Tài Tử, Giai Nhân, Thích Khách Và Công Chúa
Chương 3
Mấy ngày nay, trong thành không được yên bình.
Quan binh, quan phủ không biết vì lý do gì mà chạy tới chạy lui khắp chốn. Có người nói Hoàng Cung mất đồ, cũng có người nói Hoàng Đế mất tích.
Hoàng Đế mất tích... là chuyện lớn rồi. Tất cả mọi người đều hoảng hốt. Trong nhất thời, ngay cả nhóm tài tử giai nhân vốn tuân thủ kịch bản trốn nhà ra đi cũng giảm bớt rất nhiều.
Tuy nhiên, quan phủ đã nhanh chóng bác bỏ tin đồn, nói Hoàng Đế không bị mất tích, chẳng qua là có gian tế của nước địch trà trộn vào thành. Thế nên mới giới nghiêm toàn thành, huy động toàn dân bắt gian... Khụ, bắt gian tế.
Ai mà ngờ, họ thật sự bắt được hai tên.
Trong mấy ngày kế tiếp, thế mà lục tục ngo ngoe bắt được mười tên gian tế nước địch trên khắp toàn quốc.
Triều đình còn chưa kịp bàn bạc xem nên xử lý gian tế như thế nào thì nước đối địch đâm lao phải theo lao, dứt khoát xua binh tiến đánh biên giới, bao vây các tòa thành ở khắp nơi.
Hiện tại, người trong thành không ra được, người ngoài thành cũng không vào được.
Bốn người đã ba ngày không ăn tôm, Tam Nha có chút bất an. Tài tử an ủi cô: "Không sao cả. Dù không có tôm thì ta vẫn thích ngươi."
Tam Nha lắc đầu: "Có một việc, ta phải nói cho các ngươi biết."
Giọng điệu này... Sáu con mắt cực nhanh sáp lại gần, lập lòe tia sáng hóng hớt.
Tam Nha ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm nghị, toát ra khí thế bá vương: "Thật ra... ta là Hoàng Đế."
Hóa ra Hoàng Đế trong Hoàng Cung thật sự mất tích.
Cô nàng Hoàng Đế không thích làm Hoàng Đế, chỉ thích đi bắt tôm, thế là lén lút bỏ trốn.
Quan viên trong triều lo thối ruột thối gan, nhưng không thể dán thông báo truy tìm Hoàng Đế mất tích khắp thiên hạ, đành phải lấy cớ bắt gian tế để tìm kiếm. Kết quả Hoàng Đế thì không tìm được, gian tế lại bắt được cả đàn.
"Ồ, ngươi là Hoàng Đế." Tài tử, giai nhân và Vương Nhị gục gặc đầu, vô cùng tự nhiên tiếp nhận thiết lập nhân vật lừa tình này. Bọn họ còn tưởng Tam Nhi có mới nới cũ nữa chứ. "Vậy tạm thời bỏ đống tôm sang một bên đi. Ngươi phải trở về Hoàng Cung."
Chuyện này dĩ nhiên Tam Nha biết nhưng ngoài thành đầy rẫy quân địch bao vây, bọn họ mọc cánh cũng khó thoát.
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Tướng quân phe địch đưa tới một đống củi lớn, đặt lên một cái nồi thật to, cùng các tướng sĩ thuộc hạ nấu lẩu, vừa nấu vừa hát.
"Này ơi, ăn lẩu phải nấu nồi đỏ này ơi là này này ơi. Nồi đỏ phải nấu nấm kim châm này ơi là này này ơi. Thịt dê thịt heo cắt thành miếng này. Thêm ít gia vị vào nồi nước sôi này ơi là này này ơi."
Vương Nhị và tài tử bám trên tường thành, nuốt nước miếng. Theo sau là Tam Nha, à không, là Hoàng Đế và giai nhân.
"Một điều nhịn là chín điều nhục." Vương Nhị mở tay nải, lấy hết toàn bộ khỉ gỗ bên trong ra, ném về phía quân địch. Quân địch tưởng bị tập kích, luống cuống tay chân một hồi. Kết quả rất nhiều người nhận ra mình chụp được một con khỉ gỗ vô cùng sống động.
Xì, bằng gỗ, không ăn được.
Đại quân đồng loạt bật cười ha ha. Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp cười xong, từ cánh rừng hai bên, vô số khỉ thật đột ngột lao ra, gào thét phóng về phía đoàn người, xông đến đám binh linh đang cầm khỉ gỗ... điên cuồng giật lấy chúng. Dưới chân thành loạn như ong vỡ tổ.
Tài tử giơ ngón cái với Vương Nhị. Đôi mắt giai nhân tỏa sáng lấp lánh.
"Có một việc, ta chưa nói cho các ngươi biết." Tài tử chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn về phía Tam Nha, không đúng, Hoàng Đế tỷ tỷ: "Thật ra, ta là cao thủ võ lâm."
Một cơn gió đêm thổi tới, thổi quần áo y bay phấp phới, có chút phong độ của cao thủ võ lâm.
Y vô cùng trịnh trọng cởi cây sáo trên thắt lưng xuống, biểu cảm bi tráng như Kinh Kha lên đường hành thích Tần Thủy Hoàng: "Tam Nha, thật xin lỗi, lời ta đã hứa với ngươi, sợ là không thể thực hiện được."
Sau đó, giữa tiếng gió thét gào sầu thảm, tài tử bắt đầu thổi sáo.
Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Dở một cách tàn ác.
Tướng quân phe địch lên cơn đau tim bất tỉnh, đại quân dưới chân thành hệt như cánh đồng lúa bị lốc xoáy cuốn qua, khom lưng ôm đầu ngồi chồm hổm tại chỗ.
Vương Nhị mặt như màu đất đỡ giai nhân mặt màu gan heo, dẫn theo Hoàng Đế tỷ tỷ mặt không chút biểu tình và tài tử còn đang định thổi thêm bài nữa bước ra khỏi thành giữa tiếng kêu r3n tuyệt vọng của quân địch.
Sau này, vị cao thủ võ lâm kiêm tài tử khẳng định mình đã dùng một loại nội công vô địch thiên hạ đánh vỡ kinh mạch của toàn bộ quân vây thành. Mọi người đều mỉm cười, nhìn thấu mà không nói.
Quan binh, quan phủ không biết vì lý do gì mà chạy tới chạy lui khắp chốn. Có người nói Hoàng Cung mất đồ, cũng có người nói Hoàng Đế mất tích.
Hoàng Đế mất tích... là chuyện lớn rồi. Tất cả mọi người đều hoảng hốt. Trong nhất thời, ngay cả nhóm tài tử giai nhân vốn tuân thủ kịch bản trốn nhà ra đi cũng giảm bớt rất nhiều.
Tuy nhiên, quan phủ đã nhanh chóng bác bỏ tin đồn, nói Hoàng Đế không bị mất tích, chẳng qua là có gian tế của nước địch trà trộn vào thành. Thế nên mới giới nghiêm toàn thành, huy động toàn dân bắt gian... Khụ, bắt gian tế.
Ai mà ngờ, họ thật sự bắt được hai tên.
Trong mấy ngày kế tiếp, thế mà lục tục ngo ngoe bắt được mười tên gian tế nước địch trên khắp toàn quốc.
Triều đình còn chưa kịp bàn bạc xem nên xử lý gian tế như thế nào thì nước đối địch đâm lao phải theo lao, dứt khoát xua binh tiến đánh biên giới, bao vây các tòa thành ở khắp nơi.
Hiện tại, người trong thành không ra được, người ngoài thành cũng không vào được.
Bốn người đã ba ngày không ăn tôm, Tam Nha có chút bất an. Tài tử an ủi cô: "Không sao cả. Dù không có tôm thì ta vẫn thích ngươi."
Tam Nha lắc đầu: "Có một việc, ta phải nói cho các ngươi biết."
Giọng điệu này... Sáu con mắt cực nhanh sáp lại gần, lập lòe tia sáng hóng hớt.
Tam Nha ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm nghị, toát ra khí thế bá vương: "Thật ra... ta là Hoàng Đế."
Hóa ra Hoàng Đế trong Hoàng Cung thật sự mất tích.
Cô nàng Hoàng Đế không thích làm Hoàng Đế, chỉ thích đi bắt tôm, thế là lén lút bỏ trốn.
Quan viên trong triều lo thối ruột thối gan, nhưng không thể dán thông báo truy tìm Hoàng Đế mất tích khắp thiên hạ, đành phải lấy cớ bắt gian tế để tìm kiếm. Kết quả Hoàng Đế thì không tìm được, gian tế lại bắt được cả đàn.
"Ồ, ngươi là Hoàng Đế." Tài tử, giai nhân và Vương Nhị gục gặc đầu, vô cùng tự nhiên tiếp nhận thiết lập nhân vật lừa tình này. Bọn họ còn tưởng Tam Nhi có mới nới cũ nữa chứ. "Vậy tạm thời bỏ đống tôm sang một bên đi. Ngươi phải trở về Hoàng Cung."
Chuyện này dĩ nhiên Tam Nha biết nhưng ngoài thành đầy rẫy quân địch bao vây, bọn họ mọc cánh cũng khó thoát.
┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ★
┊ ┊ ☆
┊ ★
☆
Tướng quân phe địch đưa tới một đống củi lớn, đặt lên một cái nồi thật to, cùng các tướng sĩ thuộc hạ nấu lẩu, vừa nấu vừa hát.
"Này ơi, ăn lẩu phải nấu nồi đỏ này ơi là này này ơi. Nồi đỏ phải nấu nấm kim châm này ơi là này này ơi. Thịt dê thịt heo cắt thành miếng này. Thêm ít gia vị vào nồi nước sôi này ơi là này này ơi."
Vương Nhị và tài tử bám trên tường thành, nuốt nước miếng. Theo sau là Tam Nha, à không, là Hoàng Đế và giai nhân.
"Một điều nhịn là chín điều nhục." Vương Nhị mở tay nải, lấy hết toàn bộ khỉ gỗ bên trong ra, ném về phía quân địch. Quân địch tưởng bị tập kích, luống cuống tay chân một hồi. Kết quả rất nhiều người nhận ra mình chụp được một con khỉ gỗ vô cùng sống động.
Xì, bằng gỗ, không ăn được.
Đại quân đồng loạt bật cười ha ha. Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp cười xong, từ cánh rừng hai bên, vô số khỉ thật đột ngột lao ra, gào thét phóng về phía đoàn người, xông đến đám binh linh đang cầm khỉ gỗ... điên cuồng giật lấy chúng. Dưới chân thành loạn như ong vỡ tổ.
Tài tử giơ ngón cái với Vương Nhị. Đôi mắt giai nhân tỏa sáng lấp lánh.
"Có một việc, ta chưa nói cho các ngươi biết." Tài tử chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn về phía Tam Nha, không đúng, Hoàng Đế tỷ tỷ: "Thật ra, ta là cao thủ võ lâm."
Một cơn gió đêm thổi tới, thổi quần áo y bay phấp phới, có chút phong độ của cao thủ võ lâm.
Y vô cùng trịnh trọng cởi cây sáo trên thắt lưng xuống, biểu cảm bi tráng như Kinh Kha lên đường hành thích Tần Thủy Hoàng: "Tam Nha, thật xin lỗi, lời ta đã hứa với ngươi, sợ là không thể thực hiện được."
Sau đó, giữa tiếng gió thét gào sầu thảm, tài tử bắt đầu thổi sáo.
Kinh thiên địa, khiếp quỷ thần.
Dở một cách tàn ác.
Tướng quân phe địch lên cơn đau tim bất tỉnh, đại quân dưới chân thành hệt như cánh đồng lúa bị lốc xoáy cuốn qua, khom lưng ôm đầu ngồi chồm hổm tại chỗ.
Vương Nhị mặt như màu đất đỡ giai nhân mặt màu gan heo, dẫn theo Hoàng Đế tỷ tỷ mặt không chút biểu tình và tài tử còn đang định thổi thêm bài nữa bước ra khỏi thành giữa tiếng kêu r3n tuyệt vọng của quân địch.
Sau này, vị cao thủ võ lâm kiêm tài tử khẳng định mình đã dùng một loại nội công vô địch thiên hạ đánh vỡ kinh mạch của toàn bộ quân vây thành. Mọi người đều mỉm cười, nhìn thấu mà không nói.