Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời
Chương 17
Hết thảy phát sinh quá nhanh, ta sau khi bị đào đan đã biến thành phàm nhân, hoàn toàn bị Tô Thanh Thanh điều khiển, không có lực phản kháng.
Nếu cô ta ném ta xuống chân núi...
Quên đi, ta liền thuận theo ý của cô ta chạy trốn.
Chạy đến thở không ra hơi, chờ ta phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện mình đi tới Vô Vong Nhai.
Cây cối bao quanh.
Phía trước là vách đá.
Tránh không thể tránh.
Bầu trời cuộn lên mây đen.
Cuồng phong thổi lên.
Sở Mặc một thân huyền y, ôm Tô Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ta.
Tô Thanh Thanh ở trong lòng hắn khóc nói: "Ma tôn, xin lỗi, ta bị hắn lừa. Hắn lợi dụng thiện tâm của ta, lừa ta mang hắn ra ngoài, cuối cùng lại làm ta bị thương.”
Khuôn mặt Sở Mặc lạnh như băng, buông Tô Thanh Thanh xuống, chậm rãi đi tới trước mặt ta: "Tần Giác, ngươi thật sự độc ác không thay đổi.”
Trong giọng nói, tất cả đều là hận ý.
“Vô Vong Nhai... thật sự là nhân quả luân hồi." Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, trong thanh âm mang theo một tia cảm khái, sau đó trở nên càng thêm lãnh khốc.
"Ngươi đã tự tìm đường chết, vậy đi c.h.ế.t đi.”
Nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn, ta biết, hắn hận ta thấu xương.
Nội tâm quặn đau, ta thật không biết, bị hắn hận lại đau đớn như vậy.
Ta ngẩng đầu, đi tới trước mặt hắn: "Vậy g.i.ế.c ta đi.”
Ta cười đến điên dại, thậm chí có chút cà lơ phất phơ.
“Ngươi!" Sở Mặc tức giận.
“Đường đường là Ma Tôn, sợ g.i.ế.c một phàm nhân sao?" Ta hỏi.
Tô Thanh Thanh ở bên cạnh rơi lệ nói: "Tôn thượng, n.g.ự.c Thanh Thanh đau quá... Tôn thượng, g.i.ế.c hắn!”
“Giết hắn!”
Càng ngày càng có nhiều người đuổi theo, ta vốn đã mang danh xấu, mọi người sau khi biết ta làm Tô Thanh Thanh bị thương để chạy trốn, tất cả đều yêu cầu g.i.ế.c ta.
Sở Mặc vẫn bất động như trước.
Giết hắn!
Giết hắn!
Giết hắn!
Ồn ào muốn chết!
Ta đưa tay tấn công Tô Thanh Thanh.
“A!" Tô Thanh Thanh thét chói tai.
Sở Mặc lấy lại tinh thần, theo bản năng rút kiếm.
Ta thu tay lại, rút hết linh lực, cố ý đụng vào kiếm của hắn.
Thanh kiếm của hắn đ.â.m xuyên qua cái bụng chưa lành của ta.
“Phụt!”
Linh lực của Ma Tôn to lớn biết bao, ta lại bị phế bỏ đan điền, bụng của ta nhất thời xuất hiện một cái hố trống rỗng thật lớn, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt liền nát bấy.
Đau nhức truyền đến, trước mắt chợt biến thành màu đen.
Ta cười nói: "Sở Mặc, hiện tại chúng ta thanh toán xong rồi..."
Sở Mặc tựa hồ sợ ngây người, ôm lấy ta, thế nhưng theo bản năng mà hét lên: "Sư phụ...”
Hắn dùng sức che miệng vết thương của ta, vận chuyển linh lực cho ta.
Đáng tiếc đã vô dụng.
"Sư phụ, người đừng chết, con sai rồi... van cầu người... đừng chết..."
Thanh âm bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.
Gió thổi lạnh thấu xương.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại.
Nếu cô ta ném ta xuống chân núi...
Quên đi, ta liền thuận theo ý của cô ta chạy trốn.
Chạy đến thở không ra hơi, chờ ta phục hồi tinh thần lại, lại phát hiện mình đi tới Vô Vong Nhai.
Cây cối bao quanh.
Phía trước là vách đá.
Tránh không thể tránh.
Bầu trời cuộn lên mây đen.
Cuồng phong thổi lên.
Sở Mặc một thân huyền y, ôm Tô Thanh Thanh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt ta.
Tô Thanh Thanh ở trong lòng hắn khóc nói: "Ma tôn, xin lỗi, ta bị hắn lừa. Hắn lợi dụng thiện tâm của ta, lừa ta mang hắn ra ngoài, cuối cùng lại làm ta bị thương.”
Khuôn mặt Sở Mặc lạnh như băng, buông Tô Thanh Thanh xuống, chậm rãi đi tới trước mặt ta: "Tần Giác, ngươi thật sự độc ác không thay đổi.”
Trong giọng nói, tất cả đều là hận ý.
“Vô Vong Nhai... thật sự là nhân quả luân hồi." Hắn nhìn thoáng qua bốn phía, trong thanh âm mang theo một tia cảm khái, sau đó trở nên càng thêm lãnh khốc.
"Ngươi đã tự tìm đường chết, vậy đi c.h.ế.t đi.”
Nhìn đôi mắt đen nhánh của hắn, ta biết, hắn hận ta thấu xương.
Nội tâm quặn đau, ta thật không biết, bị hắn hận lại đau đớn như vậy.
Ta ngẩng đầu, đi tới trước mặt hắn: "Vậy g.i.ế.c ta đi.”
Ta cười đến điên dại, thậm chí có chút cà lơ phất phơ.
“Ngươi!" Sở Mặc tức giận.
“Đường đường là Ma Tôn, sợ g.i.ế.c một phàm nhân sao?" Ta hỏi.
Tô Thanh Thanh ở bên cạnh rơi lệ nói: "Tôn thượng, n.g.ự.c Thanh Thanh đau quá... Tôn thượng, g.i.ế.c hắn!”
“Giết hắn!”
Càng ngày càng có nhiều người đuổi theo, ta vốn đã mang danh xấu, mọi người sau khi biết ta làm Tô Thanh Thanh bị thương để chạy trốn, tất cả đều yêu cầu g.i.ế.c ta.
Sở Mặc vẫn bất động như trước.
Giết hắn!
Giết hắn!
Giết hắn!
Ồn ào muốn chết!
Ta đưa tay tấn công Tô Thanh Thanh.
“A!" Tô Thanh Thanh thét chói tai.
Sở Mặc lấy lại tinh thần, theo bản năng rút kiếm.
Ta thu tay lại, rút hết linh lực, cố ý đụng vào kiếm của hắn.
Thanh kiếm của hắn đ.â.m xuyên qua cái bụng chưa lành của ta.
“Phụt!”
Linh lực của Ma Tôn to lớn biết bao, ta lại bị phế bỏ đan điền, bụng của ta nhất thời xuất hiện một cái hố trống rỗng thật lớn, lục phủ ngũ tạng trong nháy mắt liền nát bấy.
Đau nhức truyền đến, trước mắt chợt biến thành màu đen.
Ta cười nói: "Sở Mặc, hiện tại chúng ta thanh toán xong rồi..."
Sở Mặc tựa hồ sợ ngây người, ôm lấy ta, thế nhưng theo bản năng mà hét lên: "Sư phụ...”
Hắn dùng sức che miệng vết thương của ta, vận chuyển linh lực cho ta.
Đáng tiếc đã vô dụng.
"Sư phụ, người đừng chết, con sai rồi... van cầu người... đừng chết..."
Thanh âm bốn phía chẳng biết từ lúc nào đã biến mất.
Gió thổi lạnh thấu xương.
Ta chậm rãi nhắm mắt lại.