Ta Man Hoang Bộ Lạc
Chương 1277
Các cao tầng mang theo tâm tư phức tạp chạy tới yết kiến Nhân Hoàng, đây chính vị Nhân Hoàng đã bình định các đại dị tộc cường thế ở Hỗn Loạn Thiên Uyên!Rốt cuộc sắp gặp được vị Nhân Hoàng này rồi.
- Tham kiến Nhân Hoàng!- Nguyện Nhân Hoàng bất hủ, bộ lạc vĩnh tồn!Trong đại điện, một đám cao tầng ào ào ào quỳ xuống, tâm tình hưng phấn cực độ nhìn người thanh niên đang ngồi trên Thanh Đồng hoàng tọa, ánh mắt đầy tôn sùng kính ngưỡng.
Đặc biệt là tộc trưởng của các đại bộ tộc ban đầu trong Hỗn Loạn Thiên Uyên, ai nấy đều hết sức cung kính, bởi vì người trước mắt bọn họ chính là kẻ đã bình định Thiên Uyên dị tộc, để Nhân tộc xưng bá mảnh cương thổ nàyCó thể nói, hiện tại toàn bộ Hỗn Loạn Thiên Uyên không còn thế lực dị tộc, cho dù có cũng chỉ rải rác và trốn chui trốn nhủi trong rừng.
- Miễn lễ!Cổ Trần ngồi ngay ngắn trên Thanh Đồng hoàng tọa, nhẹ nhàng nâng tay, ngữ khí bình thản truyền đến, không giận tự uy, một cỗ uy nghiêm tràn ngập.
Ánh mắt của hắn đảo qua mọi người trong đại điện, đa số hắn chưa bao giờ thấy qua, hiển nhiên là các bộ lạc đến đây đầu nhập Hoang Cổ tộc dạo vừa qua.
Trong đó có các tộc trưởng của các đại bộ lạc, một vài Nhân tộc cường đại, tất cả đều nhất tề tới đây dung nhập Hoang Cổ tộc.
Tâm tư của bọn hắn rất đơn giản, chính là dựa vào vị Nhân Hoàng trước mắt này mới có thể có được cuộc sống ấm no vui vẻ.
Bộ lạc cần sinh sôi, cần tư nguyên, vốn dĩ Hỗn Loạn Thiên Uyên là thiên hạ của dị tộc, bao gồm Hắc Ma tộc, Thiên Tinh tộc.
Hiện tại Cổ Trần đến, trực tiếp càn quét hết thảy thế lực dị tộc, hùng bá Thiên Uyên, đặt mảnh cương thổ bát ngát này vào trong phạm vi thống trị của Hoang Cổ tộc.
Có thể nói, lúc này đây Thiên Uyên là thiên hạ của Nhân tộc.
Nếu đã là thiên hạ của Nhân tộc, vậy thì bộ lạc Nhân tộc ở khắp các nơi đều ào ào tới dựa dẫm, không có ngoại lệ, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, nếu không dựa dẫm chẳng mấy chốc sẽ bị chinh phục, Nhân Hoàng không cho phép có thế lực độc lập ở bên ngoài.
Có thằng ngu cũng nghĩ ra được, mà đám tộc trưởng lại là những kẻ tinh khôn già đời, sao lại không chịu nấp bóng đại thụ hóng mát chứ?- Câu Trần, Long Uyên, hai người các ngươi nói ta nghe tình huống trước mắt của Thiên Uyên một chút.
Cổ Trần bình thản mở miệng, lại khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề, cứ như mỗi một cử động của hắn đều mang vẻ uy nghiêm khiến người kính sợ, không dám bất kính, đây chính là khí chất của bậc lãnh đạo.
- Vâng, Nhân Hoàng!Câu Trần, Long Uyên cầm đầu, cùng nhau đứng ra lên tiếng.
Long Uyên trư mở miệng trước:- Nhân Hoàng, ta tiêu diệt được chừng 321 thế lực dị tộc, số lượng cụ thể thì khó nói rõ.
Giải cứu hơn 891 vạn tộc nhân bị dị tộc nô dịch.
Số lượng vật chất thu được không cách nào tính toán, tư nguyên, Linh viên, quặng mỏ nhiều hơn ba trăm cái.
Long Uyên bắt đầu kể ra kết quả quá trình hắn suất lĩnh quân đoàn chinh phạt, báo cáo hết sức chi tiết.
Quá trình chinh phạt này cũng không quá nhẹ nhàng, mặc dù nói hai thế lực lớn nhất đã bị diệt, nhưng vẫn còn có các thế lực dị tộc cường đại khác.
Cho dù là đội ngũ của Long Uyên hay Câu Trần, con đường chinh phạt gặp rất nhiều phiền phức cùng nguy hiểm, mấy lần thiếu chút nữa là mất mạng.
Cuối cùng trải qua hàng trăm hàng ngàn chiến dịch lớn nhỏ mới đánh hết toàn bộ Thiên Uyên, tiêu diệt gần như sạch sẽ các thế lực dị tộc.
Trong trận này có rất nhiều tướng sĩ chết trận, đây là điều không thể tránh khỏi, Cổ Trần hiểu rất rõ điểm này, mà tất cả những người khác cũng vậy.
Bọn họ đều biết, vì Nhân tộc, vì bộ lạc, hơn cả là vì chính bọn họ, việc sinh tử trong chiến đấu là chuyện hết sức bình thường.
Chẳng qua bọn họ không oán không hận, càng không sợ chết trận, bởi vì dù có chết cũng là một cái chết có ý nghĩa, thân nhân của bọn họ đều xem đây là vinh quang!Mỗi một tướng sĩ chết trận đều không cần lo lắng thân nhân trong nhà không ai chăm sóc, người chết trận không chỉ được trợ cấp và khen thưởng, mà Cổ Trần còn nghiêm lệnh, bất kì tướng sĩ nào có công với bộ lạc, thân nhân của kẻ đó nhất định phải được chăm sóc một cách tốt nhất!- Nhân Hoàng, tình huống bên ta cũng không khác Long Uyên tướng quân là mấy, chỉ là gặp nhiều phiền toái, nên tổn thất hơn 10 ngàn tướng sĩ.
Câu Trần ra khỏi hàng, giảng thuật rõ ràng quá trình chinh phạt của bản thân, gặp phải nguy hiểm phiền phức nào cũng nói ra tỉ mỉ.
Cổ Trần yên lặng nghe, không mở miệng nói gì, hắn có thể mường tượng được, con đường chinh chiến của hai thuộc hạ không hề trôi chảy.
.