Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 1712
Cổ Trần vung ra một quyền, lực lượng cường đại bạo phát, quyền và chưởng của cả hai va vào nhau làm sụp đổ hư không chung quanh, ngay cả màn trời cũng bị xé nát.
Thiên Bi rung động ầm ầm, nó tỏa ra ánh sáng vô lượng chữa trị thương khung cùng màn trời bị nứt ra, mà cỗ thượng thương ý chí kia càng lúc càng mãnh liệt.
Đám cường giả đang bị áp chế bỗng nhiên hoảng sợ, bởi vì trong lúc giao chiến với nhau, không biết là cố ý hay vô tình mà Cổ Trần cùng Thanh Thiên lại đánh về phía bọn họ.
Rầm rầm rầm! Chỉ trong nháy mắt, Cổ Trần đã tung ra mấy vạn quyền, mỗi một quyền đều ẩn chứa lực lượng chí cường khiến trời long đất lở, vạn vật vỡ nát.
Tu vi cường đại của bậc Chí Tôn phối hợp với lực lượng nhất lực phá vạn pháp của Cổ Trần, tạo ra lực phá hoại đáng sợ, chấn kinh các phương.
Thanh Thiên càng đánh càng kinh ngạc, cảm giác Cổ Trần mạnh không biên giới, mỗi một chiêu thức của hắn đều ẩn chứa lực lượng chí cường, khiến Thanh Thiên cảm thấy khó lòng chống đỡ.
- Ta là Thanh Thiên, độc nhất chúng sinh!Oanh!Thanh Thiên thét dài, đưa tay đè ép, vô tận quy tắc hội tụ hóa thành một bàn tay khổng lồ hung hăng đánh xuống.
Cổ Trần mặt mày ngưng trọng, hắn phóng thích toàn bộ tám phần lực lượng của lão Chí Tôn bên trong thân thể, biến thành một quyền chí cường vô địch tung về phía đối phương.
Tiếng ầm ầm nổ tung truyền đến, hào quang rực rỡ, giống như mấy chục vầng thái dương đồng thời nổ tung, sinh ra một năng lực diệt thế quét ngang khắp nơi.
Phốc phốc phốc! Đám cường giả đồng loạt thổ huyết, số nhỏ yếu bị chấn nát thành bụi phấn tại chỗ, những kẻ mạnh hơn một chút cũng bị dư chấn đánh trọng thương.
Thương tổn càng thêm thương tổn, tam đại trận doanh Bán Thần, Bán Tổ, Ma Thần vừa kinh vừa sợ, ra sức giãy dụa lấy rốt cục lấy lại được tự do, thoát khỏi giam cầm của thượng thương.
Bọn họ nhanh chóng cách xa khu vực giao chiến, hai đại cường giả Thanh Thiên cùng Cổ Trần đang chém giết kịch liệt, đánh cho long trời lở đất.
- Giết!Cổ Trần gào thét, tràn đầy chiến ý, hắn phóng xuất toàn bộ lực lượng át chủ bài bên trong cơ thể, không giữ lại chút nào.
Thanh Thiên phía đối diện sắc mặt khó coi, hắn không ngờ Cổ Trần lại khó chơi như vậy, vốn nghĩ Cổ Trần chỉ là quân cờ trong tay, không ngờ bây giờ thành uy hiếp của hắn.
- Thật thất sách.
Thanh Thiên lẩm bẩm, đáng lẽ hắn không nên biến Cổ Trần thành một quân cờ, giờ thì hay rồi, gậy ông đập lưng ông.
Phanh phanh!Hai người đại chiến không lâu, rốt cục đồng thời tách ra, trên người Thanh Thiên in hằn vô số nắm đấm, khóe miệng ứa ra một dòng máu xanh.
Mà Cổ Trần khí tức hỗn loạn, cảm giác yếu đi rất nhiều, hiển nhiên lực lượng đã bị tiêu hao nghiêm trọng trong đại chiến vừa rồi.
Cổ Trần đã tiêu hao gần hết tám phần lực lượng của lão Chí Tôn, không bao lâu nữa sẽ hết sạch, đến lúc đó đành mặc người chém giết.
- Hừ, Cổ Trần, lực lượng đó cũng không phải của ngươi, bản tôn suy đoán không bao lâu nữa nó sẽ hao hết, để xem lúc ấy ngươi làm sao bây giờ?Thanh Thiên cười, cười rất vui vẻ.
Một phen giao chiến, cuối cùng hắn đã hiểu lực lượng chí cường kia của Cổ Trần là từ đâu mà đến, thì ra là của người khác.
Chỉ cần thời gian vừa đến, lực lượng đó sẽ hết sạch, lúc ấy Cổ Trần còn tung hoành được nữa không?- Đừng lo, đánh thêm ba ngày ba đêm nữa cũng không thành vấn đề.
Cổ Trần cười nhẹ, hắn lau vết máu nơi khóe miệng, lại lật tay một cái biến ra một đỉnh đồng nhỏ, sau đó, ngay trước mặt vô số cường giả, hắn uống ùng ục thứ ở bên trong đỉnh đồng.
Nhìn kỹ, hóa ra lại là một đỉnh thần huyết.
Oanh!Toàn thân Cổ Trần lại bộc phát khí tức kinh khủng, chí cường chi lực sôi trào gào thét, so trước đó còn mãnh liệt hơn mấy phần.
- GiếtCổ Trần gào thét, vung quyền đánh tới, lực lượng vô địch rung động khắp nơi, các phương cường giả sợ ngây người, ngay cả Thanh Thiên cũng chấn động.
Bang bang!Hai người quyền chưởng va chạm, màn trời bị đánh rách tả tơi.
Cổ Trần và Thanh Thiên đều bừng bừng chiến ý, một cỗ khí diễm bao bọc toàn thân, ngay cả hư không cũng bị đốt đến vặn vẹo.
Oanh!Va chạm lần nữa, ánh sáng chói lòa như một vầng mặt trời bị nổ tung, tạo ra sóng xung kích đáng sợ quét ngang khắp nơi, Thiên Hoang chi địa cũng nứt ra.
- Cổ Trần, ngươi đánh không lại ta.
Thanh Thiên đánh tới, giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo.
Thanh Thiên có đủ tự tin đánh thắng được Cổ Trần, bởi vì cỗ lực lượng kia không thuộc về Cổ Trần.
Rầm rầm rầm! Hai người đại chiến càng kịch liệt, ngươi tới ta đi, mỗi một quyền mỗi một chưởng đều đánh vào thân thể đối phương, hoàn toàn không thèm phòng ngự, chỉ tập trung chém giết.
Răng rắc một tiếng, Cổ Trần bị một chưởng chém đứt thân thể, xương cốt gãy nát.
.