Tam Niên Hữu Dư - Noãn Khả Khả
Chương 7
Ta ngẩn ngơ nhìn thúc ấy.
Thúc ấy vỗ nhẹ vai ta, giọng nghẹn lại, "Từ sau khi chuyện xảy ra… tiểu thư chưa rơi lấy một giọt nước mắt. Ta từng mất huynh đệ, người thân, nên ta biết nỗi đau này khó chịu ra sao. Khóc ra sẽ dễ chịu hơn là gượng nén."
Mắt ta đỏ lên, ta đưa tay bịt miệng, cố ngăn những tiếng gào thét muốn bật ra, nhưng rốt cuộc vẫn không rơi nổi một giọt nước mắt nào.
"Thúc thúc, ta không thể khóc, ta còn nhiều việc phải làm."
Hung thủ chưa tìm ra, thù của phụ mẫu chưa trả, muội muội còn quá nhỏ, Lục lão thái cùng bọn họ vẫn đang nhòm ngó.
Nội ưu ngoại hoạn*, chưa phải lúc để khóc.
(*)có nghĩa là một người đang gặp khó khăn cả từ trong lẫn ngoài, phải đối mặt với áp lực và nguy hiểm từ mọi phía, cả bên trong gia đình lẫn bên ngoài xã hội.
Ta tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, biết có nhiều kẻ đang dòm ngó, ta không thể ngã xuống lúc này.
Ngay khi ta bắt đầu quản lý việc buôn bán, đã có thương lái đến nhà đòi tiền hàng.
Đây đều là những người đã quen thuộc từ trước, theo quy củ thì mỗi ba tháng mới tính toán tiền hàng một lần.
Thế nhưng, lần trước mới chỉ vừa thanh toán chưa đầy một tháng, mà giờ họ đã lại đến.
Họ sợ rằng phụ mẫu ta xảy ra chuyện, ta không đủ khả năng duy trì việc kinh doanh, sau này không còn bạc để trả cho họ.
Thương nhân coi trọng lợi nhuận, đây cũng là lẽ thường tình.
Lúc này, chẳng có lời giải thích hay cam đoan nào đáng giá bằng việc giao bạc đúng hẹn và chứng minh rằng việc kinh doanh của nhà họ Lục ta vẫn ổn định.
Ta gom hết bạc có trong nhà, rồi bán cả số của hồi môn mà phụ mẫu để dành cho ta mới đủ tiền trả nợ.
Thấy ta thật sự mang bạc ra, bọn họ lại có chút ngượng ngùng.
"Cẩm nhi, chỉ cần con trả tiền đúng hạn, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác. Con yên tâm, giá cả vẫn giữ nguyên như khi phụ mẫu con còn sống."
"Phải đó, Cẩm nhi, khi phụ mẫu con còn sống, họ luôn khen con giỏi giang. Việc kinh doanh này vốn dĩ đã định sẽ giao lại cho con, giờ chẳng qua là sớm hơn một chút mà thôi."
Ta xoay xở đối đáp với bọn họ, cũng tạm trấn an được mọi người.
Đợi đến khi họ rời đi hết, ta mới không kìm được mà mắt đỏ hoe.
Trước đây ta luôn nghĩ mình có tài, đủ bản lĩnh để đứng ra gánh vác gia đình. Thế nhưng khi phụ mẫu qua đời, ta mới nhận ra, hóa ra họ đã che chở cho ta khỏi biết bao nhiêu sóng gió.
Trên đời này, người ta chỉ thích thêm hoa trên gấm, chứ mấy ai chịu đưa than trong ngày tuyết rơi.
Việc kinh doanh đã tạm ổn định, nhưng ta hiểu rõ không thể cứ thế mà duy trì mãi. Tiệm nhà ta vốn dĩ không thể chống chọi với bão táp, nhất định phải có ưu thế riêng, không thể cứ dựa vào thương lái bán vải.
Ta muốn mua vài người thợ dệt về để mở một xưởng dệt riêng.
Nhưng tìm người không dễ, bởi những thợ dệt lành nghề đều bị các thương nhân lớn khống chế.
Việc thuê mướn cũng là một cách, nhưng lại thiếu sự tin cậy. Hiện tại ta đang đi trên băng mỏng, không dám mạo hiểm.
Ta tìm kiếm suốt một tháng mà vẫn chưa tìm được người, cuối cùng định bụng thuê tạm người về làm.
Ngay lúc ấy, Tam Thất thúc thúc nói rằng thúc ấy đã tìm được người.
"Ta có huynh đệ báo tin, nói rằng có một nhà quan lớn trong phủ thành vừa bị tịch biên gia sản, tài sản bị sung công. Họ có một xưởng dệt, bên trong toàn là thợ dệt đã làm việc nhiều năm."
Nghe vậy, lòng ta không khỏi dậy lên hy vọng, nhưng lại lập tức trấn tĩnh, "Chuyện tốt như vậy, liệu có tới lượt chúng ta không?"
Tam Thất thúc thúc đáp, "Mấy việc này đều do người bên dưới lo liệu, ta đã dặn họ giữ lại vài người. Hiện giờ tiểu thư cũng chưa cần nhiều người đến thế, phải không?"
Hiện tại, sức lực của ta chỉ có thể mua được vài người, xưởng dệt cũng không thể quá lớn. Chỉ cần có năm, sáu thợ giỏi, thêm vài học trò là đã đủ tốt rồi.
"Được, đa tạ thúc thúc, chúng ta mau đi thôi."
Ta mang theo bạc, cùng Tam Thất thúc thúc đi mua người, còn chuẩn bị thêm bạc để nhờ thúc ấy đi lo liệu.
Huynh đệ của Tam Thất thúc thúc đã giúp đỡ, ta cũng không thể để thúc ấy mang nợ ân tình, những khoản cần chi trả vẫn phải trả.
Tam Thất thúc thúc chỉ nhận chút ít bạc, "Tiểu thư yên tâm, chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, không cần nhiều bạc đâu. Sau này khi tiểu thư làm ăn phát đạt, trả lại ân tình cho huynh đệ ta là được."
Ta hiểu rằng, thúc ấy vẫn nợ ân tình, hoặc có lẽ người huynh đệ kia của thúc ấy thật sự là người đã cùng thúc ấy vào sinh ra tử.
Khi chúng ta đến nhận người, ta gặp huynh đệ của Tam Thất thúc thúc. Người này mặc y phục của quan sai, dáng vẻ hung ác, nhưng vừa thấy Tam Thất thúc thúc, liền cười tươi hết cả răng.
"Tiểu tử ngươi, nếu không có việc nhờ vả, chắc còn lâu mới chịu ló mặt ra gặp ta. Tìm ngươi thật khó!"
Thúc ấy vỗ nhẹ vai ta, giọng nghẹn lại, "Từ sau khi chuyện xảy ra… tiểu thư chưa rơi lấy một giọt nước mắt. Ta từng mất huynh đệ, người thân, nên ta biết nỗi đau này khó chịu ra sao. Khóc ra sẽ dễ chịu hơn là gượng nén."
Mắt ta đỏ lên, ta đưa tay bịt miệng, cố ngăn những tiếng gào thét muốn bật ra, nhưng rốt cuộc vẫn không rơi nổi một giọt nước mắt nào.
"Thúc thúc, ta không thể khóc, ta còn nhiều việc phải làm."
Hung thủ chưa tìm ra, thù của phụ mẫu chưa trả, muội muội còn quá nhỏ, Lục lão thái cùng bọn họ vẫn đang nhòm ngó.
Nội ưu ngoại hoạn*, chưa phải lúc để khóc.
(*)có nghĩa là một người đang gặp khó khăn cả từ trong lẫn ngoài, phải đối mặt với áp lực và nguy hiểm từ mọi phía, cả bên trong gia đình lẫn bên ngoài xã hội.
Ta tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình, biết có nhiều kẻ đang dòm ngó, ta không thể ngã xuống lúc này.
Ngay khi ta bắt đầu quản lý việc buôn bán, đã có thương lái đến nhà đòi tiền hàng.
Đây đều là những người đã quen thuộc từ trước, theo quy củ thì mỗi ba tháng mới tính toán tiền hàng một lần.
Thế nhưng, lần trước mới chỉ vừa thanh toán chưa đầy một tháng, mà giờ họ đã lại đến.
Họ sợ rằng phụ mẫu ta xảy ra chuyện, ta không đủ khả năng duy trì việc kinh doanh, sau này không còn bạc để trả cho họ.
Thương nhân coi trọng lợi nhuận, đây cũng là lẽ thường tình.
Lúc này, chẳng có lời giải thích hay cam đoan nào đáng giá bằng việc giao bạc đúng hẹn và chứng minh rằng việc kinh doanh của nhà họ Lục ta vẫn ổn định.
Ta gom hết bạc có trong nhà, rồi bán cả số của hồi môn mà phụ mẫu để dành cho ta mới đủ tiền trả nợ.
Thấy ta thật sự mang bạc ra, bọn họ lại có chút ngượng ngùng.
"Cẩm nhi, chỉ cần con trả tiền đúng hạn, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác. Con yên tâm, giá cả vẫn giữ nguyên như khi phụ mẫu con còn sống."
"Phải đó, Cẩm nhi, khi phụ mẫu con còn sống, họ luôn khen con giỏi giang. Việc kinh doanh này vốn dĩ đã định sẽ giao lại cho con, giờ chẳng qua là sớm hơn một chút mà thôi."
Ta xoay xở đối đáp với bọn họ, cũng tạm trấn an được mọi người.
Đợi đến khi họ rời đi hết, ta mới không kìm được mà mắt đỏ hoe.
Trước đây ta luôn nghĩ mình có tài, đủ bản lĩnh để đứng ra gánh vác gia đình. Thế nhưng khi phụ mẫu qua đời, ta mới nhận ra, hóa ra họ đã che chở cho ta khỏi biết bao nhiêu sóng gió.
Trên đời này, người ta chỉ thích thêm hoa trên gấm, chứ mấy ai chịu đưa than trong ngày tuyết rơi.
Việc kinh doanh đã tạm ổn định, nhưng ta hiểu rõ không thể cứ thế mà duy trì mãi. Tiệm nhà ta vốn dĩ không thể chống chọi với bão táp, nhất định phải có ưu thế riêng, không thể cứ dựa vào thương lái bán vải.
Ta muốn mua vài người thợ dệt về để mở một xưởng dệt riêng.
Nhưng tìm người không dễ, bởi những thợ dệt lành nghề đều bị các thương nhân lớn khống chế.
Việc thuê mướn cũng là một cách, nhưng lại thiếu sự tin cậy. Hiện tại ta đang đi trên băng mỏng, không dám mạo hiểm.
Ta tìm kiếm suốt một tháng mà vẫn chưa tìm được người, cuối cùng định bụng thuê tạm người về làm.
Ngay lúc ấy, Tam Thất thúc thúc nói rằng thúc ấy đã tìm được người.
"Ta có huynh đệ báo tin, nói rằng có một nhà quan lớn trong phủ thành vừa bị tịch biên gia sản, tài sản bị sung công. Họ có một xưởng dệt, bên trong toàn là thợ dệt đã làm việc nhiều năm."
Nghe vậy, lòng ta không khỏi dậy lên hy vọng, nhưng lại lập tức trấn tĩnh, "Chuyện tốt như vậy, liệu có tới lượt chúng ta không?"
Tam Thất thúc thúc đáp, "Mấy việc này đều do người bên dưới lo liệu, ta đã dặn họ giữ lại vài người. Hiện giờ tiểu thư cũng chưa cần nhiều người đến thế, phải không?"
Hiện tại, sức lực của ta chỉ có thể mua được vài người, xưởng dệt cũng không thể quá lớn. Chỉ cần có năm, sáu thợ giỏi, thêm vài học trò là đã đủ tốt rồi.
"Được, đa tạ thúc thúc, chúng ta mau đi thôi."
Ta mang theo bạc, cùng Tam Thất thúc thúc đi mua người, còn chuẩn bị thêm bạc để nhờ thúc ấy đi lo liệu.
Huynh đệ của Tam Thất thúc thúc đã giúp đỡ, ta cũng không thể để thúc ấy mang nợ ân tình, những khoản cần chi trả vẫn phải trả.
Tam Thất thúc thúc chỉ nhận chút ít bạc, "Tiểu thư yên tâm, chúng ta là huynh đệ vào sinh ra tử, không cần nhiều bạc đâu. Sau này khi tiểu thư làm ăn phát đạt, trả lại ân tình cho huynh đệ ta là được."
Ta hiểu rằng, thúc ấy vẫn nợ ân tình, hoặc có lẽ người huynh đệ kia của thúc ấy thật sự là người đã cùng thúc ấy vào sinh ra tử.
Khi chúng ta đến nhận người, ta gặp huynh đệ của Tam Thất thúc thúc. Người này mặc y phục của quan sai, dáng vẻ hung ác, nhưng vừa thấy Tam Thất thúc thúc, liền cười tươi hết cả răng.
"Tiểu tử ngươi, nếu không có việc nhờ vả, chắc còn lâu mới chịu ló mặt ra gặp ta. Tìm ngươi thật khó!"