Tâm Niệm Em Đã Lâu
Chương 68: Hoàn chính văn
Lúc Thời Sơn Hải gọi xe chạy tới Tân Tuyền Loan thì đã là 8 giờ 5 phút, ông lo lắng nếu mà gọi điện thoại cho Thời Lạc trước thì cô nhóc lại lấy cớ không gặp, cho nên liền trực tiếp bảo tài xế lái xe tới gần KTX khu tập huấn.
KTX không cho đỗ xe, xe chỉ có thể dừng ở bãi đỗ xe cách đó khoảng mấy trăm mét, cách khá xa, không thể nhìn thấy rõ tình huống ở KTX.
Tối nay Tân Tuyền Loan có mua nhỏ, tí tách tí tách, cộng thêm hàn khí thổi qua khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Thời Sơn Hải mở cửa sổ xe, thỉnh thoảng lại nhìn về phía ánh đèn đường nhàn nhạt ở phía xa, chỉ sợ bỏ lợi Thời Lạc tan học trở về KTX.
Đợi trong chốc lát, mắt thấy sắp tới 9 giờ, trước kia ông đã hỏi thăm, trung tập tập huấn này thời gian tan học là 9 giờ, trong lòng Thời Sơn Hải vừa gấp gáp vừa khẩn trương, ở trong xe cũng đứng ngồi không yên, liền mở cửa xe đi về phía KTX.
Tài xế Thời gia cầm ô đuổi theo che cho ông, Thời Sơn Hải tùy tiện cầm lấy, bảo ông lên xe trước đi.
Tài xế cũng là người làm lâu năm ở Thời gia, nhiệt độ bên ngoài xe thấp tới đáng sợ, ông ấy có chút lo lắng: “Thời đổng, hay là ngài cứ lên xe chờ đi? Bên ngoài này lạnh lắm, bị lạnh dẫn tới ốm thì cũng không tốt.”
Thời Sơn Hải không để bụng, xua xua tay, bất đắc dĩ cười cười: “Haizz, không sao, chú lên xe trước đi, lát nữa Lạc Lạc ra, tôi sợ sẽ không nhìn thấy con bé.”
Tài xế do do dự dự: “Hay là, mình gọi điện cho tiểu thư trước?”
Thời Sơn Hải vội từ chối: “Không cần không cần, gọi trước thì lần này chúng ta tới sẽ tốn công vô ích mất, con bé còn đang giận tôi mà, không muốn nhìn thấy người ba tồi tệ này. Chú mau lên xe ngồi đi, hai chúng ta đứng một nhóm ở đây thì dễ bại lộ lắm.”
Tài xế lưu luyến mỗi bước đi, vẫn là không biết nên làm thế nào, có rất nhiều lúc ông cảm thấy, cái tính tình tùy hứng ấu trĩ của tiểu thư nhà mình hình như là do di truyền từ ông ba này của cô, cha con đúng là như một khuôn đúc ra mà.
Thời Sơn Hải đứng ở trong màn mưa dày đặc đông lạnh chờ tới tận 11 giờ, hơn ba tiếng, ông chờ rất kiên nhẫn, không có một câu oán hận, có điều Thời Lạc vẫn không chịu xuất hiện, trong lòng ông khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Ông không biết là trước đây Thời Lạc cả ngày chỉ ngâm mình trong phòng tranh học vẽ, đó là vì để tê mỏi chính bản thân, không được nghĩ tới những chuyện thương tâm lúc trước ở Ninh Thủy Loan, nhưng hôm nay cô đã ở bên Đường Kỳ Thâm, cuối tuần sẽ không về trường.
Đêm nay Thời Lạc không đi học, từ sau khi cô với Đường Kỳ Thâm từ Dương Nhai trở về thì liền rúc ở trong chăn ngủ nướng cả một ngày.
Dậy sớm ngắm mặt trời mọc quá là mệt mỏi, lãng mạn chẳng được mấy chốc mà cô đã bắt đầu lười biếng, toàn bộ hành trình cơ hồ đều không rời khỏi lưng Đường Kỳ Thâm, trong miệng còn không ngừng nói: “Anh đã đồng ý với ba em, phải che chở em, chăm sóc em, phải thương thương em.”, ỷ lại vào đó liền chơi xấu làm nũng với anh, thế là bản thân không cần tốn chút sức lực nào.
Mà người ba được nhắc tới không ngừng trong miệng cô vẫn còn đang ở dưới KTX đau khổ chờ cô.
Sau đó vẫn là tài xế thật sự nhìn không nổi nữa, ở trong xe lặng lẽ gọi điện thoại cho Thời Lạc.
Lúc Đường Kỳ Thâm nghe điện thoại, Thời Lạc đã hơi hơi tỉnh giấc khỏi giấc ngủ từ lúc chạng vạng, giờ phút này đang lười biếng ôm chăn lăn lộn, hai mắt còn không chịu mở.
Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó mới đáp: “Được, cháu biết rồi, cháu sẽ nói với cô ấy.”
Cô gái trên giường lúc này mới có phản ứng, lăn lóc trở mình, ngước mắt chớp chớp nhìn anh: “Ai vậy?”
ĐƯờng Kỳ Thâm cầm áo đưa tới bên méo giường, kéo cô dậy thay đồ: “Lạc Lạc, phải ra ngoài một chuyến.”
Thời Lạc không hiểu gì, bĩu môi: “Bên ngoài lạnh lắm.”
“Ba em tới, ông ấy tưởng em ở trong trường, đã ở dưới KTX đợi em hơn ba tiếng.”
Trong nháy mắt, Thời Lạc ngây ra, hốc mắt lập tức đỏ lên, giây tiếp theo, cô lại lập tức bật dậu, luống cuống duỗi tay duỗi chân để Đường Kỳ Thâm mặc áo khoác cho mình, vừa mặc vừa sốt ruột dậm chân: “Anh mau đưa em đi qua đó đi!”
Đường Kỳ Thâm vội bọc cho cô kín mít từ đầu tới chân, sau đó lại ôm lấy eo cô, một tay nhấc người xuống giường, ôn nhu an ủi: “Đừng gấp, không sao, từ chỗ này tới trường em rất gần.”
Thời Lạc chỉ cần nghĩ tới Thời Sơn Hải đợi cô ba tiếng trong trời đông giá lạnh như thế này liền nhịn không được mà khó chịu: “Bên ngoài vẫn còn mưa… ba ba sẽ lạnh chết mất.”
Đường Kỳ Thâm khẽ vuốt tóc cô, dắt người ra cửa: “Sẽ không đâu, không sao, chúng ta liền qua đó đón ông ấy.”
Lúc Đường Kỳ Thâm đưa Thời Lạc tới gần KTX, cô liếc mắt một cái liền nhìn thấy ba cô đang đội ô đen đứng ở dưới đèn đường, cô không hề nghĩ ngợi, liền thoát khỏi tay Đường Kỳ Thâm chạy về phía ba ba, trong lúc nhất thời Đường Kỳ Thâm không giữ chặt cô, cô nhóc đó cứ thế chạy vào trong mưa.
Thời Sơn Hải nghe thấy tiếng động ở phía sau, vội vàng xoay người, nhìn thấy con gái mình đang chạy tới, vội vàng dẫm lên vũng nước chạy tới che ô lên đ ỉnh đầu cô.
“Sao lại chạy tới đây? Có biết trời đang mưa không hả con bé ngốc này.”
Thời Lạc nhịn không được mà rơi nước mắt, ôm chặt Thời Sơn Hải, đáng thương khóc lóc, trong miệng không ngừng thấp giọng gọi ba ba.
Thời Sơn Hải vẫn còn nhớ thương tới việc cô mới vừa dầm mưa chạy tới đây, trên đỉnh đầu vẫn còn dính nước mưa, ông một tay cầm ô, một tay ôn nhu lau đi vệt nước trên đỉnh đầu của con gái.
“Sao lại khóc thành thế này rồi? Ai bắt nạt con? Hôm nay ông cụ trong Noãn Viên Các nói với ba, con chạy tới chỗ mẹ con mắng ba ba đúng không?”
Thời Lạc khóc đến rối tinh rối mù, mắt cũng đỏ ửng lên, gắt gao ôm chặt lấy ông, đầu nhỏ đâm từng cái vào ngực ông, mang theo tiếng nứt nở cùng giọng mũi nặng nề: “Đúng… mắng ba ba.”
Thời Sơn Hải vừa bọc thân hình nho nhỏ của con gái vào trong áo khoác của mình, vừa bất đắc dĩ cười dỗ dành: “Ba ba sao có thể không cần con chứ, ba ba chỉ có một tiểu công chúa là con mà thôi, không cần con thì còn cần ai chứ, Lạc Lạc của chúng ta đáng yêu hiểu chuyện như vậy, ba ba chỉ ước gì có thể đem hết mọi thứ cho con, có đúng không?”
“Bọn họ đều nói ba ba có tiền là có thể có rất nhiều con cái, đổi ai cũng được, chỉ cần nghe lời thôi.”
Thời Sơn Hải dở khóc dở cười: “Nhà ai có tiền mà muốn nhiều con làm gì chứ, con nhà người ta ba lấy về làm gì? Trước kia mẹ con còn sống đã nói với ba, cả đời này của ba mẹ sẽ chỉ có một đứa con gái, sợ rằng có em trai em gái thì con nhóc này sẽ ghen tỵ, càng miễn bàn tới việc bà ấy đã mất nhiều năm như vậy rồi, con có muốn có em trai em gái cũng không có cơ hội đâu.”
Có rất nhiều chuyện Thời Lạc đã suy nghĩ cẩn thận sau khi tâm sự với Đường Kỳ Thâm, nhưng lúc này đứng trước mặt ba ba, cô gái nhỏ luôn thích làm nũng lại không nhịn được mà hỏi tiếp: “Vậy sao Vương Dịch Đồng còn tới nhà chúng ta, dì nhỏ kia còn vẫn luôn ở trong nhà của mình, ba ba có phải muốn Vương Dịch Đồng gả cho Kỳ Thâm ca ca đúng không…”
Trong lúc nhất thời Thời Sơn Hải cũng không biết cô đang nói vớ vẩn cái gì, chỉ đành dỗ dành tâm can bảo bối trước hai câu, nghe thấy cô khóc là ông lại đau lòng, Thời Lạc lớn như vậy rồi, cô bắt nạt người khác tới phát khóc là chuyện thường thấy, nhưng ông cũng chưa lần nào thấy cô khóc lóc thảm thiết như vậy trước mặt mình cả: “Không khóc không khóc, khóc một hồi là ngày mai mắt sẽ sưng húp lên đó, sao ba ba có thể để người khác gả cho Kỳ Thâm ca ca của con chứ? Lạc Lạc thích, sao ba ba có thể nhường cho người khác?”
“Dì Lương của con nói con không thích hai chị em bọn họ, tối nay xem ra là ba đã hoàn toàn biết được rồi, mấy năm nay ba ít về nhà, nhưng sao con lại không nói với ba chứ? Không sao hết, Lạc Lạc không thích, ba ba sẽ không cho bọn họ ở trong nhà nữa nhé? Hồi sáng ba ba đã đi chỗ mẹ con xin chỉ thị rồi, không cho phép học sinh của bà ấy ở lại nhà chúng ta nữa, tiểu công chúa của chúng ta sẽ không thích, có được không?”
Thời Lạc khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, giờ phút này lại há mồm kinh ngạc: “Dì nhỏ không phải bạn gái ba ba sao?”
Đêm nay Thời Sơn Hải không biết đã chứng kiến bao nhiêu chuyện mà chính ông còn chẳng biết nó ở đâu ra nữa: “Ôi trời, con nhóc này con nghĩ linh tinh cái gì vậy? Cô ta là học sinh của mẹ con, lúc bà ấy còn sống vẫn luôn giúp đỡ, kết quả mẹ con đột nhiên đi rồi, việc này cũng không thể đứt gánh giữa đường được, lời này nếu để mẹ con nghe được, đêm nay con chắc chắn phải thay bà ấy đào một cái mồ ngay bên cạnh để ba chui vào bồi tội đấy.”
Thời Lạc bị dăm ba câu của ba mình chọc tới mức không biết là nên khóc hay nên cười.
Gió lạnh không ngừng lùa tới hai người, Thời Sơn Hải đợi cả đêm cũng chưa cảm thấy lạnh, lúc này thấy con gái đứng chịu gió với mình lại cảm thấy đau lòng, liền mau chóng đưa người vào trong xe.
Dọc theo đường đi, Thời Lạc cũng chưa từng rời khỏi người Thời Sơn Hải, cô nhóc ôm chặt ba mình, mười phần trẻ con, thỉnh thoảng còn nức nở hai tiếng, đáng thương muốn chết.
Chờ tới lúc Thời Sơn Hải dò hỏi chỗ ở mấy ngày nay của cô, quan hệ cha con lại bắt đầu xuất hiện vết nứt nhỏ.
Chính xác ra mà nói, là quan hệ cha vợ con rể đã chịu sự khiêu chiến đến cực hạn.
Ngay khi ông biết con gái đã sớm bị thằng nhãi Đường Kỳ Thâm này cắp tới trong nhà mình ở thì tức đến mức không còn gì để nói.
Nhưng mà không thể phát ti3t với con gái mình, thế là chỉ có thể lấy thằng con rể đã định từ bé này mà khai đao.
Đầu tiên là “diss” căn phòng 500 mét vuông này so ra còn kém cả cái phòng ngủ của Thời Lạc ở nhà, nói anh để con gái ông chịu thiệt, không phải là người tốt.
Sau đó lại gắt gao đề phòng không cho anh tới gần con gái, không được động tay động chân, càng không được ngủ cùng một phòng.
Thời Lạc khóc tới ngu người, không đầu không đuôi bị mạnh mẽ nhét vào trong phòng ngủ chính, không được sang phòng ngủ phụ của Đường Kỳ Thâm ở bên cạnh.
Cuối cùng chỉ đành phải call video, chờ tới lúc Thời Sơn Hải ngủ, Đường Kỳ Thâm chân tay nhẹ nhàng mò tới phòng ngủ chính, một lần nữa ôm bạn gái nhỏ vào trong ngực.
*
Còn có mấy ngày nữa là tới Tết, trung tâm tập huấn cho nghỉ, học sinh có thể về nhà ăn tết cũng có thể chọn ở lại trường, Thời Lạc đương nhiên là được Đường Kỳ Thâm mang về Ninh Thủy Loan.
Năm nay ăn tết, hai nhà vẫn cùng chung vui với nhau.
Không có Vương Di làm chướng mắt, Thời Lạc cảm thấy lâu như vậy rồi cô mới có một ngày thoải mái nhẹ nhõm đến thế.
Mấy vị phụ huynh cùng ngồi quây một bàn chơi mạt chược, Thời Lạc lại quấn lấy Đường Kỳ Thâm bổ sung hết tất cả những buổi hẹn hò.
Mấy ngày nay, cô hưng phấn lôi kéo anh đi hết một vòng Hành thị, Thời Lạc vẫn không hề an phận, có nhà không về, cứ một hai muốn thuê khách sạn ở bên ngoài.
Nói là thuê khách sạn, nhưng đúng là cũng chỉ có thể đắp chăn đơn thuần nói chuyện phiếm, Thời Lạc lại dính người, còn hơn một năm nữa, Đường Kỳ Thâm lại không ngừng hối hận về những lời “còn chưa có mười tám” do chính anh nói ra.
*
Học kỳ mới bắt đầu, tức là cách kỳ thi đại học càng ngày càng gần, áp lực học tập bên trung tâm nghệ thuật của Thời Lạc càng ngày càng nặng nề, Đường Kỳ Thâm vốn đã được tuyển thẳng cho nên không cần đi học nữa, cho nên rất rõ ràng là tuyên thủ hứa hẹn, cùng cô tới Tân Tuyền Loan ở.
Có Đường Kỳ Thâm ở bên, Thời Lạc liền không trở về KTX cô đơn quạnh quẽ nữa, Đường Kỳ Thâm đã sớm qua tuổi 18, rất nhanh đã lấy được bằng lái xe, ngày ngày dậy sớm làm bữa sáng cho cô, lại hầu hạ cô rửa mặt thay quần áo, lại cùng cô ăn cơm xong thì liền lái xe đưa cô đi học.
Còn rất có hứng thú đi cửa sau, ghi danh vào danh sách lớp huấn luyện, tìm một vị trí cạnh cô ngồi xuống, cùng nhau học vẽ tranh.
Làm Thời Lạc tức giận nhất là, những bức vẽ cô khổ khổ luyện luyện lâu như vậy lại không thể so được với
“người tới chơi” với bạn gái là Đường Kỳ Thâm.
Mấy lần tâm tư chơi đùa nổi lên, cả ngày cuối tuần cô lôi kéo Đường Kỳ Thâm nhão nhão dính dính, yêu đương nhất thời sảng, lúc làm bài tập bù mới tá hỏa nước tới cổ mới bơi, mấy chục bức vẽ vẽ mãi không xong, cuối cùng lại phải dùng thân thể đổi sự nghiệp, cầu xin Đường Kỳ Thâm giúp mình vẽ mấy bức.
Đường Kỳ Thâm người này cũng không phải là người sẽ để mình chịu thiệt, vẽ giúp thì được, một bức thì hôn một cái.
Thời Lạc mặt ngoài giận anh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng sau lưng lại nhịn không được mà cười, còn nghĩ, thế mà còn có chuyện tốt thế này à??
*
Hai tháng cuối của năm lớp 11, Thời Lạc kết thúc khóa tập huấn bên trường nghệ thuật, nhóm học sinh cũng từng người trở lại trường cũ để học những môn học chính.
Qua nghỉ hè, Thời Lạc sẽ lên lớp 12, mà Đường Kỳ Thâm còn dư hai tháng cuối cấp lại không cần phải về trường nữa, nhưng bởi vì Thời Lạc trở về trường học cho nên anh cũng đi theo về.
Người trong lớp hoàn toàn không nghĩ tới, cái group chat ruộng dưa đã chết hơn một năm kia thế mà ở lúc mọi người nghĩ đường ai nấy đi lại đột nhiên tro tàn lại cháy vào hai tháng cuối cùng này.
Giữa các tiết, Thời Lạc thỉnh thoảng lại chạy lên lầu tìm anh, lúc này dường như quang minh chính đại hơn trước rất nhiều, thậm chí còn càng muốn được một tấc lại tiến thêm một bước.
Trước kia có thể nhìn thấy cô ngoan ngoãn bị Đường Kỳ Thâm bắt ép làm bài thi, sửa đề, mà hiện tại, đại lão tựa hồ đã có xu hướng suy tàn, không thể quản được tiểu công chúa nữa.
Đám nông dân trong ruộng dưa lại dựng tai lên nghe.
Đường Kỳ Thâm: “Làm bài thi trước nhé?”
Thời Lạc lắc đầu thẳng thừng: “Không muốn làm, khó lắm, anh làm cho em đi!”
Đường Kỳ Thâm than nhẹ một hơi, có điều ngoài nuông chiều ra thì cũng không còn cách nào: “Không khó, anh dạy em, làm một bài thôi có được không? Anh cũng không thể giúp em thi đại học được.”
Thời Lạc bĩu môi, không làm, một bài cũng không muốn làm.
Sau đó đề tài bắt đầu chuyển biến, đám nông dân ruộng dưa cẩn thận lắng nghe một lúc liền phát hiện, tiểu công chúa vẫn luôn làm nũng show ân ái: “Đường Kỳ Thâm! Nắm tay!”, tới “Đường Kỳ Thâm! Hôn em một cái đi!”, không hề có giới hạn, quả thực là công khai ngược chó độc thân mà.
Đáng sợ nhất chính là, đại lão trước giờ đều lãnh tình mặt lạnh thế mà lại tiếp thu toàn bộ, một câu từ chối cũng không có.
Có mấy người nhịn không nổi điên cuồng hò hét ở trong nhóm: [Mẹ nó đừng có nhão nhão dính dính nữa!! Để lại cho đám chó FA năm cuối cấp như chúng ta một con đường sống đi! Còn có chưa tới hai tháng nữa là thi đại học rồi!! Đại lão được tuyển thẳng thì thôi đi! Nhưng cứ ân ân ái ái thế này thì làm sao mà lòng chúng ta tĩnh nổi chứ! Mẹ nó thi đại học! Điên mất! Má nó chứ!]
*
Là học sinh được tuyển thẳng, Đường Kỳ Thâm đã sớm thông qua đủ các vòng thi của Hành đại, dựa theo lẽ thường mà nói thì hoàn toàn không cần thi đại học, nhưng mà vì muốn tăng tỉ lệ điểm số cho trường, cũng như Đường Kỳ Thâm là học sinh có hy vọng lấy được danh hiệu thủ khoa của tỉnh nhất, cho nên dưới sự cầu tình trong tối ngoài sáng của hiệu trưởng, anh vẫn dành ra hai ngày để ôn thi đại học.”
Ở trong một đám học sinh lớp 12 đang thắp hương cầu trời bái tổ tiên, Đường Kỳ Thâm lại như từ trên trời giáng xuống, một mình ngược hết cả đám, nhẹ nhàng cầm lấy cái danh thủ khoa của tỉnh, thi được top 1 mà không cần chớp mắt lấy một cái.
Đường Kỳ Thâm căn bản không để ở trong lòng, có điều Thời Lạc lại đắc ý rất lâu, còn đặc biệt không biết xấu hổ mà đem công lao thi được thủ khoa của anh quy kết đến việc trước khi thi đại học, cô đã đặc biệt làm cho anh một cái lá bùa rách nát thảm không nỡ nhìn để cầu may.
Đường Kỳ Thâm đương nhiên sẽ không làm cô thất vọng, thấy cô không ngừng nhận công lao ở trong vòng bạn bè, tâm tình còn rất tốt ấn like một cái.
Độ Ngang nhìn không nổi hai người show ân ái làm người ta cay mắt như vậy, liền chọc chọc Lục Thừa Kiêu trước mặt, mắng nói yêu đương thì có gì đặc biệt hơn người chứ, ai mà không có bạn gái! Ngày mai ông đây sẽ thoát ế luôn! Ngày kia sẽ show ân ái!
Lục Thừa Kiêu còn rất bình tĩnh, khẽ cười một tiếng phản bác cậu ta: “Kỳ Thâm có thể tùy tiện thi được thủ khoa toàn tỉnh để dỗ bạn gái vui vẻ, cậu làm được không?”
Độ Ngang tỉnh táo lại cũng là lúc nhận ra bản thân đã bị lão ba trong nhà coi như một con gà rừng ném ra nước ngoài quy hoạch nuôi thả 5 năm, lúc này mới khắc sâu ký ức rằng, cậu ta đúng thật là không được!
Sau khi có thành tích, ngạch cửa nhà học Đường đã sắp bị người từ các nhà truyền thông lớn đạp gãy.
Phỏng vấn thủ khoa không phải chuyện dễ, vào được Ninh Thủy Loan cũng đã không dễ rồi, có thể phỏng vấn con trai của cự phú Ninh Thủy Loan kiêm thủ khoa của tỉnh, cái bánh này khỏi phải nói chính là cái bánh ngon nhất mấy năm gần đây của ngành truyền thông Hành thị, đương nhiên là người tới người lui nhiều không đếm xuể.
Đường Kỳ Thâm không thích rêu rao như vậy, lạnh lùng từ chối không ít người, sau vẫn là do Thời Lạc làm ầm ĩ, một hai bắt anh phải chọn một nhà đài để lộ mặt, chỉ định anh ở trên buổi phỏng vấn phải nhắn tới bùa cầu may quan trọng cô làm cho anh mới được.
Lúc Đường Kỳ Thâm tiếp nhận phỏng vấn vẫn luôn là mặt không biểu cảm, cho tới khi trả lời tới vấn đề này thì liền nhịn không được cong khóe môi: “Nhờ phúc của bạn gái, mang theo bùa cầu mau của cô ấy theo người.”
“Không phải cùng tuổi, nhỏ hơn một lớp,, sang năm cũng sẽ thi đại học.”
“Ừ, cùng nhau lớn lên, cô ấy rất dính tôi.”
“Trở ngại nan giải nhất trong quá trình ôn tập năm lớp 12?” Đường Kỳ Thâm lặp lại câu hỏi của phóng viên, trong chốc lát không có nhớ được bản thân có trở ngại gì với mấy đề bài như dành cho học sinh tiểu học đó, nghĩ nghĩ, sau đó lại bỗng dưng bất đắc dĩ bật cười: “Hẳn là việc dạy kèm cho tiểu tổ tông làm đề thi, còn phải cầu xin cô ấy nữa.”
Sau đó đề tài thế mà lại chạy tới tình sử thanh xuân cảm động lãng mạn của thủ khoa, phóng viên vô cùng phấn khích, lại rối rắm không ngừng, này rốt cuộc có thể bạo không? Tin tức này sẽ bạo nổ chứ?
Lương Thục Nghi nói: “Bạo! Phải bạo! Tôi tài trợ cho tổ tiết mục của mấy người! Một cái tin tức cũng không được flop, bạo hết cho tôi!’
Thế là cả kì nghỉ hè, toàn bộ cẩu độc thân ở Hành thị đều hung hăng bị đống video ngược chó FA này làm cho nghẹn tới mức không muốn sống nữa.
*
Năm lớp 12 của Thời Lạc là vẽ vẽ vẽ, lại cùng Đường Kỳ Thâm làm đề thi làm đề thi làm đề thi.
Không thể không nói, thiên phú mà mẹ Nhan Hinh truyền lại cho cô vẫn tương đối cao, tất cả những cuộc thi vẽ liên cấp cô đều có thể giành được hạng nhất.
Đường Kỳ Thâm dành ra thời gian hỏi cô: “Muốn tới trường nào học?”
Thời Lạc thuận miệng đáp: “Học viện mỹ thuật Hành thị đi, vẫn luôn muốn tới đó.”
Điểm số của cô dư dả để vào được học viện mỹ thuật Hành thị, trường đó ở trong nước cũng đuọc coi như là học viện mỹ thuật hàng đầu, nhưng tổng quát mà nói thì vẫn có chút kém hơn so với khoa mỹ thuật của Hành đại, quan trọng là điểm số nghệ thuật của Thời Lạc, chỉ cần Đường Kỳ Thâm dành chút thời gian đốc thúc cô học hành thì hoàn toàn có thể đậu được vào khoa mỹ thuật của Hành đại.
Đường Kỳ Thâm: “Không muốn tới Hành đại sao?”
Thời Lạc biết anh được tuyển thẳng vào Hành đại, đương nhiên cũng muốn ở cùng anh: “Muốn thì muốn, nhưng mà điểm Hành đại cao quá, em không muốn làm nhiều đề thi như vậy nữa…”
Đường Kỳ Thâm nghiêm túc bắt đầu dụ dỗ: “Cùng nhau vào Hành đại, chúng ta liền không cần trọ ở trường nữa, chúng ta sẽ mua nhà ở bên ngoài, em có thể tự do tự tại, một ngày ba bữa đều có người hầu hạ, buổi tối đi ngủ còn có người để ôm, đi học cũng là xe đón xe đưa…”
Thời Lạc là một người không có nguyên tắc, không chịu nổi nhất chính là dụ hoặc, anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ vài câu, cô đã lập tức không có cốt khí: “Được, em thi.”
Mấy tháng cuối cùng cố gắng tăng tốc, Thời Lạc bị Đường Kỳ Thâm vừa đấm vừa xoa ép làm đề thi.
Cuối cùng sau khi thành tích thi đại học được công bố, cô thiếu chút nữa đã tự dọa sợ chính mình.
Điểm văn hóa cũng như điểm nghệ thuật của cô ở trong nhóm học sinh ngành nghệ thuật, đều là đứng đầu bảng.
Lương Thục Nghi đã bắt đầu nổ pháo chúc mừng, Thời Lạc còn chưa có hồi phục tinh thần, lôi kéo tay Đường Kỳ Thâm, mơ mơ màng màng hỏi: “Có phải em, là hạng nhất trong truyền thuyết đó không?”
“Ừ.”
Việc này thật ra đã nằm trong dự kiến của Đường Kỳ Thâm, rốt cuộc thì căn bản của Thời Lạc không kém, hơn nữa còn có thủ khoa cả tỉnh dạy kèm free cho cô ngày đêm như vậy, lấy hạng nhất ngành nghệ thuật là chuyện rất dễ dàng.
Việc này vừa truyền ra, lời chúc mừng tới tấp nập, nhưng còn có một số người lén nấp ở góc âm u cơ hồ ghen ghét tới phát điên.
*
Ngày thứ ba công bố bảng xếp hạng, TV, mạng xã hội đều là những đề tài thảo luận xoay quanh việc thi đại học, trừ những bài báo giật tít câu like mà hầu như năm nào cũng có như kiểu: “Một học sinh lấy cắp tài khoản nhập học của bạn thân, sửa nguyện vọng, xoay chuyển nhân sinh”, “XX vừa kết thúc kỳ thi đại học, cha mẹ liền lấy tốc độ ánh sáng ly hôn ngay tức khắc”, một hot search với đề tài mới mẻ lén lút đăng đỉnh vào ban đêm.
Hot search này hiển nhiên là có người cố ý mua để đẩy lên, nội dung viết trước kia Thời Lạc từng rất nhiều lần giận dỗi mà không làm bài thi, rất nhiều ảnh chụp xếp hạng điểm số đứng cuối lớp của Thời Lạc bị đăng công khai lên mạng.
Một bài viết dài sau đó đều là lên án con gái phú hào thi đại học gian lận, đi cửa sau, thành tích hạng nhất từ dưới lên thế mà có thể thi được hạng nhất hai bài thi, đụng vào điểm mấu chốt, đạo đức cũng không còn, hàn môn lại khó ra quý tử, cuộc đời của chúng ta đã sớm thua ở ngay vạch xuất phát rồi.
Cư dân mạng thấy vậy chính là một hồi tinh phong huyết vũ, cộng thêm với tâm lý bài xích người giàu của những kẻ có gia cảnh không bằng người ta, rất nhanh dư luận đã áp đảo về một phía.
[Bây giờ đúng là có tiền là có tất cả.]
[Đau lòng cho người đầu tiên bị lọt ra khỏi danh sách trúng tuyển, rõ ràng có thể có một tương lai tốt đẹp, thế mà lại bị loại xấu xa tồi tệ này cắn nuốt cả đời!]
[Nhà cô ta rõ ràng có tiền như vậy, vì cái gì mà còn phải dùng cách này đi chiếm một suất nhập học của người ta! Học sinh bị rớt lại ở bên ngoài danh sách trúng tuyển phải làm sao bây giờ! Đây là chuyện liên quan tới vận mệnh con người đó! Quả thực là ăn bánh bao chấm máu người mà!]
[Đề nghị làm cho công bằng, loại phú hào đi cửa sau thế này chắc chắn có vấn đề.]
[Có tiền thật sự là có thể muốn làm gì thì làm.]
[Còn không phải sao? Nói tới chuyện này, mấy người có nhớ tới hot search có quặng mỏ phát nổ từng bạo hồng một thời gian không? Đó chính là nhà cô ta đấy, còn nháo ra mạng người, cuối cùng còn không phải là lặng yên không một tiếng động, một điều nhịn chín điều lành à?]
Ký ức của mạng xã hội nói dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng chẳng ngắn, phần lớn mọi người sẽ chỉ nhớ rõ những lời đồn, lời gièm pha, nhưng không có người nhớ ra rằng đến cuối cùng thì đương sự đã đứng ra xin lỗi cũng như làm sáng tỏ mọi chuyện, cùng với hai nhà Thời Đường đã bắt tay nhau hoàn thành xong hạng mục đó.
Trong lúc nhất thời, hướng gió dư luận từ thành tích của Thời Lạc lại chuyển thành lên án công khai tội ác của sản nghiệp nhà họ Thời.
Chuyện liên quan tới Thời Lạc, Thời Sơn Hải không thể bình tĩnh được, cũng may còn có Đường Kỳ Thâm trầm ổn làm việc đâu vào đấy, hạng mục mà trước đó công ty anh đoạt từ lão ba Đường Xa Xuyên nhà mình đã đi vào hoạt động, công ty công nghệ sử dụng mạng lưới tiên tiến tốn mất gần ba ngày đã tìm ra ngọn nguồn của vụ việc bắt đầu từ đâu.
Là Vương Dịch Đồng.
Vương Dịch Đồng năm ngoái thi trượt đại học, thành tích chỉ đủ học một ngành học bình thường ở một trường đại học tư nhân, học phí đắt đỏ, một năm phải tốn mất vài vạn, vốn là đem hết hy vọng phó thác lên người chị gái, nào biết chị gái lại đột nhiên bị ép rời khỏi nhà họ Thời, cả ngày buồn bực không vui, mượn rượu giải sầu, thỉnh thoảng còn đẩy hết mọi tội lỗi lên người cô ta.
Đại học không thể học, cô ta có chết cũng không muốn trở lại vùng quê nghèo nàn rách nát kia, chỉ có thể đầu cơ trục lợi, lên web đen làm một blogger live streams nhảy múa.
Quần áo mặc ngày càng thiếu vải, fans của dần dần nhiều lên.
Thật vất vả mới trôi qua được một năm, lúc này cũng đã thu được mười mấy vạn fans, tiền thu về mỗi tháng cũng chỉ đủ để ăn no mặc ấm.
Mà ngay ở lúc cô ta ngày ngày nhìn vào ống kính, ưỡn ẹo mặc những bộ đồ thiếu vải thì Thời Lạc lại vì thi được hạng nhất hai bài thi mà được người ta hâm mô tâng bốc.
Sau đó cô ta suy nghĩ, cho dù cô không thể thi được đến điểm này nhưng cũng có người nuông chiều vô điều kiện, khoảng cách giữa người với người vì sao lại cách biệt lớn như vậy chứ, thế giưới này thật bất công, cô ta không cam lòng, từ nhỏ cô ta đã ghen ghét Thời Lạc, muốn được thay thế cô, muốn cô biến mất, nhưng cuối cùng thế mà kết cục của cô ta lại thế này đây.
Cô ta không thể chịu được.
Nhưng mà với năng lực và trình độ của cô ta hiện giờ, thậm chí là còn không thể tiếp xúc được với Thời Lạc nữa. Chuyện duy nhất mà cô ta có thể nghĩ tới chỉ có dùng bạo lực mạng thường thấy nhất hiện tại để cắn nuốt cô.
[Con gái phú hào, hạng nhất hai bài thi nghệ thuật] Những chữ này rất dễ hấp dẫn các tài khoản marketing lớn ở trên mạng xã hội, Vương Dịch Đồng thông qua mười mấy vạn fans phát sóng trực tiếp của mình, bắt đầu liên hệ vài tài khoản blogger lớn, ước hẹn sẽ có tin nóng.
Nhưng mới chỉ truyền bá có một ngày, tin tức bỗng dưng bị xóa không còn một mảnh.
Sau đó truyền khắp mạng xã hội chính là bảng điểm toàn bộ quá trình học tập của Thời Lạc mà Đường Kỳ Thâm đã xin được từ Tạ Quang Huy cùng với video làm sáng tỏ đồng thời công khai bảo vệ Thời Lạc của các bạn học đã từng học cùng với cô cùng ghi hình.
Theo sát sau đó là những bản vẽ điện tử được cô luyện tập trong một thời gian dài, còn có những đánh giá của thầy cô bên phía trung tâm tập huấn Tân Tuyền Loan và những video trích dẫn từ camera ghi lại khoảng thời gian một hai năm nay của Thời Lạc đều ngâm mình trong phòng vẽ từ sáng tới tối.
Đường Kỳ Thâm vốn là chỉ muốn thu thập đủ hết thảy những thành tích mà cô đạt được, những hồi ức trân quý mà cô đã trải qua mà thôi, nhưng không nghĩ tới thế mà nhanh như vậy nó đã phát huy tác dụng rồi.
Từ sau khi phiếu điểm và video của chủ nhiệm lớp vừa được công khai, hướng gió của dư luận đã thay đổi không ít.
[Có một nói một, với cái thành tích này thì với một học sinh thi đại học bình thường cũng có thể vào được một trường trọng điểm đó chứ, điểm này so với điểm văn hóa của học sinh nghệ thuật, lấy được hạng nhất cũng không phải không có khả năng đâu nhỉ?]
[Mẹ nó thành tích của tôi năm lớp 10 còn kém hơn cô ấy nhiều lắm, cái điểm này của cô ấy vào được Hành đại cũng không thấy có gì đáng thắc mắc!]
[Tôi học vẽ, vẽ nhiều bức thế này, có thể nhìn thấy được so với những nét vẽ ngây ngô ngờ nghệch ban đầu thì những bức sau đó của cô ấy đã có một sự tiến hóa lớn đấy, lúc trước tôi thi cũng chưa thấy ai có thể vẽ được như vậy đâu, dù sao thì đám bạn cùng phòng của tôi đều không thể vẽ tốt bằng cô ấy.]
[Lại nói chuyện này nữa, có biết mẹ cô ấy lúc còn sống là làm nghề gì không? Là bô lão trong ngành tranh sơn dầu đó, người ta nếu thật sự có gian lận thì cũng là được buff gen từ trong bụng mẹ rồi nhé.]
[Hơn nữa, nhìn khung cảnh trong video camera thì đều là trăng vào khoảng 3 đến rạng sang 5 giờ ở Tân Tuyền Loan, các người có dám khẳng định mình chăm chỉ như cô ấy không?]
[Nếu mà tôi được đầu thai vào gia đình không lo ăn mặc thế này, tôi đã sớm bỏ học không thèm phấn đấu rồi!]
Cho tới tận mấy tiếng sau, rốt cuộc cũng có người nhàn rỗi không ngừng xem đi xem lại những video camera nhàm chán mà dài đằng đẵng của Thời Lạc, lúc này lại cảm thấy có chút thú vị.
[Mẹ nó??!!! Từ từ, nam sinh đi theo cô tiểu thư phú hào này sao đẹp trai thế nhỉ?]
[Má nó phát hiện ra kỳ quan mới rồi!]
[Ôi ôi ôi! Sao… tôi cứ có cảm giác quen quen thế nhỉ??]
Quần chúng ăn dưa không rõ chân tướng càng ngày cnàg nhiều, rốt cuộc cũng có người nhắc một câu: [Nam sinh kia hình như là cái cậu… thủ khoa toàn tỉnh còn ngược chó độc thân trong video phỏng vấn năm ngoái thì phải.]
Đám nông dân ăn dưa trong nhón lớp của Đường Kỳ Thâm rốt cuộc cũng không nhịn được cái mồm hóng hớt của mình, dôi nổi để lộ ra tin nóng.
[Tôi làm chứng, chính là cậu ta! Hơn nữa cô bạn gái cùng cậu ta ngược chó độc thân trong video đó chính là hạng nhất ban nghệ thuật năm nay của chúng ta.]
[Thật hả?? Thủ khoa toàn tỉnh tự mình dạy kèm, muốn thi được hạng nhất khó lắm sao?? Khó lắm sao?!]
Không chỉ có thế, Đường Kỳ Thâm còn đặc biệt đăng bài đính chính vụ việc bịa đặt nổ quặng mỏ mấy năm về trước, có cả video đính chính là tin giả cùng lời xin lỗi của Trần gia, cộng thêm với việc hai nhà Thời Đường đã bắt tay hoàn thành toàn bộ hạng mục cùng nhau đẩy lên hot search.
Ký ức của mạng xã hội ngắn sao? Vậy để anh giúp mọi người nhớ lại.
Anh tốn gần một ngày giúp cho cô bạn gái nhỏ bởi vì hai ngày trước nhất thời hứng khởi mà ra ngoài làm cái quả đầu ngu xuẩn ngốc nghếch cho nên giờ đây phải trốn ở trong nhà không dám ra gặp người, biến thành một mỹ nhân có thiết lập nhân vật như thiên tiên hạ phàm huệ chất lan tâm, tâm địa Bồ Tát.
Mặt trái của những lời bịa đặt trên mạng xã hội có ảnh hưởng cực lớn, Vương Dịch Đồng là người trưởng thành đã qua mười tám, nói thẳng ra là đã có thể ra hầu tòa, ghi vào sổ đen gì đó.
Trong một đêm, tất cả tài khoản marketing phản chiến, Vương Dịch Đồng cũng theo đó mà sụp đổ hoàn toàn.
Cô ta nghĩ mọi cách để gặp mặt Đường Kỳ Thâm, ôm tâm thái cá chết lưới rách nói với anh: “Nếu tôi tự sát trên buổi phát sóng trực tiếp, tôi nhất định sẽ đổi hết tội lỗi cho Thời Lạc, cậu nói xem mọi người sẽ đối xử với cô ta ra sao?”
“Mạng người lớn hơn trời, tôi nói cái gì thì đó là sự thật.
Vương Dịch Đồng không có khả năng thật sự làm ra chuyện này, cô ta vất vả lắm mới sống tới giờ, không có khả năng cứ thế mà từ bỏ, cô ta chỉ có thể lấy Thời Lạc áp chế Đường Kỳ Thâm, tuyệt đối sẽ không để bất cứ ai sống tốt.
Đường Kỳ Thâm thậm chí còn không cần đọc cái gọi là lời thư tuyệt mệnh của cô ta cũng đã biết được nội dung trọng tâm ở bên trong, đại khái là khắc họa Thời Lạc thành hình tượng một cô gái nhà giàu ác độc từ nhỏ đã bắt nạt bạn bè, lấy mạng mình làm chứng, để Thời Lạc cả đời sống trong sự khiển trách của mọi người, không thể bước ra ánh sáng.
Một khắc đó, Đường Kỳ Thâm không thể không thừa nhận, chỉ số thông minh giữa người với người sao có thể khác biệt như vậy.
Anh mặt không đổi sắc, vẫn như cũ là một bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh, sau đó lại nhàn nhạt mở miệng: “Ừm, để tôi giúp cậu ngẫm lại, kết quả sau đó sẽ thế nào?”
“Đầu tiên, chuyện cậu bịa đặt nói xấu Thời Lạc trước kia sẽ lại một lần nữa xuất hiện trước tầm nhìn của công chúng, sau đó mọi người nhiều lắm sẽ chỉ là tiếc hận một chút cho một sinh mệnh vừa mất đi, thậm chí còn bởi vì hành động trước đó của cậu mà cảm thấy cũng chẳng đáng để tiếc như vậy, không tới mấy ngày sẽ quên đi, sau đó một tuần qua đi, đề tài hot hơn sẽ trồi lên, càng ngày càng nhiều, chiếm hết sự chú ý của cư dân mạng, cậu không còn nữa, thì mãi mãi sẽ không còn có ai nhớ đến nữa.”
“Mà Lạc Lạc, trước sau gì cô ấy cũng chỉ là người bị hại, mọi người sẽ thương tiếc cô ấy, đau lòng cô ấy, cũng sẽ không vì lời nói từ một phía của cậu mà khiển trách nạn nhân.”
“Thậm chí, chúng ta đổi một góc nhìn khác, với thực lực của nhà họ Đường, cậu hẳn là sẽ không có cơ hội lại gây thêm bất cứ sóng gió gì trên mạng, mọi người thậm chí là còn chưa nghe được cái thư tuyệt mệnh đó của cậu, đợi không được màn biểu diễn xuất sắc đó thì cậu đã có thể ra đi yên lặng không một tiếng động.”
Đường Kỳ Thâm nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, cơ hồ đã khiến Vương Dịch Đồng từ suy sụp đến thất bại thảm hại, cô ta khóc thật sự chật vật, Đường Kỳ Thâm cau mày, chỉ cảm thấy càng nghe càng phiền.
“Vì sao tôi sinh ra đã không có được công bằng! Vì cái gì mà cô ta có mà tôi lại không thể có!”
Đường Kỳ Thâm thật sự không có đủ kiên nhẫn để lại tiếp tục nghe cô ta oán giận nữa, anh nghiêng người chuẩn bị rời đi: “Tôi không có hứng thú đi tìm kiếm bí ẩn nhân sinh với cậu.”
Anh mới đi tới cạnh cửa, điện thoại trong túi đã rung lên không ngừng, trong nháy mắt khi cầm điện thoại lên, trên mặt Đường Kỳ Thâm đã không còn vẻ lạnh nhạt như vừa rồi nữa, thay vào đó là nụ cười ôn nhu.
Thời Lạc nũng nịu oán giận gào thét với anh, thanh âm truyền ra khỏi điện thoại, cũng lọt vào trong tai Vương Dịch Đồng.
“Đường Kỳ Thâm! Anh để túi áo ngủ mới mua của em ở đâu rồi? Chính là cái ngày hôm qua em mặc cho anh xem đó! Anh lại cất ở chỗ nào! Sao em không tìm thấy…” Trong đó còn kẹp thêm đồ mừng cô thành niên mà Ôn Vũ xúi giục cô mua, là một bộ… áo ngủ tương đối đặc biệt…
Đường Kỳ Thâm dịu dàng nói: “Đừng gấp, anh về giúp em tìm được không?”
Thời Lạc: “Được, vậy lúc anh về nhớ giúp em mua hai ly trà sữa…”
*
Buổi tối 0 giờ đúng sinh nhật năm Thời Lạc 18 tuổi, cô gái nhỏ thổi nến ước nguyện.
Cô không cho Đường Kỳ Thâm bật đèn, sau đó luống cuống tay chân chạy vào phòng ngủ thay quần áo đi ra.
Là bộ nội y Ôn Vũ xúi cô mua kia.
Trong nháy mắt khi Đường Kỳ Thâm mở đèn lên, lại phản xạ có điều kiện mà tắt đi.
Sau đó, hầu kết hoạt động lên xuống, trong chớp mắt, thanh âm anh khàn đi: “Lại nghịch cái gì?” Mấy năm nay khả năng nhẫn nại của anh đúng là càng ngày càng mạnh.
Thời Lạc đánh bạo dịch tới trước mặt anh, hai tay ôm lấy cổ anh, thanh âm ngọt ngào: “Kỳ Thâm ca ca, em mười tám rồi…!”
Đường Kỳ Thâm banh chặt môi, cố ý xuyên tạc ý cô: “Ừ, mười tám, có thể không cần làm đề thi nữa.”
“Ai da! Không phải…!” Thời Lạc vừa gấp vừa thẹn, khẩn trương tới mức cản bản không nghe ra được là Đường Kỳ Thâm đang chọc cô, “Chính là cái đó… anh có thể, à, em có thể… ai nha! Anh rốt cuộc là có muốn hay không…!”
Đường Kỳ Thâm vội vàng kéo người vào trong ngực, khóe môi cong lên, hôn cô thật sâu.
Mười tám, tiểu công chúa của anh trưởng thành, nhưng mà bởi vì có anh ở bên cạnh, cô có thể tiếp tục tùy hứng, tiếp tục yếu ớt, tiếp tục không biết trời cao đất dày, anh sẽ vì tương lai của cô mà quét dọn hết chướng ngại vật, phô bày một tấm thảm thẳng tắp, tùy ý dung túng, vô hạn nuông chiều cô cả đời.
—— HOÀN CHÍNH VĂN ——