Tam Niên Hữu Dư - Noãn Khả Khả
Chương 9
Việc ông nhận dạy đệ tử là chuyện tốt, ta bèn tập hợp những người mua về để ông dạy dỗ.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng muốn học nghề.
Dù truyền nghề cho ai, chi bằng chính mình học được thì tốt hơn.
Nhưng dạy ta được mấy ngày, ông phát hiện ta chẳng có chút năng khiếu nào với nghề dệt vải.
"Thôi, ngươi đừng học nữa, chỉ tổ phí thời gian."
Thôi được rồi, có lẽ đôi tay này của ta chỉ hợp với việc bấm bàn tính thôi.
Nhờ có tay nghề của Tề gia gia, xưởng dệt của ta cũng dần khởi sắc, việc buôn bán ngày một phát đạt.
Có thêm sự giúp đỡ của Trần thúc thúc, ta mở rộng cửa tiệm lên phủ thành.
Trong khoảng thời gian này, Lục Tông vẫn dắt người đến gây chuyện, nhưng Trần thúc thúc liền dẫn người tới, bắt hết bọn họ đi và đánh cho một trận đòn roi ra trò.
Từ đó, ta cũng coi như đã có người của quan phủ bảo hộ.
Để đáp lại ân tình, ta sắp xếp ổn thỏa cho gia đình Tề gia gia.
Con trai và con dâu của ông không giỏi nghề dệt, ta bèn mua ruộng đất cho họ, còn cho họ học nghề làm các món ăn vặt để kiếm kế sinh nhai.
Tề gia gia cả đời mong ước có được ngôi nhà và ruộng vườn của riêng mình, nay thấy con cháu cuối cùng cũng thực hiện được điều đó, ông xúc động đến rơi nước mắt.
"Tốt, tốt lắm."
Ông không muốn nhận thân phận tự do, cứ khăng khăng ở lại trong xưởng dệt.
Nguyện vọng đã được thực hiện, ông chỉ mong có thể sống thêm vài năm nữa để giúp ta kiếm thêm bạc.
Chỉ có điều, việc tìm người học nghề thực sự quá khó. Tuy ông dạy dỗ rất tận tâm, nhưng không có nhiều người học được hết kỹ nghệ của ông, điều đó khiến ông lo lắng đến phát bệnh.
Ta cũng nóng lòng, muốn tìm thêm người.
Đúng lúc ấy, muội muội ta bước vào xưởng dệt, bắt đầu học dệt từ Tề gia gia.
Muội muội ta tuy thân thể yếu ớt, tuổi lại còn nhỏ, nhưng trong việc này quả thật là một thiên tài.
"Nhìn nàng mà xem, chia sợi dệt vải còn thành thạo hơn cả ngươi, thật không thể tin được."
Tề gia gia lại bắt đầu chê bai bàn tay vụng về của ta, trong khi không ngớt lời khen ngợi Vân Tịch.
Ta chẳng hề phiền lòng, ngược lại còn cảm thấy tự hào.
"Đương nhiên rồi, đó là muội muội ta mà."
Nếu Vân Tịch học được tay nghề của Tề gia gia, sau này cũng sẽ có một nghề tự lập, ta thật sự mừng cho muội ấy.
Bạc tiền hay ruộng đất đều có thể bị người khác cướp mất, nhưng tay nghề đã học được thì chẳng ai có thể lấy đi.
Chỉ có điều, tuổi tác của Tề gia gia thật sự đã cao, e rằng ông không thể dạy dỗ được bao lâu nữa, chưa chắc đã chờ được đến khi Vân Tịch thành tài.
Ông rất lo lắng, sợ rằng tay nghề của mình sẽ không được truyền lại.
Vì vậy, ông nắm lấy tay ta, bảo ta ghi chép lại những điều ông truyền dạy.
"Tay ngươi có hơi vụng về, nhưng trí nhớ tốt, vẽ cũng rất đẹp. Ta sẽ nói cho ngươi các kỹ nghệ, ngươi ghi lại rồi vẽ ra, đợi đến khi Vân Tịch trưởng thành, con bé có thể tự học theo."
Ta muốn an ủi ông vài lời, muốn nói rằng ông sẽ sống thọ, nhưng ông chỉ xua tay, bảo ta đừng lãng phí thời gian.
Tài vẽ của ta là do khi còn nhỏ học nhận biết thảo dược mà rèn luyện nên, do trí nhớ chậm nên ta thường vẽ ra để dễ ghi nhớ hơn, không ngờ bây giờ có thể dùng vào việc ghi chép kỹ thuật dệt vải.
Tề gia gia vừa giảng giải vừa thị phạm, ta ghi chép lại toàn bộ kỹ nghệ của ông.
Ta chỉnh sửa lại thành sách và nhờ ông đề tên lên.
"Tề gia gia, ta sẽ làm hai bản, một bản giữ lại cho gia đình ta, một bản dành cho gia đình ông, để sau này nếu con cháu ông muốn theo nghề, cũng có di sản mà tiếp nối."
Đây là tâm huyết cả đời của ông, không thể để gia đình ta độc chiếm.
Tề gia gia cầm quyển sách, đôi tay run rẩy vỗ nhẹ lên vai ta.
"Đứa trẻ ngoan."
Tay nghề này của ông, thực ra vẫn luôn mong muốn truyền lại cho con cháu mình, nhưng tiếc thay chúng lại không giỏi, đành phải truyền cho người ngoài.
Ông từng nghĩ đến việc ghi chép lại tay nghề thành sách, nhưng do không biết viết, cũng không biết vẽ, nên mãi chẳng thể hoàn thành tâm nguyện.
Nay ông không ngờ, không cần ông nhắc tới, ta đã giúp ông thực hiện được điều đó.
Thực ra ta chỉ là dùng chân thành đối đãi với người chân thành, cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.
Tề gia gia sau khi đến đã thực sự tận tâm tận lực, không chỉ dạy dỗ các đệ tử mình nhận, mà còn truyền kinh nghiệm cho những người thợ khác.
Nhờ đó mà chất lượng vải vóc của xưởng dệt ngày càng tốt, công lao lớn nhất đều thuộc về ông.
Việc ta đáp lại ân tình cũng là điều hiển nhiên.
Nghĩ đi nghĩ lại, ta cũng muốn học nghề.
Dù truyền nghề cho ai, chi bằng chính mình học được thì tốt hơn.
Nhưng dạy ta được mấy ngày, ông phát hiện ta chẳng có chút năng khiếu nào với nghề dệt vải.
"Thôi, ngươi đừng học nữa, chỉ tổ phí thời gian."
Thôi được rồi, có lẽ đôi tay này của ta chỉ hợp với việc bấm bàn tính thôi.
Nhờ có tay nghề của Tề gia gia, xưởng dệt của ta cũng dần khởi sắc, việc buôn bán ngày một phát đạt.
Có thêm sự giúp đỡ của Trần thúc thúc, ta mở rộng cửa tiệm lên phủ thành.
Trong khoảng thời gian này, Lục Tông vẫn dắt người đến gây chuyện, nhưng Trần thúc thúc liền dẫn người tới, bắt hết bọn họ đi và đánh cho một trận đòn roi ra trò.
Từ đó, ta cũng coi như đã có người của quan phủ bảo hộ.
Để đáp lại ân tình, ta sắp xếp ổn thỏa cho gia đình Tề gia gia.
Con trai và con dâu của ông không giỏi nghề dệt, ta bèn mua ruộng đất cho họ, còn cho họ học nghề làm các món ăn vặt để kiếm kế sinh nhai.
Tề gia gia cả đời mong ước có được ngôi nhà và ruộng vườn của riêng mình, nay thấy con cháu cuối cùng cũng thực hiện được điều đó, ông xúc động đến rơi nước mắt.
"Tốt, tốt lắm."
Ông không muốn nhận thân phận tự do, cứ khăng khăng ở lại trong xưởng dệt.
Nguyện vọng đã được thực hiện, ông chỉ mong có thể sống thêm vài năm nữa để giúp ta kiếm thêm bạc.
Chỉ có điều, việc tìm người học nghề thực sự quá khó. Tuy ông dạy dỗ rất tận tâm, nhưng không có nhiều người học được hết kỹ nghệ của ông, điều đó khiến ông lo lắng đến phát bệnh.
Ta cũng nóng lòng, muốn tìm thêm người.
Đúng lúc ấy, muội muội ta bước vào xưởng dệt, bắt đầu học dệt từ Tề gia gia.
Muội muội ta tuy thân thể yếu ớt, tuổi lại còn nhỏ, nhưng trong việc này quả thật là một thiên tài.
"Nhìn nàng mà xem, chia sợi dệt vải còn thành thạo hơn cả ngươi, thật không thể tin được."
Tề gia gia lại bắt đầu chê bai bàn tay vụng về của ta, trong khi không ngớt lời khen ngợi Vân Tịch.
Ta chẳng hề phiền lòng, ngược lại còn cảm thấy tự hào.
"Đương nhiên rồi, đó là muội muội ta mà."
Nếu Vân Tịch học được tay nghề của Tề gia gia, sau này cũng sẽ có một nghề tự lập, ta thật sự mừng cho muội ấy.
Bạc tiền hay ruộng đất đều có thể bị người khác cướp mất, nhưng tay nghề đã học được thì chẳng ai có thể lấy đi.
Chỉ có điều, tuổi tác của Tề gia gia thật sự đã cao, e rằng ông không thể dạy dỗ được bao lâu nữa, chưa chắc đã chờ được đến khi Vân Tịch thành tài.
Ông rất lo lắng, sợ rằng tay nghề của mình sẽ không được truyền lại.
Vì vậy, ông nắm lấy tay ta, bảo ta ghi chép lại những điều ông truyền dạy.
"Tay ngươi có hơi vụng về, nhưng trí nhớ tốt, vẽ cũng rất đẹp. Ta sẽ nói cho ngươi các kỹ nghệ, ngươi ghi lại rồi vẽ ra, đợi đến khi Vân Tịch trưởng thành, con bé có thể tự học theo."
Ta muốn an ủi ông vài lời, muốn nói rằng ông sẽ sống thọ, nhưng ông chỉ xua tay, bảo ta đừng lãng phí thời gian.
Tài vẽ của ta là do khi còn nhỏ học nhận biết thảo dược mà rèn luyện nên, do trí nhớ chậm nên ta thường vẽ ra để dễ ghi nhớ hơn, không ngờ bây giờ có thể dùng vào việc ghi chép kỹ thuật dệt vải.
Tề gia gia vừa giảng giải vừa thị phạm, ta ghi chép lại toàn bộ kỹ nghệ của ông.
Ta chỉnh sửa lại thành sách và nhờ ông đề tên lên.
"Tề gia gia, ta sẽ làm hai bản, một bản giữ lại cho gia đình ta, một bản dành cho gia đình ông, để sau này nếu con cháu ông muốn theo nghề, cũng có di sản mà tiếp nối."
Đây là tâm huyết cả đời của ông, không thể để gia đình ta độc chiếm.
Tề gia gia cầm quyển sách, đôi tay run rẩy vỗ nhẹ lên vai ta.
"Đứa trẻ ngoan."
Tay nghề này của ông, thực ra vẫn luôn mong muốn truyền lại cho con cháu mình, nhưng tiếc thay chúng lại không giỏi, đành phải truyền cho người ngoài.
Ông từng nghĩ đến việc ghi chép lại tay nghề thành sách, nhưng do không biết viết, cũng không biết vẽ, nên mãi chẳng thể hoàn thành tâm nguyện.
Nay ông không ngờ, không cần ông nhắc tới, ta đã giúp ông thực hiện được điều đó.
Thực ra ta chỉ là dùng chân thành đối đãi với người chân thành, cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.
Tề gia gia sau khi đến đã thực sự tận tâm tận lực, không chỉ dạy dỗ các đệ tử mình nhận, mà còn truyền kinh nghiệm cho những người thợ khác.
Nhờ đó mà chất lượng vải vóc của xưởng dệt ngày càng tốt, công lao lớn nhất đều thuộc về ông.
Việc ta đáp lại ân tình cũng là điều hiển nhiên.