Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 2295
Đúng lúc này, đầu lông mày Cổ Trần cau lại, nghi hoặc nhìn về phía hư vô bên ngoài Thượng Giới.
Chỗ đó có một mảnh quang hải mênh mông, hắc ám, tà ác, tràn đầy điềm xấu.
- Cấm Kỵ Hải!Sắc mặt Cổ Trần trở nên nghiêm túc, nhìn Cấm Kỵ Hải sôi trào, bên trong có một cỗ ý chí đáng sợ đang bạo phát.
Tự nhiên Cổ Trần không xa lạ gì cỗ ý chí này, sắc mặt hắn khẽ biến đổi, không nói hai lời liền bước ra một bước, thân thể biến mất ở trên Cửu Trọng Thiên.
Cấm Kỵ Hải dị biến, khiến Cổ Trần chú ý và cảnh giác, lập tức chạy tới.
Đông!Phương hướng Cấm Kỵ Hải truyền đến một tiếng oanh minh, có ánh sáng chói loá nổ tung, đâm rách hắc ám, dòng nước lũ màu đen cuồn cuộn giống như là biển gầm, tràn ra khắp nơi.
Cổ Trần vừa tiếp cận, đã bị dòng nước lũ màu đen này đánh bay ra ngoài.
- Thanh Y!Sắc mặt hắn thay đổi, ngẩng đầu nhìn lại, một bóng người mông lung chậm rãi xuất hiện phía trên Cấm Kỵ Hải, đứng ở đó ngắm nhìn hắn.
Ánh mắt hai người đụng chạm, tâm thần Cổ Trần chấn động, giống như linh hồn bị Đại Đạo oanh kích chấn động, ý thức suýt chút mơ hồ.
- Phốc!Cổ Trần phun ra một ngụm máu, thương thế bên trong cơ thể hỗn loạn, khí tức tán loạn, vết thương Đại Đạo sâu hơn.
Hắn không thể không lui lại, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn bóng người mông lung phía trên Cấm Kỵ Hải, ánh mắt lóe lên một tia phức tạp, áy náy.
Cổ Trần đối với Thanh Y, còn có một tia áy náy, hắn vẫn luôn không có thể tìm thấy nàng, để cho nàng lần lượt gặp chuyện, hết hóa thành Thiên Nữ, hiện tại lại biến thành Thiên Đạo ô nhiễm.
Nói thật ra, Cổ Trần không biết giải cứu Thanh Y như thế nào, nàng còn tồn tại hay không, có lẽ chỉ có trấn áp ô nhiễm chi nguyên mới có thể biết.
Thế nhưng bây giờ thương thế Cổ Trần nghiêm trọng, không cách nào trấn áp đối phương, thậm chí có khả năng bị đối phương trấn áp ngược lại, vậy thì buồn cười rồi.
Cho nên hắn không dám đặt chân vào Cấm Kỵ Hải, chỉ đứng ở bên ngoài xa xa nhìn lại, nội tâm càng tin tưởng ý thức Thanh Y vẫn tồn tại.
Nếu không Cổ Trần đã sớm bị thôn phệ giống như Thượng Thương, Thiên Đạo ô nhiễm không động thủ, hiển nhiên là do ý thức Thanh Y ảnh hưởng.
- A! Đột nhiên, Thiên Đạo ô nhiễm phát ra tiếng hét giận dữ, mang theo một chút thống khổ, tức giận.
Sắc mặt Cổ Trần biến hóa, một đoàn ánh sáng u ám trong cơ thể loé lên, Đại Đạo Tiên Môn trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng leng keng, chặn cỗ trùng kích đáng sợ kia lại.
- Đừng thương tổn nàng.
Một tiếng hét dài vang lên, phá vỡ Cấm Kỵ Hải, khí tức mạnh mẽ bao phủ đi qua, khóa chặt ô nhiễm chi nguyên.
Ý chí Cổ Trần sôi trào, cái kén dưỡng dục trong hỗn độn nội thể phát sáng, đồ vật vẫn chưa hoàn toàn thành hình lờ mờ phát ra khí tức đáng sợ.
Một luồng Đại Đạo chi uy bao phủ tới.
Ông!Cấm Kỵ Hải rung động, bóng người mông lung bên trong đó hơi dừng lại một chút, an tĩnh đi không ít, xuyên qua tầng tầng sương mù nhìn về phía Cổ Trần.
Trong mắt nàng, mang theo một tia giãy dụa, tức giận, nhưng không có động thủ, nàng muốn động thủ thôn phệ Cổ Trần nhưng lại bị một cỗ ý thức ngoan cường cản trở.
Đó là ý thức của Thanh Y, nàng vẫn chưa bị tiêu tán, tồn tại kỳ lạ, thậm chí không cách nào bị ô nhiễm nguyên ăn mòn và ô nhiễm.
Giống như là đồ vật tinh khiết nhất trong thiên địa, ngay cả ô nhiễm chi nguyên cũng không thể ăn mòn, ma diệt, chỉ có thể hòa làm một thể, bị ảnh hưởng lấy.
Oanh!Cuối cùng, ô nhiễm chi nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Trần, vung tay lên, toàn bộ Cấm Kỵ Hải cuốn ngược mà đi, trong nháy mắt phá vỡ hư không biến mất ở trước mắt.
Nhìn Cấm Kỵ Hải biến mất, nội tâm Cổ Trần thất vọng mất mát, cuối cùng vẫn không thể giữ đối phương lại, trên người mình đã không còn nhiều chiến lực.
- Thanh Y, chờ ta.
Cổ Trần yên lặng nói một câu, quay người dứt khoát rời đi, trong chớp mắt đã về tới Cửu Trọng Thiên, nhìn xuống toàn bộ chiến trường.
Ánh mắt của hắn đảo qua toàn bộ Cửu Trọng Thiên thậm chí các ngõ ngách Thượng Giới, hiện ra một vệt ánh sáng u lãnh.
- Thượng Thương đã chết, thời khắc phạt thiên thắng lợi sắp đến!Cổ Trần tự lẩm bẩm, nhưng trong lòng lại không có một chút vui vẻ, ngược lại cảm thấy vô cùng nặng nề.
Cho dù là đánh thắng Thượng Thương lại như thế nào, thời không đã sớm bị cắt đứt, khởi nguyên bị ngăn cản, tương lai bị chém rụng, nơi này đã thành hoang đảo bên trong thời không.
Từ trước mắt mà nói, Cổ Trần vẫn không cách nào nối liền khởi nguyên, đả thông tương lai, trong lòng cảm giác, có lẽ thời điểm chân chính bước vào Vô Thượng Chi Cảnh mới có thể làm được.
- Đại chiến sắp kết thúc, trước khôi phục thương thế.
.