Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 1290
Bị vây trong Thần trận, đối mặt với 18 vị Bán Thánh, cả đông đảo Thần Tử Thần Nữ nữa, nhưng có vẻ hắn không khẩn trương chút nào.
- Cổ Trần, chắc ngươi không ngờ có mình có ngày hôm nay?Thái Dương Thần Tử cười lạnh, hắn từ trên cao nhìn xuống Cổ Trần, âm thầm khoái chí.
Từ khi bại dưới tay Cổ Trần đến nay, hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, rốt cuộc lúc này cũng có thể chém giết kẻ thù, nghĩ đến cảnh sắp được nhìn thấy kẻ thù tuyệt vọng rồi không cam lòng, hắn hưng phấn không sao tả nổi.
Đáng tiếc, hắn phải thất vọng rồi.
Cổ Trần khinh thường cười đáp trả:- Thì ra là bại tướng dưới tay, sao nào, trước đó ta vẫn chưa đánh phế ngươi, nên giờ vội vã muốn chết hả?Mà cũng phải, ngươi là một Thần Tử lại bị ta đánh cho răng rơi đầy đất, mất mặt Thần Tộc, dĩ nhiên hôm nay phải mang một đống cao thủ đến xả giận giúp rồi.
Cổ Trần vừa châm chọc vừa cười nhạo, đả kích nội tâm cao ngạo của Thái Dương Thần Tử.
Nhưng những lời này là thật, đúng là hôm nay Thái Dương Thần Tử muốn mượn đám cao thủ Thần Tộc cùng vây giết Cổ Trần, còn các cao thủ thì lại khác, mục đích chân chính của bọn họ là Thần Ma, Cổ Trần thì chỉ là tiện tay thôi.
Tất cả mọi người không nghĩ Cổ Trần lại dám dẫn Đọa Lạc Thần Ma vào bách tộc Thánh Vực, hung nhân này thật quá to gan.
- Tiểu tử cuồng vọng! Ngươi sẽ chết rất thê thảm!Thái Dương Thần Tử âm trầm nói.
- Đừng nói nhảm!- Thần Ma giao cho chúng ta, các ngươi giải quyết tiểu tử kia đi.
Bên kia, Thái Dương Thần tộc Bán Thánh mở miệng, toàn thân được ánh mặt trời bao phủ, lão kích hoạt từng đạo thần văn trước mặt.
- Mọi người đừng nương tay, chúng ta có rất ít thời gian, nếu quá lâu chúng ta sẽ bị hút vào chiến trường hư không.
Lôi tộc Bán Thánh hét lớn nhắc nhở, thời gian không nhiều, một khi bỏ qua sẽ bị hút ngay vào chiến trường hư không, không còn cơ hội trấn áp Thần Ma.
Đối mặt với Đọa Lạc Thần Ma, mấy vị Thần Tộc Bán Thánh không dám giữ lại chút gì, bởi vì bọn họ hiểu rõ Thần Ma rất cường đại, một khi nương tay chắc chắn sẽ chết.
- Mở ra phong ấn, trấn áp Thần Ma!Oanh!Một tiếng hét lớn, 18 vị Bán Thánh đồng loạt bộc phát thánh quang sáng chói, cả đám đều giải trừ phong ấn bên trong thân thể.
Cơ hồ trong nháy mắt, 18 cỗ thánh uy cường đại tràn ngập, bao phủ nơi này.
Thấy cảnh tượng đó, Cổ Trần cũng phải biến sắc mặt chứ huống chi là Đọa Lạc Thần Ma, nó kinh hãi, tỏ ra nghiêm túc, cánh thịt sau lưng vũ động liên tục.
- Các ngươi chỉ là đám kiến hôi phàm giới, đã như vậy, bản tôn nuốt sạch các ngươi!Thần Ma đột nhiên gào lên, từ trong thân thể bạo phát khí tức kinh khủng, khiến Thần trận rung chuyển.
- Động thủ!Một tiếng quát lớn, 18 vị Bán Thánh ngưng tụ thánh quang cường đại, cùng nhau trấn áp xuống.
Ầm ầm!Trong chốc lát, trời long đất lở, ánh sáng tắt ngấm.
Răng rắc!Một tiếng vang giòn, ánh sáng trên thân Thần Ma vỡ vụn, nó bị trấn áp thê thảm.
- A! Một bầy kiến hôi, các ngươi muốn chết!Thần Ma giận mắng, uy thế ngập trời, sức mạnh Thần Ma bùng lên hóa thành lửa đỏ bao phủ toàn thân, lập tức đánh tan thánh quang đầy trời, gần như phá vỡ được kiềm chế của đông đảo Bán Thánh, suýt thoát được ra ngoài.
- Quá mạnh!Đám Bán Thánh kinh hãi, quả thật Thần Ma mạnh đến mức không còn gì để nói.
Bành!Một bên khác, Cổ Trần bị ảnh hưởng, thân thể văng ra va đập vào phía trên Thần trận, tạo nên từng đợt sáng lòa.
- Chà, hơi đau thật.
Cổ Trần nhe răng hít hà vì đau.
Hắn cảm giác sau lưng đau rát, lực lượng Thần trận đã tổn thương da thịt hắn, nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi, hơi thấy đau, ngoài ra không có việc gì.
Rách có tí da, lát là khỏi ngay.
- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết.
Một giọng nói âm trầm truyền đến, Cổ Trần quay người nhìn lại, chỉ thấy Thái Dương Thần Tử đang tàn nhẫn nhìn mình.
Oanh!Thái Dương Thần Tử nâng một vầng mặt trời chói chang đập thẳng xuống, sóng nhiệt cuồn cuộn bao phủ, như thể mặt trời rơi xuống hủy diệt vạn vật.
Cổ Trần mặt không đổi sắc, bình tĩnh nhìn mặt trời đang áp về phía mình, khẽ nhếch mép cười.
- Ngươi vẫn chưa chịu rút kinh nghiệm sao?Cổ Trần bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi với Thái Dương Thần Tử.
Không chờ đối phương kịp phản ứng, Cổ Trần đã đằng không bay lên lao thẳng tới vầng mặt trời chói chang kia, cứ như muốn đâm đầu vào chỗ chết.
- Không tốt!Thái Dương Thần Tử bỗng nhiên bừng tỉnh, bấy giờ mới nhớ tới Cổ Trần có thể nuốt chửng mặt trời.
Đang muốn phản ứng, đáng tiếc đã không kịp.
Ùng ục!Chỉ thấy Cổ Trần há mồm nuốt một cái, mặt trời khổng lồ như một quả cầu ánh sáng bị hắn nuốt ngay vào trong bụng, ăn sạch tại chỗ.
- Ợ!.