại.”
Thật đúng là tiêu chuẩn kép. Lận Đông Ngang liếc cô một cái: “Vậy em quan tâm đến người thương cũ làm gì, em vĩ đại như vậy?”
“Anh ấy là bạn của em, nhưng mà chuyện này cũng không có gì liên quan đến anh ấy.”
“Ồ, đây là yêu nhau yêu cả đường đi lối về đó hả?” Lận Đông Ngang trêu chọc: “Sao em lúc nào cũng rơi vào lưới tình của con trai Điệt Thành thế.”
Lận Nam Huyên không nói tiếp: “Tóm lại, em không quản nổi tình cảm của bọn họ, nhưng em vẫn có thể thay cậu mợ quản lý anh.”
“Đừng có đùa.” Lận Đông Ngang khịt mũi coi thường; ” Cậu mợ của em cũng không quản được anh đâu.”
Lận Nam Huyên nói đến chuyện chính: “Đúng rồi…”
Lận Đông Ngang giương mắt, cửa sổ sát đất ở trước không thấy bóng người, anh nhanh chóng rời khỏi Lận Nam Huyên. “Đừng làm phiền anh.”
“Em cũng biết khó chịu khi người khác không nghe em nói đấy.” Lận Nam Huyên thấy không giữ được anh, nhướng mày nâng rượu vang đọ tạt lên bộ âu phục giá trị trên trời của anh. “Nếu không vội, anh đi thay quần áo trước đi.”
Lận Đông Ngang nghiến răng: “Lận Nam Huyên.”
#
Cố Trăn đi sau Mạch Mang Mang một bước cũng tiến vào thang máy, cô trừng mắt: “Anh đi theo tôi làm gì?”
“Thang máy này đâu phải của nhà em.”
Mạch Mang Mang cứng người im lặng. Cao Vũ chỉ hỏi qua Cố Trăn có cần tài xế hay không, tức thời đứng gần cửa thang máy, trong đầu bật chế độ không hóng hớt.
Thang máy tới tầng hầm bốn, Mạch Mang Mang bước nhanh chân ra ngoài, giống như chỉ chậm một giây thôi sẽ gặp nguy hiểm, giọng điệu Cố Trăn có chút bất đắc dĩ: “Mang Mang”
Mạch Mang Mang dừng lại: “Ạm phản đối mối quan hệ của tôi và Lận Đông Ngang, có phải là vì không muốn mối quan hệ giữa bốn người trở nên xấu hổ hay không?”
“Không có bốn người nào cả.” Cố Trăn cau mày, “Em đừng có suy luận linh tinh.”
“Nếu không thì còn lý do gì nữa? Anh có biết tôi chán ghét anh ở điểm gì không? Chính là anh không để ý nhưng lại làm bộ làm tịch, luôn tỏ ra mình quan tâm”. Mạch Mang Mang đề cập đến chuyện khác, “Giống như khi chúng ta hợp tác vậy, anh chắc chắn cũng có biết một số chuyện nội bộ, nhưng anh lại không để trong lòng, càng không muốn nói cho tôi”.
Cố Trăn nhìn cô: “Em vẫn không tin anh, đúng không?”
“Anh có quá nhiều thứ mà tôi không hiểu.” Mạch Mang Mang buột miệng nói ra, “Anh nói Lận Đông ngang không phải người tốt, anh cũng không phải, con trai của Chủ tịch tỉnh Cố vẫn có thể tham gia chính trị đấy sao?”
Mạch Mang Mang tự biết mình lỡ lời, sắc mặt Cố Trăn hơi sượng lại, cũng không cùng cô so đo nhiều, cúi đầu nhẹ: “Em nhất định phải dây dưa với anh ta sao? Thậm chí khi anh càng khuyên em, em lại càng muốn làm. Em như vậy là đang để cảm xúc tùy hứng chi phối, đến chính mình còn không bảo vệ được, em nghĩ em có thể làm được cái gì?”
“Anh quả nhiên xem tôi như vậy, anh mới là người không tin tôi.” Mạch Mang Mang cười đáp lại, “Quên đi, dù sao anh cũng không cần tôi, tôi về sau cũng không cần anh.”
Mạch Mang Mang đi về phía xe cô, kéo cửa xe, Lận Đông Ngang gọi điện hỏi cô đang ở đâu, cô trả lời: “Anh muốn qua đây sao, tôi ở tầng hầm bốn.”
Con số trên màn hình chuyển thành 00:00, Mạch Mang Mang giật mình, hôm nay là sinh nhật của anh.
Cô chợt hối hận khi nhắc tới Chủ tịch tỉnh Cố, gia đình Cố Trăn tan vỡ vì cha anh bị hành quyết. Dù chân tướng sự việc có như nào thì đó cũng là nỗi đau của anh. Anh chưa từng đụng đến nỗi đau của cô, người nhà cô hay sự riêng tư của cô để làm tổn thương cô, phải không?
Mạch Mang Mang đứng do dự trong giây lát ổn định lại tinh thần, sau tai đột nhiên nóng lên, Cố Trăn đi đến đóng sầm cửa xe, lấy di động của cô cúp máy.
Phần eo sau váy của Mạch Mang Mang được khoét rỗng, để lộ một đường cong tinh xảo, bàn tay Cố Trăn đặt lên phần xương cụt, ôm lấy eo cô, buộc cô xoay người.
Kim loại xe sau lưng lạnh lẽo mà nhiệt độ cơ thể người trước mặt nóng bỏng. Cố Trăn cúi đầu, ngậm lấy môi cô.