Tâm Niệm Em Đã Lâu
Chương 42: Còn rất giống một đôi
Đường Kỳ Thâm cũng là ngại phiền phức cho nên mới thuận miệng nói như vậy, cũng không cảm thấy lời này có ý nghĩa gì khác.
Trợ lý nhỏ cũng chỉ là bởi vì lần đầu tiên trực tiếp đối thoại với Đường Kỳ Thâm cho nên trong lòng vô cùng khẩn trương, trong nhất thời đầu óc không xoay chuyển kịp, bổ não ra một tình tiết hoàn toàn khác, chờ sau khi đã xác nhận từng phụ huynh xong thì trong lòng mới bình tĩnh lại, đột nhiên phản ứng được.
Là anh trai nhỉ?
Thường xuyên thấy hai người cùng nhau đi học, về nhà còn cùng đi một xe, cặp sách của Thời Lạc cũng đều là do Đường Kỳ Thâm cầm hộ, nghe đồn bên người hội trưởng hội học sinh luôn có một em gái nhỏ ríu rít ăn vạ, so với miêu tả thì không khác nào Thời Lạc cả.
Hai người quang minh chính đại thân mật như vậy, trừ thân phận anh trai ruột ra thì căn bản không còn khả năng nào khác.
Bởi vì buổi lễ họp phụ huynh bị dời thời gian cho nên sau khi tổ chức xong thì chỉ còn hơn một tháng nữa là đến kỳ thi cuối kỳ.
Tam Trung phân ban xã hội và tự nhiên sẽ được quyết định vào năm lớp 10, cuối kỳ học này là phải xác định được khối mình sẽ theo học.
Chủ nhiệm lớp nhân cơ hội này liền cường điệu đặc biệt nói riêng về chuyện này, ban xã hội hay tự nhiên đều sẽ có liên quan tới hướng phát triển trong tương lai của học sinh, khuyên các vị phụ huynh nên cẩn thận, căn cứ theo biểu hiện cũng với điều kiện và ý nguyện của con em mình mà xác định ra được kết quả đúng đắn nhất.
Có người nào suy nghĩ muốn đi theo con đường thể chất hoặc âm nhạc, vũ đạo mỹ thuật, tốt nhất là cũng nên lựa chọn xong trong khoảng thời gian thi cuối kỳ này.
Rốt cuộc thì cũng là thi đại học, cần phải tranh thủ thời gian sớm nhất có thể.
Chủ nhiệm lớp Tạ Quang Huy thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó lại dựa theo phân phó của thầy cô bên lớp nghệ thuật thông báo lại cho phụ huynh học sinh một câu.
“Tam Trung của chúng tôi ở Hành Thị trước giờ ở trên các phương diện đều là thành tích ưu tú nhất, mỗi năm học sinh đi theo con đường nghệ thuật có không ít, cơ sở và kinh nghiệm đều đầy đủ, có thể định hướng được cho các em học sinh, sau khi buổi họp này kết thúc, mọi người có thể mang con em mình tới tòa lầu nghệ thuật bên kia để được cố vấn kỹ càng hơn, nghe nói về phương diện huấn luyện mỹ thuật được thầy cô có kinh nghiệm thực chiến bao năm tiến hành huấn luyện, có điều dựa theo thông lệ hằng năm thì học sinh đi theo con đường này phần lớn đều sẽ được huấn luyện ở ngoài trường, có một số chương trình học tập khác sẽ được sắp xếp, nhưng trong thời gian tới sẽ không cần về trường học nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, Đường Kỳ Thâm mới hơi hơi nâng mắt lên, tốn tâm tư nghe xong hai câu, mày liền hơi nhăn lại.
Sau mười mấy phút, buổi họp phụ huynh kết thúc.
Không ít phụ huynh vây quanh bục giảng, lôi kéo chủ nhiệm lớp và các thầy cô bộ môn để hỏi han tình huống học tập thực tế của con mình ở trường thế nào.
Chủ nhiệm lớp Tạ Quang Huy nhân khí cứ phải gọi là nghiền áp các thầy cô bộ môn khác, bị ba tầng trong ba tầng ngoài bao quanh.
Mặt ông đỏ hồng hào phấn chấn, nụ cười tương đối xán lạn, đối với đủ loại vấn đề của các bậc phụ huynh cũng thể hiện ra EQ siêu cao tiêu chuẩn của bản thân.
Phụ huynh A: “Thầy giáo này, đứa nhỏ nhà tôi trước đây còn được trong top 900, bây giờ lại lọt xuống top 1000, vậy tôi phải làm sao đây, có nên đổi cách học tập nào khác để con bé tiến bộ hơn không!”
Tạ Quang Huy: “Cụ thể là bao nhiêu nhỉ?”
“Kỳ thi giữa kì đứng thứ 970 ấy.”
Gương mặt Tạ Quang Huy run rẩy trong chớp mắt, tổng cộng cũng chỉ có hơn 1000 học sinh một chút, thi được hạng 970, ông dừng một lát, sau đó lời nói thấm thía: “Câu trắc nghiệm thì không cần suy nghĩ quá nhiều đâu, chăm chỉ đổ xúc xắc chọn theo tâm linh mách bảo đi…”
Xác suất xúc xắc đổ đúng đáp án còn cao hơn đáp án mà đứa nhỏ này tự nghĩ đi, tin vào tâm linh, phỏng chừng còn có thể chen được vào top 900 đấy.
“Thầy giáo, gần đây tan học con tôi luôn về muộn, tôi nghi có phải gần đây ở trường nó yêu sớm rồi hay không, thầy có nhận ra thằng bé có điều gì khác lạ không?”
Tạ Quang Huy trong chốc lát không có cách nào nhận biết phụ huynh của từng em, do dự trong chớp mắt, hỏi: “Con chị là…”
“Mã Đại Tráng.”
Tạ Quang Huy hiểu rõ, nhớ lại bộ dáng của Mã Đại Tráng ở trong lớp, vì thế mở miệng cam đoan với mẹ Mã, “Yên Tâm đi, Đại Tráng nhà chị không yêu sớm đâu, tình huống của thằng bé xác thật là rất đặc thù, hình như tất cả bạn nữ đều ngứa mắt nó.”
“?” Phụ huynh này lập tức không vui, “Ý thầy nói Đại Tráng nhà tôi trông khó coi sao?”
“Đúng thế, khó coi tốt mà, đỡ cho nó yêu sớm.”
Phụ huynh Mã bị làm cho tức tới đỏ mặt: “Củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, củ cải 300 cân rồi cũng sẽ có cô gái thích! Ngày mai tôi sẽ để nó yêu sớm cho thầy xem!”
Chậc, Tạ Quang Huy cũng không rõ tâm lý hoạt động của những phụ huynh này chút nào, chị có thấy chị mâu thuẫn không chị Mã, câu trước câu sau vả nhau bôm bốp.
Sau đó, mấy phụ huynh hỏi chưa tới hai câu cũng bị làm cho tức giận tới mức quay đầu đi hỏi các thầy cô khác, Tạ Quang Huy nghĩ trăm lần vẫn không hiểu vì sao.
Mắt nhìn các thầy cô khác “khách đến đầy nhà”, ông lại cảm thấy có chút ghen tỵ, thậm chí còn vô cùng tủi thâm, không còn cái vẻ diễu võ dương oai như trước nữa.
Đường Kỳ Thâm đứng dậy định rời đi, Thời Lạc đứng đợi trước cửa, có điều kiên nhẫn cô có hạn, mới qua có vài phút đã nhịn không được nhảy nhót đi vào.
Lúc thiếu niên tới lớp cô thì trên tay không mang gì cả, lúc đi ra thì lại xách theo một túi đồ nhỏ.
Thời Lạc sáng mắt lên nhìn anh, lại nhìn túi nhỏ trong tay anh: “Thứ gì vậy?”
“Rác.”
“…?”
“Ăn đồ ăn vặt xong cũng không vứt rác đi, tích cóp vào tính mang về triển lãm à?” Anh nhàn nhạt khịa cô một câu.
Thời Lạc đỏ mặt ngượng ngùng, khom lưng nhìn vào trong ngăn kéo mấy lần: “Sạch sẽ rồi.”
Cả buổi họp phụ huynh, anh chẳng làm gì nhưng thật ra lại thay cô dọn sạch ngăn kéo và sách vở trên bàn, sách bài tập và giấy nháp của cô đều được anh phân loại theo kích cỡ lớn nhỏ và màu sắc đậm nhạt, sắp xếp rất gọn gàng.
“Em cho rằng ai cũng như em à?”
“Hi hi.” Thời Lạc chân chó ôm cánh tay anh cười cười: “Kỳ Thâm ca ca là tốt nhất.”
Đường Kỳ Thâm không dao động, cô nàng này vuốt mông ngựa cũng không phải lần một lần hai.
Tạ Quang Huy đứng quạnh quẽ ở bên bụng giảng, ánh mắt vừa vặn quét qua bên này, mắt thấy Thời Lạc và Đường Kỳ Thâm chuẩn bị đi liền vội vàng chạy tới, tính toán muốn vớt lại hình tượng.
“Thời Lạc à.”
Thời Lạc một giây trước còn đang cười ngọt ngào với Đường Kỳ Thâm, một giây sau đã ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Em chào thầy ạ.”
Cô cũng chỉ có thể ở trước mặt Đường Kỳ Thâm mới biểu hiện ra dáng vẻ của một học sinh ngoan như vậy.
Vẻ mặt Tạ Quang Huy vui mừng: “Mới vừa rồi nghe em gọi em ấy là ca ca, thầy nói mà, ba em sao có thể trẻ như vậy chứ.”
Đường Kỳ Thâm: “…”
Thời Lạc: “…”
Không phải anh trai em, là người yêu em đó!
Tạ Quang Huy lui ra sau một bước, ánh mắt đánh giá qua lại trên người cả hai một phen, sau đó lại lắc đầu, chẹp miệng: “Bộ dáng không giống như cùng một ba một mẹ sinh ra nha, không giống nhau lắm nhỉ.”
Nội tâm Thời Lạc điên cuồng gào thét: Vốn dĩ cũng không phải cùng một ba một mẹ sinh, đương nhiên là không giống rồi! Sau này em còn phải gả cho anh ấy đấy!
Tạ Quang Huy lại cười cười: “Nhìn thế nào cũng giống như một đôi, đừng nói chứ, còn rất xứng đấy.”
Ánh mắt Thời Lạc sáng lên, trên mặt còn có chút mừng thầm, ý niệm ngo ngoe rục rịch ở trong lòng nổi lên, miêu tả sinh động, sao, sao có thể nhìn ra được vậy, thầy giáo, thầy nói cho em nghe một chút đi mà! Có thể tưởng tượng được sau khi em nghe xong, tiết Địa Lý thầy giảng em cũng có hứng học hơn nhiều rồi đó!
Đường Kỳ Thâm mím môi không nói chuyện, biểu tình trên mặt lại nhu hòa hơn không ít.
Tạ Quang Huy còn tự cho là hài hước, cười tới mức nếp nhăn hiện ra đầy mặt, “Haizz, không nói cái này, không hợp quy củ gì cả, Thời Lạc à, em còn có một anh trai lợi hại như vậy, hừ, sao sách bài tập thầy giao em luôn bỏ trống không làm thế?”
“…” Thời Lạc một giây trước còn đang đắm chìm trong sự sung sướng, một giây sau đã bị ông hắt cho một gáo nước lạnh.
Tạ Quang Huy tính tình quá hiền lành, bình thường cũng không quản được đám khỉ con kia, Tam Trung lại luôn ở trong bầu không khí trọng tự nhiên khinh xã hội, có rất nhiều học sinh không muốn làm bài tập môn xã hội, Thời Lạc cũng chỉ là ngẫu nhiên trộm lười một buổi mà thôi, thế mà lại bị ông bắt thóp được.
Này nếu mà là Thời Sơn Hải tới họp, cô chắc chắn sẽ không sợ, nhưng bên người cô chính là Đường Kỳ Thâm, cô lập tức cẩn thận dò đầu nhìn sắc mặt anh.
Quả nhiên, thiếu niên bên cạnh đen mặt, rũ mắt nhìn cô, trong mắt đều là mấy chữ to “Về nhà phạt làm đề thi”.
Thời Lạc méo miệng, túm cánh tay Đường Kỳ Thâm muốn đi, Tạ Quang Huy lại không chịu thả người, vội vàng nói: “Thầy thấy bình thường em thích tô tô vẽ vẽ, trước kia thu truyện tranh ở chỗ Phạm Vũ Triết, nghe nói bên trong là vẽ thầy với chủ nhiệm lớp bên cạnh à?”
Thời Lạc: “…” Cô quyết định sẽ giết Phạm Vũ Triết.
“Không sao không sao, vẽ không tệ, tương lai có tính phát triển theo hướng này không?”
Thời Lạc ngẩn người, chưa nói, mẹ cô là người học vẽ, Lương Thục Nghi với và trước đây là bạn thân nhất, cũng rất thích vẽ tranh, chỉ là sau đó mẹ cô theo học tranh sơn dầu, còn Lương Thục Nghi học ngành thiết kế, cô rảnh rỗi không có gì làm cũng thích nguệch ngoạc ra hai nét, theo lý thuyết thì thiên phú hẳn là không tệ.
Hứng thú, cũng coi là có.
Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Tạ Quang Huy nói: “Nếu như thật sự có ý định, vậy thì tham gia chương trình tập huấn mỹ thuật đi, sau này đi theo con đường ấấy, Hành Mỹ sẽ là một sự lựa chọn không tệ đâu.”
“Hành Mỹ là học viện mỹ thuật lý tưởng nhất trong nước, điểm đầu vào cao, mà điểm văn hóa của em cũng không tệ, dựa theo sự phát triển này thì chỉ cần em thi được điểm nghệ thuật cao một chút là không thành vấn đề.”
Tạ Quang Huy thật ra không có suy nghĩ tới bối cảnh nhà cô, chỉ coi cô như một học sinh bình thường mà đối đãi.
Thời Lạc tựa hồ còn rất có hứng thú, nếu sau khi lớn len có thể như Lương Thục Nghi, mỗi ngày vẽ vẽ tô tô, thiết kế ra những bộ quần áo xinh đẹp, không cần giao tiếp với thứ gọi là toán lý hóa kia, hình như còn rất không tồi.
Cô không nhịn được lại nắm tay đưa tới bên miệng gặm gặm, như đang suy tư, Đường Kỳ Thâm bất động thanh sắc giơ tay khẽ xoa đầu cô, sau đó lại thuận tiện kéo cái tay đang bị gặm của cô xuống.
Tạ Quang Huy nhìn biểu tình của Thời Lạc, lại tiếp tục nói: “Có điều tập huấn cũng gian khổ đấy, cũng không biết nhóc con như em có chịu nổi không.”
“Có thể khổ đến thế nào chứ.” Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng sợ hãi điều gì cả.
Có điều, đúng là chưa ăn khổ bao giờ.
Tạ Quang Huy nói: “Chắc là sẽ được tập huấn ở Tân Tuyền Loan, ở trong KTX của phòng vẽ tranh bên đó, sau đó thì từ sáng tới tối chỉ vẽ với vẽ, nghe những học sinh từng tham gia khóa huấn luyện nói là một lần làm bài tập phải vẽ tới năm, mười bức.”
Này, cũng quá khổ rồi đi!
Thời Lạc lập tức chưa chiến đã bại, tự động từ bỏ, nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Sau khi buổi họp phụ huynh kết thúc đã là cuối tuần, hai người cùng đi ra khỏi khu dạy học tới bãi để xe đạp.
Trên đường đi, Đường Kỳ Thâm tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó, vẫn luôn không nói chuyện.
Thời Lạc ngẫu nhiên sẽ lảm nhảm với anh về việc đồ ăn bác gái canteen làm thật khó ăn, chốc lát lại nói về giường trong KTX cứng khó ngủ, không thoải mái tý nào.
Đường Kỳ Thâm hơi thất thần, một lát sau liền dừng chân hỏi cô: “Không phải em vẫn luôn thích vẽ tranh, muốn học thiết kế giống mẹ anh à?”
Thời Lạc cúi đầu, trên chân đá đá chai nước một đường đá tới đây, không quá để ý: “Ôi, tập huấn phải ở bên Tân Tuyền Loan, em không muốn đi.”
“Tại sao?” Thanh âm thiếu niên hơi trầm xuống.
Thời Lạc tự nhiên ôm cánh tay anh, nói như lẽ đương nhiên: “Như vậy sẽ rất lâu không thể thấy anh… với mẹ Đường, em không quen…”