Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
Chương 80: Giương cung (Hết quyển 2)
Sắc mặt Từ Ưng Bạch tức khắc càng thêm tái nhợt, thân hình chao đảo suýt chút nữa đã ngã quỵ, phải bám vào góc bàn mới đứng vững được. Ám vệ thấy hắn không khỏe thì lập tức la lên, "Chủ tử đừng lo, trong thư nói rằng đã lén đưa Lưu Thính Huyền đi rồi, vẫn giữ được mạng." Ám vệ ngập ngừng, cuối cùng nhẹ giọng nói, "Chỉ là... Hai mắt không còn nhìn được nữa. Thư viết rằng bị vôi sống ném vào mắt, vì không thể xử lý kịp thời nên bị bỏng."
Từ Ưng Bạch nghẹn lời, hắn đỡ bàn ngồi xuống, lẳng lặng nhìn hư không một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, khàn giọng bảo, "Nói Ngưỡng Khiếu Đường chăm sóc cho tốt, chờ thời cơ chín muồi thì đưa hắn rời khỏi quận Phù Phong."
Ám vệ gật đầu, nhẹ nhàng lui ra.
Trời bên ngoài đã tối mịt, ánh sao lấp ló sau mây. Từ Ưng Bạch bước đến cửa lều ngắm vầng trăng khuyết trên đỉnh núi. Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến đông chí, hắn nhớ kiếp trước mình chết vào đúng tết trung thu, vạn tiễn xuyên tâm, thân xác không còn, mà kiếp này tuy đã qua được tết trung thu nhưng có vẻ cũng sống không quá hai lăm tuổi. Gió nhẹ mơn man gương mặt, trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, hắn nhắm mắt lặng lẽ suy tư, không biết liệu mình sẽ chết khi nào. Tiếc là không ai có thể cho hắn câu trả lời chính xác, nhưng có thể chắc chắn rằng thời gian của mình không còn nhiều.
Ninh Vương và Túc Vương ra sức câu giờ, hiển nhiên là đang muốn kéo dài cho đến khi hắn kiệt sức mà chết. Tề Vương có tham vọng cướp ngôi, các thế gia cũng đã đứng về phía gã, Từ Ưng Bạch nhất định không được để Tề Vương lên ngôi dễ dàng như thế. Hắn mở mắt, do nhiều ngày không nghỉ ngơi đầy đủ nên tròng mắt nổi đầy tơ máu, đỏ ngầu đến đáng sợ. Hắn trở vào lều, cầm bút viết một lá thư rồi gọi ám vệ đến, bảo người đó gửi đến tay Mai Vĩnh.
Đêm hôm đó, sau khi Mai Vĩnh nhận được thư, Từ Ưng Bạch dẫn quân vượt sông Hán, xâm nhập vào quận Phù Phong từ hai nơi phòng thủ thưa thớt nhất do địa hình hiểm trở. Ninh Vương và Túc Vương mừng rỡ, lập tức phái quân lính quan sát từ xa, muốn diễn một màn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau. Chiến tranh chính thức bùng nổ, Phù Phong cực kỳ hỗn loạn, các quan lớn đang thu dọn vàng bạc châu báu chuẩn bị bỏ trốn, Tề Vương Khương Nghiêm lạnh lùng chỉ huy quân đội chống lại sức tấn công mạnh mẽ của Huyền Giáp Vệ.
Dưới ánh đèn dầu lập lòe, Mai Vĩnh đọc xong bức thư, thu thập chứng cứ Tề Vương cấu kết với thế gia rồi vào cung gặp vua ngay trong đêm. Ông quỳ gối trên đệm, trình chứng cứ cho Ngụy Chương.
Sau sự việc của Lưu Thính Huyền, Ngụy Chương trở nên cực kỳ đa nghi. Gã từng nhiều lần tra hỏi Thái Hậu Tiêu Uyển và Quý phi Tống Liễu Liễu nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nào chắc chắn, mà gã lại không dám hỏi Tề Vương vì dù sao cũng đang ăn nhờ ở đậu và không có binh mã trong tay. Gã biết Tề Vương muốn giết chết mình cũng chỉ đơn giản như giết một con kiến mà thôi. Ngôi vị bị dao động khiến Ngụy Chương vừa phẫn nộ lại vừa sợ hãi. Phẫn nộ là vì có nhiều người muốn cướp đoạt ngai vàng của mình đến thế, sợ hãi là vì lo có người thực sự thành công kéo mình xuống. Không có quyền thế và tài phú ngập trời của đế vương, gã chẳng là gì cả.
Ngụy Chương vội vàng cầm lấy chứng cứ Mai Vĩnh trình lên. Những việc dơ bẩn giữa thân vương và các thế gia lần lượt hiện ra trước mắt Ngụy Chương, trong đó có một việc là hai ngày sau sẽ giết gã rồi giả mạo thánh chỉ để Tề Vương lên ngôi. Những thế lực khổng lồ đã âm thầm liên kết, đứng trước lợi ích, hoàng đế là ai không quan trọng. Tề Vương đã không thể chờ được nữa, việc này càng kéo dài thì càng bất lợi, huống chi quân của Từ Ứng Bạch đã áp sát nên càng phải sớm định đoạt. Nếu có thánh chỉ chỉ giấy trắng mực đen ở đó và Ngụy Chương nhường ngôi thì thế công và thủ sẽ đổi vị trí, lúc đó không phải Từ Ưng Bạch thanh trừng quân phản loạn nữa mà Tề Vương mới là hoàng đế danh chính ngôn thuận, còn Từ Ưng Bạch sẽ trở thành kẻ mưu phản.
"Vớ vẩn!" Ngụy Chương nghiến răng nghiến lợi. "Đúng là không thèm để trẫm vào mắt! Trẫm phải trị tội mưu phản của bọn chúng!"
"Bệ hạ... Ngài định trừng phạt thế nào đây?" Mai Vĩnh ngẩng đầu lên hỏi.
Ánh lửa bập bùng phía xa xa, tiếng hô đánh giết rung trời, cặp mắt đục ngầu vì rượu chè và sắc dục quá độ của Ngụy Chương chợt lóe lên đầy tham lam và đắc ý. "Từ Ưng Bạch..." Gã lầm bầm. "Còn thần tử tốt Từ Ưng Bạch của trẫm... Hắn đã hứa với tiên hoàng là sẽ phò tá trẫm, lần này hắn cũng đến đón trẫm, còn muốn thanh trừng triều đình nữa. Trẫm phải mượn tay Từ Ưng Bạch để tiêu diệt hết đám phản loạn này mới được!!! Hoàng hậu của trẫm! Hoàng tử của trẫm! Đều đang ở quận Định Tương của hắn!" Ngụy Chương cười lớn, "Nhất định hắn sẽ đưa trẫm đi thôi!"
Mai Vĩnh thản nhiên nhìn tên hoàng đế đang vung tay hô hào và phá lên cười như điên kia, nói, "Nhưng bệ hạ à, Từ Ưng Bạch không thể chiếm được quận Phù Phong nhanh như thế được."
Tiếng cười của Ngụy Chương lập tức tắt ngấm.
Bên kia, Huyền Giáp Vệ đang tấn công quận Phù Phong cực kỳ mạnh mẽ, trận chiến ác liệt diễn ra từ sáng sớm đến tận sáng hôm sau. Từ Ưng Bạch ghìm cương ngựa, hàng vạn binh lính từ hai bên tiếng lên, đội hình thay đổi liên tục, tựa như đàn ong đông đúc mà trật tự, ngạo nghễ mà mạnh mẽ xông về phía thành Phù Phong.
Đến chiều, mây đen đã phủ kín thành, gió lớn nổi lên. Khi giọt mưa đầu tiên rơi xuống, Từ Ưng Bạch đứng giữa làn mưa lạnh mùa thu mà lại cảm nhận được một luồng ấm áp lâu nay chưa từng có. Hắn bệnh rất nặng, đã rất lâu không cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể mình, các khớp ngón tay trắng bệch kia còn lạnh và cứng đờ hơn cả sắt thép, lần này ra được chiến trường cũng là nhờ uống rất nhiều thuốc mới trụ được lâu như vậy. Những hạt mưa nặng trĩu rơi trên hàng mi đen nhánh, Từ Ưng Bạch mím chặt môi, không hề để tâm đến trận mưa lớn bất chợt này.
Phùng An Sơn hào hứng vung Yển Nguyệt đao trong tay, máu thịt văng tung tóe, tinh thần chiến đấu của các binh sĩ theo sau tăng vọt, khí thế như sóng lớn, quét sạch quân địch trước mặt. "Mở đường! Đừng để máu dính lên người thái úy!" Phùng An Sơn hô lớn, "Giết hết chúng nó!"
"Giết! Giết! Giết!"
Khói lửa ngập trời, mưa như trút nước, sắc cỏ cây, cát đá đều sẫm lại, bị mưa to đánh nghiêng ngả rồi bị máu tươi nhuốm đỏ. Dòng nước đỏ thẫm như cọ rửa cả sa mạc, cảnh tượng máu chảy thành sông, thây phơi ngàn dặm có lẽ cũng chỉ đến thế. Mạnh Phàm cưỡi ngựa lao lên trước, chém đứt mũi tên vừa bắn tới, "Chủ tử! Hướng Đông Nam!"
Từ Ưng Bạch nhướn mày nhìn sang. Ở xa xa phía đông nam của chiến trường, một bóng dáng quen thuộc mặc áo vải thô đang cưỡi ngựa lao tới. Gã hèn nhát nằm sấp trên lưng ngựa, bên cạnh là Mai Vĩnh và hai vệ binh thân cận cưỡi ngựa cùng đi. Khương Nghiêm trên tường thành cũng đã phát hiện những kẻ lén bỏ trốn kia, gã nhìn lại cho kỹ rồi nổi trận lôi đình, "Người đâu! Đuổi theo hắn! Không thể để hắn rơi vào tay Từ Ưng Bạch được! Tránh ra!" Gã lại hét lên, "Đừng làm hắn bị thương!" Nếu hoàng đế chết trên chiến trường vì gã thì có trăm miệng cũng khó giải thích.
Ngụy Chương thấy kế hoạch bại lộ thì lập tức hoảng sợ, nắm chặt dây cương không dám buông tay, nhưng họa vô đơn chí, một trong mười ba vệ binh đuổi theo đã đâm thương vào mông ngựa. Con ngựa hí lên điên cuồng, Ngụy Chương kêu lên thảm thiết, gã bị ngựa hất xuống đất, vội vàng lăn lộn bò dậy, chạy về phía Từ Ưng Bạch. Vị hoàng đế cao quý ngày xưa giờ đây bị bùn đất dính đầy người, tóc ướt bết dính trên mặt, chẳng còn chút thể diện nào.
Từ Ưng Bạch bình tĩnh nhìn gã. Phía sau Ngụy Chương, mười ba vệ binh đang gấp rút lao tới! Gã vừa la vừa chạy về phía Từ Ưng Bạch, "Từ khanh cứu ta với! Ta là anh trai ngươi đó! Cứu ta với! Ta sẽ phong ngươi làm thân vương! Ngươi muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu cũng được!"
Từ Ưng Bạch hơi nhướn mày, cầm một mũi tên có ký hiệu của Huyền Giáp Vệ rồi đưa tay về phía Mạnh Phàm, "Cung." Mạnh Phàm "A" một tiếng, không ngờ chủ tử lại muốn đích thân ra tay, nhưng vẫn vội vàng lấy cây cung treo trên yên ngựa đưa cho hắn.
Đôi tay thon dài yếu ớt nắm chặt cánh cung, mũi tên sắt đặt lên dây. Trong màn mưa dày đặc, hình ảnh Ngụy Chương đang chạy như điên và những binh lính đuổi theo phía sau phản chiếu trong đáy mắt hắn, nước mưa tạt vào gương mặt trắng bệch không tỳ vết. Hắn nhẹ nhàng buông tay, mũi tên sắt cắt qua mưa gió, nhanh như chớp xuyên qua hàng vạn quân lính. Một vệ binh ngã xuống, bị mũi tên xuyên thẳng vào lồng ngực. Những người còn lại tiếp tục truy đuổi, bọn họ đã cài tên lên cung, chuẩn bị bắn đứt chân Ngụy Chương, dù sao cũng chỉ cần đưa người sống trở về là được.
Từ Ưng Bạch lúc này đã cài mũi tên thứ hai, không phải của Huyền Giáp Vệ mà là mũi tên đặc chế dành cho mười ba vệ binh của Tề Vương. Xuyên qua màn mưa như trút nước, Từ Ưng Bạch nhìn Ngụy Chương vui sướng chạy về phía mình, mũi tên sắc nhọn trong tay nhắm ngay cổ đối phương. Hắn cảm thấy như vừa được trở lại cái ngày trên mặt sông ấy, tiếng gió rít dài, mang theo vô số mũi tên lạnh lẽo như băng xuyên qua lồng ngực, một nửa mũi tên cắm vào tim, máu tươi tí tách nhỏ xuống thuyền. Hắn loạng choạng ngã xuống sông sâu, chìm vào bóng tối đáng sợ.
Rồi không gian lại sáng bừng, gió lớn trên thao trường thổi tung mái tóc dài, Phó Lăng Nghi đứng phía sau, nắm lấy mu bàn tay hắn, dẫn dắt hắn quen với cung tên trong tay. Hắn nghe đối phương nói, "Nắm vào đây, đây là điểm ít phải dùng sức nhất." Rồi Phó Lăng Nghi tựa cằm lên vai hắn, tuy nghiêm túc nhưng lại cực kỳ cẩn thận và dịu dàng chỉ bảo, "Rồi nhìn con mồi của ngươi cho kỹ, đừng để tay run, hạ thấp tay xuống một chút, rất tốt."
Mưa lớn tạt vào giáp mỏng phát ra những âm thanh trong trẻo, cảm giác quen thuộc khi được nắm tay hướng dẫn lại ùa đến. Từ Ưng Bạch lặng lẽ nhìn Ngụy Chương, gương mặt đẹp đẽ như họa ướt đẫm nước mưa. Ân oán bắt đầu từ đâu thì nên kết thúc ở đó. Hắn buông bàn tay đang kéo căng dây cung, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, mũi tên như sao băng xé toạc màn mưa.
Ngụy Chương đang chạy chợt khựng lại. Mũi tên xuyên thủng yết hầu gã, đuôi tên ngay trước mắt. Gã trợn tròn mắt, ngỡ ngàng nhìn về phía Từ Ưng Bạch, cuối cùng chỉ kịp thấy một bóng trắng mờ ảo trước khi gục ngã xuống bùn lầy. Một trong những hoàng đế ngu ngốc nhất triều đại nhà Tấn cứ thế chết đi một cách hèn nhát trong màn mưa hỗn loạn.