Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 1287
Ra tay dứt khoát như thế là đủ hiểu nó hận Cổ Trần đến mức nào, chỉ có giết hắn, ăn hắn mới làm dịu đi hận thù và nổi sỉ nhục trong lòng nó.
Người này dám cuồng vọng muốn nô dịch Thần Ma, nếu không phải nó thông minh lừa được đối phương, có khi đã bị biến thành nô lệ thật.
Đường đường là Thần Ma sao có thể thần phục một phàm linh?Bành!Cổ Trần vung quyền đón đỡ, khí lãng đáng sợ bộc phát cuốn bay hoa cỏ, thậm chí là đá tảng chung quanh.
Thế nhưng Cổ Trần vẫn bị đánh bay, hắn hơi biến sắc mặt, dường như không thể tin được Thần Ma lại có lực lượng cường đại đến vậy.
- Thật cường đại, ngươi khôi phục rồi?Cổ Trần kinh hãi hỏi.
Hai mắt Thần Ma sáng lên, nó cười gằn đáp:- Kiến hôi à, để khôi phục hầu hết sức mạnh Thần Ma, bổn tọa đã cắn nuốt hàng vạn sinh linh! Bây giờ ngươi có thể chết được rồi, trở thành thức ăn của bổn tọa đi!Đọa lạc Thần Ma càn rỡ cười to, nhìn bộ dáng khiếp sợ của Cổ Trần, khỏi phải nói trong lòng nó sảng khoái đến cỡ nào, hận ý thấu xương khiến nó chỉ muốn nhấm nháp Cổ Trần từng chút một.
- Đi chết đi!Thần Ma gào thét, sau lưng xuất hiện một Thần Ma hư ảnh khổng lồ, ngang nhiên vỗ một chưởng về phía Cổ Trần.
Uy thế cường đại khiếp người vô cùng, chung quanh lập tức sụp đổ lõm xuống một mảng lớn, khí tức kinh khủng làm vỡ nát núi đá đất đai, tạo thành một cái khe to.
Cổ Trần sắc mặt đại biến, toàn thân bốc lên ánh sáng vô tận, ra sức đánh thẳng một quyền tới trước.
Đông!Chỉ nghe một tiếng vang trầm, có bóng người văng ra ngoài, đụng gãy một ngọn núi rồi trượt dài ngã xuống, quả thật chật vật không chịu nổi.
Bụi mù bốc lên, có ngươi bay lên không trung, toàn thân rách nát, vết thương chồng chất máu me đầy người, có vẻ đã bị trọng thương.
- Quá mạnh, ta không phải là đối thủ.
Cổ Trần hốt hoảng hô nhỏ một tiếng, trong mắt tỏ ra hoảng sợ, có vẻ hắn rất sợ hãi tôn Thần Ma này.
Hắn không nói hai lời xoay người chạy ngay, cấp tốc bay về nơi xa.
- Sâu kiến, ngươi muốn chạy?Đọa Lạc Thần Ma thấy thế, nhất thời cười lên dữ tợn, đôi cánh Thần Ma nhẹ nhàng vũ động, răng rắc làm vỡ nát không gian.
Sau đó Thần Ma biến mất tại chỗ, nó xuyên qua hư không, một đường phá vỡ không gian hư vô trùng trùng điệp điệp, quyết đuổi cho kịp Cổ Trần.
Tốc độ kia quá nhanh, quả thực không thể tưởng tượng nổi, nó phá không lao tới khiến Cổ Trần đang giả vờ bỏ chạy phía trước cũng phải thất kinh.
- Tốc độ thật nhanh.
Cổ Trần nghiêm túc, không dám khinh thường.
Tốc độ của hắn bạo tăng, toàn thân tuôn ra một cỗ hạt đen, gần như sắp dung nhập vào trong không gian, không còn thấy bóng dáng hắn đâu cả, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo không gian gợn sóng lóe lên một cái rồi biến mất.
Cả hai một đuổi một chạy, tốc độ cực nhanh, cơ hồ chỉ trong ba phút ngắn ngủi đã thoát khỏi phạm vi khu vực Vạn Thạch lĩnh, tiến vào một mảnh cương vực Cổ Trần chưa bao giờ đi qua.
Hắn mặc kệ là nơi nào, tóm lại chỉ cần dẫn Đọa Lạc Thần Ma rời khỏi Vạn Thạch lĩnh, tận lực tránh đi nơi có nhiều Nhân tộc, chỉ chọn hướng có nhiều bách tộc mà bỏ chạy.
Ầm ầm! Phía sau, Thần Ma phá mở không gian trùng điệp, một đường truy giết, nó càng ngày càng gần, mắt thấy sắp đuổi tới! - Ha ha ha, sâu kiến, ngươi chạy đi, không phải trước đó ngươi rất có năng lực, muốn bổn tọa thần phục ngươi hay sao?Đọa Lạc Thần Ma điên cuồng vô cùng, tiếng cười của nó phá vỡ hư vô, cánh thịt sau lưng vũ động liên tục, tốc độ bạo tăng không ngừng.
Nó dữ tợn gầm thét lên:- Sâu kiến, ngươi còn muốn nấu bổn tọa? Dám uy hiếp bổn tọa? Hôm nay bổn tọa muốn ăn sạch sẽ huyết nhục, linh hồn của ngươi!Cổ Trần không nói lời nào, chẳng thèm ngó ngàng tới Thần Ma ở phía sau, quả nhiên tên này hận hắn thấu xương mà.
Mà cũng đúng thôi, thân là một tôn Thần Ma cao quý lại bị sinh linh trần thế là Cổ Trần uy hiếp, bắt phải dâng ra Chân Linh toái phiến, cúi đầu thần phục.
Nó hận Cổ Trần như vậy, bây giờ lại thấy bộ dạng chật vật chạy trốn của đối phương, trong lòng đúng là sướng không thể tả.
Tới gần, càng ngày càng gần, bóng dáng Cổ Trần đã ở ngay trước mắt, Đọa Lạc Thần Ma hưng phấn thiếu điều rống lên thật to, nó sắp bắt được sâu kiến đáng giận này rồi!Chỉ cần bắt được hắn, cắn nuốt huyết nhục hắn, xé nát linh hồn hắn, bỏ vào ngọn lửa Thần Ma nung khô một vạn năm, không, ít nhất 100 ngàn năm.
Đọa Lạc Thần Ma cứ âm thầm tự sướng như thế, tốc độ càng nhanh thêm mấy phần, cánh thịt sau lưng ào ào phá vỡ hư không.
Phía trước, Cổ Trần vẫn mải mê bỏ chạy, trên mặt là dáng vẻ kinh hoàng, kỳ thật trong lòng lại đang cười lạnh liên tục.
- Đuổi đi, đuổi cho lẹ vào, chờ lát nữa thì khóc không kịp nhé.
.