Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 1728
Phía sau hắn, bên trong Hỗn Độn thành là 10 triệu Bất Tử cấm vệ tản ra sát khí khủng bố, vờn quanh tám tòa Thanh Đồng thành, phía trên có từng chiếc Thanh Đồng chiến thuyền lượn quanh, lít nha lít nhít tướng sĩ tụ tập.
Oanh!Các đại Nhân tộc Thánh Địa, tất cả Nhân tộc cường giả toàn bộ đều bộc phát ra khí tức của mỗi người, rung chuyển trời đất, khiến các phương kinh hãi.
- Bản hoàng tới đón tất cả tộc nhân, ai dám ngăn trở, giết!Hắn nói một câu truyền khắp toàn bộ Trung Thiên Vực, thậm chí không ngừng quanh quẩn trong vùng đất Man Hoang, tiếng leng keng đều đều như đòi mạng, lộ ra một loại sát ý lạnh thấu xương.
Loại quả quyết kia khiến không một ai dám hoài nghi Cổ Trần.
Trong lúc nhất thời, mọi người trầm mặc, Thanh Thiên tại Thiên Chi Cực nhìn xem, ý cười đầy mặt.
Mà bên trong Chúng Thần chi địa, các đại Thần tộc dù lửa giận ngút trời nhưng cũng không ai có động tĩnh gì, bởi vì thượng thương vẫn còn chưa lên tiếng.
Tên ban nãy chết cũng do tự chủ trương.
Thượng thương còn chưa đưa ra ý kiến, hắn đã chạy ra nộp mạng cho giặc, hiển nhiên là tát một cái vào mặt mũi thượng thương, đương nhiên sẽ không có ai cứu hắn.
Hiện tại, tất cả Thần tộc cường giả đều tập trung nhìn thượng thương, chờ hắn đưa ra quyết định.
- Ngươi, một người cũng không được mang đi.
Thượng thương ngồi tại Thần Bảo tọa, sắc mặt đạm mạc không có một tia chấn động, chỉ là hờ hững nhìn thẳng vào Cổ Trần, một cỗ thiên uy cường đại hạo đãng, ý chí khóa chặt vào hắn.
Răng rắc!Hai người va chạm khí thế với nhau, thế nhưng người này cũng không làm gì được người kia.
Cổ Trần hai mắt lộ ra sát ý, thanh đồng kiếm trong tay kêu lên leng keng không ngừng, phát ra từng đạo kiếm mang đáng sợ, không ngừng lung lay kịch liệt.
- Ta đến để dẫn tộc nhân của ta rời đi, ngươi muốn ngăn cản sao?Cổ Trần dậm chân, sát khí toàn thân ngưng tụ tới cực điểm, quan điểm cùng chí hướng không hợp, vậy liền khai chiến, không thể nói thêm, cũng càng không có đường lui.
Hắn không thể cứ đứng trơ mắt nhìn chúng thần tộc nô dịch Nhân tộc, ngoảnh mặt làm ngơ xem toàn bộ sự thống khổ uất hận của Nhân tộc như không có chuyện gì.
Làm như vậy, uy nghi của Nhân Hoàng để ở đâu, tương lai của Nhân tộc lại để ở đâu?Thân là Nhân Hoàng, cho dù trước mắt là bờ sinh tử, hắn cũng phải không chút do dự bước tới, đồng sinh cộng khổ, muốn đưa tộc nhân Nhân tộc ở nơi này trở về.
Đây là mang đến cho Nhân tộc một niềm tin, Nhân tộc, có thể chết nhưng không thể sợ.
- Ngươi, cho dù một người cũng không được mang đi.
Thượng thương đạm mạc, lãnh khốc, lặp lại câu nói đó, tức thì toàn bộ Chúng Thần chi địa, thậm chí bên trong Trung Thiên Vực, lượng lớn Nhân tộc bị nô dịch đột ngột nổ tung thân thể, huyết dịch bắn khắp thương khung.
- Thượng thương!Cổ Trần hai mắt phiếm hồng, tiếng gầm truyền khắp toàn bộ Man Hoang thế giới, âm thanh rung chấn thiên địa, vô số sinh linh sợ hãi co rúm lại.
Thiên địa hoàn toàn tĩnh mịch, chỉ có từng dòng máu nóng lặng thinh chảy xuống đầy trên đất, nhuộm đỏ sơn hà, là huyết nhục của vô số Nhân tộc bị nô dịch.
Thượng thương mạt sát rất nhiều người, mắt cũng không chớp lấy một cái.
Mà những Nhân tộc bị nô dịch kia, cứ như vậy nổ chết ở trước mặt Cổ Trần cùng tộc nhân Nhân tộc của mình, chưa kịp nói một lời trăn trối.
Tất cả mọi người cơ hồ dâng lên nhiệt huyết, lửa giận đốt cháy vạn vật.
- Nhân Hoàng, hạ lệnh đi!Có Thánh Nhân hai mắt ửng đỏ, nước mắt lấp lóe, tâm tình bi phẫn phun trào.
Họ siết quả đấm, thề với lòng sẽ quyết đấu một trận sống mái.
Nhân tộc đứng đó, toàn bộ dồn mắt nhìn thẳng vào Cổ Trần, chỉ chờ đợi một mệnh lệnh của hắn thì tất cả sẽ cùng xông lên.
Nhân tộc đã không có đường sống, còn chờ cái gì?Cổ Trần cũng rất biệt khuất, hắn biết lực lượng Nhân tộc hiện tại còn chưa đủ, nội tình khuyết thiếu, muốn đưa những tộc nhân Nhân tộc trở về bổ sung lực lượng, không ngờ lại bị một màn trước mắt triệt để đánh nát tia lo lắng cuối cùng.
- Thương thiên vô đạo, Nhân tộc phải tự cường!Trầm mặc áp lực rất lâu, Cổ Trần đột nhiên ngửa mặt lên trời thét đầy giận dữ.
Leng keng!- Nhân tộc của ta đâu!Cổ Trần tức giận uy kiếm, lưỡi kiếm chỉ thẳng vào Chúng Thần chi địa, sát khí đằng đằng, không còn cố kỵ gì nữa.
- Trời đã không cho Nhân tộc đường sống, vậy chúng ta liền giết ra một đường máu!- Khai chiến, phạt thiên!Ầm ầm! Thiên địa đại biến, chỉ có tiếng rống giận dữ đến mức tê tâm liệt phế của Nhân Hoàng truyền khắp Man Hoang, quanh quẩn trong hư không thật lâu không dứt, trái lại càng ngày càng mãnh liệt.
Đó chính là sự thê lương của Nhân tộc khi bị dồn đến tuyệt lộ.
.