Ta Không Làm Thiếp
Chương 71: Chuẩn bị
Thẩm Lan ôm bầu tâm sự ngồi bần thần hồi lâu, bỗng nhiên cao giọng hô: “Tử Ngọc.”
Tử Ngọc đang ngồi bên ngoài vừa gác vừa thắt dây đeo, nghe tiếng đẩy cửa vào: “Phu nhân cần gì ạ?”
Thẩm Lan cười nói: “Bên ngoài mưa phùn, tiết trời se se lạnh. Em đi bảo nhà bếp làm một nồi nước lẩu tới đây, đun thêm ba chỉ heo, gà tam hoàng, chấm với thù du, hoa tiêu, vừa tươi vừa cay, lại thả thêm ít bắp cải, thịt, cá cắt lát và mì vào, ăn cho ấm người lên.”
Tử Ngọc xin vâng rồi đi ra ngoài.
Tới rồi buổi tối, Bùi Thận chưa về, Thẩm Lan nhúng lát thịt dê mỏng vào nồi lẩu gà, ba chỉ. Hơi nóng phả lên mịt mờ, lát thịt xoay tròn trong nồi nước dùng đỏ chót, cay tê đầu lưỡi, nóng hôi hổi.
Chẳng mấy chốc cả người Thẩm Lan đã rịn mồ hôi, nàng nói với Tử Ngọc: “Ta nóng quá. Em xuống bếp pha chén nước mật ong lạnh đi, nhớ là phải ngâm bằng nước giếng cho mát, dùng để giải nhiệt giải khát còn gì bằng, nhanh nhanh lên nhé.”
Thẩm Lan liên tiếp giục giã, Tử Ngọc cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ vội vàng đem nước tới. Thẩm Lan uống cạn một hơi trước, lại tiếp tục vừa ăn lẩu vừa uống nước.
Bùi Thận gần đây cũng không biết đang bận việc gì, y ngày ngày đi sớm về trễ, luôn không chạm mặt với Thẩm Lan.
Hôm sau, Thẩm Lan lại dẫn hộ vệ nha hoàn ra ngoài. Cũng như những lần trước đó, nàng dạo quanh bên ngoài một lúc, rồi chọn một cửa hàng tơ lụa vào xem, sau đó mới đi tới cửa hàng vàng bạc của nhà Lý Bảo Châu.
Cửa hàng vàng bạc này dưới trướng quản lý của Lý Bảo Châu, nên cũng đã sớm được dặn dò riêng. Chưởng quầy thấy ái thiếp của Tuần phủ đại nhân ghé chơi, lập tức bước ra niềm nở chào đón, cười khanh khách nói: “Phải chăng là Bùi phu nhân?”
Thẩm Lan gật đầu, cười nói: “Ta rảnh rỗi không có việc gì làm cho nên ghé qua dạo một lúc.”
Chưởng quầy hơn bốn mươi tuổi, vuốt râu mỉm cười: “Phu nhân ghé chơi quả như là rồng đến nhà tôm.” Nói rồi, ông hô tiểu nhị dâng trà, lại mời Thẩm Lan dời bước lên lầu hai.
Thấy Thẩm Lan vào trong, bọn hộ vệ theo như bình thường đứng gác cổng trước cổng sau.
Thẩm Lan lên lầu hai, được chưởng quầy dẫn vào một gian phòng riêng. Trong phòng có bàn ghế gỗ nam sơn đen, trên tường treo bức họa phỏng lại phong cách tranh non nước của Mễ Phất, trên bàn bày cái lục bình, bên trong cắm mấy cành hoa quế tỏa hương nhàn nhạt, bài trí hết sức là thanh nhã.
“Mời phu nhân xem.” Chưởng quầy đích thân bê lên hơn mười hộp gỗ, mở ra bên trong nào ngọc lục bảo, đá điên bất lạp, ngọc trai Đông Bắc, hổ phách, kim nha (2)…… phải đến hơn hai mươi viên đá quý.
“Phu nhân có thích món nào không ạ?”
Thẩm Lan có cầm theo ngân phiếu hơn ba trăm, nhưng đó là để dùng làm việc, sao có thể bỏ ra mua ngọc ngà đá quý được. Nàng nhàn nhạt nói: “Ta không thích đá quý, có trang sức nào kiểu dáng tinh xảo không?”
Chưởng quầy lập tức mỉm cười: “Tất nhiên là có, trâm thoa, vòng tay, ngọc bội, hoa điền (3) hoa thắng, cái gì cũng có.” Lại nói: “Phu nhân chờ một lát.” Ông dẫn theo mấy tên hầu xuống dưới nâng lên chừng hơn hai mươi chiếc hộp khác.
Chưởng quầy mở hết số hộp ra, trên nền lớp lót bằng vải nhung, trâm hồng ngọc khắc hai đóa hải đường cùng cuống, trâm lũy ti bướm vờn hoa khảm đá, thoa điểm thúy đính ngọc trai Đông Bắc màu hồng nhạt, vòng tay chạm bạc hoa sen bung nở…… tất cả đều là những món tinh xảo độc đáo, số lượng hiếm có trong cửa hàng này.
Thẩm Lan cười cười, mở miệng nói: “Tử Ngọc, Lục Nhụy, lần trước Đoan Ngọ liên luỵ đến hai em, giờ xuống lầu lựa mấy món trang sức các em thích đi, ta trả tiền.”
Lục Nhụy hớn hở vui mừng, Tử Ngọc sau niềm hân hoan chợt nói: “Bên cạnh phu nhân dù sao cũng phải có người ở lại hầu hạ mới thỏa. Thôi thì Lục Nhụy đi trước, chờ nàng chọn xong thì nô tỳ lại đi.”
Thẩm Lan xua tay: “Chưởng quầy còn dẫn thêm hai bà vú tới đứng đây, làm gì nhất định phải cần tới hai em. Nhanh đi đi, chốc lát rời khỏi đây còn phải đi dạo những nơi khác nữa.”
Nghe vậy, Tử Ngọc không nói gì thêm, vui vẻ dẫn Lục Nhụy cùng đi xuống lầu.
Thấy trong phòng chỉ còn lại chưởng quầy và hai bà vú đứng nâng hộp, Thẩm Lan liền lấy ra một chiếc hoa tai đá quý điêu thành hình hoa ngọc lan định đeo lên thử, nhưng loay hoay một lúc mãi chưa đeo được.
Chưởng quầy nhân đó nói: “Phu nhân có cần hô thợ cài trâm tới hầu không ạ?” Người này đã nhận tiền của Ngọc Dung cho nên cố gắng đề cử nàng.
Thẩm Lan nhíu mày: “Kêu lên đây thử xem sao.”
Lát sau, Ngọc Dung chải búi tóc cao, mặc chiếc áo ngoài bằng vải mịn màu vàng, cúi đầu lặng lẽ tiến lên.
Thấy nàng đến, Thẩm Lan liếc nhìn chưởng quầy, thong thả nói: “Ông là đàn ông, đứng ở đây không tiện lắm, dẫn theo mấy bà vú này ra ngoài đứng chờ đi thôi.”
Chưởng quầy nhìn qua những món trâm vòng quý giá trên bàn, không chút do dự khom người cáo lui. Mấy thứ này vốn chính là để tặng không cho ái thiếp của Tuần phủ đại nhân. Đừng nói làm hỏng hay làm mất, cho dù Thẩm Lan có cầm bẻ gẫy ngay trước mặt mình, chưởng quầy cũng sẽ vờ như không thấy.
Thấy chưởng quầy dẫn bà vú cáo lui, trong phòng chỉ còn lại nàng và Ngọc Dung, Thẩm Lan đứng lên thì thầm: “Ngọc Dung, cô đã chịu tới, chắc hẳn đã suy nghĩ kỹ càng.”
Ngọc Dung gật đầu: “Không gạt gì tỷ tỷ, việc lớn như vậy, ngày thường sao mà dám làm? Nhưng lúc này quả thật hết cách.”
Nàng chua xót nói: “Bành gia vốn là nhà đò, xưa nay lấy thuyền làm nhà, suốt ngày ngâm mình trên sông đánh cá, chưa tới ba mươi tuổi đã bệnh tật đầy người. Thế thì cũng thôi đi, ngờ đâu thuế khóa mỗi năm thêm nặng. Mấy ngày trước mới đóng thuế cá hết hai lượng bạc, tiểu giáp (1) lại đến xin dầu cá, lông vũ, bóng cá, keo dán dây câu đủ thứ, lại đòi thêm ít bạc. Còn phải dâng cống cá hoa vàng. Bên Tuần Kiểm Tư ngày ngày phái tiểu giáp xuống hối thúc, một hai ép chúng ta giao nộp cá hoa vàng. Nhưng giống cá này vốn quý hiếm ít ỏi, làm sao có thể dễ dàng đánh bắt được?”
“Đây cũng chỉ mới là tốn tiền. Nhưng người lớn trong nhà nói mưa thu kéo dài thế này, e rằng phía bắc sẽ gặp thiên tai, đến lúc đó triều đình nhất định sẽ trưng người đi vận chuyển lương thực đến vùng thiên tai. Nếu cha chồng và tam ca phải đi, cả nhà sẽ chết đói mất thôi. Nhưng nếu là không đi, lấy đâu ra đủ tiền đóng phạt xin miễn?”
Ngọc Dung nói đến nghẹn ngào, Thẩm Lan khẽ thở dài. Thiên hạ loạn lạc, dân sinh gian nan.
Thẩm Lan an ủi nàng vài câu, Ngọc Dung lau nước mắt, ngừng khóc nói: “Tỷ tỷ, ta nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng ít lâu nữa, tỷ tỷ cũng làm như hôm Đoan Ngọ, vùng thoát khỏi nha hoàn, hộ vệ rồi lên thuyền của tam ca. Sau đó chèo về phía Bắc Quan, đi dọc kênh đào, muốn chạy đi đâu thì chạy.”
Cách này phải nói là quá ngây thơ.
Thẩm Lan lắc đầu: “Ta hỏi cô, lần trước Đoan Ngọ hai ta gặp nhau, cô nhắc tới Bành Tam đi lướt thủy triều trên sông Tiền Đường với hy vọng lãnh thưởng là có ý gì?”
Ngọc Dung chua chát: “Đánh cá cực khổ thì có thể được mấy đồng? Để kiếm thêm tiền, mỗi năm sóng triều lên ở sông Tiền Đường, tam ca sẽ dẫn mấy huynh đệ bơi giỏi cầm cờ màu, lướt lên đầu ngọn sóng. Nếu cờ không ướt, sẽ có thể nhận được tiền thưởng từ những người vây xem hai bên bờ sông.”
Thẩm Lan thở dài một tiếng, quả đúng như nàng nghĩ.
“Tam ca nhà cô đã bơi giỏi đến vậy, nếu mười bảy tháng tám ta rơi xuống sông Tiền Đường, sóng to gió lớn ngập trời như thế, liệu Bành tam có thể kéo ta bơi ra xa vài trăm thước, trèo lên bờ chạy trốn?”
Ngọc Dung nghẹn họng ngơ ngác nhìn Thẩm Lan, không thốt nên lời.
Thẩm Lan cười khổ. Nàng nghĩ nếu lại chạy trốn, Bùi Thận cho dù tiêu tốn thời gian mấy năm cũng nhất định phải đào cho ra tung tích của nàng. Thẩm Lan trốn tới đâu cũng không thoát được.
Chỉ còn một kế duy nhất, đó là khiến Bùi Thận cho rằng nàng đã chết.
Nhưng phải lựa chọn kiểu chết ra sao quả đúng là khó khăn muôn vàn. Nếu chọn tự thiêu, chưa nói tới kiếm đâu ra xác người bị cháy, chỉ mỗi việc đưa được xác vào trong phủ Tuần phủ đã là một nhiệm vụ độ khó cực cao.
Nếu vờ rơi xuống vực hoặc bị thú vật trong rừng xé xác, tới lúc Bùi Thận chạy xuống đáy vực tìm nàng, lấy đâu ra những mảnh chân tay rời rạc cùng với một lượng máu lớn như vậy để giả dạng hiện trường? Huống hồ, nếu nàng thật sự đứng trước mặt đám người nhảy xuống vực, không chết cũng phải tàn phế.
Nếu nói thắt cổ tự vẫn hoặc là dùng thuốc giả chết, ngừng thở mấy ngày nằm vào quan tài, sau khi hạ huyệt thì nhờ người đào ra. Cách này lại càng quái dị hơn nữa. Nàng làm sao có thể chắc chắn thắt cổ tự vẫn sẽ không biến thành chết thật? Rồi phải đi đâu để tìm thuốc giả chết?
Nghĩ tới nghĩ lui, cách duy nhất có thể thực hiện chính là rơi vào sông Tiền Đường, ngay trước mắt mọi người bị nước cuốn đi, không còn khả năng sống sót. Đến lúc đó chẳng cần vết máu, thi thể cũng không biết bị trôi tới đâu, như thế mới thật sự ổn thỏa.
“Phu nhân, ta cũng không biết tam ca có thể cứu tỷ hay không?” Ngọc Dung nào dám bảo đảm chắc chắn.
Thẩm Lan thấp giọng nói: “Bành Tam nếu đã lướt sóng mấy năm mà vẫn chưa sứt mẻ gì, chắc hẳn cũng biết nơi nào sóng lớn trông có vẻ nguy hiểm kỳ thực không đến nỗi nào, nơi nào thích hợp lên bờ. Đây là điều bảo đảm thứ nhất.”
“Ngoài ra, Bành Tam ngoại trừ lướt sóng lấy thưởng, có phải còn kiêm thêm việc cứu người rơi sông?”
Ngọc Dung hoảng sợ gật đầu: “Hàng năm ngày hội xem sóng đều sẽ có người rơi xuống nước. Tam ca cứu được người, người nhà bọn họ ít nhiều cũng thưởng chút tiền.”
Thẩm Lan gật đầu nói tiếp: “Hắn đã có kinh nghiệm cứu người, vây đây chính là điều bảo đảm thứ hai.” Dứt câu, nàng lại hỏi: “Việc này chớ để nhiều người biết đến. Bành tam trong nhà đứng thứ ba, vậy trên dưới có huynh đệ gì không?”
Ngọc Dung cũng hơi vững lòng lại: “Có hai đệ đệ, một đứa mười bảy, một đứa mười lăm đều giỏi bơi lội, từ hồi năm, sáu tuổi đã xuống nước phụ giúp gia đình.
Thẩm Lan gật đầu: “Ta vốn cũng biết bơi, có thể nhịn thở dưới nước chừng hơn trăm số, chờ ba người Bành tam kéo ta bơi ra xa. Cái này là điều bảo đảm thứ ba.”
Thẩm Lan quê quán ở vùng sông nước, nếu nói chỉ biết chèo thuyền chứ không rành bơi lội, đó là nói đùa. Nàng khi đó gạt Bùi Thận mình không biết bơi, chẳng qua nghĩ bụng thứ mình biết chớ để Bùi Thận hay thì tốt hơn. Cũng không ngờ rằng lúc này sẽ cần dùng đến.
Nghe vậy, Ngọc Dung tuy thở phào một hơi, nhưng cuối cùng vẫn còn khó xử: “Tỷ tỷ, tam ca không có ở đây, ta thật sự không dám tự ý nhận lời.”
Thẩm Lan gật đầu nói: “Không sao, cô về thương lượng lại với Bành tam. Nếu là chắc chắn, chịu đồng ý, cô hãy mở cửa sổ lá liễu trên lầu một của cửa hàng bạc ra, cắm một cành hoa quế lên trang trí. Ta đi ngang qua trông thấy sẽ hiểu được.”
Hai người hẹn nhau xong, Thẩm Lan ngồi xuống để Ngọc Dung cài trâm vòng trang sức, lại đợi thêm một lát rồi xuống lầu, thấy Tử Ngọc Lục Nhụy chọn trái lựa phải, cuối cùng chọn được một cái vòng bạc mảnh khắc hoa và một đóa hoa nhung mẫu đơn.
Thẩm Lan thanh toán tiền rồi dẫn đám nha hoàn hộ vệ quay về phủ.
Bùi Thận bận đến độ không rảnh đoái hoài đến nàng, y nghỉ ngơi hẳn ở thư phòng, không hề đặt chân tới viện sau.
Thẩm Lan mừng thầm trong bụng. Thời gian qua thêm bốn năm ngày, sáng sớm nàng ăn một chén mì nước nấu tôm tươi, sau đó dẫn theo nha hoàn hộ vệ ra ngoài.
Đi ngang qua cửa hàng vàng bạc, nàng vén màn xe, quả nhiên trông thấy cành hoa quế cài trên cửa sổ lá liễu. Thẩm Lan khẽ cười một tiếng, biết Ngọc Dung đã nhận lời.
Đến được khu Bắc Quan, Thẩm Lan cũng giống như những lần trước dạo quanh khắp nơi, cuối cùng tới cửa hàng tơ lụa Sử gia ở phố Mã Tiền.
Thấy Thẩm Lan dẫn mấy nha hoàn vào cửa hàng, hộ vệ Bình Nghiệp không khỏi than thở: “Ca, phu nhân cách bốn năm ngày sẽ ra ngoài đi dạo một chuyến. Một chuyến kéo dài cả ngày. Áo quần trang sức chẳng lẽ đẹp đến thế sao?”
Bình Sơn trừng mắt nhìn đệ đệ, mắng: “Đừng nói bậy. Lo ra canh gác cửa sau đi.”
Mọi người theo Thẩm Lan ra ngoài nhiều lần vẫn chưa xảy ra chuyện gì, tinh thần cũng hơi lỏng lẻo, nghe vậy cũng chỉ cười đùa phân công nhau đứng gác.
Thẩm Lan vào cửa hàng này, chưởng quầy nhìn thấy chất liệu dệt kim thêu hoa trên người nàng, cười khanh khách ra chào phu nhân.
Thẩm Lan chưa nói gì, chỉ làm khẩu hình miệng hai chữ: “Vương Lãm.”
Chưởng quầy hơi sững ra. Ông đâu hề biết đọc khẩu hình, nhưng người kì lạ như vậy, chắc có lẽ chỉ có Vương Lãm mà công tử nhà mình từng dặn qua.
Nghĩ vậy, chưởng quầy chắp tay cười: “Mời phu nhân ngồi. Lão đi lấy mấy loại vải vóc đang thịnh tới đây.” Dứt lời, ông sai tiểu nhị dâng trà, rồi bước vào viện sau lấy những hàng hóa tốt nhất để mang ra.
Không bao lâu sau, chưởng quầy liền mang tới những nguyên liệu vải vóc, đặt lên bàn để Thẩm Lan lựa chọn.
“Mời phu nhân xem. Hai khúc vải này là gấm hoa đỏ, sa tanh đan chỉ vàng. Hàng này là vận chuyển trực tiếp từ trấn Thịnh Trạch ở Tô Châu tới đây đó.”
Thẩm Lan ngắm nghía, bình phẩm: “Màu sắc tươi sáng, hoa văn cũng đẹp. Chỉ là ta thích đơn giản chút, có không?”
Chưởng quầy nịnh nàng một câu, rồi mới chỉ vào mấy khúc tơ lụa khác: “Phu nhân quả là biết nhìn hàng. Mời phu nhân xem mấy loại này, vải nhung đấu la của Lưu Cầu, vải bố của Cao Ly, còn có vải bố của Tây Dương, lụa của Oa quốc, tất cả đều là hàng tuyển chọn đặc biệt ra.”
Chưởng quầy giới thiệu lần lượt từng thứ một, Thẩm Lan cũng không chê người này nói nhiều, thỉnh thoảng cũng đáp lại đôi câu, nghe ông thao thao bất tuyệt nói gần nửa canh giờ.
Chưởng quầy đang giới thiệu cao hứng, chợt thấy một tên tiểu nhị đứng bên cạnh nháy nháy mắt.
Chưởng quầy thấy, lập tức mắng: “Thật là không biết phép tắc! Khách quý đang đứng đây, ai cho ngươi xen mồm!” Quát xong, ông khom người xin lỗi: “Mong phu nhân chớ trách, tên hầu này nó không hiểu chuyện.”
Thẩm Lan cười cười: “Không sao.”
Thấy Thẩm Lan vẫn chưa trách hắn, tên tiểu nhị kia cũng khẽ thở phào, thấp giọng nói: “Chưởng quầy, ở ngoài người ta giao hàng tới, đang đứng đợi ngài ra kiểm hàng thanh toán tiền.”
Chưởng quầy nghe vậy, lập tức liếc nhìn Thẩm Lan. Thẩm Lan hiểu ý, nghiêng tay làm đổ chén trà lên người.
“Ai nha, phu nhân.” Tử Ngọc cùng Lục Nhụy cuống quít cầm khăn ra lau. Ngặt nỗi váy lụa hồng thêu hoa của Thẩm Lan đã bị trà thấm ướt thành một mảng.
May mà mỗi lần ra ngoài, Lục Nhụy luôn đem theo một hai bộ áo quần để thay, nàng ôm rương gỗ nhỏ sơn đen hỏi: “Chưởng quầy, chỗ này của các ông có nơi thay quần áo chứ?”
Chưởng quầy vội gật đầu: “Viện sau có chỗ thay quần áo đấy.” Nói rồi, ông gọi đứa con gái trong nhà ra dẫn Thẩm Lan đi phòng khách bên trái của viện sau.
Phòng dành cho khách này diện tích không quá rộng, trong phòng chỉ có tấm bình phong bằng lụa dựng đối diện cửa để ngăn cách không gian.
Thẩm Lan nói: “Áo quần để đó, các em lui ra ngoài đi.”
Quần áo của Thẩm Lan hàng ngày đều là nàng tự thay, Tử Ngọc và Lục Nhụy thả rương đựng quần áo xuống rồi khép cửa xin lui.
Thấy hai người đi rồi, Thẩm Lan mới đi ra sau bình phong, quả nhiên thấy Dương Duy Học mỉm cười nhìn nàng.
Thẩm Lan thở dài một tiếng, lấy tờ giấy đã viết sẵn trong tay áo ra nói: “Ta vốn tưởng Dương huynh đã trở về Tô Châu, định bụng nhờ chưởng quầy gửi giấy này cho huynh. Dè đâu huynh vẫn còn đang ở Hàng Châu thế này.”
Dương Duy Học chắp tay nói: “Ta nhất định phải giải quyết cho xong việc của cô đã, rồi mới có thể yên tâm quay về học hành được.”
Thấy hắn nghĩa hiệp như vậy, Thẩm Lan không khỏi cảm động: “Dương huynh là người quân tử chân tình, vậy thì ta đây cũng không thể làm tiểu nhân.” Nói đoạn, nàng mới kể rõ ràng hết thảy quá khứ làm ngựa gầy, bỏ trốn gặp được Bùi Thận, thậm chí bị bức ép làm thiếp, mấy lần đào vong thất bại cho Dương Duy Học nghe.
Dương Duy Học nghe mà thảng thốt không thôi. Hắn sớm đã đoán trước thân phận Thẩm Lan có lẽ không phải đường đường chính chính gì cho cam, nhưng cũng chẳng ngờ nàng lại xuất thân từ lò ngựa gầy. Nhưng thấy nàng bất khuất kiên cường, lỗi lạc tiết tháo, hắn không kiềm được sinh lòng kính nể.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Duy Học lúc này mới nói: “Vậy sắp tới cô tính thế nào?”
Thẩm Lan thì thầm: “Dương huynh là quân tử, ta không dám cầu gì hơn, chỉ mặt dày nhờ Dương huynh hai việc.”
Dương Duy Học tưởng nàng định nhờ hắn giúp nàng chạy trốn, không ngần ngại mà nhận lời ngay: “Bạn bè cần giúp, từ chối sao đành.”
Thẩm Lan cười nói: “Thứ nhất, ta muốn Dương huynh trở về Tô Châu, coi như sau khi từ biệt ở Tô Châu đã không còn gặp lại ta nữa.”
Dương Duy Học sững ra, Thẩm Lan nói tiếp: “Thứ hai, hôm nay là mùng mười tháng tám. Ba tháng sau, một năm sau ta sẽ lần lượt nhờ người nhắn bình an hai lần cho Dương huynh.” Ba tháng cũng đủ làm Bùi Thận hết hy vọng. Cho dù y có nghi ngờ rồi phái người theo dõi Dương Duy Học, ba tháng cũng phải thu người về. Một năm sau, Thẩm Lan cuối cùng cũng có thể dừng chân ổn định cuộc sống.
Dương Duy Học vội hỏi với theo: “Báo tin? Cô muốn đi đâu?”
Thẩm Lan chỉ cười: “Nếu Dương huynh mãi không nhận được lời nhắn của ta, vậy thì nhờ Dương huynh tới quan phủ tố cáo hai người Ngọc Dung, Bành Tam tự ý giam giữ gia quyến nhà quan.”
Dương Duy Học kinh hãi: “Nói vậy tức là sao?”
Thẩm Lan cười khổ. Một người nữ yếu ớt như nàng, mang theo mấy trăm ngân phiếu trốn đi. Hễ là Ngọc Dung Bành Tam nổi lòng tham thì mất tiền đã đành, nếu đem nàng bán vào nhà chứa kiếm tiền, hoặc nhốt nàng làm kỹ nữ tiếp khách trên thuyền, tiếp hết người này đến người khác…
“Chỉ để phòng hờ mà thôi.” Nói xong, nàng đưa tờ giấy trong tay cho hắn: “Trên đây là địa chỉ của Ngọc Dung, Bành Tam.”
Dương Duy Học nôn nóng nhận lấy tờ giấy, luôn miệng hỏi: “Cô có việc gì thì cứ nói ra, sao mà phải đến nỗi này?”
Nàng đang định mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài Tử Ngọc cao giọng gọi: “Phu nhân đã xong chưa?”
Thẩm Lan đáp lại: “Chưa.” Nàng vội dặn dò Dương Duy Học: “Nếu lúc đó thư báo bình an hoặc lời nhắn báo bình an đến, hễ là không có ám hiệu hai ta hẹn trước, Dương huynh chớ vội tin.” Nàng sợ có người ép nàng viết thư báo bình an.
Nói đến đây, Thẩm Lan thuận miệng nói: “Ta và Dương huynh quen nhau vào tháng bảy tại trạm Càn Ninh ở Thương Châu, hơi đổi một chút, lấy bốn chữ Lan Nguyệt Thương Càn làm ám hiệu.” Ám hiệu này quái lạ khác thường, chắc chắn sẽ không có người tình cờ nói trúng.
Dương Duy Học nghe nàng dặn dò, trong lòng sốt ruột âu lo, hắn đang định khuyên nữa, Thẩm Lan đã mở rương ra lấy quần áo.
Dương Duy Học chẳng biết làm sao, chỉ đành vòng ngược ra sau bình phong, nghe bên ngoài vang lên những tiếng sột soạt.
Một người đàn ông như hắn trốn sau tấm bình phong nghe một cô nương thay quần áo, Dương Duy Học không khỏi đỏ mặt. Hắn ngẩn ngơ suy nghĩ lung tung, rồi chợt vội mắng mình tơ tưởng bậy bạ, hành động như kẻ tiểu nhân.
Thẩm Lan thật ra cũng chưa cởi áo quần ra đổi, sợ bộ y phục mới khiến đám hộ vệ nghi ngờ rồi báo cho Bùi Thận. Nếu dính líu tới Dương Duy Học thì quả không hay.
Nàng chỉ kéo áo lụa trắng thấp xuống, rồi đổi vị trí của dải lụa đeo bên hông nhằm che khuất vết trà đọng.
Sửa soạn đâu vào đấy xong, Thẩm Lan quay về hướng bình phong chắp tay thi lễ: “Dương huynh, ơn đức này vạn không dám quên. Nếu ta có thể sống sót, nhất định dốc lòng báo đáp ân tình của huynh.” Nói rồi, nàng nhấc rương lên đi ra ngoài.
Dương Duy Học nghe nàng nói tới sống sót, lòng nóng như lửa đốt, đứng sau bình phong luôn miệng hỏi với theo: “Sống sót tức là sao? Lời này của cô nghe sao như lời trăn trối?”
Thẩm Lan thở dài một tiếng, nàng vốn là ôm lòng liều chết tới thử một phen.
Thành, đó là chết mà lại sống.
Bại, thôi thì ngọc nát hương tan.
Chú thích:
Sóng triều và hội xem sóng trên sông Tiền Đường: xem tại đây (Tiếng Việt). Sóng rất cao nha mọi người khoảng chừng 9 mét, nhảy vào là rất nguy hiểm. Không khuyến khích học theo ~~
1 tiểu giáp: người phụ trách công việc nông thôn thời phong kiến
2: tên các loại đá quý cổ, có thể tham khảo từ cuốn《 ngũ tạp trở · vật bộ tứ 》của Tạ Triệu Chiết thời nhà Minh (“Kim thế chi sở bảo giả, hữu miêu nhi nhãn, tổ mẫu lục, điên bất lạt, mật tịch, kim nha…… Đẳng loại, nhiên giai tương khảm thủ sức chi dụng.”)
3: hoa điền: trang sức đính giữa trán
Tử Ngọc đang ngồi bên ngoài vừa gác vừa thắt dây đeo, nghe tiếng đẩy cửa vào: “Phu nhân cần gì ạ?”
Thẩm Lan cười nói: “Bên ngoài mưa phùn, tiết trời se se lạnh. Em đi bảo nhà bếp làm một nồi nước lẩu tới đây, đun thêm ba chỉ heo, gà tam hoàng, chấm với thù du, hoa tiêu, vừa tươi vừa cay, lại thả thêm ít bắp cải, thịt, cá cắt lát và mì vào, ăn cho ấm người lên.”
Tử Ngọc xin vâng rồi đi ra ngoài.
Tới rồi buổi tối, Bùi Thận chưa về, Thẩm Lan nhúng lát thịt dê mỏng vào nồi lẩu gà, ba chỉ. Hơi nóng phả lên mịt mờ, lát thịt xoay tròn trong nồi nước dùng đỏ chót, cay tê đầu lưỡi, nóng hôi hổi.
Chẳng mấy chốc cả người Thẩm Lan đã rịn mồ hôi, nàng nói với Tử Ngọc: “Ta nóng quá. Em xuống bếp pha chén nước mật ong lạnh đi, nhớ là phải ngâm bằng nước giếng cho mát, dùng để giải nhiệt giải khát còn gì bằng, nhanh nhanh lên nhé.”
Thẩm Lan liên tiếp giục giã, Tử Ngọc cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ vội vàng đem nước tới. Thẩm Lan uống cạn một hơi trước, lại tiếp tục vừa ăn lẩu vừa uống nước.
Bùi Thận gần đây cũng không biết đang bận việc gì, y ngày ngày đi sớm về trễ, luôn không chạm mặt với Thẩm Lan.
Hôm sau, Thẩm Lan lại dẫn hộ vệ nha hoàn ra ngoài. Cũng như những lần trước đó, nàng dạo quanh bên ngoài một lúc, rồi chọn một cửa hàng tơ lụa vào xem, sau đó mới đi tới cửa hàng vàng bạc của nhà Lý Bảo Châu.
Cửa hàng vàng bạc này dưới trướng quản lý của Lý Bảo Châu, nên cũng đã sớm được dặn dò riêng. Chưởng quầy thấy ái thiếp của Tuần phủ đại nhân ghé chơi, lập tức bước ra niềm nở chào đón, cười khanh khách nói: “Phải chăng là Bùi phu nhân?”
Thẩm Lan gật đầu, cười nói: “Ta rảnh rỗi không có việc gì làm cho nên ghé qua dạo một lúc.”
Chưởng quầy hơn bốn mươi tuổi, vuốt râu mỉm cười: “Phu nhân ghé chơi quả như là rồng đến nhà tôm.” Nói rồi, ông hô tiểu nhị dâng trà, lại mời Thẩm Lan dời bước lên lầu hai.
Thấy Thẩm Lan vào trong, bọn hộ vệ theo như bình thường đứng gác cổng trước cổng sau.
Thẩm Lan lên lầu hai, được chưởng quầy dẫn vào một gian phòng riêng. Trong phòng có bàn ghế gỗ nam sơn đen, trên tường treo bức họa phỏng lại phong cách tranh non nước của Mễ Phất, trên bàn bày cái lục bình, bên trong cắm mấy cành hoa quế tỏa hương nhàn nhạt, bài trí hết sức là thanh nhã.
“Mời phu nhân xem.” Chưởng quầy đích thân bê lên hơn mười hộp gỗ, mở ra bên trong nào ngọc lục bảo, đá điên bất lạp, ngọc trai Đông Bắc, hổ phách, kim nha (2)…… phải đến hơn hai mươi viên đá quý.
“Phu nhân có thích món nào không ạ?”
Thẩm Lan có cầm theo ngân phiếu hơn ba trăm, nhưng đó là để dùng làm việc, sao có thể bỏ ra mua ngọc ngà đá quý được. Nàng nhàn nhạt nói: “Ta không thích đá quý, có trang sức nào kiểu dáng tinh xảo không?”
Chưởng quầy lập tức mỉm cười: “Tất nhiên là có, trâm thoa, vòng tay, ngọc bội, hoa điền (3) hoa thắng, cái gì cũng có.” Lại nói: “Phu nhân chờ một lát.” Ông dẫn theo mấy tên hầu xuống dưới nâng lên chừng hơn hai mươi chiếc hộp khác.
Chưởng quầy mở hết số hộp ra, trên nền lớp lót bằng vải nhung, trâm hồng ngọc khắc hai đóa hải đường cùng cuống, trâm lũy ti bướm vờn hoa khảm đá, thoa điểm thúy đính ngọc trai Đông Bắc màu hồng nhạt, vòng tay chạm bạc hoa sen bung nở…… tất cả đều là những món tinh xảo độc đáo, số lượng hiếm có trong cửa hàng này.
Thẩm Lan cười cười, mở miệng nói: “Tử Ngọc, Lục Nhụy, lần trước Đoan Ngọ liên luỵ đến hai em, giờ xuống lầu lựa mấy món trang sức các em thích đi, ta trả tiền.”
Lục Nhụy hớn hở vui mừng, Tử Ngọc sau niềm hân hoan chợt nói: “Bên cạnh phu nhân dù sao cũng phải có người ở lại hầu hạ mới thỏa. Thôi thì Lục Nhụy đi trước, chờ nàng chọn xong thì nô tỳ lại đi.”
Thẩm Lan xua tay: “Chưởng quầy còn dẫn thêm hai bà vú tới đứng đây, làm gì nhất định phải cần tới hai em. Nhanh đi đi, chốc lát rời khỏi đây còn phải đi dạo những nơi khác nữa.”
Nghe vậy, Tử Ngọc không nói gì thêm, vui vẻ dẫn Lục Nhụy cùng đi xuống lầu.
Thấy trong phòng chỉ còn lại chưởng quầy và hai bà vú đứng nâng hộp, Thẩm Lan liền lấy ra một chiếc hoa tai đá quý điêu thành hình hoa ngọc lan định đeo lên thử, nhưng loay hoay một lúc mãi chưa đeo được.
Chưởng quầy nhân đó nói: “Phu nhân có cần hô thợ cài trâm tới hầu không ạ?” Người này đã nhận tiền của Ngọc Dung cho nên cố gắng đề cử nàng.
Thẩm Lan nhíu mày: “Kêu lên đây thử xem sao.”
Lát sau, Ngọc Dung chải búi tóc cao, mặc chiếc áo ngoài bằng vải mịn màu vàng, cúi đầu lặng lẽ tiến lên.
Thấy nàng đến, Thẩm Lan liếc nhìn chưởng quầy, thong thả nói: “Ông là đàn ông, đứng ở đây không tiện lắm, dẫn theo mấy bà vú này ra ngoài đứng chờ đi thôi.”
Chưởng quầy nhìn qua những món trâm vòng quý giá trên bàn, không chút do dự khom người cáo lui. Mấy thứ này vốn chính là để tặng không cho ái thiếp của Tuần phủ đại nhân. Đừng nói làm hỏng hay làm mất, cho dù Thẩm Lan có cầm bẻ gẫy ngay trước mặt mình, chưởng quầy cũng sẽ vờ như không thấy.
Thấy chưởng quầy dẫn bà vú cáo lui, trong phòng chỉ còn lại nàng và Ngọc Dung, Thẩm Lan đứng lên thì thầm: “Ngọc Dung, cô đã chịu tới, chắc hẳn đã suy nghĩ kỹ càng.”
Ngọc Dung gật đầu: “Không gạt gì tỷ tỷ, việc lớn như vậy, ngày thường sao mà dám làm? Nhưng lúc này quả thật hết cách.”
Nàng chua xót nói: “Bành gia vốn là nhà đò, xưa nay lấy thuyền làm nhà, suốt ngày ngâm mình trên sông đánh cá, chưa tới ba mươi tuổi đã bệnh tật đầy người. Thế thì cũng thôi đi, ngờ đâu thuế khóa mỗi năm thêm nặng. Mấy ngày trước mới đóng thuế cá hết hai lượng bạc, tiểu giáp (1) lại đến xin dầu cá, lông vũ, bóng cá, keo dán dây câu đủ thứ, lại đòi thêm ít bạc. Còn phải dâng cống cá hoa vàng. Bên Tuần Kiểm Tư ngày ngày phái tiểu giáp xuống hối thúc, một hai ép chúng ta giao nộp cá hoa vàng. Nhưng giống cá này vốn quý hiếm ít ỏi, làm sao có thể dễ dàng đánh bắt được?”
“Đây cũng chỉ mới là tốn tiền. Nhưng người lớn trong nhà nói mưa thu kéo dài thế này, e rằng phía bắc sẽ gặp thiên tai, đến lúc đó triều đình nhất định sẽ trưng người đi vận chuyển lương thực đến vùng thiên tai. Nếu cha chồng và tam ca phải đi, cả nhà sẽ chết đói mất thôi. Nhưng nếu là không đi, lấy đâu ra đủ tiền đóng phạt xin miễn?”
Ngọc Dung nói đến nghẹn ngào, Thẩm Lan khẽ thở dài. Thiên hạ loạn lạc, dân sinh gian nan.
Thẩm Lan an ủi nàng vài câu, Ngọc Dung lau nước mắt, ngừng khóc nói: “Tỷ tỷ, ta nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng ít lâu nữa, tỷ tỷ cũng làm như hôm Đoan Ngọ, vùng thoát khỏi nha hoàn, hộ vệ rồi lên thuyền của tam ca. Sau đó chèo về phía Bắc Quan, đi dọc kênh đào, muốn chạy đi đâu thì chạy.”
Cách này phải nói là quá ngây thơ.
Thẩm Lan lắc đầu: “Ta hỏi cô, lần trước Đoan Ngọ hai ta gặp nhau, cô nhắc tới Bành Tam đi lướt thủy triều trên sông Tiền Đường với hy vọng lãnh thưởng là có ý gì?”
Ngọc Dung chua chát: “Đánh cá cực khổ thì có thể được mấy đồng? Để kiếm thêm tiền, mỗi năm sóng triều lên ở sông Tiền Đường, tam ca sẽ dẫn mấy huynh đệ bơi giỏi cầm cờ màu, lướt lên đầu ngọn sóng. Nếu cờ không ướt, sẽ có thể nhận được tiền thưởng từ những người vây xem hai bên bờ sông.”
Thẩm Lan thở dài một tiếng, quả đúng như nàng nghĩ.
“Tam ca nhà cô đã bơi giỏi đến vậy, nếu mười bảy tháng tám ta rơi xuống sông Tiền Đường, sóng to gió lớn ngập trời như thế, liệu Bành tam có thể kéo ta bơi ra xa vài trăm thước, trèo lên bờ chạy trốn?”
Ngọc Dung nghẹn họng ngơ ngác nhìn Thẩm Lan, không thốt nên lời.
Thẩm Lan cười khổ. Nàng nghĩ nếu lại chạy trốn, Bùi Thận cho dù tiêu tốn thời gian mấy năm cũng nhất định phải đào cho ra tung tích của nàng. Thẩm Lan trốn tới đâu cũng không thoát được.
Chỉ còn một kế duy nhất, đó là khiến Bùi Thận cho rằng nàng đã chết.
Nhưng phải lựa chọn kiểu chết ra sao quả đúng là khó khăn muôn vàn. Nếu chọn tự thiêu, chưa nói tới kiếm đâu ra xác người bị cháy, chỉ mỗi việc đưa được xác vào trong phủ Tuần phủ đã là một nhiệm vụ độ khó cực cao.
Nếu vờ rơi xuống vực hoặc bị thú vật trong rừng xé xác, tới lúc Bùi Thận chạy xuống đáy vực tìm nàng, lấy đâu ra những mảnh chân tay rời rạc cùng với một lượng máu lớn như vậy để giả dạng hiện trường? Huống hồ, nếu nàng thật sự đứng trước mặt đám người nhảy xuống vực, không chết cũng phải tàn phế.
Nếu nói thắt cổ tự vẫn hoặc là dùng thuốc giả chết, ngừng thở mấy ngày nằm vào quan tài, sau khi hạ huyệt thì nhờ người đào ra. Cách này lại càng quái dị hơn nữa. Nàng làm sao có thể chắc chắn thắt cổ tự vẫn sẽ không biến thành chết thật? Rồi phải đi đâu để tìm thuốc giả chết?
Nghĩ tới nghĩ lui, cách duy nhất có thể thực hiện chính là rơi vào sông Tiền Đường, ngay trước mắt mọi người bị nước cuốn đi, không còn khả năng sống sót. Đến lúc đó chẳng cần vết máu, thi thể cũng không biết bị trôi tới đâu, như thế mới thật sự ổn thỏa.
“Phu nhân, ta cũng không biết tam ca có thể cứu tỷ hay không?” Ngọc Dung nào dám bảo đảm chắc chắn.
Thẩm Lan thấp giọng nói: “Bành Tam nếu đã lướt sóng mấy năm mà vẫn chưa sứt mẻ gì, chắc hẳn cũng biết nơi nào sóng lớn trông có vẻ nguy hiểm kỳ thực không đến nỗi nào, nơi nào thích hợp lên bờ. Đây là điều bảo đảm thứ nhất.”
“Ngoài ra, Bành Tam ngoại trừ lướt sóng lấy thưởng, có phải còn kiêm thêm việc cứu người rơi sông?”
Ngọc Dung hoảng sợ gật đầu: “Hàng năm ngày hội xem sóng đều sẽ có người rơi xuống nước. Tam ca cứu được người, người nhà bọn họ ít nhiều cũng thưởng chút tiền.”
Thẩm Lan gật đầu nói tiếp: “Hắn đã có kinh nghiệm cứu người, vây đây chính là điều bảo đảm thứ hai.” Dứt câu, nàng lại hỏi: “Việc này chớ để nhiều người biết đến. Bành tam trong nhà đứng thứ ba, vậy trên dưới có huynh đệ gì không?”
Ngọc Dung cũng hơi vững lòng lại: “Có hai đệ đệ, một đứa mười bảy, một đứa mười lăm đều giỏi bơi lội, từ hồi năm, sáu tuổi đã xuống nước phụ giúp gia đình.
Thẩm Lan gật đầu: “Ta vốn cũng biết bơi, có thể nhịn thở dưới nước chừng hơn trăm số, chờ ba người Bành tam kéo ta bơi ra xa. Cái này là điều bảo đảm thứ ba.”
Thẩm Lan quê quán ở vùng sông nước, nếu nói chỉ biết chèo thuyền chứ không rành bơi lội, đó là nói đùa. Nàng khi đó gạt Bùi Thận mình không biết bơi, chẳng qua nghĩ bụng thứ mình biết chớ để Bùi Thận hay thì tốt hơn. Cũng không ngờ rằng lúc này sẽ cần dùng đến.
Nghe vậy, Ngọc Dung tuy thở phào một hơi, nhưng cuối cùng vẫn còn khó xử: “Tỷ tỷ, tam ca không có ở đây, ta thật sự không dám tự ý nhận lời.”
Thẩm Lan gật đầu nói: “Không sao, cô về thương lượng lại với Bành tam. Nếu là chắc chắn, chịu đồng ý, cô hãy mở cửa sổ lá liễu trên lầu một của cửa hàng bạc ra, cắm một cành hoa quế lên trang trí. Ta đi ngang qua trông thấy sẽ hiểu được.”
Hai người hẹn nhau xong, Thẩm Lan ngồi xuống để Ngọc Dung cài trâm vòng trang sức, lại đợi thêm một lát rồi xuống lầu, thấy Tử Ngọc Lục Nhụy chọn trái lựa phải, cuối cùng chọn được một cái vòng bạc mảnh khắc hoa và một đóa hoa nhung mẫu đơn.
Thẩm Lan thanh toán tiền rồi dẫn đám nha hoàn hộ vệ quay về phủ.
Bùi Thận bận đến độ không rảnh đoái hoài đến nàng, y nghỉ ngơi hẳn ở thư phòng, không hề đặt chân tới viện sau.
Thẩm Lan mừng thầm trong bụng. Thời gian qua thêm bốn năm ngày, sáng sớm nàng ăn một chén mì nước nấu tôm tươi, sau đó dẫn theo nha hoàn hộ vệ ra ngoài.
Đi ngang qua cửa hàng vàng bạc, nàng vén màn xe, quả nhiên trông thấy cành hoa quế cài trên cửa sổ lá liễu. Thẩm Lan khẽ cười một tiếng, biết Ngọc Dung đã nhận lời.
Đến được khu Bắc Quan, Thẩm Lan cũng giống như những lần trước dạo quanh khắp nơi, cuối cùng tới cửa hàng tơ lụa Sử gia ở phố Mã Tiền.
Thấy Thẩm Lan dẫn mấy nha hoàn vào cửa hàng, hộ vệ Bình Nghiệp không khỏi than thở: “Ca, phu nhân cách bốn năm ngày sẽ ra ngoài đi dạo một chuyến. Một chuyến kéo dài cả ngày. Áo quần trang sức chẳng lẽ đẹp đến thế sao?”
Bình Sơn trừng mắt nhìn đệ đệ, mắng: “Đừng nói bậy. Lo ra canh gác cửa sau đi.”
Mọi người theo Thẩm Lan ra ngoài nhiều lần vẫn chưa xảy ra chuyện gì, tinh thần cũng hơi lỏng lẻo, nghe vậy cũng chỉ cười đùa phân công nhau đứng gác.
Thẩm Lan vào cửa hàng này, chưởng quầy nhìn thấy chất liệu dệt kim thêu hoa trên người nàng, cười khanh khách ra chào phu nhân.
Thẩm Lan chưa nói gì, chỉ làm khẩu hình miệng hai chữ: “Vương Lãm.”
Chưởng quầy hơi sững ra. Ông đâu hề biết đọc khẩu hình, nhưng người kì lạ như vậy, chắc có lẽ chỉ có Vương Lãm mà công tử nhà mình từng dặn qua.
Nghĩ vậy, chưởng quầy chắp tay cười: “Mời phu nhân ngồi. Lão đi lấy mấy loại vải vóc đang thịnh tới đây.” Dứt lời, ông sai tiểu nhị dâng trà, rồi bước vào viện sau lấy những hàng hóa tốt nhất để mang ra.
Không bao lâu sau, chưởng quầy liền mang tới những nguyên liệu vải vóc, đặt lên bàn để Thẩm Lan lựa chọn.
“Mời phu nhân xem. Hai khúc vải này là gấm hoa đỏ, sa tanh đan chỉ vàng. Hàng này là vận chuyển trực tiếp từ trấn Thịnh Trạch ở Tô Châu tới đây đó.”
Thẩm Lan ngắm nghía, bình phẩm: “Màu sắc tươi sáng, hoa văn cũng đẹp. Chỉ là ta thích đơn giản chút, có không?”
Chưởng quầy nịnh nàng một câu, rồi mới chỉ vào mấy khúc tơ lụa khác: “Phu nhân quả là biết nhìn hàng. Mời phu nhân xem mấy loại này, vải nhung đấu la của Lưu Cầu, vải bố của Cao Ly, còn có vải bố của Tây Dương, lụa của Oa quốc, tất cả đều là hàng tuyển chọn đặc biệt ra.”
Chưởng quầy giới thiệu lần lượt từng thứ một, Thẩm Lan cũng không chê người này nói nhiều, thỉnh thoảng cũng đáp lại đôi câu, nghe ông thao thao bất tuyệt nói gần nửa canh giờ.
Chưởng quầy đang giới thiệu cao hứng, chợt thấy một tên tiểu nhị đứng bên cạnh nháy nháy mắt.
Chưởng quầy thấy, lập tức mắng: “Thật là không biết phép tắc! Khách quý đang đứng đây, ai cho ngươi xen mồm!” Quát xong, ông khom người xin lỗi: “Mong phu nhân chớ trách, tên hầu này nó không hiểu chuyện.”
Thẩm Lan cười cười: “Không sao.”
Thấy Thẩm Lan vẫn chưa trách hắn, tên tiểu nhị kia cũng khẽ thở phào, thấp giọng nói: “Chưởng quầy, ở ngoài người ta giao hàng tới, đang đứng đợi ngài ra kiểm hàng thanh toán tiền.”
Chưởng quầy nghe vậy, lập tức liếc nhìn Thẩm Lan. Thẩm Lan hiểu ý, nghiêng tay làm đổ chén trà lên người.
“Ai nha, phu nhân.” Tử Ngọc cùng Lục Nhụy cuống quít cầm khăn ra lau. Ngặt nỗi váy lụa hồng thêu hoa của Thẩm Lan đã bị trà thấm ướt thành một mảng.
May mà mỗi lần ra ngoài, Lục Nhụy luôn đem theo một hai bộ áo quần để thay, nàng ôm rương gỗ nhỏ sơn đen hỏi: “Chưởng quầy, chỗ này của các ông có nơi thay quần áo chứ?”
Chưởng quầy vội gật đầu: “Viện sau có chỗ thay quần áo đấy.” Nói rồi, ông gọi đứa con gái trong nhà ra dẫn Thẩm Lan đi phòng khách bên trái của viện sau.
Phòng dành cho khách này diện tích không quá rộng, trong phòng chỉ có tấm bình phong bằng lụa dựng đối diện cửa để ngăn cách không gian.
Thẩm Lan nói: “Áo quần để đó, các em lui ra ngoài đi.”
Quần áo của Thẩm Lan hàng ngày đều là nàng tự thay, Tử Ngọc và Lục Nhụy thả rương đựng quần áo xuống rồi khép cửa xin lui.
Thấy hai người đi rồi, Thẩm Lan mới đi ra sau bình phong, quả nhiên thấy Dương Duy Học mỉm cười nhìn nàng.
Thẩm Lan thở dài một tiếng, lấy tờ giấy đã viết sẵn trong tay áo ra nói: “Ta vốn tưởng Dương huynh đã trở về Tô Châu, định bụng nhờ chưởng quầy gửi giấy này cho huynh. Dè đâu huynh vẫn còn đang ở Hàng Châu thế này.”
Dương Duy Học chắp tay nói: “Ta nhất định phải giải quyết cho xong việc của cô đã, rồi mới có thể yên tâm quay về học hành được.”
Thấy hắn nghĩa hiệp như vậy, Thẩm Lan không khỏi cảm động: “Dương huynh là người quân tử chân tình, vậy thì ta đây cũng không thể làm tiểu nhân.” Nói đoạn, nàng mới kể rõ ràng hết thảy quá khứ làm ngựa gầy, bỏ trốn gặp được Bùi Thận, thậm chí bị bức ép làm thiếp, mấy lần đào vong thất bại cho Dương Duy Học nghe.
Dương Duy Học nghe mà thảng thốt không thôi. Hắn sớm đã đoán trước thân phận Thẩm Lan có lẽ không phải đường đường chính chính gì cho cam, nhưng cũng chẳng ngờ nàng lại xuất thân từ lò ngựa gầy. Nhưng thấy nàng bất khuất kiên cường, lỗi lạc tiết tháo, hắn không kiềm được sinh lòng kính nể.
Trầm mặc hồi lâu, Dương Duy Học lúc này mới nói: “Vậy sắp tới cô tính thế nào?”
Thẩm Lan thì thầm: “Dương huynh là quân tử, ta không dám cầu gì hơn, chỉ mặt dày nhờ Dương huynh hai việc.”
Dương Duy Học tưởng nàng định nhờ hắn giúp nàng chạy trốn, không ngần ngại mà nhận lời ngay: “Bạn bè cần giúp, từ chối sao đành.”
Thẩm Lan cười nói: “Thứ nhất, ta muốn Dương huynh trở về Tô Châu, coi như sau khi từ biệt ở Tô Châu đã không còn gặp lại ta nữa.”
Dương Duy Học sững ra, Thẩm Lan nói tiếp: “Thứ hai, hôm nay là mùng mười tháng tám. Ba tháng sau, một năm sau ta sẽ lần lượt nhờ người nhắn bình an hai lần cho Dương huynh.” Ba tháng cũng đủ làm Bùi Thận hết hy vọng. Cho dù y có nghi ngờ rồi phái người theo dõi Dương Duy Học, ba tháng cũng phải thu người về. Một năm sau, Thẩm Lan cuối cùng cũng có thể dừng chân ổn định cuộc sống.
Dương Duy Học vội hỏi với theo: “Báo tin? Cô muốn đi đâu?”
Thẩm Lan chỉ cười: “Nếu Dương huynh mãi không nhận được lời nhắn của ta, vậy thì nhờ Dương huynh tới quan phủ tố cáo hai người Ngọc Dung, Bành Tam tự ý giam giữ gia quyến nhà quan.”
Dương Duy Học kinh hãi: “Nói vậy tức là sao?”
Thẩm Lan cười khổ. Một người nữ yếu ớt như nàng, mang theo mấy trăm ngân phiếu trốn đi. Hễ là Ngọc Dung Bành Tam nổi lòng tham thì mất tiền đã đành, nếu đem nàng bán vào nhà chứa kiếm tiền, hoặc nhốt nàng làm kỹ nữ tiếp khách trên thuyền, tiếp hết người này đến người khác…
“Chỉ để phòng hờ mà thôi.” Nói xong, nàng đưa tờ giấy trong tay cho hắn: “Trên đây là địa chỉ của Ngọc Dung, Bành Tam.”
Dương Duy Học nôn nóng nhận lấy tờ giấy, luôn miệng hỏi: “Cô có việc gì thì cứ nói ra, sao mà phải đến nỗi này?”
Nàng đang định mở miệng, lại nghe thấy bên ngoài Tử Ngọc cao giọng gọi: “Phu nhân đã xong chưa?”
Thẩm Lan đáp lại: “Chưa.” Nàng vội dặn dò Dương Duy Học: “Nếu lúc đó thư báo bình an hoặc lời nhắn báo bình an đến, hễ là không có ám hiệu hai ta hẹn trước, Dương huynh chớ vội tin.” Nàng sợ có người ép nàng viết thư báo bình an.
Nói đến đây, Thẩm Lan thuận miệng nói: “Ta và Dương huynh quen nhau vào tháng bảy tại trạm Càn Ninh ở Thương Châu, hơi đổi một chút, lấy bốn chữ Lan Nguyệt Thương Càn làm ám hiệu.” Ám hiệu này quái lạ khác thường, chắc chắn sẽ không có người tình cờ nói trúng.
Dương Duy Học nghe nàng dặn dò, trong lòng sốt ruột âu lo, hắn đang định khuyên nữa, Thẩm Lan đã mở rương ra lấy quần áo.
Dương Duy Học chẳng biết làm sao, chỉ đành vòng ngược ra sau bình phong, nghe bên ngoài vang lên những tiếng sột soạt.
Một người đàn ông như hắn trốn sau tấm bình phong nghe một cô nương thay quần áo, Dương Duy Học không khỏi đỏ mặt. Hắn ngẩn ngơ suy nghĩ lung tung, rồi chợt vội mắng mình tơ tưởng bậy bạ, hành động như kẻ tiểu nhân.
Thẩm Lan thật ra cũng chưa cởi áo quần ra đổi, sợ bộ y phục mới khiến đám hộ vệ nghi ngờ rồi báo cho Bùi Thận. Nếu dính líu tới Dương Duy Học thì quả không hay.
Nàng chỉ kéo áo lụa trắng thấp xuống, rồi đổi vị trí của dải lụa đeo bên hông nhằm che khuất vết trà đọng.
Sửa soạn đâu vào đấy xong, Thẩm Lan quay về hướng bình phong chắp tay thi lễ: “Dương huynh, ơn đức này vạn không dám quên. Nếu ta có thể sống sót, nhất định dốc lòng báo đáp ân tình của huynh.” Nói rồi, nàng nhấc rương lên đi ra ngoài.
Dương Duy Học nghe nàng nói tới sống sót, lòng nóng như lửa đốt, đứng sau bình phong luôn miệng hỏi với theo: “Sống sót tức là sao? Lời này của cô nghe sao như lời trăn trối?”
Thẩm Lan thở dài một tiếng, nàng vốn là ôm lòng liều chết tới thử một phen.
Thành, đó là chết mà lại sống.
Bại, thôi thì ngọc nát hương tan.
Chú thích:
Sóng triều và hội xem sóng trên sông Tiền Đường: xem tại đây (Tiếng Việt). Sóng rất cao nha mọi người khoảng chừng 9 mét, nhảy vào là rất nguy hiểm. Không khuyến khích học theo ~~
1 tiểu giáp: người phụ trách công việc nông thôn thời phong kiến
2: tên các loại đá quý cổ, có thể tham khảo từ cuốn《 ngũ tạp trở · vật bộ tứ 》của Tạ Triệu Chiết thời nhà Minh (“Kim thế chi sở bảo giả, hữu miêu nhi nhãn, tổ mẫu lục, điên bất lạt, mật tịch, kim nha…… Đẳng loại, nhiên giai tương khảm thủ sức chi dụng.”)
3: hoa điền: trang sức đính giữa trán