Ta Thấy Khanh Khanh Thật Diễm Lệ
Chương 11
Đến ngày lễ hội hoa đăng, khắp thành treo đầy đèn lồng, về khuya sẽ có cả pháo hoa. Cố Cảnh Sách vì phải sắp xếp một số việc nên để ta tự do đi dạo trên phố.
Chợ đêm rất nhộn nhịp, ta đeo chiếc mặt nạ cáo, vui vẻ chạy khắp nơi. Sau những ngày bị gò bó trong Đông cung, ta đã lâu không có được cảm giác tự do như vậy.
Ta dừng lại ở một quầy nhỏ, người bán là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Thấy ta chăm chú nhìn chiếc đèn hình con thỏ treo ở góc, ông nói: "Cô nương, cô thích chiếc đèn thỏ này à? Tiếc là nó đã có người đặt trước rồi, thật đáng tiếc."
Ta định nói không cần nữa thì có một bàn tay gầy guộc vươn ra lấy chiếc đèn. Một người dừng lại bên cạnh ta.
Ông lão vui vẻ cười: "Này, người đặt trước đến rồi. Cô nương thật sự thích thì có thể thương lượng với vị này."
Ta ngẩng đầu lên, thấy người vừa tới vận bạch y, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ chiếc cằm thanh tú. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta, phía sau là rất nhiều đèn lồng, nhưng làm sao ta không nhận ra đó là Triệu Hành.
Thật không ngờ, tân Hoàng đế bận rộn như hắn lại có thể xuất hiện dưới những chiếc đèn hoa đăng của lễ hội.
Hắn giơ chiếc đèn hình thỏ trong tay lên: "Cô nương có muốn mang về không?"
Cảnh tượng này chồng lên ký ức của ta về đêm Thượng Nguyên năm ấy. Khi ta và người hầu thất lạc nhau, một mình ta chơi vơi giữa dòng người đông đúc. Triệu Hành khi ấy còn là Thái tử, hắn đã tìm thấy ta, ta vì hoảng sợ mà khóc nức nở, hắn bèn lấy một chiếc đèn hình thỏ để dỗ ta. Ngày đó, hắn còn đỏ mặt gọi ta một tiếng "Khanh Khanh."
Bây giờ, hắn giữ lại chút tình cảm xưa cũ, nhưng chỉ có thể giả vờ xa cách, khách sáo gọi ta là "cô nương." Ta cũng chẳng còn bận tâm hắn nghĩ gì nữa, cũng không bận lòng xem tình cảm hắn dành cho Ứng Như Thị là gì, chỉ biết rằng Lý Khanh Khanh – người từng là Trắc phi của hắn, đã c.h.ế.t trong một cuộc bạo loạn.
Ta cúi đầu nhìn chiếc đèn thỏ, khẽ nói: "Không cần đâu. Lúc nhỏ ta thấy nó thú vị, nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy bình thường thôi. Giống như những quả thanh mai trên cành, trông thì đẹp nhưng ăn vào lại chua chát vô cùng. Cũng như những chú ngựa gỗ ta từng cưỡi thuở bé, giờ ta cũng chẳng còn chạm vào nữa."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Thật ra ngươi nói đúng. May mà ta đã sớm không còn buồn nữa."
Ánh đèn lấp lánh rơi vào mắt hắn, giống như đầy ắp nước mắt, hắn nói: "Ngươi hận ta."
Ta lắc đầu: "Ta không hận ngươi. Gặp lại ngươi, ta không còn cảm giác vui vẻ như xưa, nhưng cũng chẳng có oán hận. Ta sớm đã hiểu ra rồi, so với hận thù, quên đi mới là cách giải thoát lớn nhất. Chỉ là, chúng ta, giống như lời ngươi đã hứa trước đây, mãi mãi không gặp lại. Ta coi như chưa từng gặp ngươi, cũng chưa từng quen biết ngươi."
Không hiểu vì sao chiếc đèn thỏ rơi xuống đất, bị gió thổi bay đi. Hắn chao đảo một bước, như thể không thể đứng vững.
Chiếc cằm dưới lớp mặt nạ của hắn bị cắn chặt mà run rẩy, khóe mắt hiện lên chút đỏ, hắn ngẩng đầu nhìn ta lần nữa, chăm chú nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt ta.
Hắn khẽ ho vài tiếng, khóe môi nở một nụ cười mỏng: "Từ trước đến nay ta luôn đáp ứng ngươi, lần này cũng vậy."
Bỗng có một đứa trẻ nắm lấy tay ta, lớn tiếng gọi: "Tỷ tỷ, phu quân của tỷ tìm tỷ rất lâu rồi, mau theo ta đi, huynh ấy lo lắm đó."
Ta bị kéo đi, quay đầu lại nhìn Triệu Hành, lịch sự gật đầu chào, rồi bị đứa trẻ lôi đi vội vã.
Chúng ta đi tới nơi đèn hoa đăng trải khắp mười dặm, đèn trôi đầy trên sông, tên nhóc kéo ta đến đây rồi biến mất. Bên cạnh có một quầy kể chuyện, người kể chuyện đang kể một câu chuyện sến sẩm, cuối cùng nhận xét: "Thanh mai trúc mã vốn chẳng dài lâu, nhân duyên trời định mới là bền vững."
Đúng lúc ấy, có một tiếng cười nhạo không đúng lúc vang lên.
Người kể chuyện không hài lòng, nhíu mày nhìn về phía tiếng cười. Người đi tới mặc áo đen, tóc đen buộc cao, lười biếng dựa vào lan can. Hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc, phần khuôn mặt để lộ vẫn không giấu nỗi nét tuấn tú, thu hút sự chú ý của không ít thiếu nữ qua đường.
Hắn ném một thỏi bạc lên bàn, ngẩng cằm nói: "Thanh mai trúc mã sao lại không bền lâu chứ? Nào, sửa lại đi, sửa thành trúc mã đi xa, sau nhiều năm trở về, cùng thanh mai bạc đầu."
Người kể chuyện vội vàng cảm ơn không ngớt, nhưng Cố Cảnh Sách chẳng buồn nhìn hắn, ánh mắt xuyên qua những ánh đèn, nhìn thẳng về phía ta, hờ hững đáp: "Lần sau ta sẽ quay lại nghe."
Rồi hắn bước về phía ta.
Chợ đêm rất nhộn nhịp, ta đeo chiếc mặt nạ cáo, vui vẻ chạy khắp nơi. Sau những ngày bị gò bó trong Đông cung, ta đã lâu không có được cảm giác tự do như vậy.
Ta dừng lại ở một quầy nhỏ, người bán là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Thấy ta chăm chú nhìn chiếc đèn hình con thỏ treo ở góc, ông nói: "Cô nương, cô thích chiếc đèn thỏ này à? Tiếc là nó đã có người đặt trước rồi, thật đáng tiếc."
Ta định nói không cần nữa thì có một bàn tay gầy guộc vươn ra lấy chiếc đèn. Một người dừng lại bên cạnh ta.
Ông lão vui vẻ cười: "Này, người đặt trước đến rồi. Cô nương thật sự thích thì có thể thương lượng với vị này."
Ta ngẩng đầu lên, thấy người vừa tới vận bạch y, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ chiếc cằm thanh tú. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta, phía sau là rất nhiều đèn lồng, nhưng làm sao ta không nhận ra đó là Triệu Hành.
Thật không ngờ, tân Hoàng đế bận rộn như hắn lại có thể xuất hiện dưới những chiếc đèn hoa đăng của lễ hội.
Hắn giơ chiếc đèn hình thỏ trong tay lên: "Cô nương có muốn mang về không?"
Cảnh tượng này chồng lên ký ức của ta về đêm Thượng Nguyên năm ấy. Khi ta và người hầu thất lạc nhau, một mình ta chơi vơi giữa dòng người đông đúc. Triệu Hành khi ấy còn là Thái tử, hắn đã tìm thấy ta, ta vì hoảng sợ mà khóc nức nở, hắn bèn lấy một chiếc đèn hình thỏ để dỗ ta. Ngày đó, hắn còn đỏ mặt gọi ta một tiếng "Khanh Khanh."
Bây giờ, hắn giữ lại chút tình cảm xưa cũ, nhưng chỉ có thể giả vờ xa cách, khách sáo gọi ta là "cô nương." Ta cũng chẳng còn bận tâm hắn nghĩ gì nữa, cũng không bận lòng xem tình cảm hắn dành cho Ứng Như Thị là gì, chỉ biết rằng Lý Khanh Khanh – người từng là Trắc phi của hắn, đã c.h.ế.t trong một cuộc bạo loạn.
Ta cúi đầu nhìn chiếc đèn thỏ, khẽ nói: "Không cần đâu. Lúc nhỏ ta thấy nó thú vị, nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy bình thường thôi. Giống như những quả thanh mai trên cành, trông thì đẹp nhưng ăn vào lại chua chát vô cùng. Cũng như những chú ngựa gỗ ta từng cưỡi thuở bé, giờ ta cũng chẳng còn chạm vào nữa."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, mỉm cười: "Thật ra ngươi nói đúng. May mà ta đã sớm không còn buồn nữa."
Ánh đèn lấp lánh rơi vào mắt hắn, giống như đầy ắp nước mắt, hắn nói: "Ngươi hận ta."
Ta lắc đầu: "Ta không hận ngươi. Gặp lại ngươi, ta không còn cảm giác vui vẻ như xưa, nhưng cũng chẳng có oán hận. Ta sớm đã hiểu ra rồi, so với hận thù, quên đi mới là cách giải thoát lớn nhất. Chỉ là, chúng ta, giống như lời ngươi đã hứa trước đây, mãi mãi không gặp lại. Ta coi như chưa từng gặp ngươi, cũng chưa từng quen biết ngươi."
Không hiểu vì sao chiếc đèn thỏ rơi xuống đất, bị gió thổi bay đi. Hắn chao đảo một bước, như thể không thể đứng vững.
Chiếc cằm dưới lớp mặt nạ của hắn bị cắn chặt mà run rẩy, khóe mắt hiện lên chút đỏ, hắn ngẩng đầu nhìn ta lần nữa, chăm chú nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt ta.
Hắn khẽ ho vài tiếng, khóe môi nở một nụ cười mỏng: "Từ trước đến nay ta luôn đáp ứng ngươi, lần này cũng vậy."
Bỗng có một đứa trẻ nắm lấy tay ta, lớn tiếng gọi: "Tỷ tỷ, phu quân của tỷ tìm tỷ rất lâu rồi, mau theo ta đi, huynh ấy lo lắm đó."
Ta bị kéo đi, quay đầu lại nhìn Triệu Hành, lịch sự gật đầu chào, rồi bị đứa trẻ lôi đi vội vã.
Chúng ta đi tới nơi đèn hoa đăng trải khắp mười dặm, đèn trôi đầy trên sông, tên nhóc kéo ta đến đây rồi biến mất. Bên cạnh có một quầy kể chuyện, người kể chuyện đang kể một câu chuyện sến sẩm, cuối cùng nhận xét: "Thanh mai trúc mã vốn chẳng dài lâu, nhân duyên trời định mới là bền vững."
Đúng lúc ấy, có một tiếng cười nhạo không đúng lúc vang lên.
Người kể chuyện không hài lòng, nhíu mày nhìn về phía tiếng cười. Người đi tới mặc áo đen, tóc đen buộc cao, lười biếng dựa vào lan can. Hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc, phần khuôn mặt để lộ vẫn không giấu nỗi nét tuấn tú, thu hút sự chú ý của không ít thiếu nữ qua đường.
Hắn ném một thỏi bạc lên bàn, ngẩng cằm nói: "Thanh mai trúc mã sao lại không bền lâu chứ? Nào, sửa lại đi, sửa thành trúc mã đi xa, sau nhiều năm trở về, cùng thanh mai bạc đầu."
Người kể chuyện vội vàng cảm ơn không ngớt, nhưng Cố Cảnh Sách chẳng buồn nhìn hắn, ánh mắt xuyên qua những ánh đèn, nhìn thẳng về phía ta, hờ hững đáp: "Lần sau ta sẽ quay lại nghe."
Rồi hắn bước về phía ta.