Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 390: Thiên Kiêu Vẫn Lạc
Một người tí hon cỡ chín tấc, trên đầu lơ lửng cuốn Thanh Đồng chi thư, giơ tay đánh ra một hắc động linh hồn.
Ầm ầm!Chỉ nghe một tiếng nổ, một hắc động linh hồn đen như mực hiện ra, ầm ầm xoay tròn ngăn cản Hoàng Kim Chiến Hồn khủng bố của Kim Ngọc.
- Giết!Cùng với tiếng hừ lạnh, linh hồn thể của Cổ Trần phát sáng, bốn vòng sáng lấp lóe ở sau lưng, từng đợt khuếch tán hình thành hắc động ngăn trước mặt.
Ba hắc động linh hồn xuất hiện, lập tức bao phủ, hút đòn tấn công linh hồn của ba người vào, không ngừng xoay tròn xoắn nát.
- A! Đó là cái quỷ gì?Kim Ngọc kêu thảm, chỉ cảm thấy Hoàng Kim Chiến Hồn bị hút vào trong, không thể nhúc nhích, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản lực nghiền ép.
- Khốn kiếp!Hai người cũng cực kỳ kinh sợ, Đại Địa Chi Hồn của Thạch Thiên, Bỉ Mông hư ảnh của Mông Lôi, ấn ký đồ đằng đều bị hai hắc động linh hồn trực tiếp vây khốn, không cách nào xuất hiện.
Linh hồn thể của Cổ Trần phát sáng, ba hắc động linh hồn lượn vòng trước người, hút linh hồn thể mạnh mẽ của ba người vào, trấn áp xóa sổ từng tên.
- Nát cho ta!Mắt thấy Hoàng Kim Chiến Hồn bị nhốt, Kim Ngọc gầm rống, giữa chân mày bắn ra ánh sáng vàng rực rỡ, rót vào Hoàng Kim Chiến Hồn, nháy mắt bộc phát ra vô cùng sức mạnh, chấn động đến hắc động linh hồn rung bần bật.
Cổ Trần hơi biến sắc mặt, ánh mắt hung ác, linh hồn thể nhẹ nhàng giơ tay đánh ra, ầm ầm một tiếng, lại một hắc động linh hồn xuất hiện.
Hai hắc động linh hồn trực tiếp dung hợp lẫn nhau, hóa thành một hắc động khủng bố hơn răng rắc chuyển động, xóa sổ Hoàng Kim Chiến Hồn ở bên trong.
- A!Cùng với một tiếng hét thảm, Kim Ngọc Hoàng Kim Chiến Hồn bị mài nhỏ đầu tiên, từ từ xoắn nát, không ngờ hắc động linh hồn cắn nuốt Chiến Hồn của đối phương.
Kim Ngọc vừa kinh vừa sợ, bị dọa vỡ mật, không ngờ Hoàng Kim Chiến Hồn bị mài nhỏ.
- Ngươi! Phụt!Kim Ngọc phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, bị thương nặng và phản phệ, cả người tinh khí thần lập tức rơi xuống đáy cốc.
Hoàng Kim Chiến Hồn bị mài nhỏ, đại biểu cho ý chí bị hao tổn, linh hồn bị phản phệ thì tự nhiên bị trọng thương, sức chiến đấu đại giảm.
Cổ Trần lạnh lùng quát:- Có qua mà không có lại thì không hay, ngươi cũng nếm thử bị linh hồn của ta đánh giết!Linh hồn thể phát sáng, hai tay nhanh chóng đan xen, dẫn động mười tám ký hiệu Thanh Đồng bao vây một điểm đen trực tiếp đánh vào thức hải giữa chân mày của Kim Ngọc.
- A! Không! !!Kim Ngọc không kịp phản kháng, thức hải ầm vang nổ tung, bị một hắc động linh hồn đen như mực tàn phá, cắn nuốt hư vô, hoàn toàn nghiền nát thức hải linh hồn của hắn.
Đột ngộ ra tay, một đòn tiêu diệt, người Kim Ngọc cứng ngắc, đôi mắt trống rỗng, ý chí dần dần biến mất, thế nhưng bị tiêu diệt linh hồn ngược lại.
Một thế hệ thiên kiêu của Kim tộc, Kim Ngọc, đã chết!Ầm đùng!Thi thể Hoàng Kim cự nhân ngã xuống, thân thể biến nhỏ, trở lại hình dạng ban đầu.
Thiên kiêu Kim tộc, Kim Ngọc, đã bị Cổ Trần nghiền nát linh hồn, chết tại chỗ.
Vèo!Một vệt ánh sáng bay ra hóa thành một điểm đen, mười tám ký hiệu Thanh Đồng lấp lóe hút linh hồn màu vàng cường đại vào Tử Phủ.
- Kim Ngọc chết rồi!Bên kia, trông thấy Kim Ngọc chết, Thạch Thiên và Mông Lôi vừa kinh vừa sợ, cực kỳ kinh hoàng.
Hai người sợ hãi run rẩy nhìn Chiến Hồn của mình bị hắc động vây khốn, không cách nào động đậy, trong phút chốc rơi vào cảnh hiểm nguy.
- Đến lượt các ngươi!Cổ Trần quay người lại, vẻ mặt hờ hững nhìn chằm chằm hai người, khiến Thạch Thiên và Mông Lôi trái tim băng giá, sống lưng lạnh toát, sợ hãi đổ mồ hôi lạnh.
Làm sao bây giờ?Thạch Thiên cùng Mông Lôi liếc nhau, thấy căng thẳng và bối rối trong mắt nhau.
Làm sao đây? Hay là! Trốn đi?Chợt nghe một tiếng quát:- Lục Đạo Luyện Hồn, nuốt!Vang tiếng nổ điếc tai, hai hắc động linh hồn cuồng bạo xoay tròn, răng rắc mài hai Chiến Hồn to lớn.
Một là Đại Địa Chi Hồn, một là đồ đằng Bỉ Mông.
Hai loại sát chiêu linh hồn bị nhốt chặt chẽ trong hắc động, không cách nào động đậy.
Đồ đằng thú ảnh ở bên trong cố gắng giãy giụa, gầm rống.
Đồ đằng thú ảnh tức giận quát, dường như nhận ra Cổ Trần:- Con kiến, lại là ngươi!Nó vừa kinh vừa sợ, thú ảnh cường đại chợt bộc phát ra một luồng thần uy, một cánh tay thò ra hắc động, răng rắc muốn bò ra.
Cổ Trần đôi mắt sắc bén, hừ lạnh giơ tay đè xuống:- Còn muốn chạy?Linh hồn thể phát sáng bắn ra một vòng sáng linh hồn, nháy mắt hóa thành một hắc động dung nhập vào hắc động kia, chồng chất lên, khóa chặt đồ đằng thú ảnh ở bên trong.
- Con kiến, sao ngươi dám khinh nhờn bản! !Răng rắc!Thú ảnh muốn giãy giụa, chưa nói xong thì thân thể đã răng rắc vỡ ra, bị hai hắc động dung hợp mài nhỏ.
.