Tai Tinh Tiểu Thuý - Tam Thốn Nguyệt Quang
Chương 15
Ta nhìn về phía cửa, chỉ thấy một mỹ nam tử mặc hoa phục tiến vào.
Hắn mang tử kim quan, khí chất cao quý, phong thần tuấn lãng, có lẽ vì vội vàng nên trên trán thấm ra chút mồ hôi, hơi thở hổn hển, trong tay còn cầm kiếm.
Bỗng dưng ta cảm giác người này thật quen thuộc.
Hắn nhìn về phía ta, hốc mắt đỏ bừng.
Lòng ta giật thót, dẫu cho bao lần tái thế, dẫu cho mấy độ luân hồi, ta vẫn có thể nhận ra đôi mắt này.
Là chàng… Mậu Tùng của ta.
Lúc này, chỉ thấy Vương thái giám kia hít vào một tiếng, mắt trợn tròn, bụp một phát quỳ xuống đất: “Nô tài khấu kiến vương gia,... sao… sao vương gia lại đến đây ạ?”
Mậu Tùng mặt mũi âm trầm, quẹt cây kiếm đi về phía trước, vung kiếm lên chém bay tóc Vương thái giám, lạnh lùng hỏi: “Ngươi biết nữ nhân trên giường là ai không?”
Vương thái giám sợ tới mức run rẩy như chim sợ cành cong: “Nàng… nàng ấy là đại tiểu thư nhà Vưu huyện lệnh, Vưu Tiểu Thúy.”
“Sai!” Mậu Tùng siết chặt tay: “Nàng là Lương vương phi, là người thương của bổn vương!”
Mặt Vương thái giám trắng bệch, nhưng không hổ là cả đời phục vụ Hoàng Đế, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang quỳ lạy ta rồi tự tát vào mặt mình: “Nô tài to gan dám mạo phạm nương nương, cầu nương nương khai ân.”
Mậu Tùng hô: “Người đâu! Kéo tên cẩu thiến to gan này ra ngoài…”
Cuối cùng là hai từ đầy lạnh lẽo: “Đánh ch*t!”
Dứt lời, Mậu Tùng ném kiếm xuống, từng bước tiến về phía ta, lặng lẽ rơi lệ, cởi trói cho ta.
Nước mắt lành lạnh rơi trên cánh tay ta.
Trong lúc nhất thời, chúng ta không ai nói câu gì.
Ta nhìn chàng, chỉ hỏi một cậu: “Mậu mậu thanh tùng…”
Chàng khẽ lau nước mắt cho ta, cười nói: “...kinh hàn do thúy.”
Đó là lời thề hẹn giữa phu thê chúng ta đời trước, đến ch*t không quên.
Chúng ta ôm nhau khóc, xa nhau lâu ngày gặp lại, trái tim vẫn vẹn nguyên từng rung động.
“Nương tử, ta đưa nàng về.”
“Dạ…”, ta rúc vào lòng Mậu Tùng, nghẹn ngào: “Ta đi tìm chàng, nhưng sao chàng lại biến mất ở thế giới này? Mẫu thân chàng cũng biến mất? Còn nữa… sao chàng lại biến thành Lương vương?”
Mậu Tùng bế ta lên, cười dịu dàng: “Đó là chuyện rất dài, đêm nay ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”
Mậu Tùng đưa ta đến dịch quán, nói cho ta đầu đuôi câu chuyện chàng trở thành Lương vương.
Hóa ra, đời trước hồn phách mẫu thân Mậu Tùng vẫn luôn du đãng ở nhân gian.
Chứng kiến cảnh vợ chồng ta bị vu cáo, xử trảm, bà không đánh lòng nhìn nhi tử tức phụ ch*t oan, không đành lòng nhìn những người vô tội phải bỏ mạng nên đã từ bỏ cơ hội đầu thai, nguyện đọa vào địa ngục A Tì để đổi lấy cơ hội trùng sinh cho mọi người.
Hắn mang tử kim quan, khí chất cao quý, phong thần tuấn lãng, có lẽ vì vội vàng nên trên trán thấm ra chút mồ hôi, hơi thở hổn hển, trong tay còn cầm kiếm.
Bỗng dưng ta cảm giác người này thật quen thuộc.
Hắn nhìn về phía ta, hốc mắt đỏ bừng.
Lòng ta giật thót, dẫu cho bao lần tái thế, dẫu cho mấy độ luân hồi, ta vẫn có thể nhận ra đôi mắt này.
Là chàng… Mậu Tùng của ta.
Lúc này, chỉ thấy Vương thái giám kia hít vào một tiếng, mắt trợn tròn, bụp một phát quỳ xuống đất: “Nô tài khấu kiến vương gia,... sao… sao vương gia lại đến đây ạ?”
Mậu Tùng mặt mũi âm trầm, quẹt cây kiếm đi về phía trước, vung kiếm lên chém bay tóc Vương thái giám, lạnh lùng hỏi: “Ngươi biết nữ nhân trên giường là ai không?”
Vương thái giám sợ tới mức run rẩy như chim sợ cành cong: “Nàng… nàng ấy là đại tiểu thư nhà Vưu huyện lệnh, Vưu Tiểu Thúy.”
“Sai!” Mậu Tùng siết chặt tay: “Nàng là Lương vương phi, là người thương của bổn vương!”
Mặt Vương thái giám trắng bệch, nhưng không hổ là cả đời phục vụ Hoàng Đế, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt, quay sang quỳ lạy ta rồi tự tát vào mặt mình: “Nô tài to gan dám mạo phạm nương nương, cầu nương nương khai ân.”
Mậu Tùng hô: “Người đâu! Kéo tên cẩu thiến to gan này ra ngoài…”
Cuối cùng là hai từ đầy lạnh lẽo: “Đánh ch*t!”
Dứt lời, Mậu Tùng ném kiếm xuống, từng bước tiến về phía ta, lặng lẽ rơi lệ, cởi trói cho ta.
Nước mắt lành lạnh rơi trên cánh tay ta.
Trong lúc nhất thời, chúng ta không ai nói câu gì.
Ta nhìn chàng, chỉ hỏi một cậu: “Mậu mậu thanh tùng…”
Chàng khẽ lau nước mắt cho ta, cười nói: “...kinh hàn do thúy.”
Đó là lời thề hẹn giữa phu thê chúng ta đời trước, đến ch*t không quên.
Chúng ta ôm nhau khóc, xa nhau lâu ngày gặp lại, trái tim vẫn vẹn nguyên từng rung động.
“Nương tử, ta đưa nàng về.”
“Dạ…”, ta rúc vào lòng Mậu Tùng, nghẹn ngào: “Ta đi tìm chàng, nhưng sao chàng lại biến mất ở thế giới này? Mẫu thân chàng cũng biến mất? Còn nữa… sao chàng lại biến thành Lương vương?”
Mậu Tùng bế ta lên, cười dịu dàng: “Đó là chuyện rất dài, đêm nay ta sẽ từ từ kể cho nàng nghe.”
Mậu Tùng đưa ta đến dịch quán, nói cho ta đầu đuôi câu chuyện chàng trở thành Lương vương.
Hóa ra, đời trước hồn phách mẫu thân Mậu Tùng vẫn luôn du đãng ở nhân gian.
Chứng kiến cảnh vợ chồng ta bị vu cáo, xử trảm, bà không đánh lòng nhìn nhi tử tức phụ ch*t oan, không đành lòng nhìn những người vô tội phải bỏ mạng nên đã từ bỏ cơ hội đầu thai, nguyện đọa vào địa ngục A Tì để đổi lấy cơ hội trùng sinh cho mọi người.