Ta Muốn Kết Hôn Cùng Trúc Mã
Chương 51
Kịch bản phim chuyển từ tiểu thuyết linh dị “Đạo linh” của Ngụy Khôi đã hoàn thành, tiếp theo là công tác chuẩn bị quay phim.
Trình Dĩnh Doanh giúp Lôi Kiệt Bân quản lí công ty đã hai tháng, bụng cô năm tháng trước chỉ hơi phồng lên, đôi khi còn hoài nghi trong bụng mình không có gì. Đến tận tháng thứ sáu bụng mới to lên, hoạt động cũng dần bất tiện hơn.
Mùa đông đến, có một loại lạnh là “Chồng bạn thấy bạn lạnh”, mỗi ngày trước khi ra ngoài bị Lôi Kiệt Bân bao thành cái bánh chưng, trông rất mập mạp.
Hai người trẻ lần đầu làm ba mẹ nên có nhiều chuyện không hiểu. Nhất là Lôi Kiệt Bân, bắt đầu sợ việc nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe cô. Vốn định để Trình Dĩnh Doanh nghỉ ngơi ở nhà nhưng cô không chịu, tại ở nhà rất chán, hơn nữa ba mẹ Lôi về hưu ở nhà, bọn họ không có đề tài chung, ba người ở nhà cả ngày không nói với nhau được mấy câu, chắc cô buồn chết mất.
Phòng tổng giám đốc——
Trình Dĩnh Doanh ngồi trên ghế xem báo cáo quý của công ty, lợi nhuận quý này coi như khá tốt, vừa lòng gật đầu.
Từ sau khi Trình Dĩnh Doanh tiếp nhận công việc tổng giám đốc, Lôi Kiệt Bân không can dự vào chuyện công ty nữa, ôm laptop ngồi trong phòng tổng giám đốc với Trình Dĩnh Doanh viết tiểu thuyết.
“Ngày 20 tháng 12, “Đạo linh” khởi động máy, cần anh có mặt tại lễ khởi động máy.” Trình Dĩnh Doanh đọc hết tài liệu bèn thu dọn lại, tiện thể nhắc nhở Lôi Kiệt Bân.
“Ừ.” Lôi Kiệt Bân đang đánh máy gật đầu.
Trình Dĩnh Doanh suy nghĩ hôm khởi động máy Lôi Kiệt Bân mặc kiểu gì. Nhớ là trong nhà không có chính trang mùa đông liền nói: “Anh làm nhanh lên rồi đi mua quần áo, em nhớ là anh không có quần áo mùa đông.”
Hơn nữa, lần này Lôi Kiệt Bân ra bắc tham gia lễ khởi động máy còn phải mua quần áo dày cho anh.
“Ừ, biết rồi.” Lôi Kiệt Bân đồng ý.
Lôi Kiệt Bân đánh chữ có hơi ngắc ngứ, tan làm vẫn chưa được nghìn chữ, cần chút thời gian mới có thể hoàn thành.
Lôi Kiệt Bân sợ Trình Dĩnh Doanh đói bụng nên đã đặt cơm dinh dưỡng ở gần cửa hàng rượu, vừa hay tan tầm đến lấy, vợ con không phải nhịn đói chờ anh.
Trình Dĩnh Doanh nhận được hộp cơm mang về bày biện lên bàn rồi kêu: “Anh Kiệt Bân, ăn cơm đã rồi hẵng gõ chữ.”
Trình Dĩnh Doanh luôn ghi nhớ dạ dày anh không tốt, nhất định phải giám sát anh ăn uống đúng giờ.
Lôi Kiệt Bân lưu tệp đóng máy lại, nhíu mày: “Nói bao nhiêu lần, gọi anh là chồng chứ!”
Trình Dĩnh Doanh ít khi gọi anh là chồng, cứ xưng hô như hồi nhỏ là “anh Kiệt Bân”. Đôi khi trước mặt người ngoài kêu anh ông chủ.
Công ty bọn họ ở một tòa nhà sang trọng, ra ra vào vào có không ít người quen biết.
Hồi Trình Dĩnh Doanh đi làm bụng chưa lớn, đi cùng Lôi Kiệt Bân luôn gọi “Ông chủ”. Lúc đầu người ta còn tưởng cô là thư kí của Lôi Kiệt Bân, sau này bụng cô to lên, Lôi Kiệt Bân sợ cô làm sai gì đó, cô đi đâu anh theo đấy, hầu hạ như hoàng thái hậu.
Bắt đầu có đồn đại là Lôi Kiệt Bân quan hệ không rõ với thư kí của mình, làm to bụng thư kí. Vợ chồng hợp pháp biến thành quan hệ nam nữ không chính đáng, công ty tốn rất nhiều công sức rửa sạch lời ra tiếng vào trong tòa nhà. Nhưng vẫn còn một số người không hiểu chuyện đồn đại độc ác.
“Chồng!” Trình Dĩnh Doanh bị Lôi Kiệt Bân nhắc thì trở nên ngoan hiền, dịu dàng gọi.
Lôi Kiệt Bân chọc trán cô, không có đau mà có chút cưng chiều: “Em đó! Nhắc thì lại bảo nhắc! Chẳng nhớ gì cả! Phạt em gọi mười lần!”
“Ngây thơ quá đấy!” Còn lâu Trình Dĩnh Doanh mới chơi cái trò vớ vẩn này.
Sau khi ăn xong, Lôi Kiệt Bân dọn dẹp bàn rồi lại đánh máy thêm tiếng nữa, cuối cùng cũng hoàn thành lượng chữ hôm nay.
Hai người chuẩn bị đồ xong thì sang trung tâm thương mại cao cấp gần đó mua quần áo. Trình Dĩnh Doanh có nhãn hiệu mình thích, lúc Lôi Kiệt Bân đang đỗ xe thì cô đã sang cửa hàng đó chọn đồ.
Trong cửa hàng có hai khu quần áo chia nam nữ, Trình Dĩnh Doanh sang bên quần áo nam xem một số âu phục, kiểu dáng đa dạng trông rất đẹp. Nhưng Lôi Kiệt Bân không ở đây nên không lấy ra so được.
Trình Dĩnh Doanh mang thai nhìn quê mùa hơn nhiều, do không thể làm tóc với trang điểm, còn bị Lôi Kiệt Bân ép mặc đồ mùa đông, mà đồ mùa đông lại không đẹp cho lắm.
Nhân viên cửa hàng đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đối xử với khách hàng phải công bằng bình đẳng, vô cùng phải phép với Trình Dĩnh Doanh.
Trình Dĩnh Doanh nhìn trúng một bộ tây trang màu xám, chỉ vào nói với nhân viên của hàng: “Tôi muốn số 185 bộ này, cảm ơn.”
Nhân viên đáp: “Đây là số 185.”
“Tôi lấy bộ này!” Một giọng nữ vang lên sau lưng Trình Dĩnh Doanh.
Cô quay đầu nhìn cô gái phía sau, trông khá quen mắt, từng gặp ở đâu rồi thì phải.
Cô gái chỉ đúng vào bộ cô chọn.
Nhân viên cửa hàng đi sau cô gái hỏi: “Vâng, cô lấy số nào?”
Cô gái nói: “185.”
Nhân viên đi cùng Trình Dĩnh Doanh giải thích: “Xin chờ một chút, cô gái này cũng lấy bộ số 185, trong cửa hàng chỉ còn mỗi bộ này.”
Cô gái ôm tay nhìn, dáng người cô ấy cao gầy, đi cao gót cao hơn Trình Dĩnh Doanh một đoạn. Thấy Trình Dĩnh Doanh mặt mộc, mặc đồ quê mùa, chanh chua nói: “Cô mua nổi không?”
Không ai ngờ rằng cô gái này sẽ ăn nói vô lí vậy, hai nhân viên nhìn nhau khó xử.
Trình Dĩnh Doanh liếc mắt không phản ứng gì, bảo nhân viên cửa hàng: “Cứ lấy hộ tôi số 185 đi, chồng tôi sắp tới vừa lúc thử.”
“Vâng.” Nhân viên đi vào kho hàng nhỏ lấy bộ chỉ định.
Cô gái kia ít khi bị người khác làm ngơ rất không vui, đi lên sờ thử tây trang, thấy thiết kế cùng vải dệt là cực tốt.
Cô gái nhìn giá tiền, năm chữ số, bằng nửa năm tiền lương nhân viên bình thường.
Như có như không châm chọc: “Tiết kiệm từ lâu à?”
Nội tâm Trình Dĩnh Doanh điên cuồng, loại con gái tự cho mình ưu việt này từ đâu đến, thấy mặt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu. Hình như ngày xưa cũng từng gặp loại này đâu đó phải không.
Lôi Kiệt Bân đỗ xe xong thì vào cửa hàng Trình Dĩnh Doanh hẹn, vừa đến cửa đã thấy vợ mình, mặt tươi cười đến trước mặt cô ôm eo gọi cưng nựng: “Vợ à!”
Trình Dĩnh Doanh không có cảm xúc gì với cô gái kia, thai phụ phải luôn giữ tâm trang vui vẻ, hoàn toàn ngó lơ cô ấy. Cô cười nói với Lôi Kiệt Bân: “Em vừa chọn được một bộ, nhân viên đang đi lấy, anh đợi tí.”
“Ừ.” Lôi Kiệt Bân cúi đầu thơm trán cô.
“Lôi Kiệt Bân?” Cô gái kinh ngạc.
Trình Dĩnh Doanh cùng lúc: “Anh quen?”
Lôi Kiệt Bân lắc đầu: “Không biết.” Hỏi cô gái kia: “Xin hỏi cô là ai?”
Lôi Kiệt Bân hồi trung học không dựa vào gia đình tự mình kiếm được rất nhiều tiền, là người nổi tiếng trong trường. Thái Vịnh Lệ gặp anh ở đây có phần sung sướng: “Tôi Thái Vịnh Lệ đó, học cùng trung học đây, ông quên à?”
Lôi Kiệt Bân nghe cô ấy tự giới thiệu, trong đầu tự hiện ra hình ảnh một nữ sinh da ngăm đen, không giống với cô gái trắng nõn này.
Anh hỏi: “Tôi nhớ trước kia da bà đen mà?”
Thái Vịnh lệ khá tự phụ, không thích bị người khác nhắc lại chuyện cũ của mình, cười nói: “Xưa rồi, chăm sóc tí là trắng ngay ấy mà!”
Còn lâu mới chịu nhận là tắm trắng.
Mọi người đang đứng trong khu quần áo nam, Lôi Kiệt Bân tiện hỏi: “Bà tới mua quần áo cho bạn trai?”
Thái Vịnh Lệ hơi ngại ngùng: “Thật là, tôi vẫn còn độc thân, chẳng là sinh nhật anh trai nên mua quà cho anh ấy.”
“Chậc chậc chậc...” Trình Dĩnh Doanh nhỏ giọng tặc lưỡi khinh bỉ.
Nhân viên mang tới một bộ tay trang mới đưa cho Trình Dĩnh Doanh, cô kiểm tra qua rồi đẩy sang cho Lôi Kiệt Bân: “Ông xã vào thử đi."
Nhấn mạnh vào chữ “ông xã”, rõ ràng mạch lạc.
Thái Vịnh Lệ thấy Trình Dĩnh Doanh cố ý quấy rầy mình ôn chuyện với Lôi Kiệt Bân, không chút hảo cảm với đồ nhà quê này.
Không hiểu khẩu vị của Lôi Kiệt Bân kiểu gì mà đi thích loại con gái tầm thường này.
Đợi Lôi Kiệt Bân vào phòng thay đồ, Thái Vịnh Lệ bắt đầu chua ngoa: “Lợi hại nha, trông cô bình thường thế mà cưới được Lôi Kiệt Bân, cô đã dùng thủ đoạn gì?”
Móa nó chứ cái đồ phụ nữ thiểu năng này chui từ đâu ra đây.
Nãy Lôi Kiệt Bân có nói da cô này trước kia rất đen, cuối cùng cô cũng có ấn tượng, năm cô cao nhất, Lôi Kiệt Bân cao tam, cô thường xuyên thấy anh bị một cô bạn da ngăm bám lấy như cái đuôi theo sau.
Nhà cô ấy ở hướng ngược lại với họ nên tan học chưa bao giờ đi cùng Lôi Kiệt Bân. Chắc do Trình Dĩnh Doanh thường đi học cùng Lôi Kiệt Bân, bạn tốt của Thái Vịnh Lệ từng bí mật tìm cô mỉa mai châm chọc, bắt cô không được dính vào Lôi Kiệt Bân.
Tính cách Trình Dĩnh Doanh khá dè dặt, nghe mấy lời cay nghiệt này rất khổ sở nhưng lại không nói cho Loi Kiệt Bân, tự mình chịu đựng.
Không lâu sau, nhà Thái Vịnh Lệ chuyển đi, không còn xuất hiện ở trường nữa.
Dần dà Trình Dĩnh Doanh cũng quên béng luôn.
Trình Dĩnh Doanh không thèm để ý tới Thái Vịnh Lệ làm cô ta cứ như con ngốc lầm bầm một mình, không có người đáp lại thì thẹn quá hóa giận: “Sao cô không biết phép tắc gì vậy?”
Trình Dĩnh Doanh cười nhạt: “Sự lễ phép của tôi chỉ dành cho người bình thường thôi.”
Ý là Thái Vịnh Lệ không phải người bình thường.
Thái Vịnh Lệ giận tím người: “Cô còn mắng chửi người khác? Chẳng có tí tố chất nào cả.”
Lôi Kiệt Bân mặc tây trang vào cực kì đẹp trai, Trình Dĩnh Doanh tiến lên giúp anh sửa sang một số chi tiết.
Thái Vịnh Lê bước lên mách tội, ăn nói như đã thân quen từ lâu: “Kiệt Bân, ông cưới phải người không
có tố chất này, ban nãy còn đi chửi người khác!”
Trình Dĩnh Doanh là kiểu người ngoan hiền, anh không tin cô có thể mắng chửi người.
Tất nhiên, nếu cô thật sự làm vậy thì anh cũng phải góp sức, người một nhà cả mà.
Anh chêm vào câu: “Chắc do người đó thiếu mắng quá nên vợ tôi mới vậy.”