Ta Muốn Theo Sư Phụ Suốt Đời
Chương 10
Sở Mặc bất ngờ không kịp đề phòng, nửa bên mặt bị đánh đỏ lên.
Ta cho rằng hắn sẽ tức giận, lại nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm: [Tay sư phụ thật mềm.]
[Bộ dáng tức giận của người cũng đẹp như vậy, ta nên làm thế nào mới có thể làm cho sư phụ nguôi giận đây?]
[Chúng ta có nên tự làm mình bị thương nặng không? Sư phụ là người mềm lòng nhất, có lẽ Ta có thể ngủ với anh ấy... Chà, sư phụ ngủ không ngon, có lẽ anh ấy lại lăn vào vòng tay tôi... Thân thể anh ấy kỳ thật rất mềm mại, vòng eo cũng gầy...]
Ta: "...?!”
Chờ đã, ta có nghe thấy gì lạ không?
[Sư phụ đang nhìn ta, đôi mắt của sư phụ thật đẹp, thật muốn hôn một cái.]
Đây là.... giọng của Sở Mặc sao?
Nhìn người có vẻ mặt bình tĩnh trước mặt, ta không thể tin được rằng đây là lời nói của hắn.
[Sư phụ nhìn ta chằm chằm làm gì? Có phải tay đau không?]
Ta theo bản năng nhìn về phía tay phải của mình, lòng bàn tay xuất hiện một chút dấu ấn màu bạc.
Ta bỗng nhiên hiểu được, sau khi điểm sáng huyền tinh trong đại điện rơi vào lòng bàn tay thì ta có thể nghe thấy tiếng lòng của Sở Mặc.
Ta giơ tay tát hắn một cái, tức giận nói: "Thì ra ngươi là giống Sở gia!”
Sở Mặc che mặt, đôi mắt kinh ngạc.
[Sư phụ và Sở gia có cừu oán sao? Nhưng ta đã sớm bị Sở gia vứt bỏ.]
[Sư phụ, ta không phải người Sở gia, ta là người của ngài...]
Hắn vẫn hỏi thăm ta có thù oán với Sở gia hay không, ta một chữ cũng không tiết lộ.
Hai năm tiếp theo, ta không cho phép Sở Mặc dùng cái tên Cẩu Đản kia nữa, nhất định phải dùng cái tên Sở Mặc này. Hắn đồng ý.
Ta không đánh thì mắng Sở Mặc, nhưng hắn chưa bao giờ hận ta.
Luôn không ngừng tìm lý do cho ta, thậm chí trách mình làm không đủ tốt.
Vì lấy lòng ta, hắn không ngừng tìm kiếm linh vật trân quý, vì ta chế biến đồ ăn đa dạng.
Chăm sóc ta cũng chu đáo hơn.
Ta từng nghĩ nhiệm vụ của mình đã thất bại, bởi vì nam chính căn bản không hận ta.
Ta tăng cường sỉ nhục.
Ngay cả người khác cũng nhìn không nổi.
"Sư phụ, người dường như không vui vẻ, con phải làm như thế nào mới có thể làm cho người vui vẻ đây?"
Ta nói: "Ta gặp phải một việc khó, không giải quyết được.”
Sở Mặc hỏi: "Việc khó gì?”
Ta thuận miệng nói: "Ta cần một giọt nước mắt thiện lương của người cực ác trên đời. Nhưng người cực ác không thể thiện lương, cũng không thể rơi lệ.”
Sở Mặc suy nghĩ một chút, nói: "Sư phụ, con sẽ mang đến cho người.”
Ta khoát tay, hắn rời đi.
Ta cho rằng hắn sẽ tức giận, lại nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm: [Tay sư phụ thật mềm.]
[Bộ dáng tức giận của người cũng đẹp như vậy, ta nên làm thế nào mới có thể làm cho sư phụ nguôi giận đây?]
[Chúng ta có nên tự làm mình bị thương nặng không? Sư phụ là người mềm lòng nhất, có lẽ Ta có thể ngủ với anh ấy... Chà, sư phụ ngủ không ngon, có lẽ anh ấy lại lăn vào vòng tay tôi... Thân thể anh ấy kỳ thật rất mềm mại, vòng eo cũng gầy...]
Ta: "...?!”
Chờ đã, ta có nghe thấy gì lạ không?
[Sư phụ đang nhìn ta, đôi mắt của sư phụ thật đẹp, thật muốn hôn một cái.]
Đây là.... giọng của Sở Mặc sao?
Nhìn người có vẻ mặt bình tĩnh trước mặt, ta không thể tin được rằng đây là lời nói của hắn.
[Sư phụ nhìn ta chằm chằm làm gì? Có phải tay đau không?]
Ta theo bản năng nhìn về phía tay phải của mình, lòng bàn tay xuất hiện một chút dấu ấn màu bạc.
Ta bỗng nhiên hiểu được, sau khi điểm sáng huyền tinh trong đại điện rơi vào lòng bàn tay thì ta có thể nghe thấy tiếng lòng của Sở Mặc.
Ta giơ tay tát hắn một cái, tức giận nói: "Thì ra ngươi là giống Sở gia!”
Sở Mặc che mặt, đôi mắt kinh ngạc.
[Sư phụ và Sở gia có cừu oán sao? Nhưng ta đã sớm bị Sở gia vứt bỏ.]
[Sư phụ, ta không phải người Sở gia, ta là người của ngài...]
Hắn vẫn hỏi thăm ta có thù oán với Sở gia hay không, ta một chữ cũng không tiết lộ.
Hai năm tiếp theo, ta không cho phép Sở Mặc dùng cái tên Cẩu Đản kia nữa, nhất định phải dùng cái tên Sở Mặc này. Hắn đồng ý.
Ta không đánh thì mắng Sở Mặc, nhưng hắn chưa bao giờ hận ta.
Luôn không ngừng tìm lý do cho ta, thậm chí trách mình làm không đủ tốt.
Vì lấy lòng ta, hắn không ngừng tìm kiếm linh vật trân quý, vì ta chế biến đồ ăn đa dạng.
Chăm sóc ta cũng chu đáo hơn.
Ta từng nghĩ nhiệm vụ của mình đã thất bại, bởi vì nam chính căn bản không hận ta.
Ta tăng cường sỉ nhục.
Ngay cả người khác cũng nhìn không nổi.
"Sư phụ, người dường như không vui vẻ, con phải làm như thế nào mới có thể làm cho người vui vẻ đây?"
Ta nói: "Ta gặp phải một việc khó, không giải quyết được.”
Sở Mặc hỏi: "Việc khó gì?”
Ta thuận miệng nói: "Ta cần một giọt nước mắt thiện lương của người cực ác trên đời. Nhưng người cực ác không thể thiện lương, cũng không thể rơi lệ.”
Sở Mặc suy nghĩ một chút, nói: "Sư phụ, con sẽ mang đến cho người.”
Ta khoát tay, hắn rời đi.