Tầm Mịch
Chương 7: Người chết
Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem
"Công chúa." Sáng sớm Vạn Tinh Phồn đã vội vội vàng vàng đến tìm Nam Mịch: "Công chúa, ta..."
Nam Mịch đang ăn sáng, thấy Vạn Tinh Phồn đến gấp gáp, vội vàng đứng dậy: "Tinh Phồn ca ca, có phải huynh điều tra được gì rồi không?"
Vạn Tinh Phồn nhìn vụn bánh dính ở khóe miệng Nam Mịch, ngây người một thoáng, bàn tay vươn ra cứng đờ giữa không trung không biết làm sao, Nam Mịch ngạc nhiên: "Tinh Phồn ca ca?"
"A... Công chúa, khóe miệng người dính cái gì kìa."
Nam Mịch giơ tay xoa lung tung: "Tinh Phồn ca ca, có phải chuyện của Nhạc Đa đã có tin tức?" Ra ngoài một chuyến, cái khác nàng không học được nhưng về khoản không câu nệ tiểu tiết thì khỏi bàn.
Tinh Phồn thu tay lại, gật gật đầu: "Đúng, có tin tức ta lập tức đến báo cho người."
"Ca ca, mời ngồi." Nam Mịch ngồi xuống, bởi vì cấp bách, lông mày nhíu thật chặt: "Ca ca đã điều tra được gì?"
Vạn Tinh Phồn: "Nhạc Đa xảy ra chuyện ở quận Sùng An, ta cho người đến quận Sùng An điều tra thi thể của Nhạc Đa một chút, cũng may trên đó còn giữ lại một chút linh lực, là do Kim tộc ra tay không sai được. Lại tiếp tục đi tra xét xem ngày đó xung quanh có những ai, trước mắt thì không thấy có gì đáng nghi."
Nam Mịch gật đầu, mày nhíu chặt.
Vạn Tinh Phồn bị dáng vẻ nghiêm túc của nàng chọc cười: "Thật ra chuyện đã xảy ra lâu như vậy, dấu vết để lại cũng không còn bao nhiêu, muốn tra rõ còn cần tốn ít thời gian, Công chúa xin chờ thêm."
"..." Nói không thất vọng là giả, Nam Mịch gật gật đầu: "Ta biết rồi, đa tạ Tinh Phồn ca ca, việc này làm khó huynh rồi."
"Có gì đâu mà làm khó, chỉ là trong tay ta không có nhiều người như phụ huynh, cũng may ta không bận nhiều công vụ, có thể bỏ nhiều tâm tư ở chuyện này, chỉ cần Công chúa không chê ta chậm là được."
"Huynh đừng nói như vậy, Tinh Phồn ca ca, huynh giúp ta thế này, ta cũng không biết nên cảm tạ huynh thế nào mới ổn." Nam Mịch mếu máo, vành mắt đỏ lên: "Ta thật sự... không biết nhờ ai giúp đỡ mới tốt, bây giờ ta cũng xem như là người không nơi nương tựa rồi."
Vạn Tinh Phồn thấy nàng sắp khóc đến nơi, trong lòng cũng hoảng: "Công chúa đừng nói như vậy, là phụ thân không làm tốt chuyện Công chúa dặn dò, người nhàn rỗi như ta đây hỗ trợ một hai cũng là nên làm."
Nam Mịch mơ hồ cảm thấy hôm nay Vạn Tinh Phồn có chỗ bất đồng, nhưng khác chỗ nào thì lại không nói rõ được, giống như... khách sáo hơn thường lệ.
Chưa kịp nghĩ kĩ lại đã nghe Vạn Tinh Phồn nói tiếp: "Cố Bắc Vương của Hãn châu chính là người kim tộc, cho nên ở Hãn châu có tương đối nhiều người Kim tộc, nhất thời ta không tra được gì ở hướng này, trước hết người đừng nóng nảy, chờ ta cẩn thận..."
Nam Mịch ngắt lời hắn ta: "Tinh Phồn ca ca, huynh không cần để ý, cứ nói thật với ta là được, rốt cuộc... có phải Cố Bắc Vương muốn ra tay với ta không?"
"... Công chúa." Vạn Tinh Phồn hơi kinh ngạc, nhất thời nghẹn họng, một hồi mới mở miệng: "Người cũng nghĩ như vậy?"
"Rất khó để không nghĩ như vậy." Nam Mịch cụp mi: "Nhạc Đa chỉ là một cung nữ, đời này đã tiếp xúc với người ngoài đâu, từ nhỏ chúng ta lớn lên bên nhau, tâm tư nàng ấy cực kỳ đơn thuần.” Nước mắt ào ào rơi, Nam Mịch nức nở nói: "Nếu không phải vì người Công chúa trời sinh yếu ớt này, sao nàng ấy có thể... nàng ấy..."
Vạn Tinh Phồn duỗi tay lau nước mắt cho nàng, lúc này Nam Mịch mới ngước mắt lên.
Vạn Tinh Phồn: "..."
Nước mắt tiểu Công chiếu rưng rưng, lông mi ướt nhẹp, mày nhíu lại, nũng nịu thấy mà thương, chỉ ngước mắt liếc nhìn một cái đã khiến Vạn Tinh Phồn thất thần.
"Tinh Phồn ca ca, huynh sao thế?" Nam Mịch vừa nức nở vừa hỏi.
Lúc này Vạn Tinh Phồn mới lấy lại tinh thần: "À... không có gì, Công chúa đoán không sai, ta cũng thấy như vậy, rốt cuộc thì với thân phận của Nhạc Đa, đúng là không nên có người nhắm vào mới phải."
Nam Mịch gật đầu.
Vạn Tinh Phồn lại nói: "Nhưng rốt cuộc thì có phải Cố Bắc Vương nhằm vào Công chúa hay không còn cần xem xét thêm, Công chúa không nên gấp gáp."
"Được, đa tạ Tinh Phồn ca ca."
Có thể là trên đầu Vạn Tinh Phồn có nhiều "việc" Nam Mịch giao cho nên bắt đầu bận rộn lên, cho nên lại rất nhiều ngày hắn ta không đến tìm Nam Mịch nữa.
Hiện giờ coi như đã có người quản việc của Nhạc Đa, đáy lòng Nam Mịch yên tâm hơn một chút, Vạn Tinh Phồn không đến tìm ngược lại giúp Nam Mịch được nhàn nhã. Thường ngày nàng đều ở đông uyển Định Viễn Vương phủ đọc sách, ngây người, nói ra thì cũng không khác mấy khi còn ở Thủy Ly cung, chẳng qua trong lòng có thêm nhiều thứ, rồi lại như... thiếu mất thứ gì.
Không có cách nào giống như đã từng, vô tư vô lự, tưới ít hoa, đọc quyển sách, thêu chút nữ công.
Đáy lòng luôn có phần bất an, nhưng bất an do đâu thì Nam Mịch lại không biết. Nàng nghĩ, có lẽ bởi vì rời xa người nhà, bản thân lại là bẩm sinh xương cốt yếu ớt, ra ngoài không có chỗ dựa, đáy lòng sẽ thấy bất an thôi.
Nói là không nơi nương tựa nhưng lại thầm nghĩ: Thật sự là vậy sao...
Nhưng trong lòng Nam Mịch biết, khi nàng sinh bệnh, khi nàng gặp nguy hiểm, trước sau đều là Cảnh Từ ở bên nàng, so với nàng thì hắn còn suy nghĩ chu toàn hơn, so với nàng hắn lại càng lo lắng nhọc lòng hơn.
Nhiều ngày không thấy, khi Vạn Tinh Phồn đột nhiên xuất hiện, Nam Mịch đang chọn trâm cài do Tịch Châu đưa sang.
"Công chúa." Vạn Tinh Phồn chạy suốt một đường đến đây, thái dương đều là mồ hôi mỏng: "Ta..."
Nam Mịch thấy là hắn đến, vội tiến gần lại: "Có phải tra ra manh mối gì không?"
Vạn Tinh Phồn cau mày, ánh mắt và vẻ mặt đều là hoảng loạn: "Chi Đường, muội nghe ta nói, việc này... tám phần việc này so với chúng ta nghĩ... ừm... khó giải quyết hơn một chút, cho nên..."
"Cho nên." Trong lòng Nam Mịch căn thẳng theo, mày cũng nhíu chặt thêm: "Huynh tra được cái gì?"
Vẫn là lần đầu tiên thấy Nam Mịch lộ ra vẻ mặt này, trong nghiêm túc lộ ra cơ trí linh lợi, còn có một loại uy nghi không nói nên lời.
Vạn Tinh Phồn ngây ra, một lát mới lấy lại tinh thần: "Công chúa, người ta phái ra đều... không có tin tức, hôm trước đã mất liên lạc." Hắn ta hít sâu một hơi, nói: "Hôm nay nhận được tin, phát hiện thi thể ở quận Sùng An, một nhóm mười lăm người toàn bộ mất mạng."
Nam Mịch sửng sốt, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống.
Không biết Cảnh Từ đã đến đông uyển từ khi nào, lập tức hiện thân đón được Nam Mịch: "Công chúa, vẫn ổn chứ?"
Nam Mịch quay đầu nhìn về phía Cảnh Từ, lúc lấy lại phản ứng thì nước mắt đã rơi xuống từ khi nào: "Cảnh Từ..."
Cảnh Từ khẽ gật đầu, sau đó chuyển ánh mắt về phía Vạn Tinh Phồn: "Thế tử, bên này Công chúa có ta, đợi Công chúa bình tĩnh hơn ta sẽ cho người báo với ngươi."
Vạn Tinh Phồn gật đầu: "Công chúa, vậy ta đi trước, Công chúa... đừng khổ sở quá."
Vạn Tinh Phồn đi rồi, Cảnh Từ đỡ Nam Mịch ngồi xuống, vẫy tay để Tịch Châu đặt cây trâm xuống rồi lui ra.
"Công chúa, người vẫn ổn chứ?" Cảnh Từ cũng ngồi xuống theo, rót cho nàng một ly trà.
"Cảnh Từ..." Nước mắt Nam Mịch tuôn như mưa, tay run nhẹ đặt trên cổ tay Cảnh Từ: "Ta... ta lại hại chết người, mười lăm, là mười lăm mạng người, bọn họ... đều đã chết... đều chết hết..."
Cảnh Từ bị nàng chạm vào thì hơi kinh ngạc, gần như trong nháy mắt hắn cảm nhận được trên người vị Công chúa trời sinh đã có xương cốt yếu ớt này có một sợi linh lực. Chẳng qua là chỉ trong giây lát, chưa đợi hắn kịp xác nhận đã không thấy tung tích đâu nữa.
"Ta... ta đã hại chết bọn họ..." Nam Mịch nghẹn ngào nói không nên lời, nói đến cuối chỉ có thể nằm bò trên bàn nức nở: "Cảnh... Từ... ta..."
Cảnh Từ để mặc nàng khóc một hồi, chờ Nam Mịch đã bình tĩnh hơn hắn mới vỗ vỗ bả vai nàng: "Công chúa, thần... là thần không tốt."
"Làm sao đây..." Nam Mịch ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt tuôn như vỡ đê: "Cảnh Từ... ta... rất sợ..."
Lông mày của Cảnh Từ không khỏi nhíu lại: "Công chúa, không cần sợ, có thần ở đây, Công chúa không phải là không nơi nương tựa."
"Ngài..." Nam Mịch sửng sốt, qua nửa ngày mới hỏi; "Hôm đó ngài nghe được lời ta và Tinh Phồn ca ca nói chuyện?"
Ánh mắt Cảnh Từ hơi né tránh, sau đó mi dài buông xuống: "Vì để bảo vệ Công chúa nên thần vẫn luôn ở đông uyển, nếu Công chúa để ý, về Thủy Ly cung thần sẽ tự đi lĩnh phạt."
"Ngài..." Nam Mịch nhấp nhấp môi, sau một hồi cân nhắc tìm từ, nàng lại lên tiếng: "Cảm ơn ngài, Cảnh Từ."
Không ngờ Nam Mịch sẽ nói một câu thế này, Cảnh Từ hơi sửng sốt: "Công chúa..."
"Cảnh Từ, ta sợ, làm sao đây..." Nam Mịch cụp mi: "Nhưng ta không thể mặc kệ Nhạc Đa, ta không biết nên làm gì bây giờ, Vạn thúc thúc không để ý đến ta, Tinh Phồn ca ca giúp ta lại bị ảnh hưởng... Đã chết nhiều người như vậy... đều, đều là do ta hại chết... ta..."
Trong lòng Cảnh Từ khựng lại, lúc này mới lấy lại tinh thần, đúng vậy, trời sinh tính tình tiểu Công chúa đã đơn thuần, đã thấy mấy người chết đâu, lại càng chưa từng giết người, đại khái cả ý nghĩ như vậy cũng chưa từng có. Hiện tại tuy không phải do nàng giết mười lăm người này nhưng họ lại chết vì nàng, nàng đương nhiên sẽ sợ hãi.
Cảnh Từ thở dài: "Công chúa, người không cần phải đi cầu xin cha con Vạn gia, không cần phải sợ, thần nhất định sẽ tra ra hung thủ giết hại Nhạc Đa, thần sẽ đưa người đến Đồ sơn, sẽ đưa người về Thủy Ly cung, có thần ở đây, Công chúa không cần sợ."
Nam Mịch chưa từng thấy Cảnh Từ lộ ra vẻ mặt thế này, trịnh trọng nhưng cũng dịu dàng.
"Cảnh Từ." Nam Mịch giương mắt nhìn sang, đột nhiên cảm thấy Cảnh Từ chưa từng cách gần nàng như vậy: "Ta tin ngài."
Cảnh Từ bỗng nhiên duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhỏ của Nam Mịch: "Không, Công chúa, ta không phải muốn người tin ta, mà là, muốn người chỉ tin ta."
"Cảnh Từ..." Nam Mịch kinh ngạc nhìn chằm chằm Cảnh Từ, hơn nửa ngày cũng chỉ có thể gọi một tiếng tên của hắn.
"..." Cảnh Từ đột nhiên đứng dậy, chắp tay hành lễ: "Thần thất lễ."
Nam Mịch cũng đứng dậy theo, bắt lấy cánh tay của Cảnh Từ, cuối cùng lại chuyển thành nắm chặt góc áo của hắn: "Cảnh Từ, ta tin ngài, ngài nói đúng, trên đời này có rất nhiều chuyện ta không rõ, người khác việc khác, nếu ta hết lòng giao ra cũng không an toàn." Nam Mịch tiến lên một bước, ngửa đầu nói: "Từ nay về sau, ta chỉ tin ngài."
Bọn họ đều từ Thần đô đến, hắn là người phụ huynh tín nhiệm, là Đại Tu Linh giả số một số hai trong thiên hạ, suốt dọc đường đi hắn đều cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ nàng an toàn, nếu không tin hắn thì nên tin ai đây.
Hôm sau, từ sáng sớm Cảnh Từ đã đứng ngoài cửa phòng Nam Mịch đợi lệnh, chờ Nam Mịch dùng bữa xong, đẩy cửa ra thấy Cảnh Từ thì hoảng sợ: "Cảnh Từ? Sao ngài lại ở đây?"
"Hôm nay thần sẽ theo Công chúa đi tìm Thế tử, nói rõ với hắn, về sau chuyện của Nhạc Đa sẽ do chúng ta tự lo."
Nam Mịch nhìn chằm chằm Cảnh Từ nửa ngày, bật cười một tiếng: "Cảnh Từ, sao trước kia ta lại không phát hiện ngài nhỏ nhen vậy nhỉ?"
"Nhỏ nhen?" Cảnh Từ nhướng mày, buồn bực: "Nhỏ nhen chỗ nào?"
"Cảnh Từ, ngài vội vã không muốn để Phồn Tinh ca ca quản chuyện của Nhạc Đa... à không, là chuyện của chúng ta là vì sao?"
Cảnh Từ: "..." Đúng vậy, vì sao chứ?
Không đợi Cảnh Từ kịp suy nghĩ cẩn thận, Nam Mịch đã đi lên phía trước, quay đầu lại nhìn Cảnh Từ, mi mắt cong cong, nói: "Cảnh Từ, đi thôi."
Cảnh Từ nhận lấy áo choàng trong tay Tịch Châu, ba bước thành hai đuổi theo nàng, khoác lên người Nam Mịch: "Công chúa cẩn thận, đừng để cảm lạnh."
Khi Vạn Tinh Phồn thấy hai người ngày thường lời nói không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều, hôm nay lại cùng xuất hiện còn ngây ra một lúc: "A... Công chúa, người đến hỏi chuyện của Nhạc Đa sao?"
"Không phải, Tinh Phồn ca ca, ta đến là muốn nói, chuyện của Nhạc Đa đã ảnh hưởng đến huynh quá nhiều, về sau huynh đừng quản việc này nữa, tránh để càng nhiều người chịu tội hơn."
Vạn Tinh Phồn kinh ngạc, lúng túng đáp: "Không sao, chuyện Công chúa nhờ vả thật sự nên tận hết sức."
"Thế tử." Cảnh Từ chắp tay hành lễ: "Chuyện của Nhạc Đa ta sẽ điều tra rõ, trong khoảng thời gian này đã phiền Thế tử nhọc lòng."
Vạn Tinh Phồn còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ trả lời cho có lệ: "Được, vậy có chỗ nào ta có thể giúp được còn xin Điện chủ chớ khách sáo với ta."
Cảnh Từ gật đầu: "Công chúa, chúng ta đi thôi."
Nam Mịch lại theo Cảnh Từ trở về, đi rồi đi bỗng nhiên Nam Mịch cảm thấy thật vui vẻ, lúc này Cảnh Từ mới quay lại nhìn: "Công chúa?" Lông mày hắn hơi hạ xuống, lúc này mới nhường đường, trong lòng buồn bực, đang đồng hành với Công chúa sao lại đi lên phía trước nhỉ, thật sự do người già rồi sao, đến quy củ cũng quên rồi.
Nam Mịch giật giật môi gật đầu, đi lên phía trước: "Cảnh Từ, lần trước ngài đắp người tuyết cho ta, ta cũng chưa xem cẩn thận đã đổ bệnh rồi, ngài đắp lại một con cho ta đi."
Cảnh Từ: "Được."
"Không phải là mệnh lệnh của Công chúa, là lời nhờ vả của bằng hữu." Nam Mịch quay đầu lại nhìn Cảnh Từ.
Cảnh Từ kinh ngạc, sau khi tiểu Công chúa vào Định Viễn Vương phủ lại mặc váy dài tay áo rộng bằng lụa satin, màu trắng bạc làm chủ, tơ vàng xuyên trân châu phác họa lên vô số hoa văn, gấu váy, cổ tay áo, cổ áo đều may một vòng lông tơ màu trắng, làm nổi bật lên chiếc cổ trắng nõn.
Cả mái tóc dài của Công chúa được vấn lên, dùng trân châu điểm thúy cố định lên đỉnh đầu, mi mắt cong cong, chóp mũi đông lạnh đến ửng đỏ.
Hắn bỗng nhiên nhớ đến một câu thơ dân gian: Phương Bắc có giai nhân, dị thế mà độc lập.
Nam Mịch nghiêng đầu: "Cảnh Từ, ngài có nghe thấy lời ta nói không?"
"Nghe thấy, Công chúa." Cảnh Từ dời ánh mắt đi, trong lòng buồn bực: Gần đây luôn để ý đến Công chúa, có phải là do công vụ yêu cầu hay không.
Chạng vạng, đại khái là bởi vì bầu trời Thanh châu đang ấp ủ cho trận tuyết tiếp theo, mặt trời lặn xuống, bầu trời ngược lại nhuốm màu phiếm hồng, Nam Mịch tìm trong đông uyển một sân nhỏ, bởi vì không có ai ở nên tuyết trên mặt đất được giữ rất hoàn hảo.
"Cảnh Từ, chúng ta đắp người tuyết ở đây đi, gọi cả A Mạch đến nữa."
Cảnh Từ gật đầu.
Đến khi ba người đứng trước cửa viện, không khí lại có phần xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là A Mạch không nhịn được lên tiếng: "Công chúa, chúng ta... đắp nó?"
Nam Mịch nhấp môi, hít sâu một hơi: "Đúng, đắp nó!"
"Vậy chúng ta so một trận, xem ai đắp đẹp hơn, thế nào?" A Mạch có tính trẻ con, vào sân là không chịu ngồi yên.
Sau khi Nam Mịch rời nhà, dù đã thấy tuyết nhiều lần nhưng vẫn không khỏi cảm thấy mới lạ: "Được thôi, để Cảnh Từ làm trọng tài, xem chúng ta ai đắp tốt hơn."
Cảnh Từ nhìn hai người bọn họ mỗi người chọn một góc, bắt đầu ra tay, không nhịn được bất đắc dĩ lắc đầu, cũng tìm một góc đắp người tuyết.
Chưa qua bao lâu A Mạch đã bô bô nói mình đã đắp xong, Nam Mịch hoảng loạn vội vàng nói: "A Mạch, đệ đợi ta với, ta còn chưa đắp xong đâu... ta xong ngay đây..."
"Ta xong hết rồi, Công chúa, người nhanh lên đi... nhanh lên, nhanh lên..." A Mạch lại thúc giục nàng một hồi.
Qua một lúc lâu Nam Mịch mới đắp xong: "Xong rồi, A Mạch, ta cũng xong rồi."
A Mạch thò sang, nhịn nửa ngày cuối cùng không nhịn được nữa phụt cười ra tiếng: "A hahaha, đây cũng gọi là người tuyết? Đắp tuyết thì đúng hơn, ha ha ha."
Nam Mịch mếu máo, không nói gì. Cảnh Từ tiến lại xem, đúng là như lời A Mạch nói, người tuyết do Nam Mịch đắp chỉ có thể gọi là đụm tuyết thôi, lại còn rất nhỏ, A Mạch vội nghiêng đầu, sáp lại: "Lần này ta thắng rồi."
Cảnh Từ thấy Nam Mịch dẩu môi, Nam Mịch mở miệng, dáng vẻ không vui: "A Mạch, đệ để ta xem xem người tuyết đệ đắp thế nào."
"A... ta... người tuyết của ta đâu?" A Mạch quay về chỗ người tuyết của mình, lại kinh ngạc đến miệng cũng không khép lại được: "Đây... đây..."
Vốn là chỗ người tuyết đứng lúc này lại là một vũng nước đọng, nhìn qua còn không bằng con của Nam Mịch có hình dạng. Nam Mịch nhìn vũng nước trên đất lại nhìn khuôn mặt khóc không ra nước mắt của A Mạch, lúc này mới vui lên, tiến đến trước mặt A Mạch: "A Mạch, ai thắng đây?"
Vẻ mặt A Mạch như đưa đám: "Người... người người người... thế này... vừa rồi vẫn còn mà..."
Nam Mịch vui mừng không khép miệng được, tiến đến trước mặt Cảnh Từ: "Cảnh Từ, ngài nói đi, ta thắng rồi sao?"
"Ừ." Cảnh Từ gật đầu: "Công chúa thắng."
Nam Mịch lại cười A Mạch một hồi lâu, đột nhiên nhớ đến cái gì, lại nói: "Cảnh Từ, người tuyết ngài đắp đâu rồi?"
"Bên kia." Cảnh Từ duỗi tay chỉ sang một hướng.
Nam Mịch và A Mạch cùng nhìn sang, trên mặt tuyết bên kia quả nhiên có một người tuyết với cái đầu và cái bụng đều tròn vo, trên mặt được khảm đá làm ngũ quan.
A Mạch chép chép miệng, không giấu được kinh ngạc: "Oa... lão đại, sao ngài lại biết đắp người tuyết chứ? Thật đáng yêu..." A Mạch nhảy nhót nhào sang, xoay quanh xem xét người tuyết kia.
Nam Mịch cũng chạy theo, khom lưng đánh giá một hồi lâu, sau đó ngồi xổm xuống nhặt mấy hòn đá lên, chỉnh thành dáng vẻ mỉm cười, quay lại nhìn Cảnh Từ: "Cảnh Từ, người tuyết này của ngài phải cười."
Cảnh Từ cũng đi theo hai người, cùng ngồi xổm xuống với bọn họ: "Thần nhớ rồi."
Ba người chơi đùa trên nền tuyết một hồi, Cảnh Từ và A Mạch thì không cảm thấy gì nhưng Nam Mịch thì vừa mệt vừa buồn ngủ.
"Chúng ta về thôi." Cảnh Từ nói với Nam Mịch.
"Không về đâu, không về đâu." A Mạch chạy sang bên kia, tiếp tục nghiên cứu xem người tuyết của nó đi đâu rồi: "Ta lại đắp một con khác..." Vừa quay đầu, chạm đến ánh mắt của Cảnh Từ bắn lại đây, không nhịn được phát run, lập tức sửa lời: "À, vâng, vậy chúng ta về đi."
Nam Mịch gật gật đầu: "Ừm, ta đói rồi."
Ba người cùng trở lại chỗ ở của Nam Mịch, Tịch Châu vâng lệnh dâng rượu và thức ăn lên, lần đầu một mình dùng bữa với Công chúa, A Mạch kích động đến nỗi nghẹn rất nhiều lần.
Cảnh Từ dặn dò Nam Mịch nghỉ ngơi cho tốt, nhìn chằm chằm đến khi đèn trong phòng Nam Mịch tắt mới cùng A Mạch rời đi.
A Mạch đi theo bên cạnh Cảnh Từ, bỗng nhiên cười thành tiếng: "Lão đại, ngài thay đổi rồi."
"Thay đổi chỗ nào?"
"Không nói rõ được... dường như càng dịu dàng ấm áp hơn."
Cảnh Từ không đáp.
A Mạch lại tự lẩm bẩm: "Cũng đúng, đi theo người như Công chúa, thật sự rất khó để không dịu dàng hơn."
Cảnh Từ liếc mắt nhìn nó một cái: "Công chúa... là người như thế nào?"
"Ừm... mềm mại... như là... cục bột nếp trên bàn cơm vào ngày tết, vừa ngọt vừa mềm." A Mạch cong cong mi mắt, nói xong cười càng tươi.
Hơn nửa ngày Cảnh Từ không nói gì, hiện lên trước mắt đều là mỗi ánh mắt và nụ cười của tiểu Công chúa, hồi lâu mới lên tiếng: "A Mạch, quy củ mấy năm nay ta dạy ngươi đâu cả rồi, ai cho ngươi so sánh lung tung."
A Mạch bĩu môi, một lát sau lại nói: "Lão đại, ngài và Công chúa làm hòa lúc nào thế?"
"Cái gì?" Chân mày Cảnh Từ nhẹ nhíu một cái.
A Mạch nói tiếp: "Nhiều ngày nay Công chúa giận ngài, ta thấy ngài vẫn luôn bó tay không có cách nào. Thật ra ấy à, nếu để ta nói thì ngài chỉ cần nói chuyện tử tế với Công chúa, đâu đến mức Công chúa tức giận lâu như vậy, còn ấm ức bản thân đi cầu xin Thế tử."
"Mấy ngày nay ngươi không làm được chuyện đứng đắn gì, nhưng thật ra lại rất thông thạo mấy chuyện vô dụng này." Cảnh Từ vô cảm nói xong một câu này thì không mở miệng nữa.
"Lão đại." A Mạch không để bụng, nói: "Cái gì gọi là vô dụng, chuyện của Công chúa mà gọi là vô dụng sao? Vô dụng mà ngài còn một lòng một dạ canh giữ trên nóc nhà ở đông uyển? Không phải ngài ngày nào cũng nhìn chằm chằm Công chúa..."
Cảnh Từ liếc nó một cái, không nói gì.
Qua một lúc lâu, trong khi A Mạch đang tự cân nhắc xem mình có nên mau chóng xin lỗi hay không thì bỗng nhiên nghe Cảnh Từ lên tiếng: "Ngươi nói đúng, ta nên nói rõ với Công chúa sớm hơn, cần gì đến mức Công chúa đi cầu xin cha con Vạn gia."
"Ồ... lão đại, có phải ngài cảm thấy Định Vĩnh Vương có vấn đề gì hay không?"
Cảnh Từ: "Ừm, không nói chắc được, cảm thấy có rất nhiều điểm không hợp lý, người ta kêu ngươi bố trí đã bố trí ổn thỏa chưa?"
"Vâng, ngài yên tâm đi, đánh giá sẽ đến chỉ trong mấy ngày này thôi."
Cảnh Từ gật đầu: "Ừ, ta ra ngoài một chuyến sẽ lập tức trở về, ngươi quan sát chặt chẽ bên phía Công chúa, còn nữa, nói với người trong điện, ở trong Vương phủ thì hạn chế dùng linh lực."
A Mạch nhìn theo bóng lưng Cảnh Từ, đột nhiên phát hiện Cảnh Từ đã thay đổi rất nhiều, dường như đã chấp nhận biểu đạt hơn, trở nên càng... dịu dàng hơn.