Ta Không Làm Thiếp
Chương 66: Não úng nước
Ngọc Dung rõ ràng cũng nhận ra Thẩm Lan, nhưng chần chờ một lát, thấy nàng ngồi trên ghế chủ tọa, áo quần đẹp đẽ quý giá, cuối cùng không dám tới nhận, chỉ cúi đầu cầm chiếc lược ngọc bắt đầu chải chuốt cho nha hoàn đang ngồi.
Cố nhân gặp nhau không dám nhận. Thẩm Lan cười khổ một tiếng, yên lặng chờ Ngọc Dung và người thợ cài trâm còn lại trang điểm cho hai nha hoàn kia xong.
Một lúc sau, hai nha hoàn ban nãy đã thành búi tóc cao cắm đầy ngọc ngà châu báu, nhưng cũng vì thế mà chỉ có thể ngồi im như cọc gỗ.
Đám người thấy dáng vẻ cứng còng của hai nàng lại bật cười một trận. Thẩm Lan cũng hùa theo cười mấy tiếng, mới quay sang hai thợ cài trâm nói: “Hai người các cô nếu mặc kệ đẹp xấu, cứ ghim hết trâm hoa thoa phượng lên đầu thế này, làm ăn không bền lắm đâu.”
Ngọc Dung bất lực nói: “Dạ bẩm cũng chỉ là nghe lệnh quý nhân mà thôi.”
Mọi người mới vỡ lẽ, có lẽ là hai phu nhân của Diêm Thương vì muốn khoe giàu cho nên yêu cầu trang điểm như vậy, cũng không phải do tay nghề của thợ có vấn đề.
Thẩm Lan mỉm cười nói: “Đã thế thì các cô hãy thử trang điểm lại cho hai nha hoàn của ta, để ta cũng chiêm ngưỡng xem tay nghề thực tế của các cô ra sao.”
Ngọc Dung và thợ cài trâm còn lại nghe vậy, nhanh nhẹn bắt tay vào làm. Ngọc Dung chải cho nha hoàn Tử Ngọc búi tóc cuộn tròn giấu phần đuôi, cắm lên một cây trâm khắc đào trúc linh chi bằng gỗ nam.
Người còn lại thì chải cho nha hoàn Lục Nhụy kiểu tóc búi chóp nhọn Hàng Châu, cắm trâm vàng tạo hình hoa loa kèn chế tác kiểu lũy ti, hai bên cài thêm thoa đính ngọc trai gạo.
Thẩm Lan bình phẩm: “Đều đẹp.”
Hai thợ cài trâm mừng thầm, có câu này của nàng, sau này muốn làm cho khách hàng quý nhân sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đám người Tôn Yểu Nương, Diệp Phán Nương cũng phụ họa theo. Thẩm Lan lúc này mới cắn môi, hàm ý nói: “Không biết chỗ Yểu Nương có nơi nào để thay quần áo không?”
Tôn Yểu Nương hiểu ý, đây là uống nhiều rượu muốn đi nhà xí. Nàng liền phái hai nha hoàn tâm phúc dẫn Thẩm Lan đi noãn các để thay quần áo.
Thẩm Lan đứng dậy chuẩn bị đi, lại cố ý chỉ vào hai thợ cài trâm: “Đình này gió lớn quá, thổi tóc tai ta tán loạn cả. Hai người các cô tay nghề cũng ổn, theo vào giúp ta chỉnh trang lại đi.”
Dứt lời, nàng mỉm cười với đám người trong đình: “Tóc của ta độ này toàn là do Tử Ngọc và Lục Nhụy chải cho. Hôm nay ta cũng thử làn gió mới xem sao, thử xem ngoài kia có xu hướng gì mới mẻ.”
Mọi người lập tức cười rộ lên, Tôn Yểu Nương cũng chọc cười: “Hai nha hoàn của Bùi phu nhân ta thấy rất là sáng sủa nhanh nhẹn, chắc hẳn tay nghề cũng cao, sao mà kém hai thợ cài trâm này được.”
Thẩm Lan cũng làm bộ gật gù: “Đúng là Bụt chùa nhà không thiêng nhỉ.”
Mọi người lại cười ầm lên, Thẩm Lan cũng cười một lát rồi mới dẫn theo Tử Ngọc, Lục Nhụy cùng hai thợ cài trâm đi về phía noãn các.
Noãn các nóng hừng hực, Thẩm Lan phái Tử Ngọc đi ngâm chén trà, lại lệnh Lục Nhụy đứng gác bên ngoài, đừng để ai tiến vào.
Chủ đang thay quần áo, tất nhiên không thể để ai tới quấy rầy. Lục Nhụy cũng không nghĩ gì nhiều, thật thà cầm cái ghế con tới ngồi gác trước cửa.
Thẩm Lan lúc này mới chỉ vào Ngọc Dung nói: “Cô tới trang điểm cho ta trước.” Nói rồi, nàng quay sang thợ cài trâm còn lại: “Hai người các cô tay nghề sàn sàn như nhau, nhưng cô lớn tuổi hơn, chắc có lẽ cũng nhiều kinh nghiệm hơn. Chờ một lát ta trang điểm xong, cô xem lại rồi bổ sung thêm, được chứ?”
Thợ cài trâm lớn tuổi hơn nghe nàng nói ngọt, lập tức gật đầu cười ngồi xuống cạnh Lục Nhụy, chờ Thẩm Lan lát nữa cho gọi nàng.
Tách hết tất cả mọi người đi rồi, thấy trong noãn các chỉ còn lại mình và Ngọc Dung, Thẩm Lan mới mở miệng hỏi: “Cô sống có tốt không?”
Nghe nàng không hỏi gì khác, chỉ hỏi mình sống ra sao, hai mắt Ngọc Dung đỏ lên, nước mắt rưng rưng muốn quỳ xuống dập đầu cho Thẩm Lan, lại bị Thẩm Lan đỡ lấy, trách móc: “Cô làm gì vậy?”
Ngọc Dung nức nở: “Ngày đó ta bị đưa ra khỏi Kinh đô, chưa kịp tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ.”
Thẩm Lan lắc đầu: “Ơn cứu mạng cái gì, chẳng qua bèo nước gặp nhau, giúp được thì giúp mà thôi.”
Ngọc Dung lau nước mắt nói: “Tỷ tỷ ở hiền gặp lành, bây giờ thành quý nhân, cũng coi như là qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.”
Thẩm Lan cười khổ, biết nàng cho rằng mình đã thành thiếp chính thức của Bùi Thận, có danh có phận, cuộc sống trôi chảy. Ai hay những nỗi chua xót nàng mang trong lòng?
Thẩm Lan không muốn nói những việc đau lòng, cười hỏi: “Không nói những thứ này. Rồi cô làm sao mà từ Kinh đô lại tới được Hàng Châu?”
Ngọc Dung chậm rãi kể ra: “Ta nghe lời tỷ dạy, kể hết toàn bộ sự tình cho vị công tử tới thẩm tra. Công tử sau đó phái người đưa ta rời Kinh.”
“Người kia có hỏi ta muốn đi đâu. Mẹ đi đánh cá gặp rồng hút nước đã mất sớm. Ta không còn chỗ để về, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nhớ mẹ ta hay nói mình quê ở Gia Hưng, có năm đi lạc ngày tết Thượng Nguyên, rồi bị mẹ mìn bán tới huyện Dịch. Ta nghĩ dù sao cũng không biết đi đâu, chi bằng đi Gia Hưng vậy, biết đâu còn có thể tìm lại người thân của mẹ ta.”
Thẩm Lan nghi ngờ: “Đã là đi Gia Hưng, sao cuối cùng lại tới Hàng Châu?”
Ngọc Dung thở dài: “Người dẫn ta đi cũng là người được việc, đưa ta bình an tới Gia Hưng.”
Thẩm Lan biết người này chắc là một trong những thân vệ của Bùi Thận. Lý do hộ tống Ngọc Dung đi xa đến vậy, cũng đơn giản muốn bảo đảm Ngọc Dung không thể cẩu thả với Tứ lão gia được nữa.
“Tới Gia Hưng theo lời mẹ, ta cũng tìm tới nơi có đền thờ bằng đá, nhưng đâu tìm được gì.” Ngọc Dung thở dài man mác: “Ta đổi vài nơi, tiền bạc cũng hết sạch, lại còn bị mấy kẻ lưu manh theo đuôi. Nếu không phải có ca ca của Bành gia dẫn theo bảy tám huynh đệ tới Gia Hưng bán cá, kịp thời đuổi lũ vô lại kia đi, e rằng ta phải bị bán đi lần nữa.”
Ngọc Dung nói đến đây vừa khóc vừa cười, Thẩm Lan an ủi vài câu, cũng có thể đoán được sự tình tiếp theo. Vị ca ca Bành gia này anh hùng cứu mỹ nhân, Ngọc Dung xiêu lòng.
“Bành tam ca tánh nết thật thà, nói với ta huynh ấy là dân Hàng Châu chuyên đánh bắt cá, không phải dân địa phương Gia Hưng lại thêm có bảy tám huynh đệ đi cùng. Nếu không cũng không dám trêu chọc lũ vô lại ấy.”
Thẩm Lan nghĩ thầm Bành tam này quả là người thật thà. Hắn không phải người Gia Hưng nên mới dám chọc tới bọn lưu manh của Gia Hưng, vì hắn biết lũ này không trả thù được tới tận Hàng Châu.
“Vậy cô với Bành tam ca đã thành hôn chưa?” Thẩm Lan cười hỏi.
Ngọc Dung giận dỗi liếc nàng một cái, e lệ gật đầu. Thẩm Lan cười: “Đây là chuyện tốt. Cô làm thợ cài trâm, hắn đánh cá kiếm tiền. Hai vợ chồng cùng nhau cố gắng sinh sống thật tốt.”
Ngọc Dung ngại ngùng mỉm cười, nhưng khẽ chau mày đẹp, dường như vẫn có chút lo lắng u sầu. Thẩm Lan đang định hỏi thêm, chợt nghe tiếng Tử Ngọc ban nãy bị nàng sai đi ngâm trà gõ cửa.
Thẩm Lan đành thôi, ngồi xuống trước tấm gương gỗ tử đàn, để Ngọc Dung rửa mặt trang điểm cho nàng.
Nàng thay quần áo trang điểm xong, kêu thợ cài trâm còn lại vào một lúc để che lấp, lại ra ngồi với đám người Tôn Yểu Nương thêm chốc nữa, mới tan cuộc về phủ.
Nàng về tới phủ đã là cuối giờ Thân.
Thẩm Lan tắm gội thay quần áo xong, bếp bưng lên chén cháo sữa bò. Gạo thơm hầm với sữa bò mấy canh giờ trên lửa nhỏ, mềm mịn thơm nức. Ăn với chân giò hun khói thái mỏng, măng non mùa xuân cắt hạt lựu, há cảo gói nấm, thật là ngon miệng vô cùng.
Bùi Thận quay về nhà, thấy Thẩm Lan đã dùng nửa chén cháo sữa bò, ăn được thêm hai cái há cảo, y cười: “Gần đây nàng ăn uống khá hơn đấy.” Nói xong, y bảo Tử Ngọc cầm tiền đi thưởng cho đầu bếp.
Thẩm Lan gặp lại người xưa, biết được những gì mình làm hôm ấy coi như là một việc thiện, cho nên tâm trạng rất là thoải mái, nàng nghe vậy cũng cười: “Ta ngắm cảnh đẹp vườn đào, tâm trạng tất nhiên là tốt hơn rồi.’
Bùi Thận đi rửa tay rồi ngồi xuống dùng bữa chung: “Nếu nàng thích thì lúc nào cơ thể khỏe mạnh hẳn thì cứ đi thường xuyên cũng được.”
…… Cơ thể khỏe mạnh hẳn à. Thẩm Lan cầm một miếng há cảo, vẻ mặt nhạt xuống: “Bây giờ mới trung tuần tháng ba, đến lúc nào ta mới được coi là khỏe hẳn?”
Bùi Thận cười đáp: “Ta cũng đâu nào hay. Cứ nghe theo lời thầy thuốc đi thôi.” Nói rồi, y lại an ủi nàng: “Thái y lần trước xem mạch cho nàng ở Nam Kinh nói chờ tới đầu thu là tốt rồi.”
Thẩm Lan nhẩm một chút, đầu thu là tháng bảy, cách bây giờ ước chừng còn hơn ba tháng.
“Nàng cứ yên tâm thả lỏng tinh thần, khỏe mạnh càng sớm thì có thể ra ngoài chơi càng sớm.” Bùi Thận dặn dò.
Thẩm Lan gật đầu, chần chừ hỏi: “Giờ cũng mới tháng ba, tới đầu tháng năm chắc Tây Hồ sẽ có hội đua thuyền rồng, ta có thể đi xem chứ?”
Bùi Thận nhìn nàng mấy lần. Nàng gần đây ngày càng thêm ngoan ngoãn, còn biết hỏi xin phép mình nữa. Cũng không biết là ngoan thật hay giả ngoan đây?
Bùi Thận vừa cân nhắc vừa cười nói: “Chờ tới đầu tháng năm, ta nhất định dẫn nàng đi xem đua thuyền rồng.”
Thẩm Lan chẳng qua chỉ là muốn được ra ngoài nhiều hơn, dù sao cũng tốt hơn ỉu xìu ở nhà nên mới nhân tiện nhắc tới đua thuyền rồng tết Đoan Ngọ. Nghe Bùi Thận đồng ý, nàng lại được nước bò lên: “Nhắc mới nhớ hôm nay ta gặp được một người nhà có mở cửa hàng vàng bạc trang sức tên là Lý Bảo Châu. Ta có thể tới cửa hàng đó chơi được không?”
Bùi Thận lắc đầu: “Nàng chưa khỏe hẳn, sao có thể suốt ngày ra ngoài đi lại. Nuôi thêm ít lâu nữa thôi, ta sẽ không ngăn nàng nữa.”
Thẩm Lan tuy thất vọng nhưng không muốn chọc tức Bùi Thận, sợ ngay cả Đoan Ngọ cũng không được ra ngoài, nàng đành thôi ý nghĩ kia, gác đũa xuống mỉm cười: “Ta no rồi, ngài cứ ăn từ từ.” Nói đoạn, nàng đứng dậy vén rèm châu đi vào phòng trong.
Nàng vừa đi, Bùi Thận cũng thấy cơm nước trở nên nhạt thếch, chỉ ăn cho chắc bụng rồi tắm gội thay đồ, khoác cái áo đạo bào màu xanh bằng lụa Sơn Tây, đi vào phòng trong tìm Thẩm Lan.
Vén tấm mành lên, y chợt thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, nàng tựa lưng lên chiếc gối xanh thẫm, cầm nửa cuốn sách nhàn nhã lật xem. Chắc có lẽ là ban nãy ngâm bồn tắm, tóc mây nàng xanh thẳm, thơm hòa quyện quẩn quanh như lan xạ, má phấn ửng hồng như đang e ấp khiến hải đường cũng phải tự thẹn không bằng.
Bình phong gấm, xuân ấm, giai nhân thong thả đợi chờ.
Lòng Bùi Thận nóng hừng hực, bước lên ôm lấy Thẩm Lan, thấp giọng cười: “Đừng đọc sách nữa. Chờ tới đầu thu là tốt rồi.”
Đầu thu gì kia chứ? Thẩm Lan chẳng hiểu ra sao, thấy y sán lại gần người nóng hầm hập, nàng đẩy y: “Đừng có dựa gần lại đây, nóng quá.”
Bùi Thận nhủ bụng nàng nóng chỗ nào, ta mới nóng đây này. Vừa nghĩ ngợi, y vừa vịn lấy eo Thẩm Lan, kéo nàng ôm vào lòng.
Thẩm Lan bị y khóa chặt, giãy giụa không thoát, nàng buồn bực nói: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
Bùi Thận nhịn mấy tháng trời, lúc này đã hết sức vượng hỏa, đã thế còn bị nàng cọ tới cọ lui đến mức thất thần. Nhưng y cũng biết nàng đối với việc kia trước nay không mấy ham thích, nhất định không chịu giúp y phen này, thế là mắng một câu: “Đúng là thứ vô tâm mà.”
Thẩm Lan vô cớ bị mắng, tức tối đạp y một cái, cũng mắng lại: “Đang yên lành ngài nổi cơn gì thế!”
Bùi Thận tiếp tục sấn tới, giận dỗi cắn đôi môi đỏ của nàng, bấy giờ mới thả tay nói: “Ta đi tắm đây.”
Không phải vừa tắm gội xong à? Thẩm Lan bị cắn đau, hít sâu một hơi, cáu bẳn nghĩ y tắm nhiều như vậy, coi chừng đầu óc cũng bị úng nước theo!
Chú thích:
Bài viết của Bảo tàng lịch sử Hồng Kong về nguồn gốc lễ hội đua thuyền rồng tết Đoan Ngọ, tham khảo tại đây
1 noãn các: gian phòng nhỏ có lò sưởi, có thể thông hoặc tách biệt với nhà chính
Cố nhân gặp nhau không dám nhận. Thẩm Lan cười khổ một tiếng, yên lặng chờ Ngọc Dung và người thợ cài trâm còn lại trang điểm cho hai nha hoàn kia xong.
Một lúc sau, hai nha hoàn ban nãy đã thành búi tóc cao cắm đầy ngọc ngà châu báu, nhưng cũng vì thế mà chỉ có thể ngồi im như cọc gỗ.
Đám người thấy dáng vẻ cứng còng của hai nàng lại bật cười một trận. Thẩm Lan cũng hùa theo cười mấy tiếng, mới quay sang hai thợ cài trâm nói: “Hai người các cô nếu mặc kệ đẹp xấu, cứ ghim hết trâm hoa thoa phượng lên đầu thế này, làm ăn không bền lắm đâu.”
Ngọc Dung bất lực nói: “Dạ bẩm cũng chỉ là nghe lệnh quý nhân mà thôi.”
Mọi người mới vỡ lẽ, có lẽ là hai phu nhân của Diêm Thương vì muốn khoe giàu cho nên yêu cầu trang điểm như vậy, cũng không phải do tay nghề của thợ có vấn đề.
Thẩm Lan mỉm cười nói: “Đã thế thì các cô hãy thử trang điểm lại cho hai nha hoàn của ta, để ta cũng chiêm ngưỡng xem tay nghề thực tế của các cô ra sao.”
Ngọc Dung và thợ cài trâm còn lại nghe vậy, nhanh nhẹn bắt tay vào làm. Ngọc Dung chải cho nha hoàn Tử Ngọc búi tóc cuộn tròn giấu phần đuôi, cắm lên một cây trâm khắc đào trúc linh chi bằng gỗ nam.
Người còn lại thì chải cho nha hoàn Lục Nhụy kiểu tóc búi chóp nhọn Hàng Châu, cắm trâm vàng tạo hình hoa loa kèn chế tác kiểu lũy ti, hai bên cài thêm thoa đính ngọc trai gạo.
Thẩm Lan bình phẩm: “Đều đẹp.”
Hai thợ cài trâm mừng thầm, có câu này của nàng, sau này muốn làm cho khách hàng quý nhân sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Đám người Tôn Yểu Nương, Diệp Phán Nương cũng phụ họa theo. Thẩm Lan lúc này mới cắn môi, hàm ý nói: “Không biết chỗ Yểu Nương có nơi nào để thay quần áo không?”
Tôn Yểu Nương hiểu ý, đây là uống nhiều rượu muốn đi nhà xí. Nàng liền phái hai nha hoàn tâm phúc dẫn Thẩm Lan đi noãn các để thay quần áo.
Thẩm Lan đứng dậy chuẩn bị đi, lại cố ý chỉ vào hai thợ cài trâm: “Đình này gió lớn quá, thổi tóc tai ta tán loạn cả. Hai người các cô tay nghề cũng ổn, theo vào giúp ta chỉnh trang lại đi.”
Dứt lời, nàng mỉm cười với đám người trong đình: “Tóc của ta độ này toàn là do Tử Ngọc và Lục Nhụy chải cho. Hôm nay ta cũng thử làn gió mới xem sao, thử xem ngoài kia có xu hướng gì mới mẻ.”
Mọi người lập tức cười rộ lên, Tôn Yểu Nương cũng chọc cười: “Hai nha hoàn của Bùi phu nhân ta thấy rất là sáng sủa nhanh nhẹn, chắc hẳn tay nghề cũng cao, sao mà kém hai thợ cài trâm này được.”
Thẩm Lan cũng làm bộ gật gù: “Đúng là Bụt chùa nhà không thiêng nhỉ.”
Mọi người lại cười ầm lên, Thẩm Lan cũng cười một lát rồi mới dẫn theo Tử Ngọc, Lục Nhụy cùng hai thợ cài trâm đi về phía noãn các.
Noãn các nóng hừng hực, Thẩm Lan phái Tử Ngọc đi ngâm chén trà, lại lệnh Lục Nhụy đứng gác bên ngoài, đừng để ai tiến vào.
Chủ đang thay quần áo, tất nhiên không thể để ai tới quấy rầy. Lục Nhụy cũng không nghĩ gì nhiều, thật thà cầm cái ghế con tới ngồi gác trước cửa.
Thẩm Lan lúc này mới chỉ vào Ngọc Dung nói: “Cô tới trang điểm cho ta trước.” Nói rồi, nàng quay sang thợ cài trâm còn lại: “Hai người các cô tay nghề sàn sàn như nhau, nhưng cô lớn tuổi hơn, chắc có lẽ cũng nhiều kinh nghiệm hơn. Chờ một lát ta trang điểm xong, cô xem lại rồi bổ sung thêm, được chứ?”
Thợ cài trâm lớn tuổi hơn nghe nàng nói ngọt, lập tức gật đầu cười ngồi xuống cạnh Lục Nhụy, chờ Thẩm Lan lát nữa cho gọi nàng.
Tách hết tất cả mọi người đi rồi, thấy trong noãn các chỉ còn lại mình và Ngọc Dung, Thẩm Lan mới mở miệng hỏi: “Cô sống có tốt không?”
Nghe nàng không hỏi gì khác, chỉ hỏi mình sống ra sao, hai mắt Ngọc Dung đỏ lên, nước mắt rưng rưng muốn quỳ xuống dập đầu cho Thẩm Lan, lại bị Thẩm Lan đỡ lấy, trách móc: “Cô làm gì vậy?”
Ngọc Dung nức nở: “Ngày đó ta bị đưa ra khỏi Kinh đô, chưa kịp tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ.”
Thẩm Lan lắc đầu: “Ơn cứu mạng cái gì, chẳng qua bèo nước gặp nhau, giúp được thì giúp mà thôi.”
Ngọc Dung lau nước mắt nói: “Tỷ tỷ ở hiền gặp lành, bây giờ thành quý nhân, cũng coi như là qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai.”
Thẩm Lan cười khổ, biết nàng cho rằng mình đã thành thiếp chính thức của Bùi Thận, có danh có phận, cuộc sống trôi chảy. Ai hay những nỗi chua xót nàng mang trong lòng?
Thẩm Lan không muốn nói những việc đau lòng, cười hỏi: “Không nói những thứ này. Rồi cô làm sao mà từ Kinh đô lại tới được Hàng Châu?”
Ngọc Dung chậm rãi kể ra: “Ta nghe lời tỷ dạy, kể hết toàn bộ sự tình cho vị công tử tới thẩm tra. Công tử sau đó phái người đưa ta rời Kinh.”
“Người kia có hỏi ta muốn đi đâu. Mẹ đi đánh cá gặp rồng hút nước đã mất sớm. Ta không còn chỗ để về, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nhớ mẹ ta hay nói mình quê ở Gia Hưng, có năm đi lạc ngày tết Thượng Nguyên, rồi bị mẹ mìn bán tới huyện Dịch. Ta nghĩ dù sao cũng không biết đi đâu, chi bằng đi Gia Hưng vậy, biết đâu còn có thể tìm lại người thân của mẹ ta.”
Thẩm Lan nghi ngờ: “Đã là đi Gia Hưng, sao cuối cùng lại tới Hàng Châu?”
Ngọc Dung thở dài: “Người dẫn ta đi cũng là người được việc, đưa ta bình an tới Gia Hưng.”
Thẩm Lan biết người này chắc là một trong những thân vệ của Bùi Thận. Lý do hộ tống Ngọc Dung đi xa đến vậy, cũng đơn giản muốn bảo đảm Ngọc Dung không thể cẩu thả với Tứ lão gia được nữa.
“Tới Gia Hưng theo lời mẹ, ta cũng tìm tới nơi có đền thờ bằng đá, nhưng đâu tìm được gì.” Ngọc Dung thở dài man mác: “Ta đổi vài nơi, tiền bạc cũng hết sạch, lại còn bị mấy kẻ lưu manh theo đuôi. Nếu không phải có ca ca của Bành gia dẫn theo bảy tám huynh đệ tới Gia Hưng bán cá, kịp thời đuổi lũ vô lại kia đi, e rằng ta phải bị bán đi lần nữa.”
Ngọc Dung nói đến đây vừa khóc vừa cười, Thẩm Lan an ủi vài câu, cũng có thể đoán được sự tình tiếp theo. Vị ca ca Bành gia này anh hùng cứu mỹ nhân, Ngọc Dung xiêu lòng.
“Bành tam ca tánh nết thật thà, nói với ta huynh ấy là dân Hàng Châu chuyên đánh bắt cá, không phải dân địa phương Gia Hưng lại thêm có bảy tám huynh đệ đi cùng. Nếu không cũng không dám trêu chọc lũ vô lại ấy.”
Thẩm Lan nghĩ thầm Bành tam này quả là người thật thà. Hắn không phải người Gia Hưng nên mới dám chọc tới bọn lưu manh của Gia Hưng, vì hắn biết lũ này không trả thù được tới tận Hàng Châu.
“Vậy cô với Bành tam ca đã thành hôn chưa?” Thẩm Lan cười hỏi.
Ngọc Dung giận dỗi liếc nàng một cái, e lệ gật đầu. Thẩm Lan cười: “Đây là chuyện tốt. Cô làm thợ cài trâm, hắn đánh cá kiếm tiền. Hai vợ chồng cùng nhau cố gắng sinh sống thật tốt.”
Ngọc Dung ngại ngùng mỉm cười, nhưng khẽ chau mày đẹp, dường như vẫn có chút lo lắng u sầu. Thẩm Lan đang định hỏi thêm, chợt nghe tiếng Tử Ngọc ban nãy bị nàng sai đi ngâm trà gõ cửa.
Thẩm Lan đành thôi, ngồi xuống trước tấm gương gỗ tử đàn, để Ngọc Dung rửa mặt trang điểm cho nàng.
Nàng thay quần áo trang điểm xong, kêu thợ cài trâm còn lại vào một lúc để che lấp, lại ra ngồi với đám người Tôn Yểu Nương thêm chốc nữa, mới tan cuộc về phủ.
Nàng về tới phủ đã là cuối giờ Thân.
Thẩm Lan tắm gội thay quần áo xong, bếp bưng lên chén cháo sữa bò. Gạo thơm hầm với sữa bò mấy canh giờ trên lửa nhỏ, mềm mịn thơm nức. Ăn với chân giò hun khói thái mỏng, măng non mùa xuân cắt hạt lựu, há cảo gói nấm, thật là ngon miệng vô cùng.
Bùi Thận quay về nhà, thấy Thẩm Lan đã dùng nửa chén cháo sữa bò, ăn được thêm hai cái há cảo, y cười: “Gần đây nàng ăn uống khá hơn đấy.” Nói xong, y bảo Tử Ngọc cầm tiền đi thưởng cho đầu bếp.
Thẩm Lan gặp lại người xưa, biết được những gì mình làm hôm ấy coi như là một việc thiện, cho nên tâm trạng rất là thoải mái, nàng nghe vậy cũng cười: “Ta ngắm cảnh đẹp vườn đào, tâm trạng tất nhiên là tốt hơn rồi.’
Bùi Thận đi rửa tay rồi ngồi xuống dùng bữa chung: “Nếu nàng thích thì lúc nào cơ thể khỏe mạnh hẳn thì cứ đi thường xuyên cũng được.”
…… Cơ thể khỏe mạnh hẳn à. Thẩm Lan cầm một miếng há cảo, vẻ mặt nhạt xuống: “Bây giờ mới trung tuần tháng ba, đến lúc nào ta mới được coi là khỏe hẳn?”
Bùi Thận cười đáp: “Ta cũng đâu nào hay. Cứ nghe theo lời thầy thuốc đi thôi.” Nói rồi, y lại an ủi nàng: “Thái y lần trước xem mạch cho nàng ở Nam Kinh nói chờ tới đầu thu là tốt rồi.”
Thẩm Lan nhẩm một chút, đầu thu là tháng bảy, cách bây giờ ước chừng còn hơn ba tháng.
“Nàng cứ yên tâm thả lỏng tinh thần, khỏe mạnh càng sớm thì có thể ra ngoài chơi càng sớm.” Bùi Thận dặn dò.
Thẩm Lan gật đầu, chần chừ hỏi: “Giờ cũng mới tháng ba, tới đầu tháng năm chắc Tây Hồ sẽ có hội đua thuyền rồng, ta có thể đi xem chứ?”
Bùi Thận nhìn nàng mấy lần. Nàng gần đây ngày càng thêm ngoan ngoãn, còn biết hỏi xin phép mình nữa. Cũng không biết là ngoan thật hay giả ngoan đây?
Bùi Thận vừa cân nhắc vừa cười nói: “Chờ tới đầu tháng năm, ta nhất định dẫn nàng đi xem đua thuyền rồng.”
Thẩm Lan chẳng qua chỉ là muốn được ra ngoài nhiều hơn, dù sao cũng tốt hơn ỉu xìu ở nhà nên mới nhân tiện nhắc tới đua thuyền rồng tết Đoan Ngọ. Nghe Bùi Thận đồng ý, nàng lại được nước bò lên: “Nhắc mới nhớ hôm nay ta gặp được một người nhà có mở cửa hàng vàng bạc trang sức tên là Lý Bảo Châu. Ta có thể tới cửa hàng đó chơi được không?”
Bùi Thận lắc đầu: “Nàng chưa khỏe hẳn, sao có thể suốt ngày ra ngoài đi lại. Nuôi thêm ít lâu nữa thôi, ta sẽ không ngăn nàng nữa.”
Thẩm Lan tuy thất vọng nhưng không muốn chọc tức Bùi Thận, sợ ngay cả Đoan Ngọ cũng không được ra ngoài, nàng đành thôi ý nghĩ kia, gác đũa xuống mỉm cười: “Ta no rồi, ngài cứ ăn từ từ.” Nói đoạn, nàng đứng dậy vén rèm châu đi vào phòng trong.
Nàng vừa đi, Bùi Thận cũng thấy cơm nước trở nên nhạt thếch, chỉ ăn cho chắc bụng rồi tắm gội thay đồ, khoác cái áo đạo bào màu xanh bằng lụa Sơn Tây, đi vào phòng trong tìm Thẩm Lan.
Vén tấm mành lên, y chợt thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, nàng tựa lưng lên chiếc gối xanh thẫm, cầm nửa cuốn sách nhàn nhã lật xem. Chắc có lẽ là ban nãy ngâm bồn tắm, tóc mây nàng xanh thẳm, thơm hòa quyện quẩn quanh như lan xạ, má phấn ửng hồng như đang e ấp khiến hải đường cũng phải tự thẹn không bằng.
Bình phong gấm, xuân ấm, giai nhân thong thả đợi chờ.
Lòng Bùi Thận nóng hừng hực, bước lên ôm lấy Thẩm Lan, thấp giọng cười: “Đừng đọc sách nữa. Chờ tới đầu thu là tốt rồi.”
Đầu thu gì kia chứ? Thẩm Lan chẳng hiểu ra sao, thấy y sán lại gần người nóng hầm hập, nàng đẩy y: “Đừng có dựa gần lại đây, nóng quá.”
Bùi Thận nhủ bụng nàng nóng chỗ nào, ta mới nóng đây này. Vừa nghĩ ngợi, y vừa vịn lấy eo Thẩm Lan, kéo nàng ôm vào lòng.
Thẩm Lan bị y khóa chặt, giãy giụa không thoát, nàng buồn bực nói: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
Bùi Thận nhịn mấy tháng trời, lúc này đã hết sức vượng hỏa, đã thế còn bị nàng cọ tới cọ lui đến mức thất thần. Nhưng y cũng biết nàng đối với việc kia trước nay không mấy ham thích, nhất định không chịu giúp y phen này, thế là mắng một câu: “Đúng là thứ vô tâm mà.”
Thẩm Lan vô cớ bị mắng, tức tối đạp y một cái, cũng mắng lại: “Đang yên lành ngài nổi cơn gì thế!”
Bùi Thận tiếp tục sấn tới, giận dỗi cắn đôi môi đỏ của nàng, bấy giờ mới thả tay nói: “Ta đi tắm đây.”
Không phải vừa tắm gội xong à? Thẩm Lan bị cắn đau, hít sâu một hơi, cáu bẳn nghĩ y tắm nhiều như vậy, coi chừng đầu óc cũng bị úng nước theo!
Chú thích:
Bài viết của Bảo tàng lịch sử Hồng Kong về nguồn gốc lễ hội đua thuyền rồng tết Đoan Ngọ, tham khảo tại đây
1 noãn các: gian phòng nhỏ có lò sưởi, có thể thông hoặc tách biệt với nhà chính