Tai Tinh Tiểu Thuý - Tam Thốn Nguyệt Quang
Chương 12
Cha ép ta đến cho Vương thái giám kia xem mặt.
Vương thái giám đã hơn 60 tuổi, gầy gò thấp bé, mặt không có râu, được đắp một lớp son phấn dày, không những không che được nếp nhăn mà ngược lại còn khiến ông ta nhìn nực cười và có chút đáng sợ.
Ông ta vừa thấy ta, đôi mắt hồ ly hẹp dài lập tức sáng lên, đi tới cầm chặt tay ta, vuốt vuốt ve ve, hỏi ta bao nhiêu tuổi, có biết chữ không.
Không chỉ vậy, ông ta còn kéo tay áo ta lên, thấy thủ cung sa trên cánh tay ta, cười đến tít mắt, nói: “Bên ngoài đều nói Vưu nhị tiểu thư xinh đẹp, ta thấy sai bét, Vưu đại tiểu thư đây mới thực sự là tuyệt sắc, nhìn một thân băng cơ ngọc cốt này xem, còn mềm mịn hơn cả nương nương trong cung.”
Ta bị Vương thái giám làm cho nổi hết da gà, giật tay ra nói phong hàn chưa khỏi hẳn, vội vàng chạy đi.
Ra khỏi phòng khách, ta chạm mặt ngay Vưu Ngạo Tuyết đang đi tới.
Nàng ta mặc áo choàng hoa cùng váy lụa cực kỳ sang trọng quý giá, trên đầu cài trâm phượng bằng vàng ròng, khảm thêm chín mười viên trân châu to cỡ ngón tay.
Trâm nặng quá, đầu nàng ta hơi nghẹo sang một bên, nàng ta mang theo nụ cười đắc thắng đi về phía ta: “Tỷ tỷ đi đâu vậy? Không phải cha kêu tỷ tới cho Vương công công xem mặt sao? Sao thế? Thẹn thùng à?”
Ta trừng mắt nhìn Vưu Ngạo Tuyết, không muốn nói chuyện với nàng ta nên trực tiếp rời đi.
Ai ngờ tiện nhân này còn không chịu buông tha, ngăn ta lại:
“Tỷ tỷ biết không, váy hôm nay ta mặc giá trị vạn lượng, còn trâm phượng này, Thiên Minh nói vốn là đồ tiến cống cho Hoàng Hậu đó.”
Ta giả vờ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quá đắc ý, những thứ cao quý này, ta sợ cái mạng nhỏ của ngươi không gánh nổi phúc khí đâu!”
Vưu Ngạo Tuyết mỉm cười quyến rũ, nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới: “Tỷ tỷ ghen tị à? Hay vẫn còn giận? Làm sao bây giờ, muội muội hai đời đều đoạt phúc vận của tỷ mất rồi, đời trước là đại quý, đời này là đại phú.”
Ta “tức” đến mức thở hổn hển: “Sớm muộn gì Thiên Minh cũng sẽ nhớ ra chuyện đời trước, tuyệt đối sẽ không cưới ngươi.”
Vưu Ngạo Tuyết dí tay vào đầu ta, ngạo mạn không thôi: “Ta khuyên tỷ tỷ bỏ cái ý nghĩ này đi, Thiên Minh đã biết mệnh tỷ là Thiên Sát Cô Tinh, tránh còn không kịp ấy chứ. Còn chưa thành hôn, chàng đã đối với ta cực tốt, ta nói gì nghe nấy, mang tay hòm chìa khóa trong nhà giao cho ta.”
Nói đến đây, Vưu Ngạo Tuyết ghé sát tai ta, dạt dào đắc ý: “Tỷ có biết không, danh tú tài của cháu trai Vương thái giám là dùng tiền mua đó, chứ hắn trẻ tuổi đã ham mê nữ sắc, còn mắc bệnh hoa liễu nữa.”
Ta ngẩn người.
Vưu Ngạo Tuyết cực kỳ vừa lòng với bộ dáng “tuyệt vọng” này của ta, vỗ nhẹ lên vai tai, cười xấu xa: “Tỷ tỷ à, nếu ta là tỷ, giờ chắc đã đi tìm ch*t rồi. Dù thế nào ta vẫn là hài tử được cha mẹ yêu nhất, bọn họ sẽ mang những thứ tốt nhất cho ta. Còn tỷ ấy à, chỉ xứng với lũ chuột chui dưới cống rãnh, cả đời đứng nghĩ ngóc đầu lên.”
Vưu Ngạo Tuyết rời đi, ta nhanh chân nép vào vách tường phòng khách nhìn lén, ai ngờ những gì nghe được lại khiến ta như rơi vào hầm băng.
Vương thái giám đã hơn 60 tuổi, gầy gò thấp bé, mặt không có râu, được đắp một lớp son phấn dày, không những không che được nếp nhăn mà ngược lại còn khiến ông ta nhìn nực cười và có chút đáng sợ.
Ông ta vừa thấy ta, đôi mắt hồ ly hẹp dài lập tức sáng lên, đi tới cầm chặt tay ta, vuốt vuốt ve ve, hỏi ta bao nhiêu tuổi, có biết chữ không.
Không chỉ vậy, ông ta còn kéo tay áo ta lên, thấy thủ cung sa trên cánh tay ta, cười đến tít mắt, nói: “Bên ngoài đều nói Vưu nhị tiểu thư xinh đẹp, ta thấy sai bét, Vưu đại tiểu thư đây mới thực sự là tuyệt sắc, nhìn một thân băng cơ ngọc cốt này xem, còn mềm mịn hơn cả nương nương trong cung.”
Ta bị Vương thái giám làm cho nổi hết da gà, giật tay ra nói phong hàn chưa khỏi hẳn, vội vàng chạy đi.
Ra khỏi phòng khách, ta chạm mặt ngay Vưu Ngạo Tuyết đang đi tới.
Nàng ta mặc áo choàng hoa cùng váy lụa cực kỳ sang trọng quý giá, trên đầu cài trâm phượng bằng vàng ròng, khảm thêm chín mười viên trân châu to cỡ ngón tay.
Trâm nặng quá, đầu nàng ta hơi nghẹo sang một bên, nàng ta mang theo nụ cười đắc thắng đi về phía ta: “Tỷ tỷ đi đâu vậy? Không phải cha kêu tỷ tới cho Vương công công xem mặt sao? Sao thế? Thẹn thùng à?”
Ta trừng mắt nhìn Vưu Ngạo Tuyết, không muốn nói chuyện với nàng ta nên trực tiếp rời đi.
Ai ngờ tiện nhân này còn không chịu buông tha, ngăn ta lại:
“Tỷ tỷ biết không, váy hôm nay ta mặc giá trị vạn lượng, còn trâm phượng này, Thiên Minh nói vốn là đồ tiến cống cho Hoàng Hậu đó.”
Ta giả vờ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng quá đắc ý, những thứ cao quý này, ta sợ cái mạng nhỏ của ngươi không gánh nổi phúc khí đâu!”
Vưu Ngạo Tuyết mỉm cười quyến rũ, nhìn ta một lượt từ trên xuống dưới: “Tỷ tỷ ghen tị à? Hay vẫn còn giận? Làm sao bây giờ, muội muội hai đời đều đoạt phúc vận của tỷ mất rồi, đời trước là đại quý, đời này là đại phú.”
Ta “tức” đến mức thở hổn hển: “Sớm muộn gì Thiên Minh cũng sẽ nhớ ra chuyện đời trước, tuyệt đối sẽ không cưới ngươi.”
Vưu Ngạo Tuyết dí tay vào đầu ta, ngạo mạn không thôi: “Ta khuyên tỷ tỷ bỏ cái ý nghĩ này đi, Thiên Minh đã biết mệnh tỷ là Thiên Sát Cô Tinh, tránh còn không kịp ấy chứ. Còn chưa thành hôn, chàng đã đối với ta cực tốt, ta nói gì nghe nấy, mang tay hòm chìa khóa trong nhà giao cho ta.”
Nói đến đây, Vưu Ngạo Tuyết ghé sát tai ta, dạt dào đắc ý: “Tỷ có biết không, danh tú tài của cháu trai Vương thái giám là dùng tiền mua đó, chứ hắn trẻ tuổi đã ham mê nữ sắc, còn mắc bệnh hoa liễu nữa.”
Ta ngẩn người.
Vưu Ngạo Tuyết cực kỳ vừa lòng với bộ dáng “tuyệt vọng” này của ta, vỗ nhẹ lên vai tai, cười xấu xa: “Tỷ tỷ à, nếu ta là tỷ, giờ chắc đã đi tìm ch*t rồi. Dù thế nào ta vẫn là hài tử được cha mẹ yêu nhất, bọn họ sẽ mang những thứ tốt nhất cho ta. Còn tỷ ấy à, chỉ xứng với lũ chuột chui dưới cống rãnh, cả đời đứng nghĩ ngóc đầu lên.”
Vưu Ngạo Tuyết rời đi, ta nhanh chân nép vào vách tường phòng khách nhìn lén, ai ngờ những gì nghe được lại khiến ta như rơi vào hầm băng.