Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Ta Man Hoang Bộ Lạc

Chương 1715





Ánh mắt nàng phức tạp, có chút giãy dụa, nàng nhìn Cổ Trần đã bị thượng thương bản nguyên bao phủ hoàn toàn, thân thể hắn đang xảy ra biến hóa đáng sợ nào đó.
Chí Tôn huyết trong cơ thể đột ngột bạo phát, chống lại cỗ thượng thương bản nguyên kia.
Ông!Ngay tại lúc này, một áp lực đáng sợ truyền đến, phía trên màn trời, một loại ý chí vô thượng bỗng nhiên buông xuống, tất cả mọi người cảm thấy nặng nề, linh hồn cũng bắt đầu run rẩy.
- Thượng thương?Cổ Trần bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy nguy cơ chưa từng có dần dần áp tới.
Thượng thương ý chí, vậy mà buông xuống.

Hơn nữa, mục tiêu của thượng thương ý chí lại là hắn?Thiên ân cuồn cuộn, thanh âm ù ù vang vọng khắp nơi, từ U Minh đến Cửu Thiên đều rung động.
- Thượng thương!Minh Phủ, hàng loạt bóng dáng cường đại xuất hiện, họ nhìn lên bầu trời mờ mịt, chấn kinh không nói.
Thượng thương buông xuống, có thể nói đã kinh động đến toàn bộ thiên địa, bách tộc, chúng sinh, ngay cả cõi U Minh cũng cảm ứng được.
Trong lòng chúng sinh vạn vật tại thời khắc này tràn đầy kính sợ.
Ong ong! Bên trong Minh Phủ, một tấm bia đá phát sáng, ánh sáng bao phủ toàn bộ Minh Phủ, bia đá đó là Tam Sinh Thạch.
Cùng lúc đó, sâu trong Hoàng Tuyền, có một con sông lớn vượt ngang hư không, tỏa ra khí tức cổ xưa vĩnh hằng, ngăn cản thượng thương áp chế.
- Phủ Quân, thượng thương buông xuống, Minh Phủ ta nên đi đâu đây?Có người mở miệng, giọng nói hơi run rẩy.
Minh Phủ Phủ Quân im lặng không nói, nàng nhìn lên trời cao, có một cỗ ý chí đáng sợ đang buông xuống, sắc trời mờ mịt.
- Thật kỳ lạ, không phải nói Thần Tộc đã chia cắt rồi phong ấn vật dẫn của thượng thương ư?Phủ Quân mê mang không hiểu, vì sao vật dẫn đã không còn mà thượng thương vẫn giáng xuống được.
- Phong tỏa Minh Phủ, bất kỳ người nào cũng không được ra vào, bổn tọa đi ra ngoài một chuyến.
Rất nhanh, Phủ Quân hạ lệnh, lập tức phong tỏa trong ngoài Minh Phủ.

Vừa nói xong, Phủ Quân phất tay cuốn một cái, Tam Sinh Thạch thoáng chốc nhỏ lại bay vào cơ thể nàng, sau đó nàng biến mất tại chỗ!.
Thiên Hoang chi địa, Thiên Bi không ngừng tỏa sáng, ánh sáng vô lượng bao phủ thiên địa.
Một cỗ uy áp càng ngày càng mạnh, khiến chúng sinh thở không nổi, vô số cường giả, sinh linh, đều không tự chủ quỳ xuống bái lạy, nội tâm hoảng sợ không chịu nổi.
- Thượng thương!Hỗn Độn thành chấn động, từng vệt sáng Thanh Đồng xen lẫn, bao phủ cả tòa thành trì, vô số Thanh Đồng Bất Tử cấm vệ dàn trận sẵn sàng đón quân địch.
Trên không Thanh Đồng đại điện, một thân ảnh già nua lơ lửng, mặt mày nghiêm túc nhìn về nơi xa, ánh mắt đượm vẻ sầu lo.
Lão nhìn thấy Nhân Hoàng Cổ Trần đang tắm mình trong sắc trời cuồn cuộn, như bị khóa cứng lại một chỗ.
Ở chung quanh, trong phạm vi trăm vạn dặm, bất kì sinh vật nào cho dù mạnh yếu ra sao cũng bị giam cầm, không cách nào động đậy.
Soạt!Rất nhanh, Bán Thánh, Thánh Nhân, Đại Thánh, Cổ Thánh, Thánh Chủ lần lượt quỳ xuống, không ai có thể tự chủ khống chế chính mình.
Tình cảnh này như đang tuyên bố, phía dưới thượng thương, tất cả đều là kiến hôi!Đối mặt với thượng thương, chúng sinh vạn vật thật nhỏ bé, Bán Thần cũng không ngoại lệ, mà sinh vật cấm kỵ càng hoảng sợ khó nhịn, cả đám thấp thỏm lo âu, cực lực ngăn cản áp lực.
- Đáng chết! Sao thượng thương lại buông xuống rồi?Thần Tộc luống cuống, tất cả Thần Tộc cường giả, Bán Thần đều hoảng sợ vô cùng, bọn họ nhìn thiên quang vẩy khắp nơi, như một dòng Thiên Hà chảy xuống bao phủ Cổ Trần.
Rõ ràng bọn họ đã chia cắt vật dẫn thượng thương thành vô số phần, thậm chí còn phong ấn nó, hoàn toàn không nghĩ sẽ xuất hiện biến cố bực này.

Không có vật dẫn, sao thượng thương ý chí còn có thể buông xuống chứ?Nhất thời, Thần Tộc hoảng sợ, có kẻ còn quỳ mọp dưới đất.
Bán Thần còn hoảng loạn, không nói tới chín vị thiên ngoại Bán Tổ, hầu hết sinh vật thiên ngoại đều bị sắc trời đánh xuyên thân thể, bốc hơi tại chỗ.
- Phiền phức lớn rồi.
Các thiên ngoại Bán Tổ kinh dị, ào ào lui lại, tụ tập một chỗ cùng nhau chống chọi thiên uy.
Đám Thâm Uyên ma vật thì hốt hoảng lui hết ra phía sau, không dám tới gần, nhưng cũng không cách nào bỏ trốn, chúng lần lượt quỳ xuống, thậm chí nằm rạp trên mặt đất, khó có thể chịu đựng uy áp của thượng thương.
Chỉ có Thâm Uyên Ma Thần mới có thể chống lại một hai hơi, nhưng cũng bị áp chế rất nhanh.
- Tới rồi! Thanh Thiên ngưng mắt nhìn, ánh mắt có chút hưng phấn.
Hắn đã sớm đoán được, có khi hắn còn là kẻ chủ đạo giấu mặt sau tất cả những chuyện này.
Thanh Thiên nhìn Cổ Trần bị Thiên Hà bao phủ, nhẹ giọng cười nói:- Nhân Hoàng ơi Nhân Hoàng, ngươi thành vật dẫn thượng thương rồi, có phải ngươi bất ngờ lắm không?.


Chương trước Chương tiếp
Loading...