Tai Tinh Tiểu Thuý - Tam Thốn Nguyệt Quang
Chương 7
Ta nghẹn ngào nói: “Hiện giờ lão gia phu nhân đề phòng ta, không cho ai giúp ta đưa tin ra ngoài, nhưng bọn họ chủ yếu để ý lão ma ma cùng hai đại nha đầu hầu hạ ta. Tuổi muội còn nhỏ, ta nghĩ bọn họ sẽ không quá cảnh giác. Muội muội, tính mạng của ta liền giao vào tay muội.”
Tay Đậu Khấu hơi run run, nhìn chằm chằm khế ước bán thân của mình, hai mắt đẫm lệ nhìn ta: “Tiểu thư…”
Ta lau nước mắt: “Muội có dám không?”
Đậu Khấu nặng nề gật đầu: “Nô tỳ dám!”
Nàng lấy khăn tay ra, bọc hết đống trang sức lại, quấn quanh đùi phải, hai mắt linh động: “Nếu bọn họ đề phòng tiểu thư, vậy chắc chắn sau khi nô tỳ ra khỏi đây sẽ lục soát nô tỳ. Nô tỳ giấu đồ ở chỗ tư mật này, đảm bảo không ai tìm thấy! Chờ đến đêm, nô tỳ sẽ bò qua lỗ chó ra ngoài, thay tiểu thư chu toàn mọi việc.”
Ta gật đầu khen ngợi: “Thật thông minh! Muội muội tốt, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của muội!”
Đời trước cha ta đã trải qua một màn tranh đấu hoàng quyền đầy tàn khốc, ông ta tham quyền ái vị, sau khi trùng sinh thật ra vẫn muốn gả Vưu Ngạo Tuyết vào nhà quan, nhưng dòng dõi cao thì không với nổi, thấp thì chướng mắt.
Quan trọng hơn là hiện tại ông ta đã sợ, sợ nhỡ may con rể dính dáng vào đảng của nghịch vương, sẽ lại phải trải qua một lần tịch biên tài sản và xử trảm cả nhà nữa.
Ông ta nghĩ phú thương Đỗ Thiên Minh vẫn an toàn hơn.
Còn nương ta thì chẳng khác gì thiên lôi chỉ đâu đánh đó, bà ấy có một nhược điểm là mê tín, cực kỳ tin một đạo bà họ Mã của Thanh Phong Quan.
Vậy nên ta nhờ Đậu Khấu tìm biểu cữu của muội ấy, Tào đồ tể, việc đầu tiên Tào đổ tể cần làm giúp ta chính là tìm Mã đạo bà.
Tào đồ tể dùng bạc ta đưa, mua một xiêm y sang trọng, nghênh ngang bước vào Thanh Phong Quan.
Ông ấy tự xưng là quản sự của Đỗ gia, liếc mắt nhìn Mã đạo bà: “Nghe nói ngươi với phu nhân huyện lệnh có mối quan hệ rất tốt?”
Mã đạo bà thấy bạc là mắt sáng lên, hồ nghi hỏi: “Ông là ai, sao lại biết chuyện này?”
Tào đồ tể xỉa xỉa răng: “Ta là quản sự của Đỗ gia, đại phú thương thành Từ Châu, không ngại nói cho ngươi biết, Đỗ đại quan nhà ta muốn cưới Vưu nhị tiểu thư nhà huyện lệnh, bọn họ đã xem mặt nhau rồi. Mã đạo bà ngươi thân thiết với phu nhân huyện lệnh, vậy hãy ở trước mặt phu nhân nói tốt vài câu về lão gia nhà ta, nếu hôn sự thành, Đỗ gia sẽ thưởng cho ngươi ba mươi lượng bạc. Nếu chuyện không thành…”
Tào đổ tể rút con dao bầu từ trong tay áo ra, mạnh mẽ cắm thẳng xuống bàn, cười lạnh uy hϊếp: “Nếu chuyện không thành, ta sẽ lấy cái mạng ch/ó của ngươi!”
Mã đạo bà thường xuyên qua lại với các nhà phú hào, biết rõ Đỗ Thiên Minh là kẻ nổi tiếng độc ác, không thể đắc tội, lại thấy Tào đồ tể cao lớn, cực kỳ hung ác, sợ tới mức gật đầu liên tục, miệng nói đồng ý.
Tay Đậu Khấu hơi run run, nhìn chằm chằm khế ước bán thân của mình, hai mắt đẫm lệ nhìn ta: “Tiểu thư…”
Ta lau nước mắt: “Muội có dám không?”
Đậu Khấu nặng nề gật đầu: “Nô tỳ dám!”
Nàng lấy khăn tay ra, bọc hết đống trang sức lại, quấn quanh đùi phải, hai mắt linh động: “Nếu bọn họ đề phòng tiểu thư, vậy chắc chắn sau khi nô tỳ ra khỏi đây sẽ lục soát nô tỳ. Nô tỳ giấu đồ ở chỗ tư mật này, đảm bảo không ai tìm thấy! Chờ đến đêm, nô tỳ sẽ bò qua lỗ chó ra ngoài, thay tiểu thư chu toàn mọi việc.”
Ta gật đầu khen ngợi: “Thật thông minh! Muội muội tốt, sau này ta nhất định sẽ báo đáp ân tình của muội!”
Đời trước cha ta đã trải qua một màn tranh đấu hoàng quyền đầy tàn khốc, ông ta tham quyền ái vị, sau khi trùng sinh thật ra vẫn muốn gả Vưu Ngạo Tuyết vào nhà quan, nhưng dòng dõi cao thì không với nổi, thấp thì chướng mắt.
Quan trọng hơn là hiện tại ông ta đã sợ, sợ nhỡ may con rể dính dáng vào đảng của nghịch vương, sẽ lại phải trải qua một lần tịch biên tài sản và xử trảm cả nhà nữa.
Ông ta nghĩ phú thương Đỗ Thiên Minh vẫn an toàn hơn.
Còn nương ta thì chẳng khác gì thiên lôi chỉ đâu đánh đó, bà ấy có một nhược điểm là mê tín, cực kỳ tin một đạo bà họ Mã của Thanh Phong Quan.
Vậy nên ta nhờ Đậu Khấu tìm biểu cữu của muội ấy, Tào đồ tể, việc đầu tiên Tào đổ tể cần làm giúp ta chính là tìm Mã đạo bà.
Tào đồ tể dùng bạc ta đưa, mua một xiêm y sang trọng, nghênh ngang bước vào Thanh Phong Quan.
Ông ấy tự xưng là quản sự của Đỗ gia, liếc mắt nhìn Mã đạo bà: “Nghe nói ngươi với phu nhân huyện lệnh có mối quan hệ rất tốt?”
Mã đạo bà thấy bạc là mắt sáng lên, hồ nghi hỏi: “Ông là ai, sao lại biết chuyện này?”
Tào đồ tể xỉa xỉa răng: “Ta là quản sự của Đỗ gia, đại phú thương thành Từ Châu, không ngại nói cho ngươi biết, Đỗ đại quan nhà ta muốn cưới Vưu nhị tiểu thư nhà huyện lệnh, bọn họ đã xem mặt nhau rồi. Mã đạo bà ngươi thân thiết với phu nhân huyện lệnh, vậy hãy ở trước mặt phu nhân nói tốt vài câu về lão gia nhà ta, nếu hôn sự thành, Đỗ gia sẽ thưởng cho ngươi ba mươi lượng bạc. Nếu chuyện không thành…”
Tào đổ tể rút con dao bầu từ trong tay áo ra, mạnh mẽ cắm thẳng xuống bàn, cười lạnh uy hϊếp: “Nếu chuyện không thành, ta sẽ lấy cái mạng ch/ó của ngươi!”
Mã đạo bà thường xuyên qua lại với các nhà phú hào, biết rõ Đỗ Thiên Minh là kẻ nổi tiếng độc ác, không thể đắc tội, lại thấy Tào đồ tể cao lớn, cực kỳ hung ác, sợ tới mức gật đầu liên tục, miệng nói đồng ý.