Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã
Chương 58: Phiên ngoại 3
Trình Dĩnh Văn cảm thấy mối tình đầu của cô cứ cẩu huyết sao sao ấy, hẹn hò với một nam sinh kém hai tuổi, chưa được mấy tháng đã phải tham gia diễn kịch bản hào môn thế gia máu chó.
Phu nhân Lưu hẹn gặp Trình Dĩnh Văn nhưng bà ấy không như trong phim truyền hình, mẹ nam chính tiền nhiều hơn nước sẽ ném chi phiếu vào mặt nữ chính.
Mẹ Lưu hỏi thăm kĩ càng, Trình Dĩnh Văn là học sinh ba tốt của trường, trường học đang lựa chọn học sinh đến học ở đại học trọng điểm, trong đó có Trình Dĩnh Văn.
Nếu bây giờ mẹ Lưu tố cáo trường học là cô yêu sớm thì có lẽ cô sẽ bị trừ điểm hạnh kiểm và học lực, không chừng bị trường hủy tư cách.
Trình Dĩnh Văn bị uy hiếp, cô ngầm hỏi ý kiến Lưu Vĩ Kỳ. Trình Dĩnh Văn có thành tích tốt, ngay cả khi không được chọn thì thi đại học cũng vào được mấy trường trọng điểm. Cô chỉ muốn dò xem thái độ của Lưu Vĩ Kỳ, nếu y kiên trì thì cô sẽ ở cùng y.
Nhưng đáp án của Lưu Vĩ Kỳ là chia tay, còn bảo ở bên Trình Dĩnh Văn rất mệt, cứ ỷ vào việc lớn tuổi hơn y mà bắt nạt y, không dịu dàng chút nào.
Trình Dĩnh Văn biết y đang nói dối, nhưng cô thật sự tức giận, y lại từ bỏ dễ dàng như vậy.
Sau đó, Lưu Vĩ Kỳ không nói lời nào, không về trường học.
Mãi sau này Trình Dĩnh Văn mới biết được, Lưu Vĩ Kỳ đi du học.
Loại người nhu nhược này, cô thèm vào.
Nhưng sao nhiều năm trôi qua, trong lòng như có gì ngăn cách, không thể hẹn hò yêu đương với người khác giới.
*
Đầu năm, Trình Dĩnh Văn và Lôi Kiệt Bân tham gia họp lớp, đột nhiên điện thoại rung lên. Cô liếc qua, là Trình Dĩnh Doanh muốn đi họp lớp, bình thường không hay trang điểm nên nhắn tin hỏi mượn quần áo.
Lôi Kiệt Bân thò đầu qua nhìn màn hình điện thoại cô, thấy ảnh đại diện là Trình Dĩnh Doanh thì tò mò hỏi: “Dĩnh Doanh bảo gì thế?”
Trình Dĩnh Văn nhấp ngụm rượu rồi đáp: “Con bé đi họp lớp nhắn mượn đồ.”
“Cậu hỏi xem con bé đi đâu, bao giờ về để mình đến đón!”
Trình Dĩnh Văn mỉa mai: “Mẹ mình cũng chẳng quản nhiều như này.”
Trình Dĩnh Doanh tan tiệc lúc 12 giờ, Lôi Kiệt Bân và Trình Dĩnh Văn đến quán bar đó thấy một nam sinh cao kều đang đỡ Trình Dĩnh Doanh say khướt.
Lôi Kiệt Bân không chịu được cảnh người mình yêu bị tên đàn ông khác chạm vào, vội vàng tiến lên: “Đưa cô ấy cho anh!”
Lưu Vĩ Kỳ thoáng nhìn qua Trình Dĩnh Văn sau lưng Lôi Kiệt Bân, bỗng có chút mất mát.
Trình Dĩnh Văn có bạn trai? Là người đàn ông này?
Anh giao Trình Dĩnh Doanh cho Lôi Kiệt Bân.
Trình Dĩnh Doanh hơi lảo đảo, trẹo chân làm gãy gót giày.
Trình Dĩnh Văn gào thét thảm thiết: “AAAAA, giày của tôi, hai vạn của tôi!”
“Hai vạn mà chất lượng kém vậy, fake à?”
“Mua ở cửa hàng chính hãng đấy...Chắc chắn con bé này đã nhảy!”
“Rồi rồi, về mình trả, đừng trách Dĩnh Doanh.”
“Hai đôi!”
“Được!”
Hai tuấn nam mĩ nữ không để ý đến người khác đi về phía bãi đỗ xe.
Lưu Vĩ Kỳ đuổi theo: “Học tỷ Dĩnh Văn!”
Trình Dĩnh Văn quay lại lạnh lùng hỏi: “Em là ai?”
Lưu Vĩ Kỳ cười khổ: “Em là Lưu Vĩ Kỳ.”
Trình Dĩnh Văn phảng phất như không quen người này: “Bạn Dĩnh Doanh à? Cảm ơn em nãy đã giúp con bé, giờ bọn chị phải về nhà.”
Về nhà?
Lưu Vĩ Kỳ thấy hai từ này như đâm vào tim y, lẽ nào Trình Dĩnh Văn có bạn trai, đang sống cùng người ấy?
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.
Hôm sau Lưu Vĩ Kỳ hẹn gặp Trình Dĩnh Doanh thì thấy Lôi Kiệt Bân cũng theo cùng ngồi gần bàn bọn họ giống như đang giám sát. Anh hỏi kĩ càng quan hệ giữa Trình Dĩnh Văn và Lôi Kiệt Bân, hình như chỉ là người nhà muốn gắn ghép hai người với nhau thôi, giữa hai người cũng chẳng có tình cảm gì.
Y bộc bạch với Trình Dĩnh Doanh quá khứ của mình và Trình Dĩnh Văn, sau đó Trình Dĩnh Doanh còn cho y địa chỉ làm việc và nơi ở hiện giờ của Trình Dĩnh Văn.
*
Thâm thị, trước chung cư cao cấp.
Trình Dĩnh Văn tan làm trở về chung cư, Lưu Vĩ Kỳ ôm bó hoa hồng đỏ rất đẹp chắn lối đi của cô, giống như năm đó vậy.
Áy náy lại mang chút si mê: “Dĩnh Văn..."
Trình Dĩnh Văn khoát tay đánh mắt sang hướng khác.
Lưu Vĩ Kỳ sửa lời: “Chị...”
Trình Dĩnh Văn nhớ lại hồi còn yêu đương cuồng nhiệt, Lưu Vĩ Kỳ không chiếm được quả ngọt luôn làm nũng với cô:
“Chị, chị xem cặp đôi nào cũng nắm tay nhau dạo phố, chị nắm tay em được hông?”
“Chị, chị, lạnh quá à, chị ôm em một cái đi?”
“Chị, chơm em được hôn? Một lần thôi.”
Cô mềm lòng không chịu được người khác làm nũng, đặc biệt là đứa nhóc đẹp như này yêu cầu.
Từng nắm tay, từng ôm nhau, cũng từng hôn rồi.
Nhưng rốt cuộc y không kiên trì nổi.
Năm đó là Lưu Vĩ Kỳ từ bỏ, y nên chuẩn bị tâm lí sẽ mất đi mãi mãi. Trình Dĩnh Văn có kiêu ngạo của mình, không phải dỗ dành một tí sẽ bỏ qua hiềm khích trước kia.
Không thể đổ lỗi cho thời niên thiếu không hiểu chuyện không biết suy nghĩ làm thương tổn một người mà lấy được lòng tin người khác.
Cô có thể hiểu Lưu Vĩ Kỳ đề nghị chia tay là để cô được chọn vào danh sách đi học, nhưng y không biết việc y rời đi đã để lại cho cô bao thương tâm.
Trình Dĩnh Văn chia tay rồi không khóc không quậy, hàng ngày ăn cơm nghỉ ngơi học tập theo đúng thời gian biểu. Thoạt nhìn cô không khác gì bình thường, chỉ có mình cô biết về đêm lòng này vẫn cứ vấn vương một người.
Càng nhớ người đó, càng làm cho mình bận rộn, bận rồi thì sẽ quên thôi.
Lên đại học, thời gian dành hết cho học tập, hội học sinh, hoạt động xã đoàn.
Đi làm, đặt toàn bộ thời giờ vào công việc, nghiên cứu.
Nỗ lực phát triển ở các phương diện.
Mọi người đều bảo cô mạnh mẽ nhưng lại không biết cô chỉ đang ép buộc bản thân.
Trình Dĩnh Văn lấy thẻ phòng ra quẹt một cái trên cửa.
Cửa mở ngăn cách cô trong phòng với Lưu Vĩ Kỳ bên ngoài.
Sau đó Trình Dĩnh Văn thường xuyên gặp Lưu Vĩ Kỳ ở công ty và gần chung cư. Y như ngày xưa, ở chỗ cách cô không xa cùng cô ra ngoài về nhà.
Trình Dĩnh Văn không còn là cô bé ngây thơ, loại kịch bản theo đuổi này cô đã quá quen thuộc không thể lung lay cô. Huống chi y đã từ bỏ cô.
Lưu Vĩ Kỳ bám theo Trình Dĩnh Văn một thời gian, cô không chịu được Lưu Vĩ Kỳ là người trưởng thành dành hầu hết thời gian theo cô ra ra vào vào, không chịu đi làm lãng phí thời gian.
Một ngày tan tầm nọ, Trình Dĩnh Doanh ra khỏi tòa nhà văn phòng, trời đang đổ mưa tầm tã, cả gương mặt ủ ê trông thấy.
Đột nhiên một chiếc ô hồng nhạt xuất hiện trước mắt cô, là Lưu Vĩ Kỳ đưa tới.
Tên ngốc này, lại ở đây chờ cô tan làm.
Trình Dĩnh Văn dùng giọng điệu bề trên nhắc nhở: “Lưu Vĩ Kỳ, cậu không cần làm việc sao?”
“Chị, chị nói chuyện với em rồi!” Lưu Vĩ Kỳ nở nụ cười rạng rỡ.
Một xe ô tô đang băng băng dừng lại ở tòa nhà. Trình Dĩnh Văn liếc nhìn người bên trong nói với Lưu Vĩ Kỳ: “Sau này đừng theo tôi nữa, tôi có bạn trai rồi!”
Nói rồi chạy thẳng ra xe ngồi vào ghế phó lái.
“Dĩnh Doanh, cô vào làm gì?” Giám đốc Lý bộ nghiệp vụ đang chuẩn bị đi xã giao phát hiện thiếu tài liệu nên quay về công ty gọi trở lí mang xuống, còn mình đợi dưới cửa công ty, như vậy khá tiết kiệm thời gian.
Không ngờ tới việc nhân viên PR Trình Dĩnh Văn đột ngột lên xe.
Trình Dĩnh Văn bảo: “Giám đốc Lý, giúp tôi với, chạy xe tới trạm tàu điện ngầm phía trước là được.”
“Tôi đang chờ trợ lí mang tài liệu xuống, đi nhờ xe thì phải chờ một lát.”
“Giám đốc Lý, tôi đang vội, làm ơn đưa tôi đi trước đi.” Nếu đợi đến khi trợ lí đến nơi thì chẳng phải công cốc sao?
Giám đốc Lý thấy cô khẩn trương bèn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi...Bạn trai tôi...Gặp tai nạn...” Trình Dĩnh Văn tùy tiện bịa lí do.
Giám đốc Lý trông tâm trạng cô dồn dập gấp gáp thì tin là thật: “Bệnh viện nào?”
Trình Dĩnh Văn hơi ngây người, đáp lại: “Bệnh viện số hai.”
Giám đốc Lý không đợi trợ lí xuống mà trực tiếp lái xe phóng đến bệnh viện số hai mới dừng lại: “Nhanh đi xem bạn trai đi!”
Trình Dĩnh Văn chỉ định nhờ giám đốc Lý thả xuống ở trạm tàu điện ngầm, không nghĩ tới được đưa thẳng tới bệnh viện, bỗng hoang mang đôi chút. Dù sao giám đốc Lý ở bộ nghiệp vụ, tan làm rồi vẫn phải đi gặp khách hàng, đúng là rất vội.
“Cảm ơn giám đốc Lý.” Trình Dĩnh Văn xuống xe trước cảm ơn.
Nhìn xe giám đốc Lý rời đi, cô thấy mình như tội nhân vậy.
Sau đó, liên tiếp mấy ngày sau Lưu Vĩ Kỳ không theo Trình Dĩnh Văn nữa, cô cho rằng việc này đã kết thúc.
Ngày nọ Trình Dĩnh Văn trở về chung cư, vừa mở cửa đã bị một bóng người đen xì lôi cô vào nhà.
Cô từng đọc báo, phụ nữ sống một mình sẽ bị mấy tên biến thái theo dõi, đợi lúc con mồi mất cảnh giác sẽ theo về tận nhà thi hành bạo lực.
Trình Dĩnh Văn nghĩ rằng mình xong đời rồi, nhưng tay chân vẫn giãy dụa không cho đối phương thực hiện được mục đích, cắn mạnh vào tay người đó khiến hắn kêu la: “Đừng cắn, đừng cắn nữa, là em, là em!”
Trình Dĩnh Văn nghe được giọng nói quen thuộc.
Cô nhả ra, đối phương cũng thả tay.
Cô bật đèn lên, là Lưu Vĩ Kỳ.
“Cậu điên à, chơi vui thế sao?” Trình Dĩnh Văn bị dọa sợ, chân mềm nhũn khuỵu xuống, cả người quỳ trên mặt đất khóc lớn.
Tiếng khóc của Trình Dĩnh Văn rất to, Lưu Vĩ Kỳ sợ hàng xóm biết vội vàng đóng cửa lại.
Y ngồi xổm xuống ôm Trình Dĩnh Văn vào lòng an ủi: “Em xin lỗi đã dọa chị, chị nín khóc được không?”
Trình Dĩnh Văn không kiên cường như trong mắt mọi người, một cô gái xa nhà đến một thành phố xa lạ dốc sức làm việc, tự tay làm tất cả mọi thứ không cần ai giúp đỡ.
Sống một mình tự do thật, nhưng đồng thời cũng tiềm ẩn các mối hại, cũng rất sợ hãi.
Sợ nhất là chuyện này, nếu gặp được biến thái thật cô không biết ngày mai mìn còn trên đời này nữa không.
Trình Dĩnh Văn khóc rất lâu, rồi mê man trong lòng Lưu Vĩ Kỳ, y ôm cô vào phòng ngủ đặt lên giường, bắt đầu đánh giá bài trí căn phòng.
Phong cách ấm ấp mang hơi hướm thiếu nữ. Trong phòng chỉ toàn đồ con gái, không có xuất hiện đồ của đàn ông. Tủ đầu giường không có thuốc tránh thai hay áo mưa, chứng minh không có đàn ông nào qua đêm ở đây.
Mấy hôm trước Trình Dĩnh Văn bảo y cô đã có bạn trai, sau đó chạy thẳng lên xe đang dừng ở đấy. Anh theo dõi chiếc xe đó phát hiện chủ xe khoảng 40 tuổi, quần áo cùng cách hành xử nho nhã, hẳn là chức vị không thấp. Nhưng quan trọng là người đàn ông đó đã có gia đình, còn cả con gái học cấp 2.
Lưu Vĩ Kỳ bực mình, sao Trình Dĩnh Văn có thể mất liêm sỉ mà làm tiểu tam, tức tới mức đến tận chung cư tìm cô, không cẩn thận dọa cô sợ mất.
Nhà không có đồ dùng đàn ông, Lưu Vĩ Kỳ bắt đầu nghi ngờ liệu có phải Trình Dĩnh Văn đang lừa y để y không theo đuôi nữa.
Trình Dĩnh Văn không biết đã ngủ bao lâu, tỉnh lại thấy mình đang được bao bọc trong màu đen nhánh. Theo thói quen dùng tay phải mò đến công tắc điện ven tường.
Hóa ra đang ở phòng mình.
Cô nhớ rõ lúc nãy Lưu Vĩ Kỳ vào dọa cô khóc đến hôn mê.
Tên đó đâu rồi?
Trình Dĩnh Văn rời giường mở cửa phòng ra ngoài, phòng khách đang bật đèn. Lưu Vĩ Kỳ ngồi trên sàn ghé vào bàn trà ngủ, trên bàn bày mấy món ăn được đậy kín.
Có lẽ là y xuống bếp nấu.
“Lưu Vĩ Kỳ, cậu đang làm gì?”
Trình Dĩnh Văn kêu một tiếng, Lưu Vĩ Kỳ tỉnh ngay: “Chị tỉnh rồi? Em nấu đó, chị ăn đi!”
Vừa nói vừa mở nắp đậy ra, từng món ăn tinh xảo xuất hiện.
“Cậu ở đây làm gì, không cần làm việc? Cậu không về nhà à? Mẹ cậu để cậu lãng phí thời gian ở đây sao?”
Trình Dĩnh Văn không quen Lưu Vĩ Kỳ làm mấy chuyện tốn công vô ích này.
Một thanh niên du học sinh rất tốt lại bảnh trai sao không làm mấy chuyện có ý nghĩa?
“Ba mẹ em mất rồi, năm đó gặp tai nạn máy bay, trong danh sách nạn nhân có một cặp vợ chồng người Trung, đó là ba mẹ em.” Lưu Vĩ Kỳ bình thản đáp.
Thật ra Trình Dĩnh Văn không ghét mẹ Lưu Vĩ Kỳ, dù sao khi ấy bọn họ còn nhỏ, người làm mẹ mà, quan tâm đến con mình thôi. Làm cô thất vọng chỉ có thái độ của Lưu Vĩ Kỳ, là do y tự từ bỏ tình cảm này.
“Chị ơi, em không có nhà để về, chị giữ em lại được không?” Bày ra gương mặt đáng thương làm người ta xiêu lòng