Ta Thấy Khanh Khanh Thật Diễm Lệ
Chương 8
Hắn nói "lại đây", nhưng ánh mắt đen thẳm lại dừng trên người ta. Mặc dù đang là mùa hè, nhưng ta cảm thấy như một lớp tuyết mỏng bao phủ cả cơ thể. Ta suýt tưởng rằng câu "lại đây" ấy là dành cho ta.
Triệu Hành ngừng lại một chút, rồi bước đến nhìn Triệu Anh. Mặt cậu bé còn dính nước đào, trông hoang mang lo lắng. Hắn lại nói lần nữa: "Triệu Anh, lại đây."
Triệu Anh gần như muốn khóc, từ từ bước tới, nhưng lại bị Cố Cảnh Sách giữ lại. Hắn nói thờ ơ: "Bệ hạ." Hắn vốn không cần hành lễ. Cố Cảnh Sách giữ nụ cười nhạt: "Trẻ con ham chơi, nếu cần luận tội, thì hãy trị tội thần."
Triệu Hành nhìn hắn, ánh mắt lướt qua giỏ đào dưới đất, rồi dừng lại trên quả đào Cố Cảnh Sách vừa lau sạch chuẩn bị đưa cho ta. Sắc mặt hắn lạnh như phủ tuyết, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, hắn khẽ cười, hỏi: "Thẻ miễn tử của lão Vương gia để lại, ngươi còn bao nhiêu cái?"
Cố Cảnh Sách cau mày, nghĩ một lát rồi cười ngạo mạn: "Vẫn còn đủ để thần làm càn thêm một lần nữa."
Triệu Hành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cố Cảnh Sách tiện tay cắn một miếng đào.
Triệu Hành đột ngột hỏi: "Ngọt không?"
Cố Cảnh Sách nhướn mày, cười đáp: "Ngọt chứ, sao lại không ngọt? Lý Khanh Khanh vừa hái đấy."
Triệu Hành không nói gì thêm, chỉ cúi đầu cười nhạt, nụ cười càng lúc càng lạnh lẽo.
Lúc này, Triệu Anh ngoan ngoãn đưa hết đồ trong tay cho ta, dặn dò: "Khanh tỷ tỷ, tỷ bảo trọng. Lần sau khi rảnh, ta lại đến tìm tỷ."
Ta xoa đầu cậu bé. Cậu bước về phía Triệu Hành, nhưng vẫn lưu luyến nhìn lại ta. Triệu Hành đứng yên, ánh mắt chưa rời khỏi ta.
Cố Cảnh Sách cũng đứng dậy, bước ra ngoài, tiện tay nhét vài quả đào vào trong ngực áo. Khi đi ngang qua ta, hắn thở dài: "Phủ Thái tử này quá nhỏ, đến bầu trời cũng chỉ là một ô vuông, Lý Khanh Khanh à."
Nhìn theo bóng dáng họ rời đi, ta quay lại nhìn cây đào. Năm xưa, ta và Triệu Hành cùng nhau trồng nó khi nó chỉ là một cây non nhỏ bé. Nay cành lá đã sum suê, dù chẳng mấy khi được chăm sóc, nhưng cây vẫn đơm quả trĩu cành.
Ta nghĩ, có lẽ những quả đào này dùng để ủ rượu sẽ rất hợp.
Ở phủ Thái tử, ta còn chưa kịp yên ổn được mấy ngày thì đã nghe tin tân Hoàng đế sẽ thả đèn trời tại cửa thành Thừa Thiên. Việc thả đèn trời vốn là tục lệ lâu đời của Đại Tuyên, mang ý nghĩa cầu mong trời đất thuận hòa, mưa thuận gió hòa, để biểu lộ lòng nhân từ của Hoàng đế. Dân chúng trong kinh thành đều kéo đến xem, nếu ta vẫn còn là thiếp thất của Triệu Hành, ắt hẳn cũng phải lên thành lầu tại cổng Thừa Thiên cùng Hoàng đế.
Chỉ là giờ đây, ta đã trở thành một phế hậu, ở yên trong Đông cung vắng vẻ này đã là may mắn lắm rồi.
Tuy nhiên, có kẻ không muốn để ta yên ổn ở Đông cung. Ứng Như Thị đặc biệt căn dặn đám thị vệ trong cung phải đưa ta đi dự lễ, hòa vào hàng vạn dân chúng, để ta tận mắt chiêm ngưỡng cảnh sắc tại cổng Thừa Thiên.
Ban đầu ta chưa hiểu rõ ý đồ của nàng ta, cho đến khi ta ẩn mình trong đám đông, cùng mọi người cúi đầu quỳ lạy hô vạn tuế, ngẩng lên lại thấy nàng và Triệu Hành cùng nhau xuất hiện trên thành lầu, ta mới dần hiểu ra. Nàng ta muốn ta nhìn thật rõ, muốn ta biết rằng không có chỗ cho kẻ thứ ba xen vào giữa nàng và Triệu Hành, rằng người cùng hắn nhận lấy sự cúi lạy của muôn dân, từ đầu đến cuối luôn là nàng ta.
Đáng tiếc, trong lòng ta chẳng còn dậy lên chút cảm xúc nào nữa.
Thị lực của ta rất tốt, từ nhỏ phụ thân đã bỏ ra một số tiền lớn để mời thầy dạy bắn cung cho ta, bài học đầu tiên là phải nhìn rõ chuyển động của lá liễu từ xa trăm thước. Ta theo mọi người đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Triệu Hành đứng trên thành lầu cao cao ấy.
Với mũ miện ngọc trai, phong thái đế vương uy nghi, ta thật sự mừng vì hắn đã trở thành hình mẫu mà ta từng ngưỡng mộ từ thuở ấu thơ. Thực ra ta cũng đã thông suốt, những gì Ứng Như Thị nói không hẳn là sai. Bao năm qua, Triệu Hành chỉ coi ta như muội muội mà thôi.
Ta thở dài một hơi, che mắt lại. May mắn thay, ta chỉ mất hai năm để nhận ra sai lầm. Giờ ta mới mười chín tuổi, vẫn còn cơ hội làm lại.
Những lời lẽ lễ nghi rườm rà kia, ta chỉ nghe qua loa đại khái. Một nội giám mang chiếc đèn trời màu vàng sáng đưa cho Triệu Hành. Ta hơi sững người, có lẽ người khác không nhìn rõ, nhưng ta lại thấy trên đèn, ngoài những câu từ cầu phúc cho muôn dân, còn có một câu khác.
Ta muốn nhìn kỹ hơn, nhưng lúc đó chiếc đèn đã bị xoay về phía lòng bàn tay của Triệu Hành.
Ta thầm nghĩ trong lòng, có lẽ đã đến lúc quay về và dùng gói thuốc giả c.h.ế.t mà phụ thân đưa cho. Đào đã ăn rồi, cảnh Triệu Hành làm Hoàng đế ta cũng đã thấy rồi. Giờ đây, ta không còn oán hận gì nữa. Có lẽ đây chính là thời điểm mà ông trời mong đợi.
Chiếc đèn trời bắt đầu được thả lên, từ từ bay lên không trung. Nhưng nó chưa bay được bao xa thì lớp áo bên ngoài đã bốc cháy, và khi chiếc đèn rơi xuống, xung quanh bất chợt náo loạn, không biết từ đâu xuất hiện một đám người áo đen. Dân chúng hoảng sợ chạy tán loạn, còn đám người áo đen thì lao thẳng về phía cổng thành Thừa Thiên.
Triệu Hành ngừng lại một chút, rồi bước đến nhìn Triệu Anh. Mặt cậu bé còn dính nước đào, trông hoang mang lo lắng. Hắn lại nói lần nữa: "Triệu Anh, lại đây."
Triệu Anh gần như muốn khóc, từ từ bước tới, nhưng lại bị Cố Cảnh Sách giữ lại. Hắn nói thờ ơ: "Bệ hạ." Hắn vốn không cần hành lễ. Cố Cảnh Sách giữ nụ cười nhạt: "Trẻ con ham chơi, nếu cần luận tội, thì hãy trị tội thần."
Triệu Hành nhìn hắn, ánh mắt lướt qua giỏ đào dưới đất, rồi dừng lại trên quả đào Cố Cảnh Sách vừa lau sạch chuẩn bị đưa cho ta. Sắc mặt hắn lạnh như phủ tuyết, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau, hắn khẽ cười, hỏi: "Thẻ miễn tử của lão Vương gia để lại, ngươi còn bao nhiêu cái?"
Cố Cảnh Sách cau mày, nghĩ một lát rồi cười ngạo mạn: "Vẫn còn đủ để thần làm càn thêm một lần nữa."
Triệu Hành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Cố Cảnh Sách tiện tay cắn một miếng đào.
Triệu Hành đột ngột hỏi: "Ngọt không?"
Cố Cảnh Sách nhướn mày, cười đáp: "Ngọt chứ, sao lại không ngọt? Lý Khanh Khanh vừa hái đấy."
Triệu Hành không nói gì thêm, chỉ cúi đầu cười nhạt, nụ cười càng lúc càng lạnh lẽo.
Lúc này, Triệu Anh ngoan ngoãn đưa hết đồ trong tay cho ta, dặn dò: "Khanh tỷ tỷ, tỷ bảo trọng. Lần sau khi rảnh, ta lại đến tìm tỷ."
Ta xoa đầu cậu bé. Cậu bước về phía Triệu Hành, nhưng vẫn lưu luyến nhìn lại ta. Triệu Hành đứng yên, ánh mắt chưa rời khỏi ta.
Cố Cảnh Sách cũng đứng dậy, bước ra ngoài, tiện tay nhét vài quả đào vào trong ngực áo. Khi đi ngang qua ta, hắn thở dài: "Phủ Thái tử này quá nhỏ, đến bầu trời cũng chỉ là một ô vuông, Lý Khanh Khanh à."
Nhìn theo bóng dáng họ rời đi, ta quay lại nhìn cây đào. Năm xưa, ta và Triệu Hành cùng nhau trồng nó khi nó chỉ là một cây non nhỏ bé. Nay cành lá đã sum suê, dù chẳng mấy khi được chăm sóc, nhưng cây vẫn đơm quả trĩu cành.
Ta nghĩ, có lẽ những quả đào này dùng để ủ rượu sẽ rất hợp.
Ở phủ Thái tử, ta còn chưa kịp yên ổn được mấy ngày thì đã nghe tin tân Hoàng đế sẽ thả đèn trời tại cửa thành Thừa Thiên. Việc thả đèn trời vốn là tục lệ lâu đời của Đại Tuyên, mang ý nghĩa cầu mong trời đất thuận hòa, mưa thuận gió hòa, để biểu lộ lòng nhân từ của Hoàng đế. Dân chúng trong kinh thành đều kéo đến xem, nếu ta vẫn còn là thiếp thất của Triệu Hành, ắt hẳn cũng phải lên thành lầu tại cổng Thừa Thiên cùng Hoàng đế.
Chỉ là giờ đây, ta đã trở thành một phế hậu, ở yên trong Đông cung vắng vẻ này đã là may mắn lắm rồi.
Tuy nhiên, có kẻ không muốn để ta yên ổn ở Đông cung. Ứng Như Thị đặc biệt căn dặn đám thị vệ trong cung phải đưa ta đi dự lễ, hòa vào hàng vạn dân chúng, để ta tận mắt chiêm ngưỡng cảnh sắc tại cổng Thừa Thiên.
Ban đầu ta chưa hiểu rõ ý đồ của nàng ta, cho đến khi ta ẩn mình trong đám đông, cùng mọi người cúi đầu quỳ lạy hô vạn tuế, ngẩng lên lại thấy nàng và Triệu Hành cùng nhau xuất hiện trên thành lầu, ta mới dần hiểu ra. Nàng ta muốn ta nhìn thật rõ, muốn ta biết rằng không có chỗ cho kẻ thứ ba xen vào giữa nàng và Triệu Hành, rằng người cùng hắn nhận lấy sự cúi lạy của muôn dân, từ đầu đến cuối luôn là nàng ta.
Đáng tiếc, trong lòng ta chẳng còn dậy lên chút cảm xúc nào nữa.
Thị lực của ta rất tốt, từ nhỏ phụ thân đã bỏ ra một số tiền lớn để mời thầy dạy bắn cung cho ta, bài học đầu tiên là phải nhìn rõ chuyển động của lá liễu từ xa trăm thước. Ta theo mọi người đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Triệu Hành đứng trên thành lầu cao cao ấy.
Với mũ miện ngọc trai, phong thái đế vương uy nghi, ta thật sự mừng vì hắn đã trở thành hình mẫu mà ta từng ngưỡng mộ từ thuở ấu thơ. Thực ra ta cũng đã thông suốt, những gì Ứng Như Thị nói không hẳn là sai. Bao năm qua, Triệu Hành chỉ coi ta như muội muội mà thôi.
Ta thở dài một hơi, che mắt lại. May mắn thay, ta chỉ mất hai năm để nhận ra sai lầm. Giờ ta mới mười chín tuổi, vẫn còn cơ hội làm lại.
Những lời lẽ lễ nghi rườm rà kia, ta chỉ nghe qua loa đại khái. Một nội giám mang chiếc đèn trời màu vàng sáng đưa cho Triệu Hành. Ta hơi sững người, có lẽ người khác không nhìn rõ, nhưng ta lại thấy trên đèn, ngoài những câu từ cầu phúc cho muôn dân, còn có một câu khác.
Ta muốn nhìn kỹ hơn, nhưng lúc đó chiếc đèn đã bị xoay về phía lòng bàn tay của Triệu Hành.
Ta thầm nghĩ trong lòng, có lẽ đã đến lúc quay về và dùng gói thuốc giả c.h.ế.t mà phụ thân đưa cho. Đào đã ăn rồi, cảnh Triệu Hành làm Hoàng đế ta cũng đã thấy rồi. Giờ đây, ta không còn oán hận gì nữa. Có lẽ đây chính là thời điểm mà ông trời mong đợi.
Chiếc đèn trời bắt đầu được thả lên, từ từ bay lên không trung. Nhưng nó chưa bay được bao xa thì lớp áo bên ngoài đã bốc cháy, và khi chiếc đèn rơi xuống, xung quanh bất chợt náo loạn, không biết từ đâu xuất hiện một đám người áo đen. Dân chúng hoảng sợ chạy tán loạn, còn đám người áo đen thì lao thẳng về phía cổng thành Thừa Thiên.