Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
Chương 15: Để tang
Đêm giao thừa có vui có buồn, nhưng người buồn nhất có lẽ là Phòng Như Ý.
Gã hay tin phụ thân mình đã chết bèn sốt ruột sai người phong tỏa Mãn Hoa Lâu, nhanh chóng vận chuyển thi thể Phòng lão gia về phủ Thừa tướng.
Đại phu được mời đến thăm khám cho Phòng lão gia nói rằng vì dùng quá nhiều hưng dược nên tinh tẫn nhân vong...
Sinh lão bệnh tử là chuyện thường ở đời, Phòng lão gia cũng đã bảy mươi, tương đối thọ. Việc này có thể coi là hỉ sự, nhưng đối với Phòng Như Ý thì đây chẳng phải chuyện vui vẻ gì.
Gã vuốt râu nhìn thi thể phụ thân mình, giận sôi máu.
Đại Tấn có lệ để tang, nếu cha mẹ quan viên qua đời thì bất kể người đó giữ chức vụ gì cũng đều phải từ quan ba năm để giữ đạo hiếu, sau ba năm dâng tấu lên bệ hạ thì sẽ được phục chức.
Còn nếu bệ hạ vô cùng trọng dụng, cho phép người này tiếp tục làm quan trong thời gian giữ đạo hiếu thì đó gọi là đoạt tình.
Nhưng Đại Tấn trước nay đều tôn trọng đạo hiếu, để tang cũng là tổ chế. Văn võ bá quan chưa ai từng có cơ hội đoạt tình này, ngoại trừ một vị duy nhất là thầy dạy của Võ Đế - vị vua thứ hai triều Đại Tấn, danh tướng quyền khuynh triều dã Bùi Duẫn Minh.
Khi đó vì Tấn Võ Đế tuổi nhỏ nên mới đặc cách cho Bùi Duẫn Minh tiếp tục nhậm chức tể tướng.
Dù vậy nhưng Bùi Duẫn Minh cũng bị luận tội vô cùng thê thảm.
Mà Phòng Như Ý không quyền khuynh triều dã, cũng chẳng phải một thừa tướng không thể thay thế. Nếu như để tang giữ đạo hiếu, ba năm sau còn ai công nhận vị thừa tướng này nữa? Nhưng nếu không giữ đạo hiếu, vi phạm tổ chế, thì văn võ bá quan, bệ hạ thậm chí cả Thái Hậu cũng sẽ không đồng ý.
Nghĩ đến đây, Phòng Như Ý tức không tả nổi, giơ chân đá lên giường Phòng lão gia một phát.
Thi thể đáng thương của Phòng lão gia suýt nữa đã bị con trai ngoan của lão đá xuống đất.
Chết lúc nào không chết, lại chết ngay lúc này! Phòng Như Ý nghiến răng nghiến lợi.
Trở về giữ đạo hiếu ba năm, triều đình nào còn chốn cho gã dung thân? Bao nhiêu quyền thế phú quý kia sao có thể thu về tay lần nữa?
Phòng Như Ý nghĩ tới nghĩ lui, gọi một hạ nhân tới rồi nhanh chóng tiến cung tìm Lưu Mãng thương thảo đối sách.
Đêm hôm khuya khoắt, Lưu Mãng vừa đặt lưng xuống giường trong trắc điện bên cạnh Tuyên Chính Điện. Lão làm vậy để tiện hầu hạ hoàng đế thượng triều ngày mai, còn tiện xem các tài liệu cơ mật, đè toàn bộ tấu chương bất lợi với mình xuống dưới.
Ngụy Chương vốn bàng quan, sẽ không biết chuyện này.
Khi Phòng Như Ý tiến vào, Lưu Mãng vẫn còn thức. Lão chỉ vào mấy tên con nuôi đang phục vụ mình, thở dài thỏa mãn.
Phòng Như Ý không ham nam sắc, thấy cảnh này khóe mắt giật giật.
Lưu Mãng thấy Phòng Như Ý tới tìm thì lập tức đá mấy đứa con nuôi kia đi, mặc quần áo chỉnh tề rồi đến bên cạnh gã, cười hỏi, "Phòng tướng, có chuyện gì thế?"
Phòng Như Ý kể lại rõ ràng sự tình. Lưu Mãng đảo mắt suy tính, chuyện này hơi khó xử lý.
Lão đã hợp tác với Phòng Như Ý nhiều năm, một người ở tiền triều một người ở hậu cung bên hoàng đế, cấu kết với nhau làm không ít chuyện, chỉ thiếu mỗi hô mưa gọi gió. Nếu có người khác lên làm thừa tướng thì không tránh khỏi một phen tranh đấu.
Nếu Phòng Như Ý về nhà giữ đạo hiếu còn Từ Ưng Bạch nhậm chức tả tướng thì từ nay về sau sẽ không dễ thở như trước nữa.
Lưu Mãng vung phất trần trong tay nói, "Tin tức lệnh tôn chết bất đắc kỳ tử ngoại trừ người trong phủ các ngươi và Mãn Hoa Lâu ra thì còn ai biết nữa không?"
Phòng Như Ý lắc đầu, "Không, ta đã phái người phong tỏa Mãn Hoa Lâu rồi."
"Vậy thì dễ xử lý rồi," ánh mắt Lưu Mãng lóe lên một tia sáng quỷ dị, giọng lão eo éo, "Lấy tiền tài mua chuộc, vừa đe dọa vừa dụ dỗ hoặc giết người diệt khẩu, lan truyền tin tức nói lệnh tôn không chết."
"Sau đó bí mật chuyển xác lệnh tôn về quê, lẳng lặng chôn cất là được."
Phòng Như Ý kinh hãi, "Lưu đại nhân muốn ta khi quân sao?!"
"Không thể gọi là khi quân được," Lưu Mãng liếc Phòng Như Ý, bực bội nói, "Chỉ là kế sách tạm thời mà thôi."
"Không làm vậy, chẳng lẽ ngươi muốn về nhà chịu tang ba năm?"
"Làm sạch sẽ một chút, đừng để xảy ra sai sót."
Tại Mãn Hoa Lâu, Trang Tứ và vài vị môn sinh đều đang bị bao vây.
Bọn họ khản cổ kêu gào rằng mình không liên quan đến chuyện này, muốn phủ binh thả mình đi, mà những phủ binh tận chức tận trách kia chẳng hề nhúc nhích.
Các cô nương khóc sướt mướt, khách khứa thì hoang mang ngơ ngác, có vài người còn chưa kịp xốc quần đã bị kéo ra.
Phó Lăng Nghi lặng lẽ đứng trên xà nhà, bảo ám vệ bên cạnh, "Trở về báo với chủ tử là Mãn Hoa Lâu bị bao vây rồi."
Ám vệ gật gật đầu, vụt đi ngay lập tức.
Mãn Hoa Lâu cách Từ phủ khá xa nhưng ám vệ tốc độ cực nhanh, chưa tới thời gian một chén trà đã tới được thư phòng. Lúc này Từ Ưng Bạch vẫn chưa ngủ, đang xắn tay xem chiến báo Gia Dục quan.
Ánh lửa sưởi ấm nét mặt như họa, chu sa giữa mày càng rực rỡ.
Ám vệ vừa tới, Từ Ưng Bạch đã ngước mắt, "Sao rồi?"
Ám vệ lời ít ý nhiều, "Mãn Hoa Lâu đã bị Phòng tướng phái người bao vây."
"Ha–" Từ Ưng Bạch bật cười, chớp mắt đã đoán được ý đồ của hai người kia, khóe mắt đuôi mày hiện lên một tia sương lạnh, lạnh lùng nói, "Phòng tướng và Lưu Mãng cũng to gan thật."
Man thiên quá hải [*], đúng là diệu kế.
[*] Giấu trời qua bể: Ngụy tạo để che giấu mục đích thật sự.
Chỉ sợ không còn mạng mà làm.
Ám vệ không dám nói lời nào, lặng lẽ liếc nhìn gương mặt lạnh băng kia, thầm nghĩ Phòng tướng kia xong đời rồi.
Từ Ưng Bạch nhặt lấy một quân cờ đen, ung dung thả lại vào sọt, ôn hòa bảo, "Làm loạn Mãn Hoa Lâu lên, càng loạn càng tốt, khiến bọn họ tưởng rằng vì Phòng lão gia đã chết nên Phòng tướng muốn bắt Mãn Hoa Lâu về hỏi tội."
Ám vệ ôm quyền nhận mệnh, đang định rời đi thì bị Từ Ưng Bạch gọi lại, "Phải rồi, phái thêm vài ám bộ theo dõi phủ thừa tướng, không được bỏ sót bất cứ động tĩnh gì."
Ám vệ đáp lời rồi lập tức rời đi.
Từ Ưng Bạch chà xát đôi tay lạnh buốt, đặt chiến báo đã xem xong sang một bên.
Kiếp trước, Lưu Mãng và Phòng Như Ý thế mạnh, hắn vốn định xử lý bọn họ nhưng lại bị ám sát đương lúc bệnh nặng, suýt thì mất mạng, cũng mất tiên cơ. Huống hồ khi đó Ngụy Chương hẳn đã biết được thân phận của hắn, lấy cớ trọng bệnh khó quản được triều chính, tước đi hơn phân nửa quyền hành của hắn...
Còn bây giờ... Từ Ưng Bạch gảy bếp than hồng, chậm rãi thở phào. Thiên thời địa lợi nhân hoà, là thời điểm thích hợp để ra đòn phủ đầu.
Phó Lăng Nghi vẫn đang đứng trên xà nhà quan sát. Ám vệ lặng lẽ nhảy đến phía sau, thuật lại nguyên văn lời nói của Từ Ưng Bạch cho y.
Phó Lăng Nghi xoay xoay liễu đao trong tay, ánh mắt hung ác tối sầm lại, liễu đao lập tức bay ra, cắt đôi ngọn nến và một vò rượu. Rượu cháy, ngọn lửa cao bằng hai người bùng lên trong nháy mắt, thiêu cháy rèm hồng và xà gỗ trên trần.
"Đi lấy nước! Đi lấy nước đi!!!"
Đám người lập tức hỗn loạn, Phó Lăng Nghi đứng giữa đám người la lớn, "Phòng lão gia chết ở Mãn Hoa Lâu!!! Phòng thừa tướng muốn bắt Mãn Hoa Lâu về hỏi tội nên mới phái người bao vây phóng hỏa đó!!! Các đại gia chạy mau đi!!!"
Xét kỹ lại thì những lời này có vẻ hơi vô lý, bởi cái chết của Phòng lão gia cùng lắm cũng chỉ liên quan đến trợ hứng dược của Mãn Hoa Lâu thôi. Thế nhưng dưới sức ép của ngọn lửa và quan binh vây quanh, lời này vừa nói ra mọi người đã tin đến bảy tám phần, chỉ nghĩ tới chuyện giữ mạng, tức khắc vùng lên thoát khỏi khống chế.
Đám người hoảng loạn chạy ra cửa, cũng chẳng ai dập lửa, chỉ muốn ra ngoài nhanh một chút. Tiếng khóc và la hét chói tai hòa lẫn trong làn khói mù cuồn cuộn, phủ binh không cản nổi. Trang Tứ tả đột hữu tiến mà vẫn không ra được, bị đẩy ngã trên mặt đất, chân người giẫm đạp sát bên người, gã sợ tới mức gào lên, nhưng ngay sau đó đã bị một người túm gáy xách lên.
Gã bị quần áo siết nghẹn đến nỗi trợn trắng mắt, thiếu chút nữa đã tắt thở, bị Phó Lăng Nghi thô bạo lôi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Phó Lăng Nghi thẳng tay ném người kia xuống đất, ngã đập cả đầu.
"Ôi–" Trang Tứ thở hồng hộc, gương mặt tím xanh, vừa lăn vừa bò gượng dậy, "Đa tạ tráng sĩ cứu mạng..."
"Ừ." Gương mặt Phó Lăng Nghi khuất trong bóng tối, y lạnh nhạt nói, "Cút đi," nói xong cũng không quay đầu lại mà đi mất, chỉ còn mình Trang Tứ bơ vơ trong làn gió lạnh đêm giao thừa.
Tráng sĩ này tính tình khủng bố quá rồi đấy.
"Tráng sĩ" hung hăng ném Trang Tứ xuống xong thì quay về Thái úy phủ.
Thư phòng vẫn sáng đèn, Từ Ưng Bạch còn chưa ngủ.
Phó Lăng Nghi bước vào thì thấy người kia đang tựa lên ghế mây đọc sách, trên người là áo lông chồn thật dày, thảm lông cũ đắp trên eo, ngón tay thon dài thong thả lật những trang sách ố vàng.
Cửa kẹt mở, Từ Ưng Bạch nâng mắt hỏi, "Xong việc rồi?"
Phó Lăng Nghi ngoan ngoãn quỳ xuống, "Đã xong."
"Trang Tứ sao rồi?" Từ Ưng Bạch lật sang trang, chậm rãi hỏi.
Tính tình cương trực của Trang Tứ là một phần kế hoạch, tuy chưa biết có dùng được hay không nhưng Từ Ưng Bạch vẫn muốn hỏi một câu.
Phó Lăng Nghi mặt không đổi sắc, "Cứu ra rồi, lông tóc vô thương."
Ám vệ đi cùng ngẩng đầu nhìn trời, không dám nói câu nào.
Trang đại nhân kia suýt chút nữa nghẹt thở mà chết. Không biết thủ lĩnh có thù oán gì với người này mà khi ra ngoài còn tiện tay quăng người ta xuống mạnh như vậy.
Tất nhiên ám vệ sẽ không dám nói chuyện này trước mặt Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi, nếu không rất có thể Phó Lăng Nghi sẽ lấy dao xẻo thịt gã.
Vị thủ lĩnh này vừa hung dữ vừa vô tình nhưng cũng vô cùng kỳ lạ, chỉ giả vờ ngoan ngoãn trước mặt chủ tử... Bọn họ thật sự không dám manh động.
Từ Ưng Bạch đọc sách xong thấy hơi nhức mắt, bèn buông sách xuống, một ám vệ nữa lại tiến vào, ôm quyền nói, "Chủ tử... Phòng tướng chuyển xác Phòng lão gia ra ngoài rồi."
Hắn kinh ngạc nhướn mày, không khỏi bật cười, "Chuyển ra ngoài ư?" Gió lùa cổ họng khiến hắn che miệng ho lên, Phó Lăng Nghi đột nhiên đứng dậy rót trà, hắn lại giơ tay ngăn động tác của y.
"Không sao, sặc một chút mà thôi," Từ Ưng Bạch vừa giải thích vừa hạ tay xuống, muốn Phó Lăng Nghi tạm thời đừng nóng nảy.
Kiếp trước, sau khi rất vất vả mới khiến cho người này nghe lời, hắn vẫn thường làm động tác này với y.
Lồng ngực Phó Lăng Nghi phập phồng dữ dội, đôi mắt đen nhánh lóe lên, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Hai gã ám vệ không thể nhìn nổi.
"Ám bộ giám sát chặt, đến khi thi thể ra khỏi Trường An thì phái người giả làm sơn phỉ cướp lấy xác," Từ Ưng Bạch nhẹ giọng, "May là hôm nay trời lạnh, thi thể khó phân hủy."
Nếu Phòng Như Ý nhất quyết ngoan cố như vậy thì hắn cũng không ngại tặng thêm một phần đại lễ.
Ám vệ nhất loạt vâng mệnh rồi cùng nhau lui ra, chỉ còn lại Từ Ưng Bạch và Phó Lăng Nghi.
Từ Ưng Bạch cầm bình nước nóng lên, khó hiểu nhìn y, "Còn việc gì nữa không?"
Ánh mắt hắn linh động, lúc nhìn y dường như còn mang theo sương tuyết lạnh lẽo, còn động tác lúc nãy... Phó Lăng Nghi thất thần, hai bóng người chồng chéo lên nhau, tựa như đã trở về kiếp trước.
Phó Lăng Nghi còn nhớ khi mình vừa tới bên Từ Ưng Bạch thì vô cùng khó bảo, giết người cực kỳ tàn nhẫn, Từ Ưng Bạch nói giữ cho người sống nhưng cuối cùng y vẫn vặn gãy cổ người ta. Sau khi trở về, Từ Ưng Bạch nhíu mày nhìn người đang quỳ trước mặt, túm tóc ép y ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hắn lạnh lùng, ra lệnh không chút lưu tình, "Sát tính quá nặng, làm trái chủ ý, phạt quỳ."
Bởi vậy mà Phó Lăng Nghi phải quỳ trong đình gần ba ngày.
Từ Ưng Bạch cũng nhìn y quỳ gần ba ngày.
Trời rét căm căm, Phó Lăng Nghi nhớ rõ người kia vì muốn tránh cho y ngất xỉu, cũng vì muốn rèn giũa y, mà đứng ở gần đó, mỗi nửa canh giờ gọi tên y một lần.
Trận giằng co này, Phó Lăng Nghi là chim ưng mặc hắn giày vò. [*]
[*] 熬鹰: Một cách huấn luyện chim ưng. Sau khi bắt về, động vật hoang dã vô cùng hung dữ, vì vậy người huấn luyện sẽ đánh động không cho nó ngủ trong nhiều ngày, bản thân họ cũng vậy. Cả người và vật có thể so găng tới bảy ngày đêm, để chim ưng đậu trên tay người, đến khi cảm thấy cái chết đang đến gần, nó mới ngoan ngoãn nghe lời.
Từ Ưng Bạch thấy người kia như đang tẩu hỏa nhập ma, nhíu mày gọi, "Phó Lăng Nghi."
"Ta đây," Phó Lăng Nghi đáp lại theo bản năng.
"Còn việc gì nữa không?"
Phó Lăng Nghi lắc đầu, rồi khẽ gọi, "Từ Ưng Bạch."
Từ Ưng Bạch nhướn mày, "Ơi?"
Yết hầu Phó Lăng Nghi hơi động, ngữ điệu dịu dàng tới mức vặn vẹo, "Muộn rồi, mau nghỉ ngơi đi."
Nói xong y lao ra ngoài như gió, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Từ Ưng Bạch ôm bình nước nóng, hơi ngờ vực.
Hiện giờ hắn đã xác định rằng bất kể thế nào, người này quả thực trung thành và tận tâm, hơn nữa còn vô cùng quan tâm đến an nguy của hắn.
Nhưng Phó Lăng Nghi của hai kiếp lại khác nhau một trời một vực, hắn càng ngày càng không hiểu nổi người này nữa rồi.