Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ta Xác Thực Đều Từng Ném Khăn Tay Cho Bọn Họ

Chương 95: Tất Cả Đồ Ăn Trưa Đều Là Món Xào



Tất cả đồ ăn trưa đều là món xào. Không ai đưa ra ý kiến phản đối... Đều từng sống ở Vân Châu nhiều năm như vậy, món ăn Vân Châu chủ yếu là món xào, cũng đều ăn quen cả rồi.
Bá Thương tự mình nấu ăn, Chiết Tùng Niên làm trợ thủ, làm tám món xào bưng ra. Chiết Tịch Lam trợn tròn mắt: "Không có món canh à?"
Lúc Bá Thương nấu thì rất vui vẻ nhưng cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy, hắn vẫn là một đứa bé, chỉ muốn bản thân nấu ăn để được vui vẻ, vừa nghe a tỷ hỏi như vậy, lập tức lo sợ bất an, nhìn Thịnh Trường Dực, áy náy nói: "Đệ quên mất."
Chiết Tùng Niên cũng cuống quít giống một đứa bé làm sai chuyện nói: "Lam Lam, con muốn ăn canh sao? Bây giờ cha đi nấu."
Hôm nay lòng dạ ông cũng rất rối bời... Luôn suy nghĩ chuyện Thịnh Trường Dực và Chiết Tịch Lam. Vì thế vừa nãy ở phòng bếp chỉ thái rau rửa rau nhóm lửa, trong đầu chẳng hề nghĩ đến chuyện ăn cơm, càng không để ý ăn cái gì nên cũng không quan tâm.
Lại thành như bây giờ.
Chiết Tịch Lam thấy vậy, sao còn dám nói gì nữa, cười xua xua tay: "Không sao, con chỉ hỏi vậy thôi."
Chu Cẩm Quân ở một bên bày bát đũa: "Ngửi rất thơm, Bá Thương lợi hại ghê."
Bá Thương vui vẻ ngồi xuống ngay, kiêu ngạo nói: "Từ nhỏ mũi và miệng đệ đã nhạy, tay cũng linh hoạt rồi."
Rang hạt dưa cực kỳ ngon.
Cả nhà cười rộ lên. Lúc Thịnh Trường Dực ở Chiết gia cũng không nói nhiều... Hắn vốn không phải người nói nhiều. Chỉ ở trước mặt Chiết Tịch Lam nói nhiều một chút mà thôi.
Cả nhà bọn họ cười, hắn bèn cười theo, cười xong, ăn cơm xong, lại giúp đỡ Chiết Tịch Lam làm việc.
Kỳ thực cũng không có việc lớn gì. Là nàng muốn tặng quà tết cho Tùy lục cô nương, quà cũng đã chuẩn bị xong cả rồi, chỉ cần đặt vào rương.
Khi người ta rảnh rỗi thì lại muốn làm chút việc tỉ mỉ. Nàng muốn làm một cái rương đẹp.
"Ta nghĩ một bức tranh... Bức tranh kia đẹp lắm, ta muốn vẽ xuống khắc lên rương tặng cho Lục cô nương."
Thịnh Trường Dực bèn cởi áo ngoài: "Vừa khéo ta biết làm nghề mộc, ta làm rương cho nàng trước. Đến lúc đó nàng làm tranh luôn đi?"
Chiết Tịch Lam ừm ừm gật đầu: "Được."
Nàng vốn muốn tự mình làm.
Nhưng có người có thể làm thì nàng lại không muốn làm nữa. Nàng ưu sầu hỏi Thịnh Trường Dực: "Có phải thực chất con người ta là lười biếng không?
Lúc trước có thể là bị ép, hiện tại đã bại lộ ra bản tính rồi.
Trong tay nàng cầm một cái đĩa nhỏ, bên trong là hạt dưa Bá Thương cho ăn, đều đã được bóc.
Gọi Tiểu Hoa tới, nhón lấy một hạt dưa nhai, không đợi Thịnh Trường Dực nói chuyện, lại lẩm bẩm: "Tất cả mọi người đều coi ta như người tàn tật vậy."
Thịnh Trường Dực cười rộ lên. Xoay người cầm thước kẻ đường lên gỗ, đợi nàng lẩm bẩm xong mới nói: "Tất cả đều cưng chiều nàng nên nàng mới yên tâm."
Hắn kẻ đường xong, ngồi xuống, lại ngồi đối diện nàng, thử lấy một nhân hạt dưa từ trong đĩa của nàng, thấy nàng vô cùng ngoan, lại nhón lấy một hạt, nhón lấy một hạt... Sau đó thì bị trừng mắt nhìn.
Hắn ha ha hai tiếng.
Chiết Tịch Lam lườm hắn một cái: "Ta đã trưởng thành rồi, không phải trẻ con nữa, huynh đùa ta làm gì."
Thịnh Trường Dực lại nói: "Nàng vẫn còn là một đứa trẻ mà."
Mười sáu mười bảy tuổi, sao lại phải là trẻ con chứ.
Hắn thả một nhân hạt dưa vào lòng bàn tay nàng trước, sau đó nói: "Bắt đầu từ hôm nay, nàng coi mình thành một đứa nhỏ đi, thế nào?"
Chiết Tịch Lam bỏ nhân hạt dưa vào miệng ăn, nhưng mù mà mù mờ, không hiểu ý của hắn lắm.
Thịnh Trường Dực: "Trước lúc nàng đến kinh đô, có phải là sống túng quẫn không, muốn ăn bữa ngon còn phải trông đợi ngày tết? Vân Châu bão cát lớn, có phải nàng cũng không có son phấn bột nước tốt thoa mặt hay không?"
"Nơi biên cảnh lúc nào cũng chẳng bình yên, nàng lại không may, trải qua mấy lần chiến tranh loạn lạc, có phải là sợ nửa đêm có người xách đao xông vào nhà hay không?"
Chiết Tịch Lam gật đầu trước.
Quá nghèo, ăn bữa thịt cũng ưu sầu, cho nên mới muốn sống tốt. Quá loạn lạc, cho nên mới sợ có giặc, muốn luyện võ bảo vệ bản thân.
Sau đó lại lắc đầu.
"Mặt ta được lắm, Phó Tam mua rất nhiều son phấn bột nước cũng không so được với mặt ta đâu."
Cho nên chưa từng muốn phấn son. Cũng chưa từng thoa.
Cũng không phải cảm thấy son phấn phiền phức, hoặc là không thích mấy thứ này, mà là... Mà là nói như thế nào nhỉ... Lúc trước không để tâm đến phương diện này.
Nàng muốn rất nhiều, lại gặp phải rất nhiều chuyện. Hình như nàng không có thời gian để nghĩ tới phấn son.
Thịnh Trường Dực nói: "Vậy bây giờ nàng có thời gian rồi, có thể thử xem. Làm một tiểu cô nương, làm một đứa trẻ."
"Tiểu cô nương với trẻ nhỏ nên được người ta cưng chiều, nên ăn hạt dưa, nên ngồi ở chỗ này nhàn rỗi sưởi nắng, cũng nên sai bảo... cũng nên sai bảo ta."
Chiết Tịch Lam nghe thấy đoạn trước còn rất cảm động, kết quả người này còn kẹp theo ý riêng. Nhưng hắn nói ra lời chạm vào tim nàng như vậy, sao có thể trách hắn được chứ.
Hắn rất hiểu nàng. Lời nói khiến cho tâm tình nàng tốt hơn, nàng gật đầu nói: "Ta cảm thấy huynh nói đúng, hiện tại ta giàu rồi, cuộc sống thoải mái rồi, cũng không có loạn lạc, cũng đã nhẹ nhõm với chuyện đã qua rồi, là nên sống những ngày tháng chưa từng trải qua."
Loại cuộc sống này trông thế nào đây?
Nếu nàng tự mình nghĩ, chắc chắn không có ý tưởng gì. Nhưng Thịnh Trường Dực ở đây, hắn sẽ nghĩ. Phải có son phấn bột nước, phải ăn thịt, phải yên tâm.
Thịnh Trường Dực: "Trồng hoa, trồng rau, mở cửa hàng?"
Được hết nha! Chiết Tịch Lam vừa ăn nhân hạt dưa vừa nói: "Đằng nào thì cũng là chơi thôi đúng không?"
Thịnh Trường Dực suy nghĩ một chút, trước tiên cảm thấy không đúng, hắn còn muốn làm cho nàng trong quãng đời về sau biết được bản thân chân chính thích cái gì. Có một số người trời sinh thích làm thơ, ví dụ như Ban Minh Kỳ, lúc trước hắn ta cứ luôn thơ không rời miệng. Còn có Bá Thương, đệ ấy thích ẩm thực. Trong ẩm thực, đặc biệt thích rang hạt dưa, hiện giờ dựa vào sự yêu thích mà đã xào ra vị hạt dưa kỳ dị quái lạ.
Còn có một số người thích làm nêm gỗ, có người thích chơi bùn...
Vậy nàng cũng sẽ có chuyện mình thích, cho dù là đánh người.
Nhưng nàng không có. Tất cả nàng thích đều là vì làm gì đó mà đi làm.
Ví dụ như cung tên, là vì giết người và tự bảo vệ mình.
Nhưng điều này thì có gì không đúng chứ? Không có. Người trên trần thế luôn phải bận bịu vì cuộc sống. Ngay cả hắn, nhiều năm như vậy lên chiến trường rồi lại vào triều đình, chân chính nói bản thân thích gì đó, muốn đi làm gì đó, sợ là nhắc tới thì chính bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười.
Nhưng nàng là người hắn thích, là người ở trong đáy lòng hắn, chuyện buồn cười trên người mình nhưng lại muốn nàng đi làm.
Lòng người không công bằng. Hắn thiên vị nàng. Bất cứ chuyện gì mang theo mục đích phải đi làm đều không nỡ.
Hắn dịu dàng ngọt ngào mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ là chơi thôi."
Cứ chơi đi, cũng không cần nàng hiểu được gì đó, chơi vui vẻ là được.
Sự thiên vị này Chiết Tịch Lam vẫn nhìn ra được. Nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Thịnh Trường Dực vươn tay, nhân dịp nàng đang cảm thấy vô cùng thoải mái mà nhẹ nhàng chạm vào đầu nàng: "Chơi đi, dù sao thì nàng cũng không vội thành hôn mà đúng không?"
Chiết Tịch Lam phát hiện người này lại bắt đầu cho thuốc an tâm rồi. Từ sau khi Chiết Tùng Niên về, hai người chưa từng nhắc tới tâm tư của Thịnh Trường Dực. Nhưng vô thanh thắng hữu thanh, bọn họ hiện tại giống tình nhân hơn những người nàng từng ném khăn tay.
Nàng ngẩng đầu: "Thật sự không cần vội thành hôn?"
Thịnh Trường Dực lắc đầu: "Không vội."
Chiết Tịch Lam: "Nhưng huynh là thái tử."
Thịnh Trường Dực cười rộ lên: "Chỉ có những Hoàng đế cuối cùng kia mới cần phải theo khuôn phép cũ, những người tranh đấu giành thiên hạ như chúng ta thì không cần phải sợ."
Chiết Tịch Lam không hiểu triều đình lắm, nhưng cũng không dám quá đáng quá, nàng nói: "Hai năm đi... Lúc trước cùng biểu huynh ước định là hai năm. Lần này, vẫn là hai năm, nếu hai năm sau huynh vẫn không thay lòng đổi dạ thì chúng ta thành hôn."
Thịnh Trường Dực được những lời này, vui mừng đột nhiên đứng dậy, dọa cho Tiểu Hoa sợ, gừ một tiếng với hắn, rồi lại uể oải lười cử động, vẫn bị chủ nhân dựa vào như cũ.
Chiết Tịch Lam cười lên: "Huynh dọa nó rồi."
Kích động như thế làm gì chứ.
Trên mặt Thịnh Trường Dực đều là sự vui vẻ, khom lưng đưa thẳng nhân hạt dưa trong tay tới, đưa ở trước môi nàng không xa.
"Lam Lam, nàng ăn đi, ăn xong ta bóc cho nàng."
Chiết Tịch Lam do dự liếc nhìn hắn, lùi về phía sau một chút, vẻ mặt nghiêm trang chần chừ nói: "Huynh không bỏ vào tay ta mà đưa tới trước miệng... Ta mới đồng ý với huynh là có thể thành hôn mà huynh đã muốn đút cho ta ăn gì đó sao? Tiến triển nhanh như vậy hả?"
Thịnh Trường Dực vốn không có ý định này, chỉ là vừa kích động thì tay đã giơ lên cao hơn chút, nhưng thấy nàng đáng yêu như vậy, thật sự không nhịn được, bèn nghiêm trang gật đầu dọa nàng: "Đúng vậy, nhanh như vậy."
Hắn nói: "Nàng thử ăn một chút?"
Chiết Tịch Lam hất đầu: "Huynh đang doạ ta!"
Nàng vươn hai tay đặt ở dưới tay hắn, khép lòng bàn tay hướng lên trên, hơi cong lên: "Huynh bỏ vào trong tay ta đi."
Thịnh Trường Dực không nhịn được cười, một cái tay lại không nhịn được mà sờ sờ đầu nàng, một tay trút nhân hạt dưa xuống.
Ánh sáng giữa trưa trộn lẫn nhân hạt dưa mà trút xuống.
- ---------- Hết chương 93 ------------
Chương trước Chương tiếp
Loading...