Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 1844
Cổ Trần lẩm bẩm nói thầm một câu, khiến Hỗn Độn hồ ở trong ngực hắn cơ thể cứng ngắc, dường như bị dọa sợ, hai con mắt màu xám mở ra liếc hắn một cái.
Đôi mắt Hỗn Độn hồ tối tăm, có một tia sáng nhạt vụt qua, nhanh khôi phục bình thường, lại lần nữa ngủ say.
Cổ Trần ra chiều đăm chiêu, cười khẽ, không nói gì thêm.
Con Hỗn Độn hồ này không tệ, làm thú cưng hay thú cưỡi đều có thể.
Đừng nhìn nó nhỏ, thật ra khi khôi phục lại ban đầu thì là một vật khổng lồ, ma thú đáng sợ đứng ngạo nghễ Hỗn Độn.
Con Hỗn Độn hồ như vậy cường đại khiến hắn tâm kinh, khiến trong lòng Cổ Trần quyết định tiếp tục vào Vạn Thú sào ăn cắp.
Phi Hồng đột nhiên mở miệng nhắc nhở một câu:- Thiên Đế, phía trước có sinh vật! Thật ra Cổ Trần đã sớm cảm ứng được, hơn nữa cố ý đi phương hướng phát ra hơi thở sinh mệnh cường đại kia.
- Grao!Quả nhiên, đi không bao lâu chợt nghe thấy một tiếng thú gầm kinh thiên, có sinh vật cường đại nằm ngang trong sương mù Hỗn Độn ở phía trước.
Nó lăn lộn, gầm rống trong sương mù, dường như bị cái gì quấn lấy.
- Hơi thở của sinh linh Cấm Kỵ!Vẻ mặt Phi Hồng giật nảy mình, cảm ứng được một luồng hơi thở cùng nguồn với sinh vật Cấm Kỵ, nàng cùng là sinh vật Cấm Kỵ tự nhiên có cảm ứng kỳ lạ.
Cổ Trần cũng nhận ra, con thú lớn kia bị sức mạnh cấm kỵ khóa lại, hiển nhiên có sinh vật Cấm Kỵ đang bắt giết sinh vật khổng lồ này.
Phi Hồng thốt ra thân phận lai lịch của sinh vật Cấm Kỵ kia:- Là một mảnh biển chết.
Đó là một mảnh biển chết trôi nổi trong Hỗn Độn, nhấn chìm sinh vật khổng lồ kia trong nước biển chết màu đen, không ngừng cắn nuốt sinh cơ Hỗn Độn.
Cổ Trần thấy rõ ràng, chỉ một giây, sinh vật cường đại kia đã thành đống xương trắng rơi vào biển chết đen như mực.
Mảnh biển chết đen ngòm lăn lộn dâng trào, ù ù tràn tới, bên trong vọng ra âm thanh đáng sợ:- Đồng loại, Nhân tộc?Sinh vật Cấm Kỵ này rất cường đại, ở đây vô số năm, đã trở nên đặc biệt khủng bố, trong khoảnh khắc nhận ra ngay sự tồn tại của Phi Hồng và Cổ Trần.
Đương nhiên, Phi Hồng là cấm Kỵ Chi linh, cùng là sinh vật Cấm Kỵ tự nhiên bị nó hấp dẫn, thậm chí nhìn thấu chi tiết thật của Phi Hồng.
Nhưng với Cổ Trần thì nó nhìn không thấu, bao gồm con Hỗn Độn hồ trong ngực Nhân tộc này.
Nhưng nó không thèm để ý Nhân tộc, trông thấy Phi Hồng và Cổ Trần, nó trực tiếp cuốn lấy biển chết ập tới, định nuốt chửng bọn họ.
Cổ Trần hừ lạnh một tiếng:- Muốn chết!Hắn nhẹ nhàng vỗ Hỗn Độn hồ trong ngực mình:- Tỉnh dậy, cho ta xem năng lực của ngươi.
- Grừ grừ! Hỗn Độn hồ mở mắt ra, gầm nhẹ một tiếng, tỏ ra có chút bất mãn, giống như tức giận vì bị đánh thức.
Hỗn Độn hồ quay đầu trừng biển chết lăn lộn ập đến, trút cơn giận lên biển chết, là thứ này khiến Cổ Trần đánh thức nó.
Xoẹt!Giây sau, Hỗn Độn hồ lắc người lao ra khỏi ngực Cổ Trần, trong phút chốc, luồng sáng Hỗn Độn bắn tung.
Khi ánh sáng tán đi, một con Hỗn Độn hồ cao một nghìn trượng hiện ở trước mắt, toàn thân bao phủ trong luồng khí Hỗn Độn cuồng bạo, tỏa ra uy áp đáng sợ.
Trong một mảnh biển chết Cấm Kỵ phát ra một tiếng quát to kinh hoàng:- Đây là cái gì?- Grao!Nó vừa hỏi xong chợt nghe Hỗn Độn hồ há mồm gầm rống, lực hút khổng lồ ập đến, biển chết bị sức mạnh vô hình hút qua, nuốt vào bụng.
- A! !!Chỉ nghe một tiếng hét thảm truyền đến, biển chết bị Hỗn Độn hồ nuốt trọn, mười cái đuôi cùng quấn lấy biển chết khác tách rời ra, cuốn vào trong miệng cắn nuốt sạch sẽ.
Chỉ ba giây, con sinh vật Cấm Kỵ cường đại cứ như thế bị Hỗn Độn hồ ăn sạch, thành một bữa ăn.
Rào rào!Ăn con sinh vật Cấm Kỵ xong, Hỗn Độn hồ gầm nhẹ một tiếng, thân thể cao lớn lập tức thu nhỏ, rơi vào ngực Cổ Trần, rên khẽ hai tiếng như làm nũng, nheo mắt tiếp tục ngủ.
Cổ Trần xem mà kinh thán không thôi, mới vừa rồi nó chỉ dùng một chiêu, hiển nhiên mạnh vượt sức tưởng tượng.
- Thiên Đế, ngươi xem đó là cái gì?Lúc này, Phi Hồng bỗng nhiên kinh ngạc chỉ hướng phương xa, dường như phát hiện cái gì.
Còn về con sinh vật Cấm Kỵ bị ăn thì Phi Hồng không thèm quan tâm, nàng tự hiểu chọc vào Cổ Trần đều không có kết cục tốt.
- Một tòa thành?Cổ Trần giương mắt nhìn lên, kinh ngạc phát hiện phương xa có một tòa thành khổng lồ lơ lửng trong Hỗn Độn, như ẩn như hiện, nhìn không rõ ràng.
Đó là một tòa thành, khiến hắn chú ý.
- Đi, chúng ta đi nhìn xem.
.