Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang - Trang 2

Chương 18-19



Chương 18


Từ Tiềm không tính đỡ A Ngư dậy.

 

Hắn không dám tự xưng là quân tử, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện cợt nhả nữ tử, hắn vừa mới thấy vị Tứ cô nương này té xỉu trên đất, vốn định đánh thức nàng, không ngờ sau khi tiểu cô nương tỉnh lại, lại cư xử giống như hắn là một tên háo sắc đói khát, ánh mắt đầy cảnh giác.

 

Chẳng lẽ dáng vẻ của hắn rất giống người như vậy?

 

Tuy hiện giờ A Ngư tạm thời tin tưởng hắn, đồng ý để nàng đỡ hắn dậy, nhưng lỡ như trong lúc đỡ vô tình đụng trúng chỗ nào của nàng, nàng có thể nghĩ hắn không an phận hay không?

 

Tình ngay lý gian, vẫn nên tránh nghi ngờ mới thỏa đáng.

 

"Nam nữ khác nhau, bây giờ ta không tiện chạm vào ngươi, ngươi chờ một chút, nếu nhìn thấy nha hoàn hoặc ma ma thì ngươi nói ngươi không cẩn thận ngã xuống."

 

Từ Tiềm không chút khách khí mà từ chối A Ngư, nói xong rồi bỏ đi. 

 

Nhưng hắn không đi xa. 

 

Dung mạo xinh đẹp của tiểu cô nương rất dễ bị bắt nạt, phủ Trấn Quốc Công nhiều công tử trẻ tuổi, bọn sai vặt cũng thường xuyên lui tới hoa viên làm việc, Từ Tiềm không có cách nào đảm bảo bọn sai vặt đều là người thành thật.

 

Đi vào góc, Từ Tiềm núp ở một khóm trúc xanh, theo góc nhìn của A Ngư có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh A Ngư, người ngoài lại không thể thấy hắn.

 

A Ngư không biết Từ Tiềm đang âm thầm trông coi nàng, nàng tham uống rượu nên mới rơi vào kết cục thảm như vậy, vừa mở miệng cầu xin người ta lại bị hắn lạnh lùng từ chối. A Ngư vừa quẫn bách vừa sợ hãi, nước mắt như suối trào ra ngoài.

 

Khóc một hồi lâu, A Ngư thử cắn răng ngồi dậy, dùng tất cả sức lực cũng chỉ miễn cưỡng vào bồn hoa bên cạnh, còn những thứ khác thì không làm nổi.

 

Cô đơn ngồi ở đây, nhớ tới đường tỷ không thấy nàng chắc chắn sẽ đi tìm nàng, có lẽ Từ Quỳnh cũng tới chung, nếu để Từ Quỳnh phát hiện nàng uống trộm rượu, nhất định Từ Quỳnh sẽ châm chọc nàng. Đáng sợ nhất chính là bây giờ hai tay nàng không có sức, lỡ như người phát hiện ra nàng đầu tiên lại là một tên háo sắc xấu xa thì sao?

 

A Ngư càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng cảm thấy nàng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhìn trái nhìn phải một chút, tuy A Ngư khóc không ra tiếng, nhưng bả vai lại không khống chế được mà run rẩy.

 

Từ Tiềm âm thầm quan sát thấy, lông mày nhíu chặt, cuối cùng đã đi ra ngoài.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Bóng dáng nam nhân cao lớn tiến về phía cô, A Ngư dụi dụi mắt, mới phát hiện Từ Tiềm đã quay lại rồi.

 

Nhìn mặt Từ Tiềm lạnh như băng, A Ngư dự định van xin lần nữa nhưng sợ lại bị hắn từ chối nên muốn nói mà không dám nói, trong đôi mắt hạnh rưng rưng tràn ngập tủi thân.

 

Đột nhiên Từ Tiềm cảm thấy rằng nàng khóc tới như vậy, tất cả đều do hắn làm sai.

 

"Còn muốn ta đỡ dậy không?" Đứng ở trước mặt nàng, mặt Từ Tiềm hỏi với vẻ lạnh lùng, lỡ như vẻ mặt dịu đi, nàng còn tưởng hắn vui vẻ vì chiếm được lợi ích từ nàng.

 

Tựa như người sắp chết đuối tóm được mép thuyền, A Ngư nghẹn ngào nhìn hắn: "Muốn!"

 

Nàng vội vàng nói dường như sợ hắn đổi ý.

 

Từ Tiềm cúi người xuống, nhỏ giọng nói: "Ta không tiện ôm ngươi đi xung quanh được, kế bên là hòn non bộ, ta mang ngươi qua đó trước, chờ ngươi khôi phục lại sức khỏe thì rời khỏi."

 

A Ngư liên tục gật đầu, chỉ cần không bị người khác phát hiện hay là bị cười nhạo hoặc ức hiếp, Từ Tiềm mang nàng tới nơi nào nàng cũng đồng ý.

 

Lúc này, hai tay Từ Tiềm chìa ra, mỗi tay xách một cánh tay của nàng, dùng lực kéo lên.

 

Động tác như vậy khiến cho hai người ít phải tiếp xúc thân mật nhất nhưng Từ Tiềm phải dùng lực cực lớn mới có thể đỡ A Ngư đứng lên, ở Hầu phủ A Ngư cũng được coi như là được nuông chiều từ bé, da thịt toàn thân còn mềm hơn đậu hủ, bị Từ Tiềm bóp chặt, hai tay nàng như bị hai cái càng cua siêu lớn kẹp lấy, vừa đau vừa nóng. 

 

A Ngư đau buốt nhưng nàng không dám ghét bỏ Ngũ biểu thúc trước mặt, có điều sắc mặt đã trắng bệch, nước mắt tự động rớt xuống đất.

 

Thật sự là nhịn không nổi nữa.

 

Dù sao nàng vừa khóc, Từ Tiềm thấy cũng không nghĩ là hắn làm đau nàng, đợi A Ngư đứng vững, hắn nhanh chóng buông tay trái ra, chỉ dùng tay phải nắm một cánh tay của A Ngư: "Như vậy có thể đi chưa?"

 

Hắn còn chưa nói xong, thân thể A Ngư liền mất căn bằng ngã trái ngã phải.

 

Từ Tiềm không thể không dùng hai tay đỡ nàng một lần nữa.

 

Nhưng đi như vậy rất chậm.

 

Từ Tiềm không muốn bị người khác thấy hắn ở chung một chỗ với A Ngư, không muốn bị hiểu lầm là hắn ức hiếp A Ngư khóc, cho nên hắn dứt khoát di chuyển ra sau lưng A Ngư, hai tay chia ra mỗi tay nắm một bên nách của A Ngư, đồng thời nhấc cả người A Ngư lên giống như nhấc một đứa trẻ, cùng lúc đó, hắn cũng duy trì một khoảng cách sau lưng A Ngư. 

 

"Ngươi không đi được, chỉ có thể làm vậy."

 

Từ Tiềm thấp giọng nói, lập tức nhanh chóng xách A Ngư đi về phía hòn non bộ.

 

Mời vừa rồi A Ngư bị đau bả vai, nhưng bây giờ lại biến thành đau hai nách, trong chớp mắt hai tay Từ Tiềm từ càng cua lớn biến thành hai cái đinh ba. 

 

Cuối cùng bị Từ Tiềm đặt lên một tảng đá trong sơn động bí ẩn phía sau hòn non bộ, hai tay A Ngư đau giống như trật khớp, vô cùng đau nhức.

 

"Ta ra ngoài canh chừng." Không nhìn A Ngư lâu, Từ Tiềm lập tức lùi về bên ngoài sơn động. 

 

A Ngư dựa vào vách sơn động, lặng lẽ khóc như mưa. 

 

Không biết qua bao lâu, A Ngư sợ hãi vì phát hiện bên ngoài quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức giống như không có ai.

 

"Ngũ biểu thúc" A Ngư ngừng khóc, nhìn ra cửa động hỏi.

 

Một bóng dáng xuất hiện trước cửa động, bên ngoài truyền tới giọng nói không có cảm xúc của Từ Tiềm: "Chuyện gì?"

 

Tim A Ngư vừa treo lên cao lập tức hạ xuống, nắm chặt vạt áo hỏi: "Không, không có việc gì, thúc không nói lời nào, con còn tưởng rằng thúc đi rồi."

 

Từ Tiềm sao lại là người không giữ lời hứa được?

 

Im lặng một lát, Từ Tiềm nghi ngờ hỏi nàng: "Tại sao ngươi lại uống rượu? Uống nhiều lắm sao?"

 

Trong sơn động âm u, A Ngư muốn nghe giọng nói của Từ Tiềm để tăng thêm lòng can đảm, nên mới thẹn thùng kể ra chuyện mình ham uống rượu.

 

Từ Tiềm ngạc nhiên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Hắn cũng vừa mới uống rượu trái cây của Tiểu Lục, vốn không có một chút mùi rượu nào, vậy mà nàng cũng say được?

 

Nếu không tận mắt nhìn thấy hai gò má đỏ ửng và dáng vẻ bất tỉnh nhân sự của nàng, nếu không phải lúc Tiểu Lục đưa rượu còn có chất nữ và ngoại sanh nữ ở đó, Từ Tiềm sẽ nghi ngờ nàng đang nói dóc, hoặc là do Tiểu Lục cố ý bỏ vào bên trong rượu một chút thuốc bậy bạ gì đó.

 

*Chất nữ: cháu gái

 

*Ngoại sanh nữ: cháu gái bên ngoại

 

"Xem ra là do tửu lượng của ngươi quá kém, về sau đừng lén uống rượu nữa." Từ Tiềm dùng giọng điệu trưởng bối dặn dò.

 

A Ngư ngoan ngoãn đảm bảo: "Sau này không uống rượu nữa."

 

--

 

Lúc ấy A Ngư chỉ cảm thấy Ngũ biểu thúc Từ Tiềm là người tốt bụng nhưng chính trực, uy nghiêm nhưng thô lỗ, bây giờ nhớ lại hồi ức về lần đầu tiên hai người tiếp xúc, A Ngư lại cảm thấy có một chút ngọt ngào.

 

Nàng vẫn rất tò mò tại sao lúc đó Từ Tiềm thích nàng, có thể do sự tiếp xúc vào ngày đó khiến hắn bắt đầu để ý nàng đúng không nhỉ?

 

"A Ngư, con cười cái gì đó?"

 

Tận tình khuyên nhủ nữ nhi một hồi lâu, phát hiện nữ nhi lại đang cười trộm, Giang thị nghi ngờ hỏi.

 

A Ngư vừa nghe vừa nghĩ chuyện khác, chỉ nghe được một chút, lúc này lập tức nói: "Con cười di nương suy nghĩ nhiều quá, không có ai cố ý rót rượu cho con đâu."

 

Giang thị nhíu mày, nhìn chằm chằm nữ nhi nói: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, tóm lại từ nay về sau con không được phép dính một giọt rượu nào, càng không thể để lộ chuyện này."

 

*Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không sợ việc to tát, chỉ sợ chuyện không may.

 

Dời sự chú ý của mẫu thân thành công, A Ngư vội vàng đảm bảo là mình sẽ nghe lời.

 

"Di nương, con muốn ngủ một lát, người ra ngoài trò chuyện với phụ thân đi." Có lẽ do ngửi quá nhiều mùi rượu, A Ngư vẫn không thể hăng hái như cũ, lười biếng nằm xuống, buồn ngủ nói.

 

Giang thị thay nữ nhi đắp kín mền, dịu dàng nói: "Ngủ đi, con ngủ rồi ta mới đi."

 

A Ngư đang đắm chìm trong hồi ức giữa nàng và Từ Tiềm, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

 

Giang thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ yên của nữ nhi, càng nhìn càng yêu, rồi lại ưu sầu lo lắng.

 

Tào Đình An đứng yên ở ngoài cửa thật lâu, mới lặng lẽ rời đi.

 

--

 

A Ngư ngủ thẳng tới hoàng hôn, tỉnh lại phát hiện mẫu thân đang nằm úp sấp ở trên bàn không xa, mắt nhắm lại, dường như ngủ không được yên. 

 

A Ngư không tính quấy rầy mẫu thân, nhẹ nhàng mang giày thêu vào, không phát ra tiếng động mà đi ra ngoài.

 

Đi đến phòng chính, A Ngư ngẩng đầu thấy phụ thân đang đi vào từ ngoài cửa.

 

"Phụ thân." A Ngư cười kêu.

 

Sắc mặt tiểu nữ nhi hồng hào, Tào Đình An cực kỳ vui mừng, liếc nhìn vào phòng trong, thấp giọng hỏi: "Di nương con sao rồi?"

 

A Ngư khéo léo thay mẫu thân nói chuyện: "Di nương chăm sóc con cả một buổi trưa, lúc này mệt tới mức ngủ thiếp đi."

 

Tào Đình An biết rõ vì ông đợi Giang thị cả một buổi trưa, bà vẫn chưa ra ngoài.

 

A Ngư có lòng tác hợp cha mẹ, mắt hạnh xoay tròn, cười đi ra ngoài: "Con về phòng rửa mặt trước, tối nay sẽ quay lại nhận lỗi với phụ thân."

 

Nói xong, A Ngư nhẹ nhàng cất bước chạy đi.

 

Tào Đình An bật cười, nữ nhi có tội gì?

 

Người vừa đi, Tào Đình An nghĩ nghĩ, đi vào phòng trong, vào trong thì thấy Giang thị gối đầu lên cánh tay rồi nằm úp sấp lên bàn, mặt hướng về phía giường.

 

Nhìn bà vô cùng nhỏ xinh giống hệt hài tử vậy. 

 

Mà còn là hài tử khiến người ta lo lắng, nhìn bà đi, giường lớn như vậy, sao lại không chịu ngủ cùng với nữ nhi? Mẫu thân ruột thì ngại ngùng chuyện gì đây?

 

Tào Đình An lắc đầu, bước nhè nhẹ qua đó, khom lưng, ôm lấy Giang thị giống như đang ôm một tiểu hài tử.

 

Giang thị hơi hơi nhíu mi, ngay lúc bị Tào Đình An đặt ở trên giường thì lập tức thức dậy.

 

Mở to mắt, trên đỉnh đầu là Tào Đình An mang theo vết sẹo hung dữ trên mặt.

 

Tim Giang thị căng thẳng.

 

Nhận ra đây là giường của ông, Giang thị lập tức nhìn về phía bên trong.

 

"A Ngư về phòng rồi." Tào Đình An thu tay lại, ngồi bên mép giường nói.

 

Giang thị Nghe xong, lập tức muốn ngồi dậy: "Thiếp qua đó nhìn con."

 

Tào Đình An đè bả vai bà lại, nghiêm mặt theo thói quen: "Nữ nhi có nha hoàn hầu hạ, không cần nàng xem, yên tâm ngủ."

 

Giang thị không thể nào an tâm, cũng không dám từ chối.

 

Cả người cứng đờ, bà nghiêng mắt nhìn tuốt về phía ván giường. 

 

Tào Đình An kịp thời phản ứng, thở dài nói: "Nhiều thế hệ Tào gia đều tập võ, từ nhỏ ta đã ở cùng với các tướng sĩ, tính tình không tránh khỏi có chút nóng nảy, so ra thì kém hơn những tên thư sinh nho nhã."

 

Lông mày Giang thị giật giật.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Tào Đình An nhớ lại chuyện riêng tư mà Thôi thầy lang đã nói, trong lòng đã quyết định, ông cầm tay nhỏ của Giang thị, nói lời xuất phát từ trái tim với bà: "Ta là một người thô kệch, năm đó thấy nàng xinh đẹp lập tức muốn có nàng, không phải nàng thì không được, vậy nên chắc chắn là ta yêu nàng, yêu tới nỗi mỗi ngày đều muốn ngủ với nàng, nhưng nàng luôn luôn khóc, nàng khóc thì ta cảm thấy rất phiền lòng, mỗi khi phiền lòng thì tính tình trở nên hung bạo, cuối cùng hại nàng sợ ta đến tận xương tủy."

 

Trong lòng Giang thị run rẩy, sao ông lại đột nhiên nói đến những chuyện này rồi vậy?

 

Tào Đình An nắm tay bà trong vô thức, tiếp tục lầm bầm lầu bầu thêm: "Ta nghe được A Ngư và nàng nói chuyện, buổi trưa ta suy nghĩ một chút. Tính ra Ngô thị nói bậy sau lưng ta tuy là sai sự thật nhưng xét cho cùng là do ta không tốt, không có dịu dàng dỗ dành nàng, nếu ta đối xử đủ tốt với nàng, sao nàng có thể sợ ta được?"

 

Lúc Giang thị nghe tới đây là hiểu Tào Đình An đang giải thích rồi.

 

Bà đột nhiên được sủng ái mà lo sợ, không nhịn được mà cầm tay nam nhân: "Hầu gia ngàn lần đừng nên nói vậy, Hầu gia thay thiếp an táng phụ thân, lại cho thiếp một nơi ở tốt khiến thiếp không cần lo âu một ngày ba bữa, cũng không bị trở thành đồ chơi của những tên ăn chơi trác táng, thiếp thật lòng rất cảm kích Hầu gia."

 

Sợ thì sợ nhưng từ trước đến giờ bà không cảm thấy Tào Đình An để bà thiệt thòi.

 

"Ta không cần nàng cảm kích, ta chỉ muốn nàng đừng sợ ta nữa." Tào Đình An ngẩng đầu, chăm chú nhìn ánh mắt của tiểu phu nhân: "Ta muốn nàng đối đãi với ta giống như cách những nữ nhân khác đối đãi với phu quân, họ dám nói dám cười, dám nói dám giận, ta muốn nàng coi ta như phu quân mà yêu quý chứ không phải sợ hãi, ta muốn nàng cam tâm tình nguyện thay ta cởi y phục tháo thắt lưng chứ không phải mỗi đêm đều như là chịu hình."

 

Giang thị ngây ngẩn cả người.

 

Đây là lần đầu tiên Tào Đình An nói với bà nhiều như vậy.

 

"Hầu..."

 

Tào Đình An không khống chế được, dường như là muốn nói ra hết những lời nói đã kìm nén mười mấy năm.

 

Ông bắt lấy tay Giang thị, đôi mắt đen giống như lửa: "Ngủ cùng ta khó chịu lắm sao? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà nàng chưa từng cảm thấy vui sướng sao?"

 

Lòng bàn tay của ông nóng đến nỗi khiến Giang thị sắp phỏng rồi.

 

Ánh mắt bà hoảng sợ như một con nai, Tào Đình An bất chợt trở nên điên cuồng, đột nhiên đè bà xuống.

 

Nếu bà thật sự chưa từng vui sướng, vậy bây giờ ông cho bà cảm nhận!



Chương 19
 
Editor: Hardys
 
A Ngư trở lại tiểu viện của mình, trước tiên là ngâm mình tắm rửa cho thoải mái.
 
Tắm rửa xong, A Ngư lười nhác nằm dựa trên ghế, Bảo Thiền và Bảo Điệp lấy hai ghế nhỏ để hai bên, ngồi lau tóc giúp nàng. 
 
"Cô nương đi đâu cả buổi vậy ạ?" Bảo Thiền tò mò hỏi, "Di nương cũng không thấy đâu."
 
A Ngư vừa tưởng tượng bây giờ hai người đang thổ lộ tình cảm với nhau, vừa cười nói: "Trò chuyện cùng Hầu gia rồi."
 
Bảo Thiền, Bảo Điệp vô cùng bất ngờ.
 
A Ngư không nói gì thêm.
 
Bảo Điệp cẩn thận hơn, nghĩ nghĩ, nàng khẽ nói: "Thật ra, như vậy cũng tốt, Hầu gia vẫn thường đến thăm di nương, có thể thấy di nương chiếm vị trí riêng trong lòng ngài ấy, chỉ cần di nương có thể mở rộng lòng hầu hạ Hầu gia, nói không chừng cô nương có thể có thêm đệ đệ nữa nha."
 
Nhưng Bảo Thiền không tin vào lời tỷ muội tốt của mình lắm, mấy năm nay số lần di nương hầu hạ Hầu Gia không hề ít, nhưng di nương vẫn không có thai, hiện giờ di nương cũng gần 30, nữ nhân càng lớn tuổi càng khó có thai, nàng không dám mơ mộng rằng di nương có thể mẫu bằng tử quý*, nhờ vậy mà chính thức trở thành phu nhân Hầu phủ đâu.
 
*Mẫu bằng tử quý: mẹ được vinh quang nhờ con.
 
A Ngư nhắm mắt lại nghe hai nha hoàn thì thầm, trong lòng lại nghĩ tới những lời nàng nghe lén ở chỗ phụ mẫu nói chuyện.
 
Mẫu thân vô sinh, thật sự là bởi vì quá sợ phụ thân sao?
 
Có chuyện kỳ quái như vậy, kiếp trước nàng gả cho Từ Khác ba năm nhưng không có thai, chẳng lẽ cũng do sợ hãi?
 
Chẳng qua là mẫu thân sợ người bên gối, còn nàng thì sợ bà bà trưởng công chúa Dung Hoa.
 
*Bà bà: mẹ chồng
 
"Được rồi, cô nương có thể đứng dậy rồi." Đột nhiên Bảo Điệp lên tiếng, ngắt ngang suy nghĩ của A Ngư.
 
A Ngư cười cười, đứng lên.
 
Thay quần áo, tính nhẩm thời gian, nàng quay về được nửa canh giờ rồi.
 

Chắc thời gian phụ mẫu trò chuyện cũng xấp xỉ nhỉ?
 
Nóng lòng muốn biết kết quả lần thổ lộ tình cảm này của hai người, A Ngư ngập tràn mong chờ mà đi qua phòng của mẫu thân trước, phát hiện mẫu thân vẫn chưa quay về, lại nhìn bóng đêm đã bao phủ xuống ngoài cửa sổ, A Ngư nghĩ nghĩ, không tiếp tục chạy ra ngoài mà ngồi ở phòng chính chờ mẫu thân.
 
"Cô nương còn chưa dùng cơm đúng không?" Nha hoàn thân cận của Giang thị là Linh Chi bưng một chén trà tới, cười hỏi. 
 
A Ngư lắc đầu, nói: "Ta chờ di nương về rồi ăn chung."
 
Linh Chi không nhịn được mà đưa mắt nhìn về phía chính viện Hầu phủ.
 
Lúc chiều, Linh Chi cũng ở bên đó hầu hạ, di nương nán lại ở trong phòng, nàng đứng trong sân, cho nên lúc cô nương rời khỏi, là lúc Hầu gia đi vào, bên trong truyền đến tiếng quen thuộc của di nương nhưng là một loại âm thanh không giống trước kia, Linh Chi suy đoán có lẽ đêm nay di nương phải ngủ ở chính viện rồi. Quả nhiên, sau một phen ân ái, Hầu gia một mình ra ngoài dặn dò nàng, kêu nàng trở về trước, sắp xếp cho cô nương dùng cơm một mình, sáng mai lại đến thỉnh an.
 
Linh Chi mới vừa về tới, cô nương đã tới đây rồi.
 
Nhưng mà nàng nên giải thích với cô nương như thế nào đây? Dù sao di nương cũng chưa từng qua đêm ở chỗ Hầu gia.
 
Lúc A Ngư buông tách trà xuống, Linh Chi cũng soạn xong một cái cớ. 
 
"Cô nương, di nương trông chừng người hết một buổi trưa, lúc nô tỳ quay về viện thì di nương vẫn còn ngủ, Hầu gia thương tiếc di nương, không cho nhóm nô tỳ quấy rầy di nương nghỉ ngơi, lúc này trời đã tối rồi, có lẽ di nương muốn ngủ một giấc đến sáng mai, hay là cô nương dùng cơm trước đi ạ."
 
Nói xong, Linh Chi khẩn trương quan sát tiểu chủ tử, nếu mà cô nương không tin, nàng chỉ có thể làm bộ đi hỏi thăm một chuyến rồi.
 
Nhưng A Ngư tin, chẳng những tin, mà tự đáy lòng hy vọng trải qua đêm nay, phụ mẫu sẽ biến thành một bộ dáng khác để chung sống với nhau.
 
---
 
Hôm sau, trời còn chưa sáng, A Ngư còn đang say giấc, Tào Đình An lại phải đi thượng triều.
 
Bình Dương Hầu đã quen mang binh đi đánh giặc, ban đêm đi tuần tra doanh trại nên ông ngập tràn kháng cự với việc thượng triều lúc sáng sớm, ông không muốn đi sớm về trễ chỉ để nghe một đám triều thần quanh co vòng vèo, ông chỉ muốn nằm trong ổ chăn ấm áp, chỉ muốn ôm tiểu phu nhân của mình để hưởng thụ niềm hạnh phúc của nhân gian. 
 
"A La, sinh nhi tử cho ta."
 
*Nhi tử: con trai
 
Sau khi nói lời thật lòng xong, phản ứng của Giang thị đã mềm mại đáng yêu hơn rất nhiều, giống hệt những gì ông chờ mong, nghe giọng nói động lòng người của bà, Tào Đình An không nhịn được khàn giọng. 
 
Giang thị khẽ cắn môi, bà cũng muốn có nhi tử nha.
 
Vốn tính nói ông cần phải nhanh chóng thượng triều, nhưng nhớ tới nhi tử, Giang thị lại tiếp tục tùy ông làm loạn.
 
Vì thế, buổi sáng nay, nhóm người văn võ đại thần đã đến đông đủ,  cũng phái Đại thái giám thỉnh các quần thần tiến vào điện, ngay lúc một hàng bốn thần tử xếp cuối sắp bước vào đại điện thì đột nhiên tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ phía sau lưng. 

 
Âm thanh đó không nhỏ, mấy thần tử ở hàng cuối không hẹn mà cùng nhìn về phía sau. 
 
Trước đại điện là một bậc thang dài, chỉ thấy Tào quốc cữu Bình Dương Hầu tôn quý một tay vén vạt áo của triều phục màu tím, một tay mạnh mẽ đong đưa theo từng nhịp bước chân, nhanh chóng bước lên bậc thang, võ tướng thật là lợi hại, cũng đã là lão nam nhân bốn mươi tuổi, leo một hơi lên tới đỉnh, vậy mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, lưng eo vẫn thẳng, chắc hẳn thắt lưng của ông cũng không đau, chân cũng không mỏi.
 
Nhóm quan viên cấp thấp rối rít gật đầu chào.
 
Tào Đình An không có tâm trạng để ý tới bọn họ, vội vàng đứng ở vị trí thứ ba của hàng võ quan. 
 
Ông vừa đứng vào hàng ngũ, tất cả đại thần cũng đã ổn định xong. 
 
Đại thái giám giơ cây phất trần lên, cao giọng tuyên bố: "Hoàng thượng giá lâm!"
 
Văn võ đại thần quỳ xuống cùng lúc. 
 
Tối hôm qua  ngủ cũng ngon giấc, thần thái phấn khởi mà ngồi trên long ỷ*, tầm mắt đảo một vòng phía dưới điện, cười nói: "Các khanh bình thân."
 
*Long ỷ: ghế rồng, ghế dành cho vua chúa ngồi
 
"Xoạt xoạt", các đại thần đã đứng lên kèm theo âm thanh của áo bào. 
 
Kiến Nguyên Đế nhìn về phía Tào Đình An: "Nghe nói hôm nay Quốc cữu là người đến cuối cùng?"
 
Tới muộn lại bị điểm danh, Tào Đình An sờ sờ đầu, bước ra khỏi hàng nói: "Bẩm hoàng thượng, vi thần được cấp ba ngày nghỉ, ba ngày này, thần đều ngủ tới lúc mặt trời lên cao, hôm nay cũng ngủ quên, suýt chút nữa đã bỏ lỡ việc lâm triều, thỉnh hoàng thượng thứ tội."
 
Kiến Nguyên Đế cẩn thận quan sát ông, vuốt cằm nói: "Không sao, trải qua ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, nét mặt Quốc cữu quả nhiên tốt hơn rất nhiều, trong lòng trẫm rất an ủi."
 
Tào Đình An nhếch miệng cười, trong lòng lại nghĩ, sắc mặt lão tử tốt là vì có mỹ nhân làm bạn, chứ không phải do được nghỉ ngơi. Lại nói, ông đau khổ cay đắng đánh trận bên ngoài hơn nửa năm, Kiến Nguyên Đế lại chỉ cho ông ba ngày nghỉ, bây giờ Kiến Nguyên Đế còn không biết xấu hổ mà dám nhắc lại?
 
Kiến Nguyên Đế cực kỳ không biết xấu hổ xua xua tay, ý bảo Tào Đình An về hàng, ông nhìn nhìn ra phía sau. 
 
Từ Tiềm cũng là quan võ, đứng cùng hàng với Tào Đình An, nhưng tuổi hắn còn trẻ, tuy đó là chiến công không tầm thường nhưng Kiến Nguyên Đế cũng không để hắn thăng quan quá nhanh cho nên giữa Từ Tiềm và Tào Đình An cách tới bảy tám người.
 
Năm nay Kiến Nguyên Đế 45 tuổi, Từ Tiềm là biểu đệ ruột của ông, nhưng từ khi Từ Tiềm sinh ra, Kiến Nguyên Đế đã xem tiểu biểu đệ như nửa con trai của mình. 
 
"Từ khanh nghỉ ngơi tốt không?" Kiến Nguyên Đế trìu mến hỏi. 
 
Từ Tiềm: ...
 
Hắn cực kỳ không thích loại thái độ này của Kiến Nguyên Đế, làm gì có biểu ca nào trìu mến biểu đệ chứ?
 
Trấn Quốc Công Từ Diễn đứng bên cạnh Tào Đình An lại nhấp nhấp môi dưới. 
 
Ông cũng là biểu đệ của Kiến Nguyên Đế, nhưng bởi vì do tuổi tác gần nhau, khi ông thời niên thiếu thì dung mạo và tài năng đều hơn Kiến Nguyên Đế, Tiên đế thường xuyên khen ông, ông được khen ngợi càng nhiều, Kiến Nguyên Đế lại càng không muốn gặp ông, mãi cho tới lúc mẫu thân nâng đỡ Kiến Nguyên Đế đăng cơ, Hoàng đế biểu ca ngồi trên long ỷ, lại đối xử với Tào Đình An còn tốt hơn với ông. 
 
Ngay cả lúc Kiến Nguyên Đế ban hôn cho ông vị công chúa làm thê tử, cũng là do Tào Đình An ghét bỏ. 
 
Ông rủ mắt xuống, nghe vị Ngũ đệ trẻ tuổi cùng mẹ với mình lạnh nhạt nói: "Vi thần ngủ rất ngon, tạ hoàng thượng quan tâm."
 
Từ Diễn lộ vẻ mặt mỉa mai. 
 
Có một mẫu thân luôn thiên vị mình mọi chuyện, còn có một vị Hoàng đế biểu ca luôn coi mình như nhi tử mà bồi dưỡng, còn có một đám người cùng thế hệ hâm mộ độ tuổi của mình, đổi lại là ông, ông cũng thư thái.
 
--
 
Các nam nhân bắt đầu vì quốc vì dân mà lo lắng, còn Giang thị thì đang vội vàng cầm lược chải đầu trong phòng của gia chủ* Bình Dương hầu phủ, thừa dịp trời còn tối mà lén lút trở về Đào viện.
 
*Nguyên văn "nhất gia chi chủ" nghĩa là người chủ nhà, người đứng đầu quyết định mọi chuyện trong nhà.
 
"Sao di nương lại quay về lúc này?" Nghe được âm thanh nhẹ nhàng gọi cửa, bà tử giữ cửa hoảng hốt chạy tới, vừa thắt dây áo ngoài vừa khiếp sợ hỏi.
 
Giang thị chỉ có thể cười khổ.
 
Hôm qua, bà hoàn toàn bị Tào Đình An mạnh mẽ ép ở lại, di nương ngủ lại phòng của gia chủ đã là chuyện đi vượt quá giới hạn, nếu như hôm nay không tranh thủ về sớm, lỡ như về muộn bị người khác bắt gặp, tin này truyền ra ngoài thì Hầu gia không sợ bị người khác lên án, nhưng bà làm vậy là vì nữ nhi. 
 
Không có gia đình quyền quý nào đồng ý cưới một thứ nữ có mẹ đẻ không an phận vào cửa.
 
"Chuyện hôm nay, không được kể với bất kỳ kẻ nào." Vào cửa, vẻ mặt Giang thị nghiêm túc nói. 
 
Bà tử giữ cửa nhanh chóng đáp ứng. 
 
Giang thị bước nhanh vào nhà trong. 
 
Vào tháng chín mùa này, buổi tối và buổi sáng trời lạnh, ban ngày thì nóng, hôm qua Giang thị mặc một bộ y phục mỏng đi qua chính viện, bây giờ đã là lúc bình minh, trời thu mát mẻ tràn đầy khí lạnh, khi vào nhà thì cả người đều run rẩy.
 
Linh Chi luống cuống, ôm bả vai chủ tử đỡ lên giường, lại nhanh chóng giúp đỡ Giang thị quấn chăn lại.
 
Giang thị vẫn run rẩy.
 
Linh Chi muốn khóc: "Di nương, Hầu gia đuổi người về sao?"
 
Nàng còn tưởng rằng cuối cùng chủ tử đã hết khổ, không ngờ rằng lúc Hầu gia ngủ với di nương không để ý quy củ, ngủ xong thì mới bắt đầu chú ý, thậm chí một giấc ngủ cũng không để di nương ngủ.
 
Giang thị nghe giọng của nàng có chút bất thường, ngẩng đầu nhìn, thấy Linh Chi mếu máo muốn khóc, bà đành phải giải thích, nói: "Hầu gia thượng triều rồi, ta sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên mới lén lút trở về."
 
Linh Chi lập tức hít mũi thật mạnh, nhân tiện khiến nước mắt trào ngược lại.

 
"Nói như vậy, Hầu gia thật sự vì di nương mà bỏ quy củ?" Linh Chi kinh hỉ nói.
 
Giang thị làm dấu ý bảo đừng nói bậy, không được bàn vấn đề này nữa.
 
"Thời gian còn sớm, ngươi ngủ tiếp đi, ta cũng ngủ một lát." Lòng vẫn còn đang loạn, Giang thị ngả đầu nằm xuống.
 
Linh Chi vui vẻ mà lui ra ngoài. 
 
Lúc này Giang thị mới xoay người, nhìn đầu giường tối đen như mực, bà nghĩ lại toàn bộ chuyện từ tối hôm qua đến sáng hôm nay.
 
Lời nói của nữ nhi dường như thật sự có tác dụng, Tào Đình An đối xử với bà không giống lúc trước. Bà khẩn trương, ông kiên nhẫn chờ bà thả lỏng, bà khóc, ông sẽ dừng lại hỏi bà có phải khó chịu hay không... Tuy có lúc ông cực kỳ ngốc, nhưng không thể không nói, Tào Đình An như vậy, thật sự so với Bình Dương Hầu thô lỗ ngông cuồng càng khiến cho bà dễ chấp nhận hơn. 
 
Hơn nữa, ông lại gọi bà là A La.
 
Giang thị buồn cười mà lắc đầu.
 
Lúc mới vừa gặp, Tào Đình An hỏi tên của bà, bà họ Giang, tên chỉ có một chữ La, nhưng mà mười hai năm tiếp theo, Tào Đình An chỉ gọi bà là "A La" không quá ba lần.
 
Một lần là năm đầu tiên gặp nhau, ông lập được chiến công, đường làm quan mở rộng, sau khi say rượu thì ôm bà đang nằm bên cạnh rồi gọi, lần thứ hai là lúc bà đang sinh nữ nhi, bà sinh rất lâu, suy yếu đến nỗi không kiên trì được nữa, Giang thị nghe thấy nam nhân bên ngoài lớn tiếng kêu tên bà, hỏi bà bị sao vậy. Làm thứ ba, đó là năm mà nữ nhi bị bệnh nặng, giọng Tào Đình An trầm thấp mà kiên định nói với bà: "A La, đừng sợ."
 
Mà tối hôm qua, Tào Đình An gọi khuê danh của bà vô số lần, còn nhiều hơn so với mười hai năm cộng lại.
 
Kỳ quái hơn nữa, đó là tính tình ông thô bạo như vậy, lúc gọi "A La" lại vô cùng dịu dàng.
 
Chính là vì những tiếng "A La" này, Giang thị mới thả lỏng.
 
Giang thị thấy xấu hổ khi nhớ lại chuyện diễn ra tiếp theo.
 
Nhắm mắt lại, bà nhanh chóng ngủ thiếp đi, dù sao phần lớn thời gian tối qua của bà đều bị Tào Đình An ngang ngược độc chiếm.
 
Chỉ hoài niệm một chút mà thôi, Giang thị lại có thể nằm mơ, mơ thấy Tào Đình An cùng nữ nhi cưỡi Phi Nhứ chạy về phía bà, ngay lúc Phi Nhứ sắp đụng vào người bà, Phi Nhứ đột nhiên hóa thành một tia sáng màu trắng xuyên qua người bà mà chạy, nam nhân uy vũ trên lưng ngựa tựa như một ngọn núi đè bà xuống đất.
 
Bị xuyên vào nhiều lần liên tiếp đã khiến Giang thị bị dọa cho tỉnh giấc rồi.
 
"Mang quyển đến đây." Cảnh trong mơ quá rõ ràng, Giang thị nhịn không được mà phân phó Linh Chi.
 
Giang thị rất yên phận, bình thường không thêu thùa may vá thì nhờ Linh Chi dạy chữ, bây giờ có thể tự đọc sách rồi.
 
Mở ra, Giang thị chỉ tìm mục giải thích mơ thấy ngựa.
 
Tìm được, Giang thị vội vàng mở ra xem, có vài kiểu giải thích, trong đó có nói: Ngựa trắng vào lòng là sinh quý tử.

 


Chương trước Chương tiếp
Loading...