Ta Trồng Bắp Cải Ở Hậu Cung
Chương 35
Mùa hè nóng nhất, ta luôn nghe nàng lẩm bẩm về dưa hấu và thứ gì đó gọi là băng kê linh, ta không hiểu, gà để trong băng là ước nguyện linh nghiệm sao?
Vậy có nên giúp nàng đưa con gà mái mà Trương Cố Dương tặng đến hầm băng thử không?
Có lẽ không phải ý hay, con gà mái đó giờ là thú cưng mới của nàng, quý như bảo bối, không rảnh thì nhìn m.ô.n.g gà mà cười.
Nhưng nàng cười thật đẹp, mong nàng có thể cười nhiều hơn.
Hoàng đế đi săn không phải là cơ hội thích hợp để ám sát, núi rừng nhìn thì dễ ẩn nấp, thực tế lại rất dễ bị thị vệ bao vây, thêm cả hổ báo rắn rết, lỡ ta bị thương có chạy được không.
Dù sao thủ lĩnh nói nhiệm vụ không gấp, đợi đến Tết rồi tính.
Ta sẽ không thừa nhận là muốn thoát khỏi tên thị vệ họ Trương, để một mình ngắm hoàng hậu.
Nhưng tên họ Trương lại công khai mang quà cho nàng, một đôi thỏ trắng và sáu tấm da cáo trắng.
Thật không biết tặng quà, màu trắng dễ dơ nhất, ai mặc được?
Quả nhiên, hoàng hậu rất ghét món quà này.
Nếu nàng có thể từ chối thẳng thừng thì càng hoàn hảo.
Chỉ là mấy tấm da cáo thôi mà, lần sau có rảnh ta sẽ lột da gấu cho nàng, vừa ấm vừa bền.
Trương Cố Dương còn dám đòi túi thơm của hoàng hậu?
Quá mặt dày.
Hôm nay cũng là một ngày nhìn hắn ta không vừa mắt.
Túi trái cây khô hoàng hậu tặng Trương Cố Dương thật ngon, khi phơi ta không nhịn được ăn trộm vài miếng, nàng còn tưởng là bị chim tha đi, đau lòng mấy ngày.
Biết vậy ta đã không ăn.
Nhưng nàng nói về tay mình là sao?
Tay ta cũng đầy vết chai, ý là ta và nàng hợp nhau hơn sao?
Trung thu ta trốn ra khỏi cung, báo cáo tiến độ điều tra hiện tại với thủ lĩnh, thủ lĩnh rất hài lòng với nỗ lực của ta, còn gợi ý có thể hành động vào tiệc cung đình cuối năm.
Người đông mới tạo ra hỗn loạn, có hỗn loạn ta mới dễ thoát.
Trước khi về cung, ta không biết nghĩ sao lại đi tìm Trương Lão Tam.
Ông ta chuyên làm hộ khẩu giả.
Dù ta có thể tùy tiện báo một cái tên, nhưng không hiểu sao, khi Trương Lão Tam hỏi ta điền tên, ta lại báo tên thật của hoàng hậu.
Hứa Thanh Hoan.
Ta nghĩ mình có chút điên.
Ta đánh ngất một vũ nữ, trà trộn vào đội biểu diễn, vậy mà không bị lộ.
Hết cách rồi, ai bảo năm nay biểu diễn theo phong cách mờ ảo che mặt bằng khăn voan.
Chỉ có điều ám sát gặp chút trục trặc.
Không phải ta trượt tay, mà là tay hoàng đế thật sự quá nhanh.
Ta vừa lao lên, vừa rút d.a.o găm, hắn ta đã kéo ngay Lý Quý Phi ngồi gần nhất chắn trước mặt.
Nếu ta không nhìn nhầm, tay kia của hắn ta còn nắm chặt Nguyên Thục Phi ngồi bên kia.
Chắc là định ném Nguyên Thục Phi vào người ta để kéo dài thời gian chạy trốn.
Thật quá vô liêm sỉ.
Thảo nào hoàng đế khi ăn luôn ngồi gần hoàng hậu, không có hoàng hậu thì đặt sủng phi, hóa ra là chuẩn bị tấm chắn thịt cho mình?
May mà không phải nàng ngồi bên cạnh tên cẩu hoàng đế.
Nếu không ta chắc chắn không hạ được dao.
Thôi được, thực ra ngay cả Lý Quý Phi ta cũng không đâm.
Không phải vì yêu ai yêu cả đường đi, ta và hoàng đế không có ai để yêu, chỉ đơn giản là không đủ thời gian.
Ngay khi phát hiện hoàng đế định ném Nguyên Thục Phi vào người ta, ta lập tức chạy theo lộ trình, không do dự lao về phía cửa lui của vũ nữ.
Nói đùa, Nguyên Thục Phi nổi tiếng là kẻ khóc lóc trong hậu cung, dính một chút là ta chạy không nổi.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, đám thị vệ đuổi bắt ta đã gần như chen chúc ở cửa chính.
Lúc đến, ta đã giấu một bộ y phục thị vệ trong góc nhỏ của lối đi bên ngoài điện. Khi chạy trốn thì lấy, rồi nép vào giả sơn trong ngự hoa viên, thay xong y phục nhét bộ đồ múa vào trong, giả vờ cùng đội lục soát cung, ném bộ đồ vào chân tường, đá vài cái vào tường tạo hiện trường giả thích khách muốn trốn ra ngoài, sau đó hiên ngang trở về Vân Hà Cung.
Trên đường có ai hỏi, ta nói là thị vệ đi lục soát thích khách, nói chung là không cùng doanh trại với người hỏi là được.
Dù sao ta có thẻ bài của mọi doanh trại.
Nhưng mỗi người đều bận rộn, ta lại không lạ gì đường trong cung, vậy mà không ai thật sự kiểm tra thẻ bài của ta.
Cung đình cuối năm có thích khách, cửa cung không bắt được người, theo lệ phải lục soát từng cung, đặc biệt là xà nhà, đó là nơi được quan tâm nhất.
May mà gần đây ta đều ở Vân Hà Cung, những nơi khác chắc không còn dấu vết.
Hầm rượu của Vân Hà Cung là nơi rất thích hợp để trốn, ta đã diễn tập nhiều lần vào ban đêm, trốn trong đống bắp cải, trừ khi ngươi dọn hết bắp cải ra, nếu không đừng mơ tìm thấy ta.
Nhưng với độ bảo vệ thức ăn của hoàng hậu, chắc chắn không để ai dọn đống cải nàng đã vất vả xếp gọn.