Tầm Mịch
Chương 28: Đi xa (1)
Nam Tu không thích mùi trong Hoa lâu, cảm thấy không đứng đắn, thế nhưng Chung Mi cũng không thích sự quạnh quẽ trong cung của y, vậy nên Nam Tu chỉ đành thỏa hiệp, đến Hoa lâu gặp mặt hắn ta.
Chung Mi rót cho y một ly trà "sạch sẽ": "Thế nào mà Điện hạ lại thoải mái nhàn hạ thế? Không sợ bị đại thần Gián Nghị nhìn thấy rồi đến chỗ Thần quân cáo trạng sao?"
"Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi." Nam Tu không động đến ly trà kia, thứ bỏ vào miệng trong Hoa lâu này y không dám động đến: "Ngươi đã nghe đến mộ Hỏa thần chưa?"
Kết quả nghe Chung Mi cười nhạo một tiếng: "Điện hạ điên rồi sao? Muốn tăng tu vi cũng không dùng cách đấy được đâu."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Nam Tu liếc hắn ta một cái, có hơi không kiên nhẫn: "Là Cảnh Từ, phụ thân ta muốn Cảnh Từ đi tìm."
"À..." Chung Mi lộ ra vẻ "thì ra là thế": "Đây là nhạc phụ làm khó Cảnh Điện chủ của chúng ta à..."
"Rốt cuộc ngươi đã nghe đến chưa?" Nam Tu mất hết kiên nhẫn, chân mày đều nhíu vào nhau.
"Đã nghe rồi, sống nhiều năm như thế sao có thể chưa từng nghe đến chứ?" Chung Mi ngồi xuống bên cạnh Nam Tu, thưởng thức ly trà trước sau Nam Tu vẫn không động đến: "Mộ Hỏa thần là có."
Nam Tu không ngờ đến thật sự có thứ này, vì thế giương mắt nhìn sang.
"Chẳng qua bên trong không có gì."
"Có ý gì? Mộ Hỏa thần là giả?"
"Cũng không hẳn..." Chung Mi đổ trà vào miệng: "Nhưng đồ đã sớm bị cái đám Dịch thị kia lấy đi rồi, hiện tại à... đoán chừng đến cặn cũng không còn."
"Ý ngươi là, tâm kinh Hỏa tộc đã bị Dịch thị cầm đi?"
"Không tính là Dịch thị cầm đi, tóm lại trong những năm Dịch thị cầm quyền, đại tu hành giả trong thiên hạ có thể coi như mạnh hơn hiện tại nhiều." Chung Mi tiếp tục đùa nghịch chén trà không, lên giọng đáp lại: "Thánh Điện hạ, ngài còn nhỏ, rất nhiều chuyện ngài không biết, nhưng không chắc phụ thân ngài không biết."
"Ý ngươi là, cha ta cố ý?"
Chung Mi chưa đáp đúng hay sai, mày khẽ nhướng.
"Hẳn là cố ý không cho Cảnh Từ ở lại, thế này có khác gì đuổi hắn đi đâu?"
"Vẫn có khác nhau, tên nhóc kia, tâm tư của Thần quân còn sâu hơn các ngươi nghĩ nhiều, còn phải học thêm đi."
Cũng không biết từ nào trong những lời này đã chọc đến vảy ngược của Thánh Điện hạ, Nam Tu đứng lên liếc Chung Mi một cái, trong giọng nói đều là tức giận, gằn từng chữ: "Biết rồi, tên già."
Không đợi Chung Mi ngộ ra rốt cuộc mình đã chọc y ở chỗ nào, cửa đã đập "rầm" một tiếng đóng lại, suýt nữa không chịu nổi cơn giận của Thánh Điện hạ, lung lay sắp đổ.
Chung Mi chép chép miệng: "Chậc... tòa lâu này của ta ấy à, sớm muộn gì cũng bị tên nhóc Nam gia này hủy mất."
Nam Tu ra khỏi Hoa lâu, nghẹn một bụng tức, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Nam Mịch một lần.
Từ nhỏ Nam Mịch đã thân thiết với y, đối với người muội muội này, y không chỉ để bụng, dù cho y có không muốn cũng không thể không thừa nhận, Nam Mịch đã trưởng thành, có người yêu của riêng mình, có trách nhiệm lo lắng cho vạn dân.
Tuy y không nỡ nhưng y vẫn quyết định để Nam Mịch đích thân đưa ra lựa chọn về chuyện của mình.
Suốt dọc đường đi Nam Tu đều tốn công suy nghĩ, khi đến tẩm cung của Nam Mịch, nàng mới vừa dùng bữa sáng xong, đang ở trong sân ngây người nhìn chằm chằm đèn lồng đỏ treo dưới mái hành lang.
Nghe được tiếng bước chân của Nam Tu, ánh mắt nàng mới chuyển qua: "Ca ca."
"Từ khi muội Thông Thần, nhĩ lực đúng là càng ngày càng thính." Nam Tu ngồi xuống bên cạnh nàng: "Thần đô không hay có tuyết rơi như Thanh châu, nhưng vào đông vẫn sẽ lạnh, sao muội lại ngồi ngoài này?"
"Ca ca mới vừa nói muội Thông Thần, không sợ lạnh đến vậy."
"Đúng vậy, hiện tại Mịch nhi của chúng ta đã lợi hại rồi." Nam Tu mắt nhuốn ý cười, liếc mắt nhìn Nam Tu mệt mỏi nghiêm trọng một cái: "Đêm qua lại không ngủ ngon? Mấy bát thuốc an thần kia cũng vô dụng?"
"Có chút tác dụng." Nam Mịch lắc đầu tỏ vẻ không sao: "Ca ca đừng lo, muội không có chuyện gì đâu."
"Cảnh Từ sắp đi?"
"..." Ánh mắt Nam Mịch rũ xuống, qua hồi lâu mới ngập ngừng nói: "Ừm, chàng nói để muội chờ chàng trở về, còn nói trước khi đi không gặp nữa..."
"Hắn đương nhiên không dám gặp muội."
Nam Mịch giương mắt nhìn y: "Sao lại nói vậy?"
"Phụ thân phái hắn đi phía Tây tìm mộ Hỏa thần, không thấy không được về."
"Vậy..."
Nam Tu cắt ngang: "Căn bản không có thứ đồ kia, huynh đã hỏi rồi, mộ kia đã sớm trống rỗng."
Vành mắt Nam Mịch đỏ lên: "Vậy..."
"Nếu muội không muốn hắn đi, vậy phải tự mình nghĩ cách." Nam Tu trịnh trọng nói, "Cảnh Từ cũng rất không dễ dàng, hắn gánh vác rất nhiều, vì muội, vì người Hỏa tộc, đều nói hắn vô tình, thật ra lòng dạ rộng lớn cũng là hắn, Mịch nhi, hiện tại muội đã không giống trước kia, phải đi bảo vệ người muội yêu."
Có thể là không ngờ đến Nam Tu sẽ nói mấy lời này với nàng, đầu tiên Nam Mịch hơi sửng sốt, sau đó mới trịnh trọng gật đầu.
Nam Tu thở dài: "Ngày mai là mùng một đầu năm, Cảnh Từ phải đi, sẽ chào từ biết phụ thân, sau đó xuất phát từ cửa Tây."
Tuy đang giận dỗi với Thần quân nhưng Nam Mịch vẫn quyết định cùng đón giao thừa với phụ huynh.
Lúc nhìn thấy Nam Mịch, đầu tiên Thần quân hơi kinh ngạc, gần một tháng không gặp, lại dường như đã rất lâu.
Ngài tinh tế đánh giá Nam Mịch, tiều tụy, gầy, dù đã trang điểm vẫn nhìn ra được sắc mặt rất không tốt.
Lúc chưa gặp không cảm thấy gì, vừa thấy nữ nhi thế này, Thần quân bắt đầu không kiềm chế được đau lòng, Nam Mịch chưa bao giờ chịu ấm ức thế này.
Thần quân nhẹ nhàng hỏi: "Mịch nhi, gần đây thánh y có bắt mạch thăm khám cho con không? Có nói sức khỏe con thế nào không?"
Nam Mịch thất thần lắc đầu: "Con không sao."
Biết lửa giận trong lòng nàng còn chưa tan hết, sợ bữa cơm tất niên này ăn không ngon, Nam Tu vội vàng chen vào: "Phụ thân yên tâm, gần đây con kết bằng hữu được với một thần y, qua mấy ngày sẽ kê cho Mịch nhi một phương thuốc an thần."
Có lẽ Thần quân cũng nghĩ cơm tất niên nên ăn trong không khí tốt đẹp mới ổn, vì thế gật đầu lướt qua đề tài này.
Nam Mịch thở dài một hơi, lúc lên tiếng giọng cũng rất nhẹ: "Phụ thân, vì sao lại muốn Cảnh Từ đi phía Tây?"
Thần quân không lên tiếng.
Nam Tu lại mở miệng trước; "Mịch nhi, ăn cơm trước..."
"Vì sao? Phụ thân?"
Nam Tu bị chen ngang, đành phải ngậm miệng, nhìn về phía Thần quân.
Thần quân thở dài, bỏ đũa trong tay xuống, nhìn Nam Mịch: "Mịch nhi, cha chỉ có thể làm như vậy, hơn nữa, là nó tự nguyện."
Nước mắt Nam Mịch lăn dài: "Đừng bắt chàng đi, phụ thân."
Thần quân không đáp.
"Phụ thân, con xin phụ thân, đừng bắt chàng ấy đi."
Thấy Thần quân vẫn không có ý định trả lời, Nam Mịch lại nói: "Hoặc là... để chàng ấy trở về sớm một chút... cái mộ Hỏa thần kia người đều biết rồi mà."
Thần quân thở dài, vẫy vẫy tay, nội quan vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hàng năm ngầm hiểu ý, gọi người mang đồ ăn xuống.
Nam Mịch thút thít khóc nức nở: "Phụ thân... Mịch nhi xin người... người làm thế có khác nào đuổi chàng ấy đi đâu... người muốn chàng đi đâu chứ..."
- -- Hắn, không có nhà.
Nam Tu nghẹn hơn nửa ngày, vẫn quyết định mở miệng: "Phụ thân... nếu không..."
Không đợi Nam Tu nói xong, Thần quân đã giơ tay ra hiệu y ngậm miệng lại, vì thế y hết sức thức thời ngậm miệng lại.
Nam Mịch khóc một hồi, lại nói: "Vì sao chứ? Phụ thân... vì sao người... phải vô tình như vậy..."
Nam Tu kinh ngạc nhìn sang, dường như không nghĩ đến muội muội nhỏ tuổi luôn mềm mại ấm áp sẽ nói ra những lời như vậy, kế đó ánh mắt lại chuyển đến trên mặt Thần quân, muốn nhìn phản ứng của phụ thân một chút.
Nhưng Thần quân lại chỉ nhíu mày, không có quá nhiều cảm xúc, đứng dậy nói: "Tu nhi, ngồi với muội muội con đi." Sau đó đi mất.
Nam Tu đứng dậy khẽ gật đầu, coi như đáp lời phụ thân.
Chờ Thần quân đi xa, y lại nhìn về phía Nam Mịch, phất phất tay cho người hầu hạ bên cạnh lui xuống, lúc này y mới ngồi xuống sát bên cạnh Nam Mịch.
Qua hồi lâu, chờ đến khi Nam Mịch bình tĩnh lại, y mới mở miệng: "Phụ thân có suy tính của người, Mịch nhi..."
"Muội biết, muội không nên nói chuyện với phụ thân như vậy... Ca ca, muội sai rồi... muội... muội quá sốt ruột..."
Nam Tu lau nước mắt cho nàng: "Ca ca không phải có ý này, Mịch nhi, ta biết muội muốn giữ Cảnh Từ lại, nhưng có lẽ là phụ thân có nỗi khổ riêng..."
Y không dám nói cho Nam Mịch biết nỗi băn khoăn của Thần quân, Cảnh Từ và Thần quân đều lựa chọn không nói cho nàng biết gánh nặng này, y đương nhiên cũng không nỡ để lưng Nam Mịch đeo quá nhiều thứ.
Cái gì mà tương lai người Hỏa tộc, cái gì mà thiên hạ thái bình, y chỉ muốn để muội muội vui vẻ khỏe mạnh là đủ rồi.
Nam Mịch gật gật đầu: "Ca ca... muội chỉ là... rất khó chấp nhận, về sau sẽ không thể gặp lại Cảnh Từ... thật sự rất khó..."
Bởi vì nghẹn ngào, nàng không nói lên lời.
Nam Tu lập tức vỗ vỗ lưng nàng, cho nàng hít thở thông thuận: "Mịch nhi, ca ca biết, đừng sợ Mịch nhi, ngày mai muội khuyên nhủ Cảnh Từ, các muội cùng nhau đối mặt, nếu hắn một mực muốn đi, vậy ca ca sẽ trói hắn lại."
Hai mắt Nam Mịch đẫm lệ mông lung, nhìn thoáng qua Nam Tu: "Nhưng huynh không đánh lại chàng..."
Nam Tu: "..."
Hôm sau, Nam Mịch đã sắp xếp xong từ sớm, hiếm thấy ngoan ngoãn ăn bữa sáng, nghĩ đến đừng đến lúc khuyên Cảnh Từ mình lại đói bụng.
Sáng sớm nàng đã đi về hướng cửa Tây, kết quả thị vệ cửa Tây lại khó xử nói: "Thần quân đích thân hạ tử lệnh cho Nội vệ quân, nói phải nhìn người, không cho phép người ra ngoài."
Ngược lại cũng nằm trong dự đoán của Nam Mịch, nàng không tốn hơi thừa lời, để Thường Hỉ chuẩn bị ghế, đơn giản ngồi một chỗ cạnh cửa Tây chờ.
Hai cửa Đông, Tây có thể cưỡi ngựa ra vào, còn hai cửa Bắc, Nam là giành cho kiệu liễn, bốn cửa hông chỉ có thể đi bộ.
Cảnh Từ cưỡi ngựa của mình, từ xa xa đã thấy Nam Mịch.
Một thân hình bé nhỏ cuộn lại ở ven đường, nào còn dáng vẻ Công chúa, hắn xoay người xuống ngựa, cũng không cầm cương nhưng con ngựa vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Như thành tinh vậy.
Đi đến trước mặt Nam Mịch, nàng đứng dậy, chạy chậm hai bước đến trước mặt Cảnh Từ: "Cảnh Từ..."
"Công chúa là đến tiễn thần?"
Nam Mịch bước lại gần hắn thêm một bước, Cảnh Từ lại lui về sau một bước, trốn tránh.
Chỉ một cử động nhỏ mà không đứng gần sẽ không thấy được đã khiến chóp mũi Nam Mịch cay cay, hốc mắt đều đỏ bừng: "Cảnh Từ, ta không muốn chàng đi."
"Nàng biết rồi?"
Nam Mịch gật đầu.
"Thánh Điện hạ nói cho nàng?"
Nam Mịch lại gật đầu.
Cảnh Từ thở dài: "Công chúa..." Hắn dừng một chút, sau đó sửa lời: "Mịch nhi, nàng chờ ta, chờ ta trở về, ta sẽ cưới nàng."
Nghe hắn nói như vậy, nước mắt của Nam Mịch đã rơi xuống: "Chàng nói bậy, thứ kia vốn không tìm được, dù có tìm được, phụ thân... phụ thân..."
Nam Mịch không nói tiếp được, chỉ cứ khóc mãi.
Cảnh Từ rời tầm mắt, không dám nhìn tiếp, sợ nếu còn nhìn tiếp sẽ không đành lòng đi nữa.
Hắn lui về sau nửa bước, quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ: "Thần đi rồi, Công chúa bảo trọng, ăn cơm tử tế, ngủ thật ngon, tu tập cho tốt."
Không đợi Nam Mịch mở miệng, hắn đã xoay người lên ngựa, không quay đầu lại thúc ngựa đi xa.
Có lẽ không ngờ đến Cảnh Từ lại quyết liệt như vậy, Nam Mịch nhất thời ngẩn ra, chạy hai bước về phía cửa cung, nhìn thấy thị vệ mới nhớ ra mình không đi được.
Gần như trong nháy mắt, nàng xoay người chạy về hướng tường cung, chú quyết theo bản năng, lắc mình lên trên tường cung.
Dù hiện tại tu vi của nàng đã cực cao nhưng rốt cuộc chỉ là gà mờ, lúc vận linh lực cũng không mấy thuận tay. Trên tường cung và cửa của Thủy Ly cung đều bày kết giới cực mạnh.
Xông ra kết giới lần này đã dùng hết linh lực của nàng, nàng thở hổn hển hít mấy ngụm khí, thấy được Cảnh Từ đang giục ngựa đi về phía Tây.
Không kịp cân nhắc, nàng trực tiếp nhảy thẳng từ trên tường xuống.
Sợi tơ hồng liên kết một chiều từ Cảnh Từ đến Nam Mịch đột nhiên có phản ứng, trong lòng Cảnh Từ căng thẳng, ghìm dây cương quay đầu nhìn lại.
Không biết do quá hoảng loạn hay vì sao, búi tóc vốn không được Công chúa xử lý tỉ mỉ bị lỏng ra, tóc dài như vẩy mực bị gió thổi tán loạn bay loạn lên.
Công chúa Điện hạ cao quý như một mảnh lá rụng rơi xuống từ trên tường thành cao.
Cảnh Từ theo bản năng lắc mình lao qua, cũng may hắn đủ nhanh, đón được nàng trước khi nàng kịp rơi xuống đất.
Hắn nghe được giọng nói của bản thân đều khàn đi: "Nàng không muốn sống nữa à!"
Giọng điệu giận không thể nén dọa Nam Mịch giật mình, nàng đột nhiên hơi choáng váng, tiếp đó sắc mặt cũng hơi tái đi, dùng chút ý thức cuối cùng nắm chặt y phục trước ngực hắn, cố gắng mở miệng: "Cảnh Từ... đừng đi."
Cảm nhận được điều khác thường ở nàng, trong lòng Cảnh Từ càng hoảng loạn: "Công chúa... Công chúa? Nàng làm sao vậy?"
Không lâu sau, mồ hôi lấm tấm thấm ướt tóc mai nàng, nàng chỉ mãi nỉ non một câu: "Cảnh Từ... đừng đi..."
Sau đó nặng nề ngất đi.
Chung Mi rót cho y một ly trà "sạch sẽ": "Thế nào mà Điện hạ lại thoải mái nhàn hạ thế? Không sợ bị đại thần Gián Nghị nhìn thấy rồi đến chỗ Thần quân cáo trạng sao?"
"Ta không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi." Nam Tu không động đến ly trà kia, thứ bỏ vào miệng trong Hoa lâu này y không dám động đến: "Ngươi đã nghe đến mộ Hỏa thần chưa?"
Kết quả nghe Chung Mi cười nhạo một tiếng: "Điện hạ điên rồi sao? Muốn tăng tu vi cũng không dùng cách đấy được đâu."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Nam Tu liếc hắn ta một cái, có hơi không kiên nhẫn: "Là Cảnh Từ, phụ thân ta muốn Cảnh Từ đi tìm."
"À..." Chung Mi lộ ra vẻ "thì ra là thế": "Đây là nhạc phụ làm khó Cảnh Điện chủ của chúng ta à..."
"Rốt cuộc ngươi đã nghe đến chưa?" Nam Tu mất hết kiên nhẫn, chân mày đều nhíu vào nhau.
"Đã nghe rồi, sống nhiều năm như thế sao có thể chưa từng nghe đến chứ?" Chung Mi ngồi xuống bên cạnh Nam Tu, thưởng thức ly trà trước sau Nam Tu vẫn không động đến: "Mộ Hỏa thần là có."
Nam Tu không ngờ đến thật sự có thứ này, vì thế giương mắt nhìn sang.
"Chẳng qua bên trong không có gì."
"Có ý gì? Mộ Hỏa thần là giả?"
"Cũng không hẳn..." Chung Mi đổ trà vào miệng: "Nhưng đồ đã sớm bị cái đám Dịch thị kia lấy đi rồi, hiện tại à... đoán chừng đến cặn cũng không còn."
"Ý ngươi là, tâm kinh Hỏa tộc đã bị Dịch thị cầm đi?"
"Không tính là Dịch thị cầm đi, tóm lại trong những năm Dịch thị cầm quyền, đại tu hành giả trong thiên hạ có thể coi như mạnh hơn hiện tại nhiều." Chung Mi tiếp tục đùa nghịch chén trà không, lên giọng đáp lại: "Thánh Điện hạ, ngài còn nhỏ, rất nhiều chuyện ngài không biết, nhưng không chắc phụ thân ngài không biết."
"Ý ngươi là, cha ta cố ý?"
Chung Mi chưa đáp đúng hay sai, mày khẽ nhướng.
"Hẳn là cố ý không cho Cảnh Từ ở lại, thế này có khác gì đuổi hắn đi đâu?"
"Vẫn có khác nhau, tên nhóc kia, tâm tư của Thần quân còn sâu hơn các ngươi nghĩ nhiều, còn phải học thêm đi."
Cũng không biết từ nào trong những lời này đã chọc đến vảy ngược của Thánh Điện hạ, Nam Tu đứng lên liếc Chung Mi một cái, trong giọng nói đều là tức giận, gằn từng chữ: "Biết rồi, tên già."
Không đợi Chung Mi ngộ ra rốt cuộc mình đã chọc y ở chỗ nào, cửa đã đập "rầm" một tiếng đóng lại, suýt nữa không chịu nổi cơn giận của Thánh Điện hạ, lung lay sắp đổ.
Chung Mi chép chép miệng: "Chậc... tòa lâu này của ta ấy à, sớm muộn gì cũng bị tên nhóc Nam gia này hủy mất."
Nam Tu ra khỏi Hoa lâu, nghẹn một bụng tức, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp Nam Mịch một lần.
Từ nhỏ Nam Mịch đã thân thiết với y, đối với người muội muội này, y không chỉ để bụng, dù cho y có không muốn cũng không thể không thừa nhận, Nam Mịch đã trưởng thành, có người yêu của riêng mình, có trách nhiệm lo lắng cho vạn dân.
Tuy y không nỡ nhưng y vẫn quyết định để Nam Mịch đích thân đưa ra lựa chọn về chuyện của mình.
Suốt dọc đường đi Nam Tu đều tốn công suy nghĩ, khi đến tẩm cung của Nam Mịch, nàng mới vừa dùng bữa sáng xong, đang ở trong sân ngây người nhìn chằm chằm đèn lồng đỏ treo dưới mái hành lang.
Nghe được tiếng bước chân của Nam Tu, ánh mắt nàng mới chuyển qua: "Ca ca."
"Từ khi muội Thông Thần, nhĩ lực đúng là càng ngày càng thính." Nam Tu ngồi xuống bên cạnh nàng: "Thần đô không hay có tuyết rơi như Thanh châu, nhưng vào đông vẫn sẽ lạnh, sao muội lại ngồi ngoài này?"
"Ca ca mới vừa nói muội Thông Thần, không sợ lạnh đến vậy."
"Đúng vậy, hiện tại Mịch nhi của chúng ta đã lợi hại rồi." Nam Tu mắt nhuốn ý cười, liếc mắt nhìn Nam Tu mệt mỏi nghiêm trọng một cái: "Đêm qua lại không ngủ ngon? Mấy bát thuốc an thần kia cũng vô dụng?"
"Có chút tác dụng." Nam Mịch lắc đầu tỏ vẻ không sao: "Ca ca đừng lo, muội không có chuyện gì đâu."
"Cảnh Từ sắp đi?"
"..." Ánh mắt Nam Mịch rũ xuống, qua hồi lâu mới ngập ngừng nói: "Ừm, chàng nói để muội chờ chàng trở về, còn nói trước khi đi không gặp nữa..."
"Hắn đương nhiên không dám gặp muội."
Nam Mịch giương mắt nhìn y: "Sao lại nói vậy?"
"Phụ thân phái hắn đi phía Tây tìm mộ Hỏa thần, không thấy không được về."
"Vậy..."
Nam Tu cắt ngang: "Căn bản không có thứ đồ kia, huynh đã hỏi rồi, mộ kia đã sớm trống rỗng."
Vành mắt Nam Mịch đỏ lên: "Vậy..."
"Nếu muội không muốn hắn đi, vậy phải tự mình nghĩ cách." Nam Tu trịnh trọng nói, "Cảnh Từ cũng rất không dễ dàng, hắn gánh vác rất nhiều, vì muội, vì người Hỏa tộc, đều nói hắn vô tình, thật ra lòng dạ rộng lớn cũng là hắn, Mịch nhi, hiện tại muội đã không giống trước kia, phải đi bảo vệ người muội yêu."
Có thể là không ngờ đến Nam Tu sẽ nói mấy lời này với nàng, đầu tiên Nam Mịch hơi sửng sốt, sau đó mới trịnh trọng gật đầu.
Nam Tu thở dài: "Ngày mai là mùng một đầu năm, Cảnh Từ phải đi, sẽ chào từ biết phụ thân, sau đó xuất phát từ cửa Tây."
Tuy đang giận dỗi với Thần quân nhưng Nam Mịch vẫn quyết định cùng đón giao thừa với phụ huynh.
Lúc nhìn thấy Nam Mịch, đầu tiên Thần quân hơi kinh ngạc, gần một tháng không gặp, lại dường như đã rất lâu.
Ngài tinh tế đánh giá Nam Mịch, tiều tụy, gầy, dù đã trang điểm vẫn nhìn ra được sắc mặt rất không tốt.
Lúc chưa gặp không cảm thấy gì, vừa thấy nữ nhi thế này, Thần quân bắt đầu không kiềm chế được đau lòng, Nam Mịch chưa bao giờ chịu ấm ức thế này.
Thần quân nhẹ nhàng hỏi: "Mịch nhi, gần đây thánh y có bắt mạch thăm khám cho con không? Có nói sức khỏe con thế nào không?"
Nam Mịch thất thần lắc đầu: "Con không sao."
Biết lửa giận trong lòng nàng còn chưa tan hết, sợ bữa cơm tất niên này ăn không ngon, Nam Tu vội vàng chen vào: "Phụ thân yên tâm, gần đây con kết bằng hữu được với một thần y, qua mấy ngày sẽ kê cho Mịch nhi một phương thuốc an thần."
Có lẽ Thần quân cũng nghĩ cơm tất niên nên ăn trong không khí tốt đẹp mới ổn, vì thế gật đầu lướt qua đề tài này.
Nam Mịch thở dài một hơi, lúc lên tiếng giọng cũng rất nhẹ: "Phụ thân, vì sao lại muốn Cảnh Từ đi phía Tây?"
Thần quân không lên tiếng.
Nam Tu lại mở miệng trước; "Mịch nhi, ăn cơm trước..."
"Vì sao? Phụ thân?"
Nam Tu bị chen ngang, đành phải ngậm miệng, nhìn về phía Thần quân.
Thần quân thở dài, bỏ đũa trong tay xuống, nhìn Nam Mịch: "Mịch nhi, cha chỉ có thể làm như vậy, hơn nữa, là nó tự nguyện."
Nước mắt Nam Mịch lăn dài: "Đừng bắt chàng đi, phụ thân."
Thần quân không đáp.
"Phụ thân, con xin phụ thân, đừng bắt chàng ấy đi."
Thấy Thần quân vẫn không có ý định trả lời, Nam Mịch lại nói: "Hoặc là... để chàng ấy trở về sớm một chút... cái mộ Hỏa thần kia người đều biết rồi mà."
Thần quân thở dài, vẫy vẫy tay, nội quan vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hàng năm ngầm hiểu ý, gọi người mang đồ ăn xuống.
Nam Mịch thút thít khóc nức nở: "Phụ thân... Mịch nhi xin người... người làm thế có khác nào đuổi chàng ấy đi đâu... người muốn chàng đi đâu chứ..."
- -- Hắn, không có nhà.
Nam Tu nghẹn hơn nửa ngày, vẫn quyết định mở miệng: "Phụ thân... nếu không..."
Không đợi Nam Tu nói xong, Thần quân đã giơ tay ra hiệu y ngậm miệng lại, vì thế y hết sức thức thời ngậm miệng lại.
Nam Mịch khóc một hồi, lại nói: "Vì sao chứ? Phụ thân... vì sao người... phải vô tình như vậy..."
Nam Tu kinh ngạc nhìn sang, dường như không nghĩ đến muội muội nhỏ tuổi luôn mềm mại ấm áp sẽ nói ra những lời như vậy, kế đó ánh mắt lại chuyển đến trên mặt Thần quân, muốn nhìn phản ứng của phụ thân một chút.
Nhưng Thần quân lại chỉ nhíu mày, không có quá nhiều cảm xúc, đứng dậy nói: "Tu nhi, ngồi với muội muội con đi." Sau đó đi mất.
Nam Tu đứng dậy khẽ gật đầu, coi như đáp lời phụ thân.
Chờ Thần quân đi xa, y lại nhìn về phía Nam Mịch, phất phất tay cho người hầu hạ bên cạnh lui xuống, lúc này y mới ngồi xuống sát bên cạnh Nam Mịch.
Qua hồi lâu, chờ đến khi Nam Mịch bình tĩnh lại, y mới mở miệng: "Phụ thân có suy tính của người, Mịch nhi..."
"Muội biết, muội không nên nói chuyện với phụ thân như vậy... Ca ca, muội sai rồi... muội... muội quá sốt ruột..."
Nam Tu lau nước mắt cho nàng: "Ca ca không phải có ý này, Mịch nhi, ta biết muội muốn giữ Cảnh Từ lại, nhưng có lẽ là phụ thân có nỗi khổ riêng..."
Y không dám nói cho Nam Mịch biết nỗi băn khoăn của Thần quân, Cảnh Từ và Thần quân đều lựa chọn không nói cho nàng biết gánh nặng này, y đương nhiên cũng không nỡ để lưng Nam Mịch đeo quá nhiều thứ.
Cái gì mà tương lai người Hỏa tộc, cái gì mà thiên hạ thái bình, y chỉ muốn để muội muội vui vẻ khỏe mạnh là đủ rồi.
Nam Mịch gật gật đầu: "Ca ca... muội chỉ là... rất khó chấp nhận, về sau sẽ không thể gặp lại Cảnh Từ... thật sự rất khó..."
Bởi vì nghẹn ngào, nàng không nói lên lời.
Nam Tu lập tức vỗ vỗ lưng nàng, cho nàng hít thở thông thuận: "Mịch nhi, ca ca biết, đừng sợ Mịch nhi, ngày mai muội khuyên nhủ Cảnh Từ, các muội cùng nhau đối mặt, nếu hắn một mực muốn đi, vậy ca ca sẽ trói hắn lại."
Hai mắt Nam Mịch đẫm lệ mông lung, nhìn thoáng qua Nam Tu: "Nhưng huynh không đánh lại chàng..."
Nam Tu: "..."
Hôm sau, Nam Mịch đã sắp xếp xong từ sớm, hiếm thấy ngoan ngoãn ăn bữa sáng, nghĩ đến đừng đến lúc khuyên Cảnh Từ mình lại đói bụng.
Sáng sớm nàng đã đi về hướng cửa Tây, kết quả thị vệ cửa Tây lại khó xử nói: "Thần quân đích thân hạ tử lệnh cho Nội vệ quân, nói phải nhìn người, không cho phép người ra ngoài."
Ngược lại cũng nằm trong dự đoán của Nam Mịch, nàng không tốn hơi thừa lời, để Thường Hỉ chuẩn bị ghế, đơn giản ngồi một chỗ cạnh cửa Tây chờ.
Hai cửa Đông, Tây có thể cưỡi ngựa ra vào, còn hai cửa Bắc, Nam là giành cho kiệu liễn, bốn cửa hông chỉ có thể đi bộ.
Cảnh Từ cưỡi ngựa của mình, từ xa xa đã thấy Nam Mịch.
Một thân hình bé nhỏ cuộn lại ở ven đường, nào còn dáng vẻ Công chúa, hắn xoay người xuống ngựa, cũng không cầm cương nhưng con ngựa vẫn ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn.
Như thành tinh vậy.
Đi đến trước mặt Nam Mịch, nàng đứng dậy, chạy chậm hai bước đến trước mặt Cảnh Từ: "Cảnh Từ..."
"Công chúa là đến tiễn thần?"
Nam Mịch bước lại gần hắn thêm một bước, Cảnh Từ lại lui về sau một bước, trốn tránh.
Chỉ một cử động nhỏ mà không đứng gần sẽ không thấy được đã khiến chóp mũi Nam Mịch cay cay, hốc mắt đều đỏ bừng: "Cảnh Từ, ta không muốn chàng đi."
"Nàng biết rồi?"
Nam Mịch gật đầu.
"Thánh Điện hạ nói cho nàng?"
Nam Mịch lại gật đầu.
Cảnh Từ thở dài: "Công chúa..." Hắn dừng một chút, sau đó sửa lời: "Mịch nhi, nàng chờ ta, chờ ta trở về, ta sẽ cưới nàng."
Nghe hắn nói như vậy, nước mắt của Nam Mịch đã rơi xuống: "Chàng nói bậy, thứ kia vốn không tìm được, dù có tìm được, phụ thân... phụ thân..."
Nam Mịch không nói tiếp được, chỉ cứ khóc mãi.
Cảnh Từ rời tầm mắt, không dám nhìn tiếp, sợ nếu còn nhìn tiếp sẽ không đành lòng đi nữa.
Hắn lui về sau nửa bước, quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ: "Thần đi rồi, Công chúa bảo trọng, ăn cơm tử tế, ngủ thật ngon, tu tập cho tốt."
Không đợi Nam Mịch mở miệng, hắn đã xoay người lên ngựa, không quay đầu lại thúc ngựa đi xa.
Có lẽ không ngờ đến Cảnh Từ lại quyết liệt như vậy, Nam Mịch nhất thời ngẩn ra, chạy hai bước về phía cửa cung, nhìn thấy thị vệ mới nhớ ra mình không đi được.
Gần như trong nháy mắt, nàng xoay người chạy về hướng tường cung, chú quyết theo bản năng, lắc mình lên trên tường cung.
Dù hiện tại tu vi của nàng đã cực cao nhưng rốt cuộc chỉ là gà mờ, lúc vận linh lực cũng không mấy thuận tay. Trên tường cung và cửa của Thủy Ly cung đều bày kết giới cực mạnh.
Xông ra kết giới lần này đã dùng hết linh lực của nàng, nàng thở hổn hển hít mấy ngụm khí, thấy được Cảnh Từ đang giục ngựa đi về phía Tây.
Không kịp cân nhắc, nàng trực tiếp nhảy thẳng từ trên tường xuống.
Sợi tơ hồng liên kết một chiều từ Cảnh Từ đến Nam Mịch đột nhiên có phản ứng, trong lòng Cảnh Từ căng thẳng, ghìm dây cương quay đầu nhìn lại.
Không biết do quá hoảng loạn hay vì sao, búi tóc vốn không được Công chúa xử lý tỉ mỉ bị lỏng ra, tóc dài như vẩy mực bị gió thổi tán loạn bay loạn lên.
Công chúa Điện hạ cao quý như một mảnh lá rụng rơi xuống từ trên tường thành cao.
Cảnh Từ theo bản năng lắc mình lao qua, cũng may hắn đủ nhanh, đón được nàng trước khi nàng kịp rơi xuống đất.
Hắn nghe được giọng nói của bản thân đều khàn đi: "Nàng không muốn sống nữa à!"
Giọng điệu giận không thể nén dọa Nam Mịch giật mình, nàng đột nhiên hơi choáng váng, tiếp đó sắc mặt cũng hơi tái đi, dùng chút ý thức cuối cùng nắm chặt y phục trước ngực hắn, cố gắng mở miệng: "Cảnh Từ... đừng đi."
Cảm nhận được điều khác thường ở nàng, trong lòng Cảnh Từ càng hoảng loạn: "Công chúa... Công chúa? Nàng làm sao vậy?"
Không lâu sau, mồ hôi lấm tấm thấm ướt tóc mai nàng, nàng chỉ mãi nỉ non một câu: "Cảnh Từ... đừng đi..."
Sau đó nặng nề ngất đi.