Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 541
Hắc Thổ bước lên trước một bước, giọng nói vang vọng khắp nơi, khiến cây cối xung quanh cũng phải run rẩy.
- Hỗn trướng!Lão già của Thú nhân kia tức giận, giận đến mức bốc hỏa, thiếu chút nữa đã lao ra xử lý hắn Nhân tộc ti tiện này, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn được.
Bởi vì tộc trưởng Thú nhân còn chưa xuất quan, chắc hẳn hôm nay sẽ xuất quan, ngày cuối cùng kỳ hạn Niết Bàn chính là hôm nay.
Keng!Đúng lúc này, Cổ Trần đột nhiên rút Thanh Đồng Thạch Kiếm ra, mũi kiếm chỉ thẳng về phía sào huyệt của Thú nhân tộc phía trước, sát ý xông lên tận chín tầng trời.
- Nổi trống, hôm nay, san bằng sào huyệt Thú nhân!Cổ Trần ra lệnh một tiếng, hai Cự Ma sau lưng lập tức khiêng một chiếc trống trận vô cùng to lớn ra, cả chiếc trống đều được chế tạo bằng Thanh Đồng, bên trên phủ thêm một lớp da rồng rất lớn.
Tùng! Tùng tùng tùng! Một đầu Cự ma quơ dùi trống lên gõ vang trống trận, tiếng trống trận trầm vang vọng khắp nơi, chấn động thiên địa.
Tùng tùng tùng!Trống trận kêu vang, thiên địa rung động, khí tức khiến huyết mạch sôi trào dâng lên.
- Gào!Tiếng trống vang lên, một nghìn Cự Ma chiến sĩ cũng rống giận triển khai công kích, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã giết tới trước tường thành.
- Phóng tiễn!- Ngăn bọn họ lại!Trên thành, lão giả Thú nhân kia gào thét, quơ một cây đồng mâu dẫn đầu trực tiếp ném mạnh xuống.
Vù vù!Trong chốc lát, đầu mâu bay đầy trời, hướng về phía một nghìn Cự Ma trước mặt lao đến.
Từng tiếng va chạm “Keng keng keng” truyền đến, đồng mâu đâm vào thân thể Cự Ma, vậy mà trực tiếp bắn ngược lại, có cái còn gãy mất.
Đốm lửa nhỏ phát ra, từng Cự Ma xông đến, không một người nào bị thương, bị đám đồng mâu kia ném vào công kích mạnh như vậy nhưng lông tóc không tổn hại gì cả.
Bởi vì trên người bọn họ mặc Thanh Đồng trọng giáp rất dày, lực phòng ngự cường đại đến mức làm đám đầu mâu kia bắn ngược ra ngoài, chỉ để lại một vài vết xước.
- Sao có thể?Trên thành, nhìn thấy kết quả này lão già Thú nhân cũng phải kinh hãi, chứ chưa nói đến đám Thú nhân khác đã ném mạnh hàng vạn cây đồng mâu mà không có chút hiệu quả nào.
Ngay cả hắn tự mình ném một cây đồng mâu qua đó, đánh thẳng vào người Cự Ma dẫn đầu, nhưng vẫn chỉ để lại một vết lõm nhỏ tí tẹo như cũ.
- Gào!Cự Ma đầu lĩnh giận dữ hét lên, dẫn đầu xông tới trước cửa thành, vung lên Thanh Đồng Chiến Chùy to lớn ra sức đập vào.
Một tiếng động cực lớn vang lên, bụi bặm ngập trời, mặt đất cũng nứt ra, nhưng mà tường thành bị đánh thẳng vào vậy mà không nứt ra, ngược lại sinh ra một luồng ánh sáng mông lung chặn lại.
Đó là quang tráo, một loại trận pháp, ngăn chặn đòn tấn công và lực phá hoại của Cự Ma.
Nhìn thấy chủ thành sào huyệt Thú nhân có trận pháp bao phủ, Cổ Trần cũng không kinh ngạc, hắn đã dự đoán trước được kết quả này.
Uỳnh, rầm rầm rầm! Nhưng tận mắt nhìn thấy đám Cự Ma lần lượt oanh kích, vẫn không thể đánh vỡ quang tráo này, trong lòng Cổ Trần có chút kinh ngạc.
- Ha ha ha ha!- Các ngươi không đánh tan được trận văn bảo vệ đâu.
Trên thành, số lớn Thú nhân cười to, lộ ra vẻ rất hưng phấn, cả đám đều thở phào nhẹ nhõm, địch nhân không có cách nào đánh tan được trận văn bảo vệ chủ thành của bọn họ.
Nhìn đám Cự Ma kinh khủng kia, nguyên một đám khua Thanh Đồng Chiến Chùy to lớn trong tay đập mạnh xuống, lực lượng cường đại oanh kích, khiến vầng sáng năng lượng rung động không ngừng.
May mà trận văn đủ cường đại, chặn được sự tấn công của Cự Ma, chỉ cần kiên trì, đợi đến khi tộc trưởng xuất quan là có thể tiến hành diệt sát đám nhân tộc này.
- Thật sự không đánh tan được sao?Ở trên đỉnh núi xa xa, một đám kỵ binh tụ tập, người cầm đầu là Long Uyên đang cưỡi một con Long Ngao to lớn, yên lặng nhìn trận đại chiến này.
Sắc mặt hắn nghiêm túc chăm chú theo dõi, nhìn thấy một nghìn Cự Ma cũng không thể đánh tan được trận văn bảo vệ sào huyệt Thú nhân, không phá được trận văn phòng ngự cuộc chiến này còn đánh thế nào?Long Uyên không nhịn được nhìn về phía Cổ Trần, chăm chú nhìn vị cường giả trẻ tuổi chưa từng gặp mặt một lần này.
Giống như cảm nhận được điều gì đó, Cổ Trần đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lẽo, lúc trông thấy đám người Long Uyên trên đỉnh núi, hắn không nhịn được có chút kinh ngạc.
- Là Long Uyên, hắn ta tới đây làm gì?Cổ Trần kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã quay đầu lại không để ý đến nữa.
Chắc hẳn hắn này sẽ không là nhân cơ hội ra tay với hắn đâu, đều vì Nhân tộc, nếu lúc này Long Uyên đâm sau lưng hắn, vậy thì đúng là khiến cho hắn quá thất vọng.
- Chỉ dựa vào trận văn, đã muốn ngăn chặn đại quân của ta sao?.